Edit: Há Cảo
Bách Lý Giác bị lời nói và hành động của cô kích thích đến run cả người, suýt chút nữa đã nhào qua, dựa theo lời cô nói, hung hăng cắn vào gáy cô, làm theo lời cô, biến cô thành của riêng hắn.
Có điều trước khi hắn hành động, lý trí trong lòng lại không ngừng nhắc nhở hắn, đừng tin tưởng lời cô, đừng nhúc nhích.
"Ngươi lại nói bậy bạ gì nữa vậy." Bách Lý Giác đột nhiên rút tay mình lại, có chút tức giận nói,
"Ta cắn ngươi một cái, sao ngươi có thể biến thành tôi tớ của riêng ta! Ta thấy là trong máu ngươi có độc, ta sẽ trúng độc mới đúng! Lần sau nói dối, cũng nên nói cái gì đáng tin một chút! Còn nữa, hiện tại, lập tức, lập tức về nhà cho ta!"
"Cũng là ha. Hiện tại ngươi là người thường, không thể khế ước." Hạ Lương không để ý tới sự tức giận của hắn, ngược lại tiếc nuối lẩm bẩm.
"Ngươi rốt cuộc có nghe thấy lời ta nói không! Hả?!" Bách Lý Giác không nghe rõ cô nói gì, thấy cô không động, lập tức túm cô từ trên ghế lên.
Những việc xảy ra trong tối nay, đều vượt qua tầm khống chế của hắn, lý trí và tình cảm của hắn càng là đối nghịch, khiến người có tính tình xấu như hắn, đã tiếp cận bờ vực bùng nổ.
Mấu chốt là, hắn lại không nghĩ tổn thương cô, một khi tức giận với cô, bản thân hắn lại hối hận trước!
Loại cảm giác này, khiến Bách Lý Giác cảm thấy mình như một con sư tử bị nhốt trong lồng, chỉ muốn lớn tiếng gầm thét, vô cùng bực bội!
"Đừng tức giận, tức giận không tốt cho thân thể." Hạ Lương đứng dậy, nhìn hắn, nghiêm túc quan tâm nói, "Ta nghe lời ngươi, lập tức về nhà. Vậy ngày mai ngươi còn đến đây sao?"
"Không!" Bách Lý Giác, lại chỉ vào cô, "Ngươi cũng không được đến, thành thật ở trong phủ cho ta. Nếu muốn ra ngoài, phải nói cho người giám sát ngươi, chờ ta đồng ý, mới có thể ra."
"Vậy ngươi có thể giúp ta một việc không?" Hạ Lương không có cảm giác gì với yêu cầu bá đạo này của hắn, cũng không cảm thấy yêu cầu này có gì quá đáng, đối với hắn, hoàn toàn là thả lỏng và phối hợp.
Bách Lý Giác nhướng mày, híp mắt nhìn cô chốc lát, rồi nói, "Nói nghe xem, ngươi muốn làm gì?"
"Giúp ta giám sát cha ta, ta cảm thấy gần đây sẽ xảy ra chuyện, ta sợ có người hãm hại hắn thông địch phản quốc!" Hạ Lương nói.
Bách Lý Giác nghe cô nói thế, nguy hiểm nheo mắt lại, có trong nháy mắt, hắn thậm chí cảm thấy Hạ Lương là cố ý nói như vậy, càng là đã biết hắn là hoàng thượng.
Cô thản nhiên nói như thế, kỳ thực là lấy lui làm tiến, vì cứu Hạ Nguyên Chính mà thôi.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Bách Lý Giác lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, cô tuyệt đối không thể biết thân phận mình.
Cô nói như vậy, là vì tin tưởng hắn, cho nên mới nhờ hắn một việc sống còn như vậy, nói cho hắn, cầu hắn hỗ trợ.
🍃 Truyện được đăng tại wattpad.com/user/hacao1028 🍃
"Tại sao ngươi có thể khẳng định là hãm hại, lỡ đâu là bản thân Hạ Nguyên Chính có lòng làm loạn thì sao?" Bách Lý Giác lạnh lùng nói.
"Không thể nào!" Hạ Lương bình tĩnh phản bác, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào hắn, "Cha ta rất trung tâm với hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không thông địch phản quốc!"
"Biết rồi. Ta sẽ tra chuyện này. Cha ngươi, ta sẽ phái người theo dõi. Còn nữa, ngươi là nữ nhân, về sau đừng tới những nơi thế này nữa." Bách Lý Giác túm cánh tay cô, mang cô rời khỏi nơi này, trước khi đi còn không quên đe dọa dạy dỗ.
Chờ trở lại trên bờ, Bách Lý Giác phân phó một ám vệ đưa Hạ Lương rời đi.
"Nếu ta muốn tìm ngươi, phải làm thế nào?" Hạ Lương có chút không nỡ, nhìn hắn không đi.
Cô còn chưa thoát ra khỏi cảm giác vui vẻ vì biết hắn là Hạ Mẫn, là anh trai đâu, hơn nữa, vừa mới gặp lại đã phải tách ra, làm cô có chút không vui.
"Ngươi có thể nói với người giám sát ngươi." Bách Lý Giác nhìn cô, muốn nói vài câu độc ác, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể mềm giọng nói, "Chờ ta rảnh, lại đến gặp ngươi."
"Vậy ngươi mau rảnh nhé." Hạ Lương lại nhìn hắn lần nữa, mới chịu rời đi.
Bách Lý Giác đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của cô, thở dài một hơi, đau đầu xoa xoa trán, cảm thấy có chút việc, đã hoàn toàn rời khỏi tầm khống chế của hắn.
Rốt cuộc là tốt hay là xấu đây? Trong lòng hắn không nắm chắc.
........................
Trở về cung, Bách Lý Giác nằm trên long sàng, trằn trọc không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lại không nhịn được hồi tưởng hình ảnh hắn ôm Hạ Lương vào lòng, hung hăng hôn môi cô, quấn quýt môi lưỡi với cô ở Tiên Nữ Phường lúc nãy.
Tuyệt vời, cực lạc, kích động, hưng phấn......
Đặc biệt là cái lưỡi mềm mại thơm ngọt của cô, chỉ cần ngậm trong miệng, là không muốn buông ra nữa, hận không thể tiếp tục quấn quýt dây dưa cùng cô.
Hành động vốn dĩ khiến hắn phản cảm ghê tởm này, lại vào đêm khuya tĩnh lặng, không ngừng lặp lại trong đầu hắn, không ngừng thưởng thức, không ngừng tưởng niệm.
"Phanh!"
Bách Lý Giác bực bội đấm vào giường, bỗng nhiên ngồi dậy, đen mặt, nhìn xuống giữa háng mình, nơi đó đã phồng lên như một túp lều nhỏ.
Đáng chết!
Hắn cư nhiên động tình, lúc nghĩ đến nữ nhân kia!
Bởi vì hắn chán ghét việc lên giường hoan hảo, cho nên hắn rất ít động tình, thân thể rất lâu mới phát tiết một lần, hơn nữa, đó cũng chỉ là phản ứng sinh lý thuần túy, chưa bao giờ xuất hiện tình huống, vì nghĩ một nữ nhân mà phản ứng thế này!
Tình huống thế này, với hắn mà nói thật là mới mẻ.
Bách Lý Giác cảm thấy, có lẽ bởi vì xúc cảm hôn môi hôn nay rất tuyệt vời, tư vị rất tốt đẹp, cho nên đã đem bệnh hắn trị khỏi hoàn toàn.
Nghĩ như vậy, Bách Lý Giác kéo màn, gọi một tiếng với bên ngoài, "Đức Phúc, tìm một nữ nhân lại đây cho trẫm! Nhanh lên!"
Đức Phúc ở bên ngoài nghe bệ hạ nhà mình nói vậy, giật cả mình, sửng sờ chốc lát, mới phản ứng lại.
Trời ơi!! Bệ hạ muốn tìm nữ nhân!
Làm thái giám tổng quản bên người bệ hạ, chuyện bệ hạ chưa từng sủng hạnh nữ nhân, Đức Phúc tự nhiên biết rõ.
Tuy lão ta không biết nguyên nhân, nhưng lão sẽ không nói việc này với bất kỳ kẻ nào, còn sẽ đem bí mật này, giấu kín trong bụng.
Chỉ là, trong lòng lão cũng vô cùng lo lắng, hiện tại nghe được bệ hạ rốt cuộc muốn tìm nữ nhân, trong lòng lão hưng phấn không thôi, vui vẻ muốn chết luôn.
"Bệ hạ, tới ngay! Tới ngay!" Đức Phúc hưng phấn đến biến giọng, vội vàng trả lời.
Nói dứt câu, cũng không màng tuổi tác đã cao, lắc lắc phất trần, nhanh chóng chạy tới thiên điện, phân phó tiểu thái giám trực đêm, mau chóng đưa những mỹ nhân, cung nữ lúc trước lão đã chọn kỹ cho bệ hạ lại đây.
"Tổng quản, nhiều mỹ nhân như thế, đưa hết lại đây sao?" Tiểu thái giám nhìn nụ cười có chút đáng khinh trên mặt tổng quản, ngơ ngác hỏi.
Đức Phúc nghe thế, cũng có hơi khó xử, rốt cuộc nên đưa người nào đây? Hoặc là đưa hết lại đây, làm bệ hạ tự mình lựa chọn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...