Tôn Kiệt sợ rồi, ngã ngồi trên mặt đất, khóc lóc đến mức mặt mũi đầy nước mắt.
“Tao không có tiền, mày đây là muốn ép c.h.ế.t tao.”
Tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt có phần xa lạ.
Trong ấn tượng của tôi, hình ảnh Tôn Kiệt luôn là một người thật thà, chất phác.
Chính vì nhìn trúng sự thật thà, chất phác và chăm chỉ của anh ta mà ban đầu tôi mới đồng ý hẹn hò.
Giờ đây tôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt không chỉ không có chút trách nhiệm nào, mà còn yếu đuối một cách đáng sợ.
Thấy Tôn Kiệt ngã ngồi xuống đất, mẹ anh ta vùng lên lao về phía tôi, có vẻ như định dùng thân hình dơ bẩn của mình để làm tôi ghê tởm.
Tôi chụp lấy cây chổi bên cạnh, không chút khách sáo chặn ngay vào bụng bà ta, giữ khoảng cách giữa hai người, ngăn không cho bà ta tiến lên.
"Có gì thì nói đi, nếu còn dám lại gần đừng trách tôi không khách sáo."
Mẹ anh ta lại bắt đầu chiêu mà bà ta giỏi nhất, kêu gào ầm ĩ trời đất.
"Đồ xui xẻo, mày đuổi con dâu tao đi rồi còn dám đòi tiền bồi thường, tao không đòi tiền bồi thường của mày là may lắm rồi.
Mày cũng không soi gương mà nhìn mình đi, với cái thân mày làm sao xứng đáng vào cửa nhà họ Tôn của chúng tao.
Nhà Tiểu Trân là hộ giải tỏa, vừa mới được đền bù ba căn nhà, mày cái con gà rừng quê mùa này làm sao so được với nó? Tiểu Trân còn là con một, Tôn Kiệt nhà tao cưới được nó, sau này chỉ việc thu tiền thuê nhà mà hưởng phúc thôi..."
Tôn Kiệt cuống quít định bịt miệng mẹ mình lại, nhưng miệng bà ta quá nhanh, những điều nên nói không nên nói đều tuôn ra hết.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Thì ra ngay từ đầu mẹ anh ta đã không thích tôi, những yêu cầu vô lý kia chỉ là muốn để tôi đừng dính líu với Tôn Kiệt nữa.
Nếu tôi có thể tự động từ bỏ thì tốt nhất.
Nếu tôi quá ngu ngốc không chịu buông tay, bà ta cũng có thể nhân cơ hội để Tôn Kiệt lấy đi khoản tiền tiết kiệm từ tay tôi.
Mụ già này không chỉ mặt mũi nhọn hoắt như khỉ, mà tâm địa còn đen tối vô cùng.
Thấy nhà Tiểu Trân con một, muốn ăn hết gia tài người ta, quả thật là mất hết nhân tính.
Tính toán quá tinh vi, lợi dụng người ta đến mức không còn gì.
Tôi lạnh lùng nhìn xuống Tôn Kiệt đang nằm dưới đất: "Anh muốn lừa ai thì đó là bản lĩnh của anh, tôi không quản được.
Nhưng số tiền này, nếu anh không trả, tôi sẽ lập tức đi kiện anh."
Tôn Kiệt không còn để ý hình tượng nữa, khóc lóc van xin tôi: "Tiêu Tiêu, anh thật sự không có tiền, em tha cho anh đi.
Chiếc xe đó em cũng đâu có lái, em đừng tính toán nữa được không?"
Logic cướp bóc kiểu này của anh ta, thực sự khiến tôi tức cười.
Bộ mặt này của anh ta, thật sự quá ghê tởm.
"Jack Ma nói ông ấy không thích tiền, theo logic của anh, sao anh không đi tiếp quản Taobao đi? Không có tiền, anh có thể đi cướp đi trộm à? Tôi nói cho anh biết, dù phải bán nhà, bán tòa nhà, anh cũng phải trả lại số tiền này cho tôi."
Tôi đã hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của cặp mẹ con cực phẩm này, họ chính là những kẻ cướp tiền không biết xấu hổ.
Để chiếm đoạt tiền của người khác, có việc gì họ không dám làm?
Đối mặt với những người như vậy, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
"Chu Tiêu Tiêu, tao thật sự đã nhìn thấu mày rồi.
Người phụ nữ độc ác như mày, đáng đời không ai cần.
Lòng dạ mày quá độc ác, cả đời này mày chắc chắn sẽ không lấy được chồng.
Sau này dù mày có quỳ xuống cầu xin tao, trả tiền cho tao thì tao cũng sẽ không thèm nhìn mày lấy một cái."
Còn dám nguyền rủa tôi, gặp phải anh ta đã là chuyện xui xẻo nhất đời tôi rồi, lẽ nào còn có kẻ đáng sợ hơn con súc vật này nữa?
"Tôn Kiệt, anh không cần nguyền rủa tôi.
Dù tôi có ở yên một chỗ làm ni cô, tôi cũng sẽ không dính líu gì với anh nữa.
Khi anh rời khỏi tôi, thần linh đã nói với tôi bốn chữ: người chó khác đường.
Chúng ta không phải người cùng một con đường, đừng có dính líu với tôi nữa.”
"Trả tiền!"
Thái độ của tôi rất kiên quyết, nếu Tôn Kiệt không đưa ra số tiền này, tôi tuyệt đối không bỏ qua.
Thấy cứng rắn với tôi không được, Tôn Kiệt lại đổi sang yêu cầu trả góp.
Đầu tiên nói ba năm, sau thấy tôi không nói gì, lại chủ động giảm xuống một năm.
Với thái độ này của anh ta, nếu tôi cho anh ta trả góp thì tôi đúng là đại ngốc.
"Khi Thượng đế rải trí tuệ xuống nhân gian, sao lại che ô cho riêng anh, khiến IQ của anh thảm thương đến thế? Thật sự không được thì anh đi hội người khuyết tật làm cái giấy chứng nhận đi.
Lúc đó anh cầm giấy chứng nhận mất não đến tìm tôi, tôi sẽ tặng anh cái chậu."
Tôn Kiệt bị tôi mắng đến mức không thể nói được gì, mẹ anh ta hoàn toàn nổi điên.
Chỉ thấy mẹ anh ta quay người chạy vào trong nhà, sau đó lại vội vàng chạy ra, tay còn xách theo một con d.a.o phay.
Bà ta vung vẩy con d.a.o phay lớn lao về phía tôi, hung dữ đe dọa tôi:
"Không có tiền, chỉ có mạng thôi.
"Con tiện nhân kia, tao nói cho mày biết đừng có ép tao.
Ép tao thì hoặc là mày chết, hoặc là tao chết."
Dùng mạng sống để đe dọa, tưởng rằng như vậy tôi sẽ không còn cách nào sao?
Hết chương 12.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...