Tôn Kiệt tức điên lên: "Tiểu Trân, con ả này tâm thần không bình thường.
Tất cả đều là do cô ta bịa đặt ra, đừng nghe cô ta lừa được không?"
Cái vẻ thâm tình chân thành đó khiến tôi muốn nôn hết cả bữa cơm đêm qua ra.
"Tiểu Trân phải không, nếu cô không tin lời tôi nói, cứ đến đồn công an phía Đông thành phố mà hỏi.
Vì tôi không đồng ý, Tôn Kiệt còn cấu kết với mẹ anh ta tống tiền tôi, cuối cùng náo loạn đến tận đồn công an, có hồ sơ vụ việc đấy."
"Cô gái à, tỉnh táo lên đi, người tốt như tôi không nhiều đâu, tôi đang cứu cô thoát khỏi bể khổ đấy."
Tôi còn chưa nói hết, mẹ Tôn Kiệt đã gào lên lao về phía tôi.
"Đồ thấp kém, mày còn dám nói bậy, tao liều mạng với mày."
May mà tôi đã đề phòng từ trước, ngay khi bà ta lao tới, tôi lập tức tránh sang một bên.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi còn ngáng chân bà ta một cái.
Mẹ Tôn Kiệt hoàn toàn không ngờ tới động tác của tôi, cả người ngã chúi về phía thùng nước bên cạnh.
Bên trong toàn là nước thải mà cư dân tòa nhà này tích trữ lại, giờ đây bị mẹ Tôn Kiệt làm đổ hết.
Trong nháy mắt mùi hôi thối xộc lên nồng nặc, mẹ Tôn Kiệt cũng như một quả b.o.m mùi biết đi, vô cùng chật vật.
Tôi nhịn cười, trốn thật xa, kéo một bà dì bên cạnh, ngây thơ nhìn đối phương.
"Chị ơi, chị phải làm chứng cho em.
Không phải em đẩy bà ấy, mà là bà ấy tự lao về phía em, đứng không vững nên ngã."
"Em chỉ là con gái nhà bình thường, làm gì có tiền để bà ấy ăn vạ nữa."
Bà dì tinh thần trọng nghĩa bùng nổ: "Em gái à, chúng tôi đều nhìn thấy hết, bà ta không thể đổ vấy cho cô được đâu."
Tiểu Trân chứng kiến cảnh tượng này, giật tay ra khỏi Tôn Kiệt, vừa chửi bới vừa bỏ đi.
Mẹ Tôn Kiệt khó nhọc chống người dậy, đẩy Tôn Kiệt bảo anh ta đuổi theo.
"Đừng quên cái vòng."
Đúng là vắt cổ chày ra nước, đến lúc này vẫn còn nhớ đến cái vòng vàng.
Tôn Kiệt định đuổi theo, bị tôi kéo một cái.
Anh ta tức giận nhìn tôi, định ra tay.
Tôi còn nhanh hơn anh ta, túm lấy cổ tay anh ta căm tức nhìn anh ta:
"Tôn Kiệt, hôm nay anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến anh c.h.ế.t rất thảm."
Bị khí thế mạnh mẽ của tôi dọa sợ, Tôn Kiệt chỉ còn biết giậm chân tức giận.
"Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh lén lấy xe của tôi đi thế chấp, còn hỏi tôi muốn làm gì à?"
Tôn Kiệt khựng lại một chút, rồi lập tức phản ứng dữ dội.
Anh ta chửi bới tôi một tràng: "Đồ nói dối, mày nói bậy.
Tao thấy mày có bệnh tâm thần rồi, ai lấy xe của mày đi thế chấp? Mày có bằng chứng gì không?"
Xe của tôi toàn do Tôn Kiệt lái, ngoài anh ta ra, không ai có đủ giấy tờ để làm thủ tục thế chấp cả.
Bây giờ thái độ anh ta dám cứng rắn như vậy, chủ yếu là vì anh ta tin chắc rằng tôi không có bằng chứng trong tay.
"Tôn Kiệt, tôi bảo anh ngu, anh còn không tin."
"Anh tưởng anh làm tới không chê vào đâu được, nhưng anh có nghĩ đến việc công ty cầm đồ có camera giám sát, quá trình anh đem xe của tôi đi thế chấp, người ta quay lại rõ rành rành không?"
Sau khi nghe tôi nói vậy, Tôn Kiệt lập tức đứng sững tại chỗ.
Tôi lấy từ trong túi ra bảng kê khoản vay mà tôi lấy được từ công ty cầm đồ, ném vào mặt Tôn Kiệt:
"Thế chấp hai trăm nghìn, cả gốc lẫn lãi tổng cộng hai trăm ba mươi nghìn.
Cho anh một cơ hội, ngày mai trả lại xe cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh."
Hết chương 11.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...