Và Mai Lại Sáng

Kiều Ly chưa kịp phản ứng thì Kiều Ly đã quét mắt sang Chu Triết.

Chững chạc, chín chắn, diện mạo xuất sắc, phong thái nhã nhặn, là thành phần tinh anh tầm tuổi Kiều Ly (đây mới là trọng điểm).

Báo động đỏ!

"À..." Lúc bấy giờ, Phong Dịch mới vờ như vừa phát hiện trước mặt Kiều Ly còn có một người đang đứng, "Anh này là?"

Chữ cuối học theo khẩu âm Tây Bắc nghe chẳng ra làm sao, thoạt nghe còn chẳng biết trong câu nói của cậu đượm vẻ khó chịu.

Chu Triết đột nhiên cảm thấy mình như một ông chú bỗ bã mặt đầy râu, má cháy đỏ, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Kiều Ly ho khan một tiếng, giới thiệu: "Đây là Chu Triết, là.. bạn cấp Ba của tôi."

Một quãng dừng là lạ.

Phong Dịch phân tích thông tin, căn cứ vào vẻ ngượng ngùng luống cuống trên mặt Kiều Ly, cậu đoán... người này rất có thể là tên bạn trai đã đá cô mà cô kể.

"Chào anh." Cậu cười rạng rỡ với Chu Triết.

Chu Triết nhướng mày, Kiều Ly lại giới thiệu về Phong Dịch: "Đây là Phong Dịch, là... bạn tôi."

Lại một quãng tạm dừng là lạ, nhưng lần này Phong Dịch không thấy có gì không đúng, cậu thoả mãn đứng sát bên cô.

Chu Triết nhận ra có gì đó không ổn, hắn quan sát Phong Dịch với vẻ ngờ hoặc.

Trẻ trung, hồn nhiên, ngập tràn sức sống và sự hào hứng, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, tuy thanh tú nhưng không hề nữ tính.

Thậm chí còn đẹp trai hút mắt hơn hắn hồi trẻ nhiều.

Phong Dịch liếc nhìn Chu Triết rồi quay sang hỏi Kiều Ly: "Chị đến tìm em ạ?" Đáp án đương nhiên là không. Đến bây giờ Kiều Ly còn chưa đồng ý yêu cầu kết bạn của cậu, có điều chuyện này lát nữa nói sau.

Kiều Ly kinh ngạc, liếc nhìn Chu Triết, khoái cảm trả thù chợt dâng trào trong lồng ngực, cô muốn để hắn nếm trải sự khốn đốn mà lúc nãy cô phải chịu ngay lập tức.


"Ừ." Cô nhìn chằm chằm Chu Triết, gằn từng chữ một, "Tôi tới tìm cậu."

Mặt Chu Triết dại ra, thâm tâm hắn không muốn thừa nhận rằng mình đang tưởng bở, hắn cố rặn ra một nụ cười giả tạo, nói với Kiều Ly: "Công ty anh còn có việc, anh đi trước nhé."

Khi hắn đi khuất, Kiều Ly như trút được gánh nặng, mặt cô đượm vẻ buồn bã.

Phong Dịch thấy thế thấy lòng chua chát, cậu rất muốn hỏi "Anh ta là bạn trai cũ của chị sao?" nhưng lại biết rõ mình không có tư cách để hỏi câu đó.

"Sao cậu lại ở đây?" Vì vừa được cậu giải vây nên bây giờ Kiều Ly đối xử với cậu rất trìu mến.

Phong Dịch thoáng rầu rĩ không vui, ngoan ngoãn trả lời: "Em chơi bóng rổ ở gần đây, trên đường về nhà đi ngang chỗ này."

"Ơ, nhà cậu cách đây xa không? Tôi lái xe tới, có thể đưa cậu về."

Phong Dịch hơi ngần ngừ rồi nói dối: "Em định ra ngoài ăn rồi mới về, nhà em không có ai ở nhà."

Kiều Ly đang vui vẻ nên tiếp lời ngay: "Vậy để tôi mời cậu."

"Thế không hay lắm."

Miệng thì nói vậy nhưng chân lại rảo bước theo sát Kiều Ly.

Kiều Ly chọn một nhà hàng rồi để Phong Dịch tùy ý gọi món, sau đó cô mới gọi cho mình một đĩa đồ chay xào.

Phong Dịch vừa gọi một bàn thịt, thấy vậy chợt xấu hổ cười trừ: "Em gọi hơi nhiều."

"Không sao, cậu đang tuổi lớn mà."

Phong Dịch nghe mà tim đau nhói, cô bảo cậu "đang tuổi lớn" có khác gì chê cậu còn con nít.

Mà thế cũng tốt, Chu Triết sẽ không cao thêm được nữa.

Cậu bèn đổi đề tài: "Sao chị không đồng ý lời mời kết bạn của em, cũng không trả lời tin nhắn của em?" Em lại không dám gọi điện cho chị.


Kiều Ly thoáng kinh ngạc: "Xin lỗi, dạo này tôi không xài điện thoại."

Cô nhấn mở Wechat, quả nhiên thấy một đống lời mời kết bạn.

Thấy cô đồng ý lời mời của mình, Phong Dịch rất hài lòng, cứ cầm điện thoại cười suốt.

Sau khi đồ ăn được bê lên, Kiều Ly chỉ chạm vào mỗi món xào chay của cô, Phong Dịch nhìn mà dạ dày thắt lại.

"Chị chỉ ăn vậy thôi ạ?"

Kiều Ly gật đầu: "Ừ, để giảm béo."

"Vì sao? Chị đâu có béo." Thậm chí còn hơi gầy, Phong Dịch muốn cô ăn nhiều hơn.

Kiều Ly thoáng ngây người, nghĩ ngợi gì đó khiến nụ cười trên mặt cứng lại: "Phải luôn giữ được dáng vẻ này mới tốt."

Phong Dịch lại chua xót nghĩ: Đừng nói là vì Chu Triết chứ!

"À... Mỗi khi ăn em đều thấy vui, em mà không được ăn ngon thì chán lắm." Cậu chọc đũa vào đĩa thịt ba chỉ, "Nhưng nếu chị cảm thấy ăn kiêng giữ dáng khiến chị thấy vui hơn ăn đồ ngon thì cũng rất tốt, chỉ cần bản thân chị vui là được."

Kiều Ly ngạc nhiên, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Phong Dịch.

Phong Dịch cho rằng cô đã nhìn thấu sự ghen tỵ của mình bèn chột dạ gắp miếng thịt bỏ vào miệng.

Cậu bỗng thấy Kiều Ly cười, cô dịch cái đĩa trước mặt cậu lại chỗ mình: "Nghĩ lại thì, với tôi bây giờ hình như được ăn ngon sẽ vui hơn."

Phong Dịch ngớ ra.

Kiều Ly càng cười tươi hơn, mi mắt cô cong cong khiến Phong Dịch nhìn mà tim đập thình thịch.

"Hối hận vì đã khuyên tôi à? Giờ tôi muốn giành thịt với cậu đấy."


Phong Dịch vội vàng đẩy hết thức ăn lại gần Kiều Ly để cô tiện gắp: "Đương nhiên là không."

Tuy tỏ vẻ muốn ăn rất nhiều nhưng rốt cuộc Kiều Ly chỉ gắp vài miếng thịt, thói quen kiềm chế bản thân nhiều năm sớm đã thành nếp.

Ăn xong, Phong Dịch thấy vẻ hồ hởi của Kiều Ly bèn dè dặt nói: "Có vẻ như tâm trạng của chị bây giờ không tồi."

Kiều Ly đưa điện thoại cho phục vụ tính tiền: "Phải đấy, hôm nay cậu đã giải vây giúp tôi, còn khiến tôi ăn rất ngon miệng, cậu đúng là có công lớn."

Giọng cậu còn lí nhí hơn trước: "Vậy chị có thể đi xem phim với em không?"

Nụ cười của Kiều Ly cứng đờ, cô nhìn đôi tai đỏ rực khi cúi đầu của cậu, thở dài hỏi: "Cậu biết tôi bao nhiêu tuổi không?"

Người phục vụ nhìn họ với vẻ thắc mắc, dù rất muốn hóng chuyện nhưng sau khi thanh toán xong thì đi ngay.

Giọng điệu cô như thế khiến mặt Phong Dịch trắng bệch, cậu ngẩng đầu nhìn cô với niềm thấp thỏm.

"Tôi hơn cậu tận bảy tuổi."

Cậu vội kêu lên: "Có vấn đề gì chứ, chuyện này không hề quan trọng."

Kiều Ly không đáp, vẫy cậu đứng dậy: "Đi thôi, để tôi đưa cậu về."

Cậu nào rảnh mà nghĩ nhiều, vội túm lấy cánh tay Kiều Ly: "Chị không được thế, chị phải chịu trách nhiệm với em."

Huyệt Thái Dương của Kiều Ly lại bắt đầu giật: "Tôi làm thế mới là có trách nhiệm với cậu."

Cậu tủi thân đáp: "Vậy để em chịu trách nhiệm với chị, hôm ấy em thấy chị không từ chối nên em đã cùng chị làm những bốn lần... Ối!"

Kiều Ly vội vàng bịt miệng cậu lại, lôi cậu ra ngài trong ánh nhìn rát cháy đầy hóng hớt của mấy người bàn bên.

Phong Dịch biết không nên nói mấy chuyện như thế ở nơi công cộng, vừa rồi cậu nóng ruột quá nên mới lỡ lời.

Cậu vội vàng xin lỗi Kiều Ly: "Xin lỗi chị, chị đừng giận nhé."

Kiều Ly ôm trán: "Tôi không giận, chỉ là..." thấy quá bất lực.

Không biết Phong Dịch lại nghĩ quàng nghĩ xiên gì mà bắt đầu dùng giọng tủi thân lải nhải tiếp: "Rõ ràng chị cũng thấy sướng mà, chị còn khen em hôn em, nói em rất tuyệt, sau đó em mới dám đòi hỏi tiếp, chị lại bảo thoải mái, em lại làm tiếp lần nữa, thế rồi..."


"Câm miệng!" Kiều Ly chịu thua, "Đi xem phim đúng không? Đi nào!"

*

Phong Dịch vừa về nhà là lao đi tắm rửa thay quần áo ngay, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người hẹn hò, tuy Kiều Ly không nghĩ thế.

Cậu chọn một bộ phim kinh dị, ai cũng nghe qua lời đồn khi xem phim kinh dị thì con gái sẽ hoảng sợ mà nhào vào lòng người bên cạnh còn gì.

Sau đó, cậu nhận ra mình đã sai.

Hai người chọn một bộ phim kinh dị Mỹ đang đứng đầu bảng gần đây, có yếu tố thần bí và cả yếu tố máu me bạo lực, đúng là rất đáng sợ, mới xem có mấy phút mà cậu đã sởn hết tóc gáy.

Song Kiều Ly không nhào vào người cậu mà chọn cách bịt mắt lại. Chuyện này cũng không hề chi, dẫu sao lúc cô sợ hãi bịt mắt lại trông rất đáng yêu.

Điều khiến cậu thấy bực bội là, mỗi khi diễn biến phim tới đoạn kinh dị nhất là cả rạp lại thét chói tai, rồi thằng em của cậu sẽ bị tiếng hét liên hồi đó dọa cho ngỏng đầu dậy.

Cậu quả thật không phải biến thái, lần vùng dậy này của thằng em kia không hề liên quan gì tới dục vọng.

Một hai năm trở lại đây, cậu không ngừng cao lên, nhiều lúc không hiểu sao lại chào cờ, ngay cả khi xem thi đấu mà thấy tuyển thủ mình thích toàn thắng thì thằng em cậu cũng kích động rồi dựng phắt dậy.

Chẳng lẽ đây chính là nỗi buồn tuổi dậy thì trong truyền thuyết?

Ghế ngồi trong rạp chiếu phim thật sự rất khó chịu, cậu còn không dám ngồi thẳng lưng vì sợ chắn mất tầm nhìn của người phía sau.

Cậu dán lưng vào ghế, cứ ngọ ngoạy mãi, lúc thì kẹp chân, lúc thì duỗi eo, thấy tư thế nào cũng khó chịu.

Mau xìu xuống mau xìu xuống đi mà, cậu không muốn Kiều Ly nghĩ cậu là một tên biến thái đâu.

Kiều Ly đang đắm mình trong bộ phim bỗng phát hiện Phong Dịch không ổn, cậu cứ vặn vẹo trên ghế suốt như thể bị con gì cắn vào mông.

"Cậu làm sao thế?" Cô nhoài người sang, che miệng thì thầm hỏi.

Tay cô chặn lại làm hơi nóng hầm hập theo giọng nói của cô rót vào tai Phong Dịch khiến nó tê dại, cả người cậu cứng đờ ra.

Khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng cậu đã sắp xìu xuống mà lại chào cờ nữa rồi, lần này còn nghiêm trọng hơn lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui