Chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, trong phòng bày mấy cái ghế vịn tay ra hình ra dạng, trên đỉnh còn có hương án bày theo quy củ để thờ phụng.
Trại thổ phỉ hương khói cực kỳ đầy đủ, thần linh cũng cưỡi mây đạp gió, ngồi ở nơi đẹp bễ nghễ chúng sinh.
Đại hồ tử xoải bước chân đi tới trước mặt bọn họ, rồi hướng về cái ghế thứ ba từ trên xuống, uy phong lẫm liệt ngồi xuống, giống như một ngọn núi lớn trước mặt bọn họ.
"Cho bọn chúng mở miệng."
Lập tức giẻ trong miệng hai người được lấy đi, Ngô Nghị bỏ qua cảm giác ê ẩm cùng vị máu trong miệng, chờ xem đại hồ tử sẽ giải quyết bọn họ thế nào.
Hứa Tiệp cao ngạo giương cằm, tỏ ý xem thường.
Đại hồ tử hết sức hài lòng, gật đầu: "Vẫn là đại phu thành Du Châu chúng ta nhìn hợp mắt nhất."
Bên cạnh là mấy tiểu lâu la đứng nghiêng nghiêng ngửa ngửa, như khỉ tinh vây quanh Sơn Đại Vương: "Nhãn lực của Tam đương gia thật tốt!"
Ngô Nghị luôn cảm thấy ánh mắt bọn chúng nhìn bọn họ không giống như đang nhìn hai tù binh mà giống đang nhìn hai cây non, ngày nào đó có thể đơm hoa kết trái hơn.
Y thấy đại hồ tử cũng không phải là muốn động dao thấy máu bèn đánh bạo hỏi một câu: "Tam đại gia, chúng ta vốn không liên quan gì đến Tiêu gia quân, không biết ngài dẫn chúng ta đến đây, đến cùng là vì sao?"
Đại hồ tử được gọi là "Tam đương gia" kia không tức giận, cũng không để ý đến câu hỏi của y mà cúi người xuống, dùng ngón tay đầy vết chai của mình mà nắm cằm y, kiểm tra trái phải trên dưới một phen rồi mới thở dài, có thâm ý mà nói: "Ngươi có tướng đại phú đại quý đấy, người trẻ tuổi, phải biết cầu giàu sang trong nguy hiểm!"
Ngô Nghị trong lòng khẽ động, vừa định mở miệng hỏi lại liền nghe thấy một giọng nói anh khí mười phần truyền từ ngoài cửa vào___
"Có thành không, để ta tới xem một chút!"
Ngô Nghị và Hứa Tiệp theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.
Là một nữ nhân.
Tiểu lâu la hai bên nhanh chúng đứng thẳng lưng, chia làm hai hàng, mở ra một con đường, để lộ một nữ nhân có vóc người nhỏ nhắn xinh đẹp,
Y phục của nữ tử kia không khác gì với nam thổ phỉ, tóc cũng búi như nam tử, tay ôm áo giáp vừa tháo xuống, trên eo mang một cái rìu ngân quang sáng loáng.
Khiến người chú ý nhất vẫn là khuôn mặt nàng, ngũ quan thanh tú nhưng trên mặt là một vết sẹo kéo dài từ lông mày đến khóe miệng, cơ hồ muốn chia khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay này làm hai nửa.
Chú ý tới ánh nhìn sửng sốt của hai người, nữ tử kia đổi sắc mặt, bước nhanh tới trước hai người họ, ngồi xổm xuống, dường như là nhẹ nhàng hỏi: "Có đẹp không?"
Hứa Tiệp gật đầu theo bản năng: "Có đẹp."
Chát!
Hai tay nữ tử cùng động, giương tay chính là hai cái bạt tai.
"Chưa từng thấy nữ nhân chắc? Nam nhân ghê tởm."
Hứa Tiệp chỉ cảm thấy trong đầu như nở hoa, xung quanh là một đống ong bay nhảy___ không ngờ lực tay của nữ nhân này lại lớn đến vậy, cũng trở mặt nhanh như thế!
Nữ tử giữ lấy mặt Ngô Nghị, khiến y ngẩng đầu nhìn mình: "Ngươi nói."
Ngô Nghị không thể không ngẩng đầu nhìn, dưới vết sẹo lớn kia quả thật là một khuôn mặt đoan trang tú lệ của mỹ nhân.
Đôi mắt tựa như cười mà không phải cười, như giận mà không phải giận lộ ra chút không kiên nhẫn: "Không nói được?"
Ngô Nghị miễn cưỡng lắc đầu: "Ngươi không cho phép người khác nói ngươi đẹp, vậy thì ta chỉ có thể không nói."
Nữ tử hơi thu lại sức trên tay, nghiêng đầu cười: "Nếu ngươi nói giống hắn, ta sẽ không đánh ngươi." Sau đó lại dùng tay kia xoa xương mày y, từng chút từng chút vuốt xuống.
"Lớn lên cũng đẹp hơn hắn."
"Ngài xem..." Đại hồ tử bước đến gần, lễ độ cung kinh nói, "Đây chính là hai đại phu làm ra ma túy tán gì đó."
Lời vừa nói ra, Ngô Nghị và Hứa Tiệp không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cố gắng nén lại cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
Thật không ngờ tên đầu lĩnh này lại đánh chủ ý lên ma túy tán.
Một khi loại thuốc có thể khiến người rơi vào trạng thái ngủ say này được áp dụng vào chiến tranh... Nghĩ tới đây, Ngô Nghị không khỏi rùng mình, uy lực của nó không hề nhỏ hơn dịch đậu mùa mà Từ Dung liều mình để lan truyền cho quân Tân La là bao.
"Như Tam thúc vừa nói, cầu giàu sang trong nguy hiểm." Nữ tử buông tay, ánh mắt tựa một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng phủ lên hai người.
"Các ngươi chỉ cần thành thật khai ra phương thuốc gây mê kia, như vậy sẽ trở thành Lục đương gia, Thất đương gia của Tiêu gia quân chúng ta, sau đó có rượu cùng uống, có thịt cùng ăn. Nhưng nếu các ngươi không nói..." Nàng đổi giọng, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên sắc bén, tựa như lưỡi đao vừa rút khỏi vỏ, tạo thành tiếng vang khiến người kinh sợ.
"Đây sẽ là kết cục." Nàng đưa ta về phía cổ, làm một thủ thế "giết".
Hứa Tiệp lúc này cười lạnh một tiếng: "Sĩ có thể giết, không thể nhục, thỉnh ra tay đi."
"Không vội." Lông mày nữ tử khẽ nhấc, nói với đại hồ tử, "Nuôi ăn trước, mấy hôm nay bọn chó hoang lại tìm đến gây sự, ta tạm thời không có thời gian để xử lý bọn chúng."
Sau khi hạ lệnh, Ngô Nghị và Hứa Tiệp lập tức bị tách ra, mỗi người bị giam giữ trong một tiểu lâu riêng biệt, cách xa nhau.
Đám sơn tặc này dường như cũng không có ý làm khó y, tuy rằng chân tay vẫn bị trói chặt nhưng ít ra cũng không bị giam ở một nơi bẩn thỉu bốc mùi, gian phòng này sạch sẽ, hướng nam bắc, phong thủy so ra lại tốt hơn tiểu viện lụi bại của trường công Du Châu.
Ngô Nghị cũng không biết mình bị nhốt bao nhiêu canh giờ, mệt mỏi cả ngày đánh úp vào đại não như một tấm lưới lớn, nhanh chóng kéo y vào giấc ngủ sâu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chỉ mơ hồ nghe được tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt, lúc này chợt truyền đến tiếng cọt kẹt, một tiểu đồng tầm mười ba, mười bốn tuổi đẩy cửa bước vào, người quắt lại như dưa muối khô, giống như loại cỏ dại ven đường ai cũng có thể giẫm một cước.
Đứa nhỏ này nhìn gầy gò, dáng vẻ rất lanh lợi, đến gần Ngô Nghị, ngoan ngoãn nói: "Ta tên Tiêu Cẩu Nhi, gia chủ muốn ta đưa cơm cho ngươi."
Ngô Nghị không khỏi thầm mỉm cười, thực sự chỉ là một tiểu cẩu.
Vừa định cười, môi đã khô đến rạn nứt, Ngô Nghị miễn cưỡng há miệng, Tiêu Cẩu Nhi liền nhanh tay nhanh mắt đưa tới một chén nước, đỡ cho y uống.
Ngô Nghị không nhịn được mà cảm thán, thổ phỉ cổ đại còn rất có chủ nghĩa nhân đạo, thái độ với người bị bắt cũng tốt.
Tiêu Cẩu Nhi cười hì hì theo dõi y uống nước: "Tiểu cô gia, ngươi cứ uống từ từ, đừng sặc!"
"Khụ..."
Ngô Nghị kinh ngạc ngẩng đầu, bị sặc đến đỏ cả mặt.
Tiểu cô gia?
Tiêu Cẩu Nhi vội vàng vuốt vuốt lưng giúp y thuận khí: "Ngươi là người duy nhất không bị tát, gia chủ nhất định đã để mắt ngươi!"
"... Ngươi nghĩ nhiều rồi." Khoảng cách của hai chuyện này chắc xa như đường từ Phụng Tiết đến Du Châu đi?
Ngô Nghị đương nhiên không nói ra lời này mà dẫn dắt từng bước: "Nhưng đây cũng là việc ngươi tình ta nguyện, ngay cả tên họ gia chủ ngươi là gì ta cũng không biết!"
"Ngươi không biết nàng là ai?" Tiểu Cẩu Nhi cười đến lộ vẻ trẻ con, gương mặt dính đầy bụi bặm.
Mãi đến tận khi y vẫn không nói gì mà nhìn nó, lúc này mới bán tín bán nghi ngừng cười, "Ngươi thật sự không biết?"
"Ta thật sự không biết."
"Ngay cả tôn nữ của Tiêu Nguyệt Tiên, Tiêu Nghị ngươi cũng không biết?" Tiêu Cẩu Nhi cong khóe miệng, "Thôi rồi, Đại đương gia lại coi trong một kẻ ngốc, ta phải nhanh chóng báo lại cho Tam gia."
Ngô Nghị như bị sét đánh, choáng váng một hồi.
Không ngờ người đứng đầu đời thứ ba của quân đảo chính uy chấn một phương lại là một nữ tử mới từng ấy tuổi.
"Ngươi đừng chạy!" Y nhanh chóng ngăn Tiêu Cẩu Nhi lại, châm chước nói, "Chỉ là ta không ngờ tới, một đại phu bình thường như ta lại được đại đương gia vừa ý."
"Ta đã nói mà." Rút lại cái chân vừa định bước ra, "Sao có thể có người không biết về Tiêu nghĩa quân chúng ta."
"Tiêu đại đương gia là thủ lĩnh nghĩa quân, danh chấn Xuyên Thục, vạn người ngưỡng mộ, ta đương nhiên từng nghe nói qua, chỉ không biết vì sao nàng lại coi trọng một tiểu y quan như ta đây."
Tiêu Cẩu Nhi mở hộp cơm, trong đó thức ăn chay mặn đủ cả, nó cầm lấy cái thìa, xúc một muỗng đầy, đưa đến bên mép Ngô Nghị: "Tiểu cô gia, ngươi ăn cơm trước."
Vật nhỏ này cũng không dễ gạt như vậy.
Ngô Nghị không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nuốt một thìa cơm lớn.
Tiêu Cẩu Nhi vừa nhồi cơm cho y vừa cảm thán: "Mọi người đều biết nàng là thủ lĩnh nghĩa quân cao cao tại thượng, có ai còn nhớ tới nàng như một tiểu thư tuổi hẵng còn thanh xuân đây."
Ngô Nghị vừa mới bị nhét đầy một mồm cơm, nghe thấy câu này thì ho ra hết, Tiêu Cẩu Nhi cũng giống như chó nhỏ bị hoảng sợ mà giật bắn mình, oán giận nhìn Ngô Nghị, không tiếng động mà khiển trách.
Ngô Nghị không nhịn được mà hỏi thiếu niên vẫn chưa thoát hết vẻ trẻ con trước mắt: "Những lời này là ai dạy?"
Tiêu Cẩu Nhi chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như hai vì sao treo trên bầu trời đêm.
"Đương nhiên là Đại đương gia tự mình nói rồi."
___
Một bữa cơm ăn nửa canh giờ, Ngô Nghị coi như nhìn ra, Tiêu Cẩu Nhi này nhìn thì nhanh nhạy nhưng đầu óc vẫn chậm chạp cứng nhắc, nhồi hết phần cơm hai người ăn cũng không hết vào dạ dày y mới dừng tay.
Tiểu Cẩu Nhi đút sạch bát cơm mới hài lòng thu tay.
"Đại đương gia của chúng ta đã nói, nam nhân phải ăn nhiều thì mới có thể sinh dưỡng!"
Ngô Nghị bị ép ăn no đến mức vô lực đi phản bác ý thức nữ quyền vượt thời đại của Tiêu Đại đương gia, điều duy nhất y có thể xác định đó là, Tiêu Nghị thực sự chuẩn bị để "nuôi y cho tốt".
Không chừng hôm nào tâm tình tốt là lôi ra "làm thịt".
Y không biết liệu Tiêu Nghị có thực sự có ánh nhìn khác đối với mình không, nhưng có thể khẳng định rằng, người bị bắt tới không chỉ có Hứa Tiệp và y, mà sinh tử của những người này đều rất khó nói.
Tiêu Cẩu Nhi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có ý định ở lại lâu, đưa Ngô Nghị lên trên giường, đắp chăn, kiểm tra lại dây thừng, khóa cửa rồi mới thận trọng rời đi.
Chờ hết thảy đều yên tĩnh lại, Ngô Nghị kiên trì nằm lặng trên giường, cả mắt cũng nhắm không nổi.
Gian phòng chật hẹp không thông gió, không gian âm u không biết là mặt trời mọc hay đã lặn, đối với Ngô Nghị đã quen dùng đồng hồ nước tính giờ mà nói, ngay cả tính xem bây giờ là ngày hay đêm cũng biến thành một chuyện khó khăn.
Bốn phía càng trầm tĩnh như nước, tâm tư càng rõ ràng, căn bản là ngủ không yên.
Cộc... cộc...
Bên tường mơ hồ truyền đến tiếng gõ.
Rất nhanh đã hòa với bóng đêm tĩnh lặng.
Giữa lúc y đang hoài nghi không biết mình tỉnh hay mê, tiếng gõ rất có tiết tấu này lại xuất hiện, chỉ có điều lần này dường như càng đến gần y.
Ngô Nghị giật mình, di chuyển đầu ngón chân cứng ngắc của bản thân, dùng sức đạp một cái lên tường.
Sau một tiếng huỵch trầm thấp, bên kia cũng có người dùng sức đạp một cái như để đáp lại.
Sát vách có người!
- --
Hal: Tôi không nghĩ là Tiêu Nghị có ý gì đâu cơ mà... Lý Cảnh ơi nhanh đến xem có người định cướp người nhà em thành "tiểu cô gia" của người ta nè =)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...