Phòng sinh Đông cung đã lâm vào cảnh hỗn loạn từ lâu.
Thái tử phi Phòng thị mềm nhũn, vô lực ở trên giường, trước sau đều có các bà đỡ thân thể to lớn, tựa như gốc cây vững vàng, cố định nàng lại, miệng không ngừng nói: "Trần thái y đã nói rồi, ngồi sinh sẽ càng dễ dàng hơn, nương nương hãy nỗ lực hết sức, hài tử rất nhanh có thể ra!"
Phòng thị chỉ cảm thấy trong bụng như có một lưỡi dao sắc bén, cắt ruột gan nàng thành từng khúc, đau không thể nhịn. Rõ ràng đang là khí trời lạnh thấu tận xương của tháng mười hai nhưng vẫn bị loại đau đớn này ép ra một thân mồ hôi nóng hổi, chỉ cảm thấy cả người như ngồi trong lồng hấp, đau đớn nóng rực từ bụng dần truyền khắp người, vọt thẳng lên đầu khiến nàng nhắm chặt mắt, lông mi thấm ướt một mảnh.
Giọng bà đỡ không ngừng thì thầm như trở thành một loại bùa chú đòi mạng, thúc cho đầu nàng càng thêm đau đớn, ngẩng đầu nhìn trong lúc hoảng hốt, trong tầm mắt mông lung mù sương chỉ có thể thấy những bóng người nhốn nháo cách một tầng sa, hẳn là các thái y đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Nếu lần sinh nở này của nàng quá mức khổ cực, chúng thái y liên quan cũng không được bình an, đều lo lắng canh giữ bên ngoài, sẵn sàng cho bất kì tình huống khẩn cấp nào.
Mà lúc này, bên ngoài hình như đã nổi lên xung đột, Phòng thị nghe thấy một âm thanh trung khí mười phần: "Minh công đã có phương pháp, còn cần đám lang băm các ngươi ở đây làm gì?"
Một giọng nói già nua khác bác bỏ: "Chuyện quỷ thần không thể hoàn toàn tin tưởng, bên trong thái y thự cao thủ như mây, chắc chắn sẽ đảm bảo nương nương mẹ con bình an!"
Phòng thị cố nén bụng đau quặn, hỏi bà đỡ: "Bên ngoài... bên ngoài sao lại cãi vã."
Bà đỡ này nhìn quay một lát, vui mừng khôn xiết: "Nương nương, là Minh Sùng Nghiễm Minh công đến rồi!"
Phòng thị lẩm bẩm cái tên xa lạ này: "Minh Sùng Nghiễm... Là ai? Ta chưa từng nghe đến danh tự này trong thái y thự."
Trong lòng nàng có chút bất an, người coi chừng thai khí cho nàng trước nay đều là Trần Kế Văn tiến sĩ từ thái y thự, vị lão thái y này xưa nay cẩn thận, làm việc ổn thỏa, khiến cho nàng vô cùng yên tâm.
Giờ đây lại đột nhiên nghe được một cái tên xa lạ, nàng không khỏi có chút âm thầm lo lắng.
"Nương nương có chỗ không biết, vị Minh công này biết cách thi pháp, mời quỷ hỏi thần, không phải người thường!" Bà đỡ thấp giọng trấn an, "Hiện giờ ngài ấy là tâm phúc của thiên hậu, nhất định là do thiên hậu cử đến để chăm sóc việc sinh nở của nương nương, nương nương chỉ cần yên tâm mà sinh thôi!"
Phòng thị vừa nghe đến hai chữ "thiên hậu", lồng ngực không khỏi nghẹn lại, nàng ở trong hậu cung cũng biết thiên hậu đang đối chọi gay gắt cùng thái tử, hôm nay thiên hậu lại cử một đạo sĩ giả thần giả quỷ đến, nào có thể có hảo tâm gì?
"Nhanh, truyền khẩu dụ của ta, tất cả đều nghe theo Trần tiến sĩ, nhanh!"
Trong lúc suy yếu nàng vẫn cố gắng nói ra một câu, thần sắc nghiêm nghị, các bà đỡ cũng không dám không nghe lời, không thể làm gì khác ngoài cho tỳ nữ ra ngoài truyền lời, để Minh Sùng Nghiễm tạm dừng thi pháp, tất cả đều nghe theo cao kiến của tiến sĩ thái y thự.
Phòng thị nghe bên ngoài yên tĩnh mới hơi an tâm, cơ thể sức cùng lực kiệt đã sớm không chịu được nữa, đầu lệch đi, cả người ngã vào lồng ngực bà đỡ.
___
Thời điểm Ngô Nghị theo tiểu thái giám chạy vội đến Đông cung chính là nhìn thấy cục diện quỷ dị của nơi này.
Ngồi bên trái là Trịnh Quân, Trần Kế Văn, Lưu Doanh, Thẩm Hàn Sơn cùng mấy vị thánh thủ nội khoa và người đứng đầu ngoại khoa Hồ Chí Lâm; ngồi bên phải lại là một vị trẻ tuổi thân mang kỳ trang dị phục, tay giương phất trần, trong mắt chứa ý lạnh, nụ cười mang vẻ khinh thường, cũng có mấy vị đạo gia hóa trang đồng tử theo sau.
Hai nhóm người ngồi cạnh nhau, ánh mắt tiếp xúc như có chứa điện quang.
Không trung thoang thoảng mùi máu tanh lẫn vào mùi thuốc đắng và tro cháy, cùng lắng đọng bởi bầu không khí ngưng trọng trong phòng sinh.
Cùng với đó là cục diện phân ranh giới rõ ràng, dường như đang trong một trận chiến không đao kiếm.
Ngô Nghị vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp lặng lẽ trốn ra sau lưng Thẩm Hàn Sơn đã thấy một bà đỡ vén rèm bước ra, mặt trắng bệch như tờ giấy, âm thanh run như cái sàng: "Không, không ổn, thái tử phi ngất sỉu!"
Trần Kế Văn hơi nhướng mày: "Nhanh đi vào xoa bóp cho nàng, đặt một miếng sâm dưới lưỡi, lại rót thêm chút canh sâm."
Bà đỡ này vội vàng làm theo.
Ngô Nghị thầm nghĩ không xong, sản phụ đã sức cùng lực kiệt, lấy khí lực ở đâu mà sinh con.
Vừa định nói ý nghĩ này cho Thẩm Hàn Sơn liền nghe người trẻ tuổi nọ lạnh giọng nói: "Ta cho là chư vị tiến sĩ có cao kiến gì, không ngờ cũng chỉ là biện pháp giống những bà đỡ kia."
Trần Kế Văn không nhanh không chậm đáp lại một câu: "Vẫn còn hơn việc giả thần giả quỷ, cố gắng ra vẻ ta đây bí ẩn."
Có thể khiến người khoan dung không tính toán như Trần Kế Văn giận đến lạnh giọng, người kia cũng coi như có một loại tài năng.
"Đây rốt cục là người nào?" Ngô Nghị không khỏi nhỏ giọng hỏi Thẩm Hàn Sơn.
"Người này tên Minh Sùng Nghiễm, là đạo sĩ thiên hậu thưởng thức." Thẩm Hàn Sơn nhỏ giọng đơn giản giới thiệu người đối diện cho đồ đệ mình, cũng không tỏ vẻ coi thường như những tiến sĩ khác.
Vừa nghe đến cái tên tiếng tăm lẫy lừng Minh Sùng Nghiễm này, Ngô Nghị không khỏi sợ hết hồn.
Đời sau, trong các bộ phim truyền hình hư cấu, vị đạo sĩ có thể triệu quỷ biết làm phép này sẽ được khắc họa thành một nhân vật thần tiên, không chỉ có thể trị bệnh nan y mà còn có thể chiêu hồn hỏi quỷ, quả thực là có thể lên trời xuống biển, không gì không làm được.
Lúc này nhìn thấy tận mắt, ngoại trừ một thân y phục quái dị, thật không nhìn ra gã có chút tiên khí bồng bềnh nào.
Minh Sùng Nghiễm cũng không quan tâm đến địch ý trong ánh mắt của chúng tiến sĩ, chỉ để lại một lời châm chọc rồi đứng dậy.
"Lúc này không làm theo phương pháp của ta, sau này nếu như lại muốn ta cứu thái tử phi sẽ không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa!"
Dứt lời, vung tay áo, dứt khoát rời đi.
Minh Sùng Nghiễm vừa đi, mấy vị lão tiến sĩ lại một lần nữa vây thành vòng, thương thảo làm sao mới có thể giúp thái tử phi thuận sinh.
Lưu Doanh nói: "Bây giờ khí lực của thái tử phi không còn là bao, có lẽ có thể dựa vào thuốc trợ sản, vì sao ta không để bà đỡ cho nàng uống canh trợ sản, không chừng sẽ có hiệu quả."
Trần Kế Văn vội lắc đầu: "Thân thể thái tử phi vốn mềm yếu, thai khí bất ổn, dược tính thuốc trợ sản quá cường liệt, thực sự không được."
Ánh mắt Trịnh Quân tiến sĩ trầm xuống, nghiêm túc nói: "Nếu như giữa nương nương và tiểu thế tử chỉ có thể giữ lại một, việc này còn cần thái tử điện hạ tự mình định đoạt."
Ngô Nghị tỉnh táo nghe xong mới phát hiện trong phòng thiếu mất người quan trọng nhất.
Đó chính là trượng phu của thái tử phi Phòng thị, đương kim thái tử điện hạ, Lý Hiền.
Nghĩ đến ngày đó đụng mặt Lý Hiền ở tửu lâu, hắn và thiếu niên nọ làm vẻ thân mật dây dưa, trong lòng đại thể cũng rõ ràng.
Chỉ có điều, hôm nay là ngày quan trọng như vậy, người sắp làm cha như hắn lại không chịu xuất hiện, thật sự khiến người cảm thấy đau lòng.
Trong lúc nói chuyện, một bà đỡ khác đầu đầy mồ hôi, lảo đảo xô rèm bước ra: "Việc lớn rồi, thái tử phi vỡ nước ối, tiểu thế tử còn chưa ra dây rốn đã xuất hiện."
Lời vừa nói ra đã như một đạo kinh lôi đánh xuống, khiến chúng thái y tiến sĩ ở đây đều ra mồ hôi lạnh.
Dây rốn lại ra trước thai nhi!
Ngô Nghị nhanh chóng nghĩ đến ba chữ.
Sa dây rốn.
Một trong những tình huống nguy hiểm nhất trong sản khoa.
Dây rốn là ràng buộc giữa hai mẹ con, là con đường cung cấp máu chủ yếu cho thai nhi bên trong cơ thể mẹ.
Một khi bị sa dây rốn, dây rốn rất dễ vì chịu chèn ép mà không thể cung cấp đủ máu cho thai nhi, thai nhi khó sinh sẽ dẫn đến việc cái thai chết trong bụng mẹ.
Tình huống này nếu đã xảy ra, khả năng thai nhi tử vong cũng chỉ là chuyện trong mấy phút, cho dù có miễn cưỡng sinh ra thì phân nửa cũng là tử thai.
Đối với những thái y tiến sĩ ở thời đại này mà nói, tuy bọn họ không có khái niệm "sa dây rốn", nhưng kinh nghiệm làm thầy thuốc nhiều năm đã cho họ thấy nhiều ví dụ tương tự, mà trong đó cơ hội thai nhi có thể sống sót là rất ít.
Mọi người hoảng hốt lo sợ, Trịnh Quân thái y thừa là người đầu tiên bình tĩnh lại.
"Bây giờ chỉ có một biện pháp, đó chính là khiến thái tử phi cấp tốc sinh, như vậy tiểu thế tử còn có thể có một, hai đường sinh cơ."
Lời tuy nói là vậy nhưng thái tử phi cũng đã bất tỉnh, sản phụ vô lực, phải như thế nào mới có thể giúp nàng nhanh chóng sinh đây?
Thời gian các đại phu có, khả năng chỉ là mấy phút.
Ngô Nghị không kịp suy nghĩ kỹ càng, cơ hồ bật thốt: "Mổ đẻ."
Nhất thời, dường như mọi ánh mắt đều hướng về khuôn mặt trẻ tuổi này.
Ngô Nghị không khỏi vì ánh mắt khiếp sợ pha thêm hoài nghi nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng đầu óc vẫn nhanh chóng đưa ra lời giải thích: "Trong "Sử ký", phần "Sở thế gia" có viết, "Lục Chung sinh Lục Nhân, nhờ mổ mà sinh yên". Học sinh nghĩ thầm, tình huống của thái tử phi đã phi thường khẩn cấp, chúng ta cũng có thể noi theo cổ nhân, mổ bụng lấy con."
Lời vừa nói liền như đá tảng rơi xuống mặt nước, nhất thời tạo ra muôn vàn cơn sóng.
Lưu Doanh không kiềm chế nổi: "Mổ bụng lấy con cùng mổ gà lấy trứng có khác gì nhau đâu? Như vậy sẽ gây thương tổn đến cơ thể mẹ, sợ rằng không phải quyết định sáng suốt."
Ngô Nghị bình tĩnh nói: "Lời ấy không đúng, thái tử phi khí lực không đủ, dĩ nhiên không còn sức để sinh, nếu không nhanh chóng mổ, thai nhi chắc chắn phải chết."
"Chẳng nhẽ muốn hi sinh thái tử phi để giữ tiểu thế tử sao?"
Vấn đề Lưu Doanh đưa ra rất cơ bản nhưng cũng rất sắc bén.
Nguyên tắc nghề y của cổ đại không giống hiện đại, phụ nhân hoàng gia tôn thất sinh sản, giữ lớn hay giữ nhỏ không phải việc chúng đại phu bọn họ có thể quyết định.
Lúc này cần phải báo cho Lý Hiền, chờ hắn làm ra lựa chọn, nếu không nhanh sẽ dẫn đến kết cục một thi hai mạng.
Trong bầu không khí căng thẳng tĩnh lặng, phía trong mành lại truyền tới một giọng nói yếu ớt mà kiên định.
"Một khi phải làm ra lựa chọn giữa bổn cung và đứa nhỏ, mời Trần thái y bảo vệ đứa nhỏ mà không cần quan tâm đến tính mạng bổn cung."
"Nếu như có người không theo, sau khi bổn cung tỉnh lại sẽ chém thẳng không tha!"
- --
Hal: Nếu như thực sự là vì quá quan tâm nam sủng, đến cả ngày sinh của thái tử phi cũng không có mặt thì tôi có chút thất vọng về Lý Hiền. Vì một người mà không quan tâm đến thái tử phi và con thân sinh của mình, có thể thấy Lý Hiền sủng ái Triệu Đạo Sinh đến mức độ nào, sủng ái sinh mê muội, liệu sau này có thể đưa ra quyết định đúng đắn không? Người này được đánh giá là tài giỏi không thua kém gì huynh trưởng của mình, chẳng nhẽ cuối cùng lại vướng phải cửa ải là một nam sủng sao? (Theo wiki thì đúng là bị gài đấy...)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...