Về Triều Đường Hành Nghề Y

Vương Sùng Cơ vừa nghe được lời này, gương mặt nhất thời trắng bệch như bị hút máu.

Trong thời khắc mấu chốt này, chính cháu ruột của mình lại nổi mẩn, mà theo hai vị Thẩm, Trương, lúc này nổi mẩn thì khả năng cao chính là đậu mùa.

Nếu như là người duy nhất sống trong mười người kia thì cũng thôi, nhiều lắm là tướng mạo bị hủy, còn hơn là mất cả mạng.

Thế nhưng nếu nó cứ như vậy mà chết...

Vương Đào là cháu ruột hắn, là ấu tử của huynh trưởng Vương Kính. Năm xưa Lý Thừa Can mưu phản thất bại, Vương Kính thân là phò mã đương triều cũng bị họa dính thân, không chỉ bị ép phải từ hôn với Nam Bình công chúa còn bị đầy đến Lĩnh Nam, đến nay vẫn không được quy gia.

Mà hài tử mới một tuổi này là chí bảo trong lòng huynh trưởng hắn, gửi gắm đầy hy vọng của huynh trưởng khi đưa đến Vĩnh Ninh quận phủ nuôi, chỉ mong rằng nó có thể trải qua phú quý yên vui. 

Nhưng cả chuyện cơ bản ấy hắn cũng làm không được, còn mặt mũi nào để gặp vị huynh trưởng duy nhất của mình đây?

Trong lúc hắn còn đang ảo não, Trương Khởi Nhân đã chống gậy đứng lên, gõ cốp một tiếng lên nền đất, gọi hắn tỉnh mộng.

"Vương Lăng cũng không thể lập tức tới, chúng ta đi nhìn chất nhi của ngươi trước."

Một câu này của Trương Khởi Nhân đã khiến Vương Sùng Cơ tỉnh táo lại, mấy vị thánh thủ nổi danh của Trường An hiện đều trước mặt hắn, sao không xin bọn họ trước tiên chẩn đoán một phen?

Hắn vội vã thu hồi tâm tình u sầu trong lòng, cung kính chắp tay với Lý Hoằng: "Điện hạ..."

Lời chưa ra khỏi miệng, Lý Hoằng đã khẽ vuốt cằm: "Xin mời hai vị tiến sĩ trước hãy đến coi bệnh cho đứa nhỏ kia đi."

___

"Mụ mụ..."

Đứa nhỏ "sinh tử chưa rõ" đang nằm trên một chiếc giường không tính là lớn, muốn vươn mình nhưng vì tay chân quá ngắn mà thất bại, con ngươi sáng rõ như châu chớp chớp, vô tội nhìn mấy đại nhân vội vã chạy tới.


Con ngươi tròn vo trời sinh có linh khí, khuôn mặt nhỏ tựa ngọc đúc, như là có thật nhiều lời muốn nói nhưng lại chỉ có thể phát ra một tràng âm thanh gấp gáp.

Con ngươi thiên chân vô tà nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì, mọi người cũng vì vậy mà thu hồi vẻ mặt căng thẳng trầm trọng.

Tuy Vương Sùng Cơ không tinh thông y thuật nhưng thấy hai vị thái y sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, trái tim đang treo ở cuống họng cũng về lại lồng ngực.

"Các ngươi tới nhìn sau đó nói xem, đây là bệnh gì." Trương Khởi Nhân nhấc gậy, chỉ về phía ba người trẻ tuổi đi sau.

Ngô Hủ, Ngô Nghị cùng Từ Tử Văn đều hơi sững sờ, không nghĩ tới trong lúc này mà lão tiên sinh còn muốn kiểm tra học sinh.

Cuối cùng thì vẫn là Từ Tử Văn xảo quyệt nhất, hắn nghĩ nếu Trương Khởi Nhân vẫn còn nhàn hạ chỉ giáo học sinh, điều này chỉ rõ bệnh tình của đứa nhỏ kia không hề nặng, chắc cũng không có chuyện gì.

Lại nhìn qua, đứa nhỏ này cũng chỉ có vài nốt bọt nước nổi trên mặt, chắc là người quận phủ quan tâm quá hóa loạn, chuyện nhỏ xé ra to, tăng thêm một phần nhiễu loạn.

Hắn giả vờ giả vịt đến gần, đưa tay tra mạch Vương Đào, đương nhiên là chả mò ra gì nhưng trên mặt vẫn mang điệu bổ trầm ổn bình tĩnh.

"Theo học sinh, tiểu công tử có mạch hồng đại, đây là vì thân thể nóng, nốt mẩn nổi ở trên người nhiều hơn trên mặt, có lẽ vì quấn tã quá chặt dẫn tới nổi mẩn."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Hàn Sơn đã bật cười, vừa cười vừa nhìn nhìn Trương Khởi Nhân, thế nhưng một chữ cũng không nói.(*)

Trương Khởi Nhân vẫn không lộ hỉ nộ, lại chỉ Ngô Hủ: "Ngươi nói."

Ngô Hủ cũng không phải kẻ ngu si, thấy Thẩm Hàn Sơn có ý trào phúng liền biết bệnh tình của đứa nhỏ kia khẳng định không đơn giản như vậy, Từ Tử Văn nhất định nói sai rồi.

Học theo dáng vẻ giả vờ giả vịt của Từ Tử Văn, sau đó nhìn về phía Trương Khởi Nhân.

"Tiểu công tử xuất hiện các nốt mẩn, vây khắp người, trạng thái đau nhức như gặp lửa, có mủ trắng, ta nghĩ không nghi ngờ gì, đây là đậu mùa."


"Ngươi so với tên kia thì giỏi hơn chút đấy." Thẩm Hàn Sơn ở trước mặt Trương Khởi Nhân cũng không khách khí, trực tiếp chỉ điểm học sinh của ông, ""Sổ tay kê đơn cấp cứu" của Cát công là một tác phẩm hay, nếu như ngươi yêu thích như vậy, không bằng lúc trở về chép lại mấy lần."

Lời này là chế nhạo hắn chỉ biết học thuộc lòng sách vở, lời chẩn đoán cùng tình trạng thực tế của bệnh nhân cách xa vạn dặm.

Trương Khởi Nhân chỉ khẽ lắc đầu, trong mắt một tia thất vọng cũng không có, tựa hồ đã hiểu rõ về trình độ của bọn họ từ lâu.

"Lão phu đã sớm dạy các ngươi, đọc sách chỉ là một phần, hiểu rõ ý tứ, lĩnh hội tinh thần trong đó mới là việc trọng yếu. Các ngươi đọc sách một năm ở Trường An, vậy mà một chút tiến bộ cũng không có."

Ngô Hủ và Từ Tử Văn đương nhiên căm giận không ngớt trong lòng, bọn họ dù gì cũng chỉ là học sinh nhập học một năm, chuyến đi này bọn họ cũng không tính tham gia gì, vậy nhưng hai vị tiến sĩ lại chỉ điểm bọn họ, khến bọn họ xấu mặt trước mọi người.

Thế nhưng ngoài mặt vẫn cung kính cúi đầu nhận phải, giấu đi tia hận ý kia.

Cuối cùng đương nhiên là đến phiên Ngô Nghị.

Y cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện nốt mẩn chỉ tập trung ở phần thân của Vương Đào, trên tứ chi thì chỉ có một vài vết, cách một tầng khăn trắng vẫn thấy trên trán nóng rực, lại đưa tay bắt mạch, đúng là mạch hồng đại, Từ Tử Văn cũng không nói dối.

Y suy nghĩ kĩ một phen, lúc này mới hỏi lại hạ nhân báo chuyện: "Tiểu công tử hôm qua có phải lên cơn sốt hoặc bị chớ sữa, buồn bực bất an, tay chân luôn không yên?"

Hạ nhân gật đầu như giã tỏi: "Tiên sinh đoán như thần, ngài nói đúng toàn bộ rồi."

Ngô Hủ không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Hôm nay sốt, hôm qua chắc cũng đã có triệu chứng, ai mà không biết cơ chứ?"

Ngô Nghị cũng không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: "Thế nhưng hai, ba ngày trước, tiểu công tử không có triệu chứng, vậy nên các người không để ý, có phải không?"

Người trả lời câu hỏi này là Vương Sùng Cơ: "Ngươi nói không sai, lão phu trong lúc rảnh rỗi chỉ thích đến chăm đứa nhỏ, chỉ là ngày hôm qua cung nghênh thái tử điện hạ mới không để ý, còn những ngày trước đứa nhỏ đều khỏe mạnh."

Hai vấn đề được hỏi xong, Trương Khởi Nhân đã nở nụ cười.


Thẩm Hàn Sơn cũng cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Khởi Nhân: "Xem ra vẫn là học sinh của ta cao hơn một bậc."

Ngô Hủ và Từ Tử Văn như rơi vào trong sương mù, bị Ngô Nghị đè ép, bất mãn trong lòng đương nhiên bộc phát, cả người tinh ranh như Từ Tử Văn cũng không kiềm chế được.

"Hiền đệ đã nói nhiều như vậy, cuối cùng thì là chứng bệnh gì, cũng nên nói ra để hai huynh đây chịu phục chứ."

Ngô Nghị nhàn nhạt nhìn qua, đã nói đến mức này mà còn không hiểu ra bệnh của Vương Đào, cũng khó trách Trương Khởi Nhân cả tức giận cũng không muốn.

"Là bệnh thủy đậu." Lời này là y nói cho Vương Sùng Cơ, "Đậu mùa và thủy đậu thoạt nhìn tương tự nhưng lại là hai loại bệnh hoàn toàn khác nhau. Bệnh thủy đậu thường bắt đầu nổi mẩn từ thân sau đó mới hướng tới tứ chi và trên mặt, còn đậu mùa thì ngược lại. Người bị đậu mùa, trước khi nổi mẩn hai, ba ngày thường có triệu chứng sốt cao và cảm giác mệt mỏi, còn bệnh thủy đậu thì phát bệnh gấp hơn, thường phát sốt cùng lúc với nổi mẩn."

Y dừng một chút, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhếch miệng cười của Vương Đào: "Đồng thời tinh thần của tiểu công tử rất tốt, bệnh dù đến như núi đổ nhưng cũng chỉ là ngoài da, vì lẽ đó ngài cũng không cần lo lắng quá nhiều, tiểu công tử tuyệt không nhiễm đậu mùa."

Ban đầu Vương Sùng Cơ cũng không coi trọng những tiểu sinh đồ mới vào đời này, đặc biệt là khi thấy Từ Tử Văn và Ngô Hủ chỉ biết phô trương thanh thế, nói ra những lời rỗng tuếch, càng thấy những người trẻ tuổi này không đáng tin cậy.

Mãi đến tận khi Ngô Nghị phân tích rõ ràng bệnh tình của Vương Đào, đồng thời mỗi câu mỗi chữ đều có lý, hắn mới có một chút tin phục trong lòng.

"Đã như vậy, bệnh thủy đậu này phải chữa như thế nào?"

Ngô Nghị còn chưa mở miệng đã sớm có hạ nhân chuẩn bị giấy bút, chờ y viết.

Y lẳng lặng nhìn sắc mặt Thẩm Hàn Sơn và Trương Khởi Nhân, thấy hai vị lão sư này cũng không tỏ vẻ không thích, lúc này mới yên tâm đề bút, nghiêm túc viết xuống một chữ lớn ___

"Dưỡng."

Vương Sùng Cơ không che giấu được vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ không cần dùng thuốc sao?"

Thủy đậu là một bệnh lành tính, coi như là trong thời kỹ thuật phát triển như ở hiện đại cũng chỉ làm một chút trị liệu đơn giản.

Ngô Nghị cười nói: "Nếu như ngài thực sự không yên lòng, liền sắc ngân kiều, để vú nuôi cho tiểu công tử dùng, như vậy liền có hiệu quả giải nhiệt. Tuổi tiểu công tử còn quá nhỏ, nếu dùng thuốc lại là dục tốc bất đạt, cái được không đủ để bù lại cái mất."(**)

Vương Sùng Cơ bán tín bán nghi nhìn về phía Trương Khởi Nhân, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của vị lão thái y này.


Trương Khởi Nhân nhặt "đơn thuốc" còn chưa khô mực trên bàn đưa tới tay Vương Sùng Cơ: "Đây chính là phương thuốc tốt nhất rồi."

Trương Khởi Nhân vừa dứt lời, Vương Sùng Cơ rốt cục cũng từ bi thành hỉ, huyết mạch đang lạnh lẽo bỗng được truyền đến một dòng nước ấm.

"Thật may, thật may..." Hắn tự nhủ, thở phào nhẹ nhõm.

Dòng khí này tựa như đã kìm nén trong ngực từ lâu, bây giờ mới cảm thấy an tâm hơn nhiều, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn đã thấy một nô bộc khác vội vã chạy lại, thì thầm bên tai hắn báo chuyện.

Thì ra Vương Lăng đã tới phủ, hiện đang ở phòng lớn, cùng thái từ dùng trà bàn chuyện.

___

Vương Lăng vừa thấy hạ nhân từ Quận Vương phủ phái tới liền biết đại sự không ổn, thái tử vốn có ba phần thành kiến đối với ông ta, vô sự không gặp, đã cho gọi thì đâu phải chuyện tốt gì!

Ông ta cũng không phô trương như ngày thường, vội vã cho gọi bốn người tới nâng kiệu nhỏ, lại cho hai thủ hạ vừa ý đi theo, một đường nhanh chóng chạy tới quận phủ.

Vừa vào quận phủ liền thấy thái tử ngồi nghiêm túc, hai bên trái phải là hai vị võ quan thanh niên thân mang bội kiếm, một là Bùi Nguyên ông ta từng gặp, biểu tình lạnh băng, người còn lại ông ta chưa từng thấy, cao hơn người bình thường rất nhiều.

Lý Hoằng thấy ông ta vội vã tới, cũng chỉ bình tĩnh cười nhạt, không nói gì.

Vương Lăng vì chột dạ mà cả lớp mỡ đều run rẩy, hàn xuân tháng hai nhưng lòng bàn tay đã sớm đầy mồ hôi.

Thái tử không nói lời nào, ông ta đứng không được mà ngồi cũng không xong, chỉ có thể ngã quỵ trên mặt đất, lẩm bẩm trong miệng.

"Thần không thể cung nghênh thái tử điện hạ, thực sự hổ thẹn, ngọc bội thái tử điện hạ ban cho, thần đã treo trên công đường, làm gương cho con cháu..."

Ông ta nói liên miên dài dòng một hồi, đơn giản là vì sợ vị nhìn qua hiền lành kia thuận miệng nói ra một câu vấn trách ___ vậy cái chức thái thú một châu này của ông ta cũng không cần tiếp tục làm rồi.

- --

Hal: (*) Thầy Thẩm này ngứa đòn thực sự =))))))

(**) Giờ học tập: Thuốc này bên Trung bây giờ còn có dưới dạng viên, mà có cả dạng si rô hay sao ấy =))) Đắng với có chút ngọt. Theo tôi tìm được thì gồm có cam thảo, lá tre, ngân hoa, liên kiều, bạc hà, đậu cổ, ngưu bàng, mộc thông, kinh giới, cát cánh, bạc hà, đều là mấy vị thuốc để thanh nhiệt giải độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui