Về Triều Đường Hành Nghề Y

Vương mụ cũng không biết tình hình bên trong, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng khi đối mặt với Trịnh Quân vẫn giấu diếm vẻ bối rối.

"Còn có thể như thế nào được, nhịp thở ngày càng nặng. Trương thái y đã tới trước, đang ở bên trong quan sát."

Bà vừa nói, vừa hô to sai hầu gái bưng trà tới: "Cũng khó cho lão nhân gia hắn, vừa phải lo liệu bên thái tử, bận bịu không ngơi tay; lại cũng phải coi chừng điện hạ của chúng ta, một khắc cũng không rảnh."

Đến cùng Trịnh Quân, ngoài Trần Kế Văn còn có mấy vị bác sĩ ngoại khoa danh tiếng hiển hách cùng châm sư, trong thái y thự đều là những vị có tay nghề tốt nhất.

Trương Khởi Nhân tiền trảm hậu tấu, cũng không biết tìm ra phương pháp ngàn vàng nào, ngoại trừ bị người nẫng tay mà có chút khó chịu, mấy vị này càng cảm thấy hứng thú với tình hình sau bức mành hơn.

Trịnh Quân suy ngẫm chốc lát, đang muốn lên tiếng liền thấy mành được vén lên, Trương Khởi Nhân thong thả bước ra, theo sau còn có một tiểu học sinh mười bốn, mười lăm tuổi.

"Học sinh kiến qua Trịnh công."

Trịnh Quân đặt chén trà lên mặt bàn, hừ lạnh: "Ngươi bây giờ cũng biết ra gặp lão phu rồi."

Trương Khởi Nhân cũng không dám chống đối lại vị trước mặt, hiếm thấy mà lộ vẻ kính cẩn nghe lời: "Học sinh vượt qua quy củ, mong lão sư thứ tội."

Trịnh Quân mắt lạnh nhìn qua, thấy trên mặt ông nhuốm màu mệt mỏi, mắt thâm quầng, rõ ràng cực kỳ mệt nhọc.

Ông cũng hiểu, biết Trương Khởi Nhân đêm đó đúng là không chút rảnh tay, ngược lại cũng không vội vàng vấn tội.

Trần Kế Văn hầu hạ Lý Hiền mấy năm, bây giờ so với mọi người lại càng sốt ruột hơn, lúc này vừa mới cùng các vị bác sĩ có tay nghề thương nghị một đêm, sau lại vội vàng lao đến đây kiểm tra bệnh tình Phái vương, vì e ngại có Trịnh Quân nên mới không trực tiếp đẩy mành vọt vào.

Trịnh Quân đương nhiên biết y sốt ruột, cũng không tiếp tục chất vấn quá chi tiết, nguôi giận rồi nhàn nhạt liếc nhìn hai sư trò Trương Khởi Nhân: "Bày đặt treo mành, bệnh khí sao có thể tiêu tan, còn không mau xốc lên."

Ngô Nghị đâu dám trái lệnh, tay chân lanh lẹ mà cuộn mành để sang một bên, sau đó ngoan ngoãn đứng đó, tích cực hạ thấp độ tồn tại của mình.

Nhóm người Trịnh Quân mới tiến lên nhìn, chỉ thấy một ống trúc, một đầu ngâm trong bát nước, đang ùng ục nổi bọt khí.

Một đầu khác, đương nhiên là cắm trên ngực Lý Hiền, chỉ sợ đi sâu thêm một chút đã có thể lấy đi tính mạng Phái vương.

Mọi người khiếp sợ trong chốc lát, nhất thời không nói ra lời, trừng trừng nhìn Lý Hiền đang thống khổ há miệng, lại chuyển đến Trương Khởi Nhân mặt không chút biến sắc, chờ ông đưa ra lời giải thích.

"Đây là chủ ý của ngươi hay là của người khác?" Trịnh Quân lớn tuổi, không đứng được lâu, đã sớm kiếm được ghế gỗ lê ngồi.

Tuy rằng ngồi nhưng khí thế vẫn đè ép bốn phía. Sắc mặt ông lạnh lùng, không giận tự uy, ngồi ở chỗ đó vững chắc như thái sơn.

Dưới áp lực nặng nề này cũng chỉ có Trương Khởi Nhân giữ nguyên sắc mặt: "Đây là chủ ý của tiểu học sinh Ngô Nghị, nhưng học sinh cũng phải dưới sự đồng ý của người giám sát mới có thể làm, nếu như Trịnh công muốn chỉ trích, vậy cứ để một mình lão sư ta gánh chịu."

Trịnh Quân rất nhanh đã nhìn ra đường sống trong hung hiểm của biện pháp này, không phải là thứ người thường có thể nghĩ ra, nếu như là tác phẩm của Trương Khởi Nhân thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng người nghĩ kế vậy mà lại là một tân sinh, không khỏi khiến người khác thay đổi cách nhìn.

Ông tán thưởng một phen trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm nghị như cũ: "Gánh chịu? Thân thể thiên kim của Phái vương điện hạ, một thái y như ngươi há có thể gánh chịu nổi! Nếu bệnh tình điện hạ chuyển tốt, niệm tình ngươi sốt ruột chỉ vì muốn cứu người, ta còn có thể thay ngươi cầu xin ở Thái thường thừa. Vạn nhất điện hạ không qua khỏi, mười cái ngươi cũng không gánh nổi cái tội này!"

Nếu Trương Khởi Nhân đã dám liều lĩnh, nhất định là nắm được mấy phần chắc chắn, lời này bên ngoài như nghiêm nghị răn dạy, thực tế lại là thả cho ông một con ngựa, không truy cứu tội danh tiền trảm hậu tấu của ông.

Dù sao cũng là học sinh ông bồi dưỡng nửa đời, sao có thể cam lòng độc ác xuống tay chèn ép, chỉ có điều vẫn phải đưa ra vài lời giáo huấn trước mặt mọi người mới có thể tránh được những lời truyền ra không hay,


"Còn có ngươi..." Trịnh Quân lạnh lùng nhìn về phía Ngô Nghị, "Lão phu thấy ngươi tuổi còn trẻ, vậy mà lá gan đã lớn hơn lão sư của ngươi rồi."

Ngô Nghị vội vàng quỳ xuống tạ tội: "Là học sinh kiêu căng, mong tiến sĩ thứ tội."

Trịnh Quân răn dạy hai thầy trò này một phen mới hòa hoãn sắc mặt, dặn dò Trần Kế Văn: "Đi xem Phái vương điện hạ thế nào rồi."

Trần Kế Văn chỉ chờ có lời này, vội vội vã vã đến bên giường Lý Hiền, nâng tay hắn, rũ mắt, yên lặng bắt mạch.

Nửa ngày sắc mặt mới ánh lên vui mừng: "Mạch tượng của Phái vương điện hạ đã phục lực, khí tích đã thoát, có lẽ ba đến năm ngày sau là có thể tỉnh lại!"

Lời này vừa nói ra mọi người đều trợn mắt há mồm, mấy vị thánh thủ bên ngoại khoa liếc mắt nhìn nhau, vừa khâm phục lại âm thầm không cam lòng.

Thái y thự có quy củ của thái y thự, thái y nội khoa làm chuyện của thái y ngoại khoa, chính là làm xấu mặt mũi người ta rồi.

Thực chất, có đẩy sự tình lên đầu bên ngoại khoa, bọn họ chưa chắc đã gánh nổi, Trương Khởi Nhân lớn mật làm việc như thế, rõ ràng là sau lưng có chỗ dựa.

Huống hồ lúc này còn có Trịnh Quân lão nhân gia tọa trấn, cũng không ai dám ý kiến. Mấy vị bác sĩ đều bày vẻ vui mừng lên mặt, trong lòng lại mỗi người một tư vị.

"Đã như vậy, sau này ngươi cùng Trần tiến sĩ trị liệu cho Phái vương điện hạ đi." Trịnh Quân thấy mọi người không dám hé răng mới vỗ bàn quyết đoán, "Chuyện Đông cung đã có Tôn tiến sĩ tạm lo liệu, ngươi không cần qua lại hai nơi. Cứ yên tâm ở lại chăm sóc Phái vương đi."

___

Lý Hiền thân mang bệnh nặng, chịu không nổi náo nhiệt nên đã chuyển tới phía tây trong biệt uyển, chỉ có mấy tảng đá cùng vài cây mai ngạo nghễ đứng trong viện, gió thổi gần đó cũng toát vẻ cô quạnh.

Thường xuyên lui tới chỉ có Trương Khởi Nhân và Trần Kế Văn hai người thay phiên, mà Ngô Nghị được trọng dụng ở lại trong biệt uyển cả ngày lẫn đêm.

Ở đây không có mấy người, Vương mụ cũng không cảm thấy vắng vẻ, còn lạc quan bàn chuyện tương lai với Ngô Nghị: "Chờ đến khi hoa mai nở, bệnh tình điện hạ cũng có thể tốt đẹp ___ hắn thích nhất là rượu hoa mai lão thân cất, đến lúc đó, lão thân sẽ cất cho thầy trò ngươi vài hũ."

Ngô Nghị không khỏi cười nói: "Ta thay Trương thái y trước cảm ơn ngài."

Hai người đang kiểm kê qua dược liệu bỗng nghe thấy bên ngoài một trận rì rào, nhĩ lực của Vương mụ tốt, ra hiệu với Ngô Nghị: "Lão thân ra xem một chút."

Dứt lời đặt giỏ thuốc sang một bên, lặng lẽ như mèo mà bước ra.

Ngô Nghị chỉ nghe thấy một tiếng hít khí, căng thẳng trong lòng, cũng vội vàng đứng lên theo ra ngoài.

Trong đình viện thổi tới một trận gió đông, ngàn lá bay lên như sóng biển, tia nắng đan xen, chiếu lên một thân ảnh trắng hồng nho nhỏ.

Ngô Nghị còn chưa kịp nhìn rõ, Vương mụ đã đi bước xa vọt tới, nửa quỷ nửa ôm mà đem vật nhỏ vào lòng.

"Tiểu tổ tông của ta ơi, vì sao ngươi lại leo tường vào đây!"

Bé gái đưa cánh tay ngắn ngủn mập mạp hơi đẩy Vương mụ, âm thanh lanh lảnh tựa ngọc châu: "Vương mụ, ngươi đừng chạm ta, trên người ngươi thật nhiều mùi thuốc."

Vương mụ cười cười tránh qua một bên, dùng thân hình mập mạp của mình chắn gió: "Mấy ngày không gặp, công chúa đã chán ghét lão nô rồi!"


"Không phải không phải." Đứa nhỏ lắc đầu như trống bỏi, ánh mắt rất nghiêm túc, "Ta sợ trên người dính phải mùi thuốc, các ca ca khác sẽ phát hiện ta đến thăm Hiền ca ca."

Bạn nhỏ còn rất tinh tế.

Ngô Nghị đứng trong góc tối nhìn qua, đứa nhỏ này quân một thân lông xù xù, từ đầu đến chân đều là một màu trắng như tuyết, chỉ có gương mặt dưới ráng chiều mà đỏ bừng, ngắn gọn là có dáng dấp người tuyết người ta hay đắp trong mùa đông ở bắc phương.

Hai hàng lông mày tựa trăng non, đôi mắt như ánh sao, tuy nhỏ nhưng đã lộ ra dáng dấp mỹ nhân.

Tiêu thục phi đã qua đời một khoảng thời gian, có thể lưu lại nơi này, cũng chỉ có thể là Thái Bình công chúa tiếng tăm lừng lẫy rồi.

Vương mụ thay bé phủi nhẹ lá rụng trên tóc, đau lòng nhìn Thái Bình: "Nơi này gió lớn, công chúa cùng lão nô vào nhà sưởi ấm đi."

Tiểu Thái Bình vậy nhưng lại xoay đầu một cái, khá cao ngạo nâng cằm, nhìn về phía Ngô Nghị đang đứng: "Ngươi là ai, tại sao không tới bái kiến ta?"

Người được có một mẩu, vậy mà tính khí cũng không nhỏ.(*)

Ngô Nghị cũng chỉ dám càu nhàu trong lòng, dù sao hài tử cao tới nửa người y này cũng là hòn ngọc quý trên tay đương kim đế hậu, từ nhỏ đã biết vênh váo hung hăng, chẳng trách sau này lớn lên trở thành một Trấn Quốc công chúa hô mưa gọi gió.

Vương mụ vội vã kéo nàng vào phòng, cười nói: "Đây là thái y ca ca đến chăm nom Hiền ca ca của ngươi, thuốc Hiền ca ca của ngươi uống đều do y đưa tới."

Ngô Nghị nửa quỳ, đối mắt với Tiểu Thái Bình: "Tiểu nhân Ngô Nghị, kiến qua công chúa điện hạ."

Thái Bình công chúa nhìn y, chớp chớp con mắt: "Những thái y khác đều có râu bạc dài như vầy nè, vì sao ngươi không có?"

Đến cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, Ngô Nghị không khỏi buồn cười: "Bởi vì ta ghét râu mép che miệng, như vậy rất khó nói nên mới bỏ nó đi."

Thái Bình nghe vậy vui mừng vỗ tay một cái, giả vờ thần bí ghé đến bên tai Ngô Nghị, giọng điệu nghiêm túc: "Ta cũng thấy như vậy, nhưng người khác đều nói, nam nhân không có râu như không có rễ, mà rễ là cái gì vậy?"(**)

Khụ...  Ngô Nghị có chút sặc, đường đường là công chúa, không biết đi tới đâu mà lại nghe thấy những lời này, y cũng đành nhỏ giọng đáp lời.

"Rễ của người, cũng giống như rễ hoa cỏ, mọc ở dưới chân, chỉ có điều bình thường người ta đều dùng giầy bao lấy nên không thể thấy."

Thái Bình vội vàng hoang mang hoảng loạn giơ chân lên, cẩn thận vuốt vuốt gan bàn chân, đương nhiên là chả sờ ra cái gì.

Bé cong cong miệng nhỏ, như muốn khóc thành tiếng: "Nhưng ta không có rễ gì đó a, chẳng lẽ sau này ta không thể có râu mép sao?"

Ngô Nghị cơ hồ bật cười, trên mặt vẫn mang vẻ nghiêm túc dỗ dành tiểu cô nương: "Nữ hài tử đều không có rễ, vì lẽ đó nên cũng sẽ không có râu mép."

Thái Bình nghe vậy càng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, trong mắt như có vô hạn tủi thân: "Vì sao nữ hài tử lại không thể có râu dài?"

Sau đó lại nghĩ đến cái gì, cẩn thận lôi lôi kéo kéo Ngô Nghị, cả người cơ hồ như nhào vào lồng ngực y, hỏi nhỏ: "Thái y ca ca, ngươi có phương thuốc nào để ta mọc râu không?"

Lúc cầu người là chuyển ngay xưng hô, đùa cùng tiểu công chúa này cũng thật vui.


Vương mụ mỉm cười đứng bên cạnh, chỉ làm bộ gì cũng không nghe được.

Ngô Nghị giả vờ trầm tư, thấy ánh mắt trong suốt như hồ nước lẳng lặng nhìn y, tâm cũng mềm nhũn.

"Phương thuốc ta cũng có, nhưng mà tiểu hài tử không thể ăn, ăn vào sẽ biến mập đó."

"Thế thì ta không muốn, đợi ta lớn lên hẵng ăn, thái y ca ca, người nhớ để dành cho ta đấy!"

Ngô Nghị nhíu nhíu lông mày, lại vui vẻ đáp: "Cái này không khó, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện."(***)

Đầu nhỏ như mổ thóc mà gật gật.

"Lát sau ta gọi thị vệ đưa người về, phải ngoan ngoãn đi theo bọn họ."

Thái Bình do dự một chút, vẫn bĩu môi đáp: "Ngươi nói phải giữ lời! Còn nữa, ngươi phải cho ta nhìn mặt ca ca."

Ánh mắt Ngô Nghị lướt qua vai Thái Bình, im lặng trao đổi qua ánh mắt cùng Vương mụ, lúc này mới đưa tay ngoắc tạo hiệp định: "Chỉ có thể đứng nhìn từ xa."

Thái Bình dùng tay nhỏ ngoắc ngoắc, lúc này mới tươi cười rạng rỡ, bước nhỏ chạy đi: "Hiền ca ca, ta tới thăm ngươi nè!"

Đứa nhỏ này... Ngô Nghị không khỏi lắc đầu nở nụ cười, cùng Vương mụ đưa bé đến phòng bệnh của Lý Hiền.

Vương mụ chung quy vẫn cố kỵ bệnh khí, kéo Thái Bình ra xa một chút, Thái Bình thấy ca ca nằm trên giường dung nhan gầy gò, khuôn mặt trắng xám, tựa như biến thành người khác, cơ hồ có chút bị dọa sợ, co người lại về phía Ngô Nghị, cũng không dám tiếp tục hung hăng kiêu ngạo.

Ngô Nghị nhẹ nhàng ôm bé, thấp giọng nói: "Công chúa cũng đã nhìn qua rồi, vậy nên hết lòng tuân thủ theo cam kết."

Thái Bình sợ hãi gật đầu, nhưng vẫn lộ ra đầu nhỏ nhìn về phía giường bệnh của Lý Hiền.

Vương mụ chưa kịp dắt bé ra ngoài đã nghe thấy giọng nho nhỏ của bé kinh ngạc kêu: "Hiền ca ca tỉnh rồi!"

Ngô Nghị theo bản năng mà nhìn về phía giường, Lý Hiền hơi hé mắt, bật ra một tiếng cười suy yếu.

"Thái Bình, ngươi lại nghịch ngợm rồi."

Vương mụ kích động như mất đi âm thanh, chỉ có thể nắm chặt tay áo mình mà bình tĩnh lại, chạy ra ngoài dặn dò bốn phía: "Nhanh, nhanh, mau thỉnh Trương thái y, Trần thái y tới!"

Trần Kế Văn như bay đến, Trương Khởi Nhân cũng đến ngay sau đó.

Lỳ Hiền yếu ớt vô lực nằm trên giường bệnh, con ngươi có ánh chút lệ quang: "Trần thái y, lâu rồi không gặp."

Trần Kế Văn thở dài một hơi, vừa vui vừa buồn: "Điện hạ đã lâu ngày không gặp lão thần, lại không biết ngày nào lão thần cũng đến gặp điện hạ, bây giờ mây rốt cục cũng tan để ánh trăng chiếu rọi."

Ngô Nghị bị một loại vui mừng không tên làm đỏ cả vành mắt, y làm nghề này mấy năm, có thể cảm nhận được chút cảm giác của vị lão sư cùng hoàng tử lúc này.

Trương Khởi Nhân nghiêm trang đứng một bên, cũng không nhắc tới khổ công của mình cùng Ngô Nghị.

Trần Kế Văn lo cho Lý Hiền, cũng như ông lo cho thái tử, tâm huyết trong đó chỉ có tự bản thân cảm nhận.

Bọn họ đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc, ngoài cửa sổ vang lên chút tiếng chim nhạn, gió thu hiu quạnh thổi qua, mành cửa hơi bay lên tạo ra một khe hở, theo vào là tiếng vó ngựa hỗn loạn như tiếng mưa.

Không lâu sau, một thanh niên mảnh khảnh đẩy cửa tiến vào, trang phục màu vàng, chân đi giày đen, kiếm đeo chếch bên hồng, ngọc bội leng keng vang vọng, lông mày tựa núi, trong mắt chứa thu thủy, mang nụ cười như có như không, đi về phía bọn họ.

Lý Hiền yếu ớt nhìn y: "Thái tử điện hạ."


Ngô Nghị đang muốn thỉnh an đã bị Lý Hoằng phất tay áo ngăn lại.

Thái Bình vừa thấy Lý Hoằng đã như chim nhỏ tránh khỏi tay Ngô Nghị, muốn xông vào lòng hoàng huynh, sau đó lại càng như da trâu, xé mãi không ra.

"Ta nghe nói bệnh tình hiền đệ đã có chuyển biến tốt, vậy nên hôm nay liền tới xem." Lý Hoàng một tay ôm Thái Bình, tay kia nắm lấy tay Lý Hiền, lông mày cau lại: "Hiền, ngươi chịu khổ rồi."

Lý Hiền cố sức ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp: "May mà thái tử điện hạ cam lòng để Trương thái y lại đây, ta trong mơ cũng thấy Trương thái y vì ta mà vất vả nhiều."

Hai người nhìn nhau, hiểu ý mà nở nụ cười.

Thái Bình trong lồng ngực y hết nhìn trái rồi nhìn phải, ngốc ngốc cắn ngón tay, cũng không hiểu một ánh mắt nhiều ý tứ của bề trên.

Ngô Nghị nhàn nhã đứng hầu một bên, không khỏi cảm thán, mấy chục năm trước, tổ phụ của hai vị hoàng tử này thí huynh bức phụ, lại không thể tưởng tượng được hai đời sau, hoàng thất Lý Đường lại mang một vẻ huynh hữu đệ cung hòa hợp.

Từ xưa đến nay đều nói Đế vương không thể đa tình, chẳng trách cuối cùng Vũ hậu có thể thay thế.

Ngoài cửa sổ, ánh dương xuyên qua khung cửa mà vào, chiếu lên gương mặt trắng bệnh của Phái vương lại như tô điểm thêm một phần sức sống, trong không gian yên tĩnh, Ngô Nghị nghe thấy âm thanh mềm nhẹ mà kiên định của hắn.

"Hoằng, đợt săn bắn mùa thu lần sau, ta nhất định sẽ không phải trốn trên giường bệnh nữa."

___

Thu đi đông tới, năm nay nhanh chóng khép lại khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Đợt săn bắn mùa thu qua đi, trở lại với ngôi trường quen thuộc, Ngô Nghị đã sớm không cần phải theo đến xem bệnh của Phái vương, cũng may trong thành Trường An chưa bao giờ thiếu người thích hóng hớt, phố lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền cố sự Trương Khởi Nhân thần kỳ chữa khỏi bệnh nan y, xem ra Lý Hiền thật sự đã qua khỏi đại bệnh.

Cùng với tin Phái vương đã khỏi bệnh còn có tin dữ Anh Quốc công Lý Tích qua đời.

Bệnh của ông đã đến giai đoạn cuối từ lâu, Trương Khởi Nhân đã tính là không qua khỏi mùa xuân, nhưng dựa vào tính khí không chịu thua mà gắng gượng đến giờ, đã sớm không thể tiếp tục nữa.

Cái chết của ông, vì truyền thuyết 24 hiền thần Lăng Yên mà vẽ nên một đích đến thanh thản, cũng là cái kết triệt để cho thời đại rộng đường ngôn luận, quân thần cùng lên tiếng kia.

Lý Trị suy cho cùng vẫn kính trọng ông, không chỉ cho ông một lễ an táng hoành tráng, còn cho phép chôn ở Chiêu Lăng, để ông ở cùng các vị lão hữu xưa kia cùng chủ cũ.

Ông cứ như vậy mà đi, mang theo biệt danh "Trinh Vũ", mang theo quan tài ngự tứ, cùng đau buồn của quần thần và bách tính, lẳng lặng đi đến nơi thuộc về nhân chứng cuối cùng của thời đại Trinh Quán hưng thịnh.(****)

Người đã đi thì không thể quay lại, nhưng những người còn sống thì vẫn phải tiếp tục.

Lý Kính Nghiệp nhận tước vị An Quốc công, nhất thời phong quang vô hạn, ngay cả nghĩa tôn Từ Dung cũng được đặc cách đề bạt vào thái y thự, đi theo Trương Khởi Nhân, tiền đồ một mảnh tốt đẹp.

Lời bàn tán tựa như gió đông khiến người nghe không kịp tiếp thu. Ngô Nghị chưa kịp bi thương vì Lý Tích qua đời đã phải nghênh đón một cửa ải khiến người nhức đầu khác.

Đó chính là kỳ thi chung cuối năm.

- --

Hal: (*) Chẳng biết nói gì hơn. Cảm thấy chú Ngô rất có sức hút trẻ =)))))) 

(**) lol tôi cũng không hiểu lắm, nhưng cái "rễ" này còn có nghĩa là con cái hậu thế gì đó, chắc ý là giai không râu không nam tính không lưu lại con cháu chăng?

(***) Nghị ca nghề tay phải làm thái y, nghề tay trái là đi lừa các bạn nhỏ =)))))

(****) Trinh Quán là niên hiệu dưới thời Đường Thái Tông, Trinh Vũ chắc là sự trung thành của bên quân sự, không thì là đại diện cho quân sự của thời Trinh Quán? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui