Về Triều Đường Hành Nghề Y

Sắc trời dần ngả về chiều, ráng mây tựa một dải lụa đỏ thẫm, nặng nề dây dưa trên ánh tà dương, sáng tối lẫn lộn dệt thành một tấm lưới, lờ mờ trôi nổi phía chân trời.

Trương Y đứng lặng chốc lát dưới ánh tà dương như tro tàn này liền nghe được tiếng cung kính xin mời của Trương quản gia: "Lão gia nói thân thể uể oải, sẽ không ra mặt, để ngài tiếp khách."

Trương Y thu lại tầm mắt u sầu, ánh mắt rơi vào gương mặt đầy nếp nhăn của Trương quản gia: "Ngô tiên sinh đối với bệnh tình của lão gia có kiến giải gì?"

Trương quản gia cười khổ lắc đầu: "Ngô tiên sinh nói cũng không khác Trần Kế Văn tiến sĩ là bao, y nói bệnh của lão gia bây giờ đã ăn sâu vào phủ tạng, chỉ có thể theo mệnh, đã không phải việc mà sức người có thể cứu vãn, y cũng đã bó tay toàn tập."

Ánh tà dương trong mắt Trương Y càng ảm đạm: "Vậy tuổi thọ của lão gia có thể kéo dài được bao lâu?"

Trương quản gia lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ngô tiên sinh nói, nếu dốc lòng bảo dưỡng cũng chỉ có thể kéo dài đến mấy tháng tuổi thọ mà thôi."

"Chỉ có mấy tháng..." Trương Y vẻ mặt đau xót, "Lẽ nào phụ thân khổ cực cống hiến một đời nhưng ngay cả ngày thái tử đăng cơ cũng không thể nhìn thấy sao?"

"Lão gia còn có một lời muốn ta căn dặn ngài." Trương quản gia lúc này mới nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ ghé đến bên tai Trương Y nói nhỏ một phen.

Vẻ mặt của Trương Y không khỏi chấn động: "Ý của phụ thân là..."

Trương quản gia dứt khoát nói: "Dù thế nào cũng phải khiến cho địa vị của thái tử trở nên vững chắc, trong lần hành động này, vì ngài là cốt nhục chí thân nên lão gia mới yên tâm giao cho ngài."

Trương Y không khỏi nắm tay thành quyền, dường như là đang nắm chặt lấy lần nỗ lực cuối cùng của phụ thân trong lòng bàn tay.

"Ta tất sẽ không phụ kỳ vọng của phụ thân."

Đường triều cực kỳ chú trọng đến yến tiệc, từ dưới lên trên chia làm ba cấp, dưới cùng là "vận yến", món ăn là thịt nhiều mỡ, canh thuốc ôn hòa; ở giữa là "thi yến", canh vây cá, món ăn đặt trên khay ngọc; trên cùng là "văn yến", kim bích cùng dùng, lấy thịt nai tươi.

Trương gia một thời thanh thế mạnh mẽ, là danh môn cao quý, đương nhiên sẽ không hạ cấp bậc. Một bữa cơm bình thường cũng được sắp đặt đến phong phú, các món ăn xa hoa lưu hành đương thời như thịt cừu, ngỗng nướng, cá trích được bê ra hết món này tới món khác, đều dùng mâm ngọc mà đựng, rực rỡ muôn màu, dường như là dùng "thi yến" để tiếp đãi khách quý.

Trương Y tự mình tiếp khách, thay Ngô Nghị rót đầy một chén rượu: "Hôm nay đã làm phiền Ngô tiên sinh rồi."


Ngô Nghị không thể không nhận chén, khách sáo một câu: "Hạ quan cũng không thể giúp đỡ điều gì, còn ở lại quý phủ ăn uống chùa, thực sự cảm thấy hổ thẹn."

Trương Y chân thành cười: "Lời ấy của tiên sinh sai rồi, chuyến này của tiên sinh tuy không thực sự cứu được tính mạng của gia phụ, thế nhưng lại giải khai khúc mắc nhiều năm trong lòng ông. Tuy rằng ta không hiểu dược lý nhưng cũng biết đạo lý tâm bệnh cần tâm thuốc, vì lẽ đó đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc này, cảm tạ ân không màng hiềm khích lúc trước của tiên sinh."

Thấy đối phương có thái độ khẩn thiết như vậy, Ngô Nghị cũng không tiện tiếp tục từ chối, không thể làm gì khác ngoài nâng chén cùng hắn đối ẩm một lần.

Một chén rượu vào cổ họng cũng đã phát giác ra chút mùi vị khác thường.

Đây không phải rượu bình thường, là rượu thuốc.

Trương Y thấy lông mày y cau lại, không khỏi cười nói: "Tiên sinh cũng là người học y, hẳn là có thể nếm ra vị rượu này. Đây là do Lý Tích tướng quân lúc trước tặng, phụ thân cất kỹ nhiều năm, ngay hôm nay đặc biệt dặn lấy ra để tiên sinh nếm thử mùi vị. Tiên sinh cảm thấy rượu này ra sao?"

Cái tên Lý Tích thoát ra từ trong miệng hắn, tựa như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Ngô Nghị, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.

Nhưng ngoài mặt vẫn ung dung không vội, cười nói: "Nếu như ta nếm không sai, đây hẳn là vị của cốt phong tửu."

"Tiên sinh quả nhiên đoán không sai." Trương Y cũng nâng chén rượu bên môi, hít một hơi sâu, "Nghe nói tầm cốt phong có thể khử phong thấp, thông kinh lạc, là một dược liệu giảm đau rất tốt, vì lẽ đó, khi Lý Tích tướng quân còn tại thế, mỗi ngày đều phải uống thỏa thích ba chén."

Lời vừa nói ra, nghi hoặc trong lòng Ngô Nghị càng thêm lớn.

Tầm cốt phong có thể chữa thương giảm đau không sai, nhưng uống lâu dài sẽ thương tổn đến gan thận, có khả năng gây ung thư.

Mà dược trong rượu này mùi nồng nặc, liều dùng hiển nhiên đã vượt qua độ cần thiết khi làm rượu thuốc, nếu ngày nào cũng dùng thì không khác nào ngày ngày đều uống thuốc độc.

Nếu thật sự như Trương Y nói, khi Lý Tích còn sống mỗi ngày đều dùng loại rượu thuốc này, như vậy thì nguyên nhân thật sự của cái chết thật khiến người ta nghĩ sâu xa.

Ngày đó Từ Dung đã từng nói với y, rượu thuốc ở quý phủ Lý Tích đều là do tự tay Trương Khởi Nhân làm ra.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đã mơ hồ đoán được mục đích của Trương Văn Quán khi mời y tới đây.


Lúc trước Lý Tích bị người dùng lôi công đằng mưu hại giải quyết qua loa, đã trở thành một bí ẩn không thể hiểu, nhưng hiện tại xem ra, Trương Y, hay là nói Trương Văn Quán trên giường bệnh cũng không định để sự kiện kia thành một bí mật bị chôn giấu mãi mãi.

Quả nhiên, Trương Y đặt cái chén trong tay xuống, nụ cười nhạt đi, biểu tình nghiêm túc: "Dân gian có câu nói thật hay, thuốc ắt có ba phần độc, thử hỏi tiên sinh, nếu như Trinh Vũ tướng quân mỗi ngày đều dùng rượu thuốc như vậy, rốt cục là lợi hay hại đây?"

Xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn từ chén sứ xuyên qua lòng bàn tay mà truyền tới trong lòng.

Hàn ý xẹt qua bên người, trên mặt vẫn ôn nhuận như ngọc: "Là lợi hay là hại, vậy phải xem tình huống người dùng, thí dụ như thạch tín, trong mắt người đời nó là một chất kịch độc, thế nhưng đã từng vô tình cứu hạ quan một mạng, vì vậy, thuốc hay độc thì cũng phải xem xem được dùng như thế nào."

"Hay!" Trương Y không khỏi vỗ tay nở nụ cười, "Điều tiên sinh nói chính là suy nghĩ trong lòng ta, ta nghe nói tiên sinh ngày đó cũng theo Trương Khởi Nhân đến quý phủ Trinh Vũ tướng quân, như vậy tiên sinh có biết, đối với Trinh Vũ tướng quân lúc đó mà nói, đây tột cùng là thuốc, hay là độc đây?"

Lời vừa nói ra đã như một thanh chủy thủ bén nhọn, lạnh lẽo kề lên cổ họng Ngô Nghị.

Nếu nói là thuốc, lượng tầm cốt phong trong rượu này đã vượt qua mức cần sử dụng bình thường, chỉ cần mời các thái y khác đến xem thử một lần là có thể chọc thủng lời nói dối này; còn nếu nói là độc, chẳng khác nào nói rằng Trương Khởi Nhân có ý đồ mưu hại Lý Tích.

Thi cốt Trương Khởi Nhân đã sớm lạnh, coi như là tội thêm một bậc, lột da tróc thịt, cũng chưa chắc đã có lợi với ai.

Trương Văn Quán là muốn nhờ vào chuyện này mà lật lại án cũ, tìm ra hung thủ mưu hại Lý Tích.

Có ý đồ mưu hại công thần khai quốc, tội danh này không phải ai cũng đảm đương nổi.

Thấy y trầm mặc không nói, Trương Y đặt mạnh chén rượu trong tay, tựa như hạ xuống một nước cờ, tiếng vang vọng mà kinh tâm: "Ta nghĩ, lúc trước ngươi theo Trương Khởi Nhân mà đến, hẳn phải biết một chút chuyện người ngoài không rõ."

Lời này không cho phép y nói không biết.

Ngô Nghị không khỏi cười khổ trong lòng, chẳng trách Trương Văn Quán nhất định phải mời một y công tầm thường như y đến phủ bắt mạch.


Cái này nào thể gọi là thi yến văn yến gì, đây là Hồng Môn Yến mới đúng.

"Kỳ thực ta biết tiên sinh lo lắng điều gì." Trương Y lại chậm rãi nói, "Nhưng tiên sinh có thể yên tâm, chỉ cần tiên sinh có can đảm nói ra chân tướng mọi chuyện, gia phụ nhất định sẽ có năng lực bảo đảm an toàn cho tiên sinh, hơn nữa còn để tiên sinh tiếp tục ở lại thái y thự, hoàn toàn không bị việc này liên lụy."

"Nếu ta thực sự không biết thì sao?" Ngô Nghị hỏi ngược lại.

Trương Y thưởng thức chén rượu tinh tế trong tay, đáy mắt chợt lóe lên hàn ý: "Người chấp chưởng Đại Lý Tự hiện giờ là Địch Nhân Kiệt Địch công, người này từ xưa đến nay công bằng chính trực, nhất định sẽ không cho phép tội lớn ngập trời như vậy bị tiếp tục che giấu, đến lúc ấy, cho dù gia phụ có muốn bảo vệ người, Địch công cũng chưa chắc chịu bao che."

Lời này rõ ràng là uy hiếp y.

Giữa lúc Ngô Nghị đang nghĩ xem nên đáp lại thế nào liền thấy một hạ nhân vội vã vào thông báo: "Gia, Nam An Quận Vương đăng môn bái phỏng."

Trương Y hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Hắn tới làm gì?"

Hạ nhân lặng lẽ liếc nhìn Ngô Nghị, cẩn thận nói: "Nói là công chúa đột nhiên sốt cao, Thẩm tiến sĩ một người khó lo chu toàn, vì lẽ đó mới đặc biệt tới đón Ngô tiên sinh về Thái Bình Quán để chăm sóc bệnh tình công chúa."

Trương Y không khỏi cười lạnh một tiếng: "Bệnh này của công chúa tới cũng thật đúng dịp."

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng cười sáng sủa trong thanh: "Lời ấy của Trương công sai rồi, có câu bệnh tới như núi đổ, chuyện tình ai cũng không dự liệu tới, vậy sao có thể nói là tới đúng dịp đây?"

Trương Y quay đầu nhìn lại liền thấy một thiếu niên mặt mày tuấn lãng nhẹ nhàng đi tới, một thân bào tử hồ lam lại càng làm bật lên vẻ thân trường ngọc lập, anh tư bất phàm.

Hắn biết người này là chó săn của thiên hậu, trong lòng phiền chán không thôi, ngoài mặt vẫn phải bày ra nụ cười: "Ý của hạ quan là, vừa lúc Ngô tiên sinh đang dùng cơm, bỗng dưng lại cô phụ một bàn đồ ăn ngon."

Lý Cảnh cũng nở một nụ cười nhạt như có như không: "Nghe danh vạn thạch Trương gia đã lâu, chẳng lẽ còn cần tiếc rẻ một bàn đồ nhắm rượu sao?"

Trương Y thầm mắng một câu thằng nhãi ranh, ngoài mặt vẫn cười nói như cũ: "Điều hạ quan tiếc rẻ không phải đồ nhắm rượu, mà là cơ hội cùng Ngô tiên sinh đây nói chuyện trời đất."

"Chờ đến khi công chúa khỏi bệnh, Ngô tiên sinh tự nhiên sẽ có nhiều thời gian, Trương công thực sự không cần tiếc hận như vậy." Sóng mắt Lý Cảnh khẽ chuyển, rơi trên người Ngô Nghị, "Ngô tiên sinh, công chúa thiên kim quý thể, không thể trì hoãn, ngươi cùng ta về Thái Bình Quán trước."

Ngô Nghị nói với Trương Y: "Vậy liền thứ cho hạ quan đi trước một bước."

Trương Y hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể mỉm cười: "Không sao, quý thể công chúa quan trọng, hạ quan chỉ hy vọng công chúa sớm ngày khôi phục mà không giống như Trinh Vũ tướng quân, bị người bên cạnh ám hại."


Bước ra khỏi cửa lớn Trương phủ, màn đêm đã phủ xuống từng tầng, một chiếc xe ngựa đợi trước cửa, Ngô Nghị vén rèm nhìn, ngồi bên trong chẳng phải là Thái Bình sao?

"Không phải công chúa phát sốt sao, sao lại..."

"Xuỵt!" Thái Bình vội vàng che miệng y, chờ Lý Cảnh cũng leo lên xe ngựa, phu xe vung roi khởi hành mới buông lỏng tay, nở nụ cười đắc ý.

"Nếu như ta không sinh bệnh, ngày hôm nay ngươi còn ra khỏi đó được sao?"

Ngô Nghị không khỏi nhớ lại cảnh tượng ban nãy, lúc này mới kinh ngạc phát hiện trên trán cùng sau lưng mình đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lý Cảnh lấy một tấm khăn trắng từ trong tay áo đưa cho y, để y lau qua mồ hôi, nói: "Hôm nay ta nghe nói Trương phủ cho mời ngươi liền cảm thấy sự tình có điểm không ổn, giờ dậu đã qua mà ngươi vẫn chưa về, ta liền biết nhất định là người Trương phủ gây khó dễ cho ngươi."

Nếu như chỉ gây khó dễ thì còn đơn giản.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thái Bình không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ.

"Không có gì, chỉ có điều bệnh tình Trương công chuyển nặng, đã không thể cứu vãn, vì muốn dặn dò nên mới trì hoãn thêm chút thời gian." Ngô Nghị đơn giản kể lại, cũng không muốn để Thái Bình biết cặn kẽ.

"Vậy thì tốt, ta còn tưởng hắn muốn đối nghịch với mẫu thân, giận cá chém thớt mà bắt ngươi."

Thái Bình bây giờ ngày càng lớn, cũng dần hiểu được tranh đấu đảng phái, một lòng cho rằng Ngô Nghị là bị người Trương phủ làm khó nên mới đi theo Lý Cảnh cứu người, giờ đây thấy y bình an vô sự liền yên lòng.

Lý Cảnh lại rất rõ ràng, việc này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.

- --

Hal: Với độ đen đủi của anh bác sĩ, đội thêm một cái nồi nữa cũng không có gì ngạc nhiên =))))) 

Lần nào anh dùng tay vàng là lần đó anh gặp xui.

Dùng thạch tín tự cứu bản thân, suýt nữa bị vu tội trữ độc mưu hại mẹ cả trưởng tử; xông vào cứu thái tử phi thì đắc tội Võ hậu, bị chuyển đến nơi xa; cùng người khác nghiên cứu ra phương thuốc mới thì lại vì đó mà bị bắt cóc. Lần này cứu người qua đường lại khiến người ta tự nhiên nhớ đến tên mình để rồi bị lợi dụng như một công cụ lật đổ Võ hậu =)))) Sao anh xui thế hả anh =))))) 

Em bé đã nói là làm, bảo vệ anh luôn, ngầu quá đi thôi ;;v;; huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui