Ngày mười lăm tháng mười, chính là hoàng đạo đại cát, ngày lành tháng tốt.
Chỉ tiếc trời không đẹp cùng người, liên miên mấy ngày mưa thu không ngớt, đan thành một màn mưa rộng khắp, khiến đèn treo hoa kết đầy hỉ khí trở nên mơ hồ ướt át.
Bộ tộc Nghiêm thị tại Đường triều cũng coi như có chỗ dứng, lễ cưới tổ chức đặc biệt linh đình, từ tể tướng tam tỉnh tới phú cổ thương gia, cho dù không đích thân đến dự tiệc thì cũng sai người đưa tới quà tân hôn.
Lễ vật từ các nơi như nước chảy vào Nghiêm phủ, trong đó không thiếu kỳ trân dị bảo, khiến người nhận không xuể, thật là mở mang tầm mắt.
Dựa theo tập tục hôn lễ đương triều, tân nương phải đến hoàng hôn mới được tới phủ, chú rể thì đến sớm hơn, trước ở trong phủ bắt chuyện với khách quý rồi mới ngồi kiệu đến nhà gái đón dâu.
Nghiêm Minh tâng bốc các bậc cha chú một hồi, thân mang hỉ phục đỏ thẫm, gương mặt cứng ngắc vì cười, ứng phó đủ loại khách mời lui tới.
Cũng không phải không phấn khởi cùng mong mỏi, chỉ là bị cảm giác mê man và muộn phiền không tên che lấp, không khỏi cảm thấy cả người đều mỏi mệt.
Lễ vật mọi người đưa đến đã chất thành núi nhỏ, sau khi nhận thì giao cho tiểu tư Trúc Lý nhanh nhẹn sắp xếp. Trong tay hắn nhặt lên trúc cốt tiểu phiến do thứ sử Mi châu Lý Kính Nghiệp đưa tới, bỗng nhiên nghĩ đến người bạn thân một thân nghèo khó kia, vừa mới thấy Ngô Nghị bị kẹp ở giữa vô số khách mời, nhìn thấy hắn cũng chỉ gật đầu nở nụ cười, coi như lời chúc mừng.
Không biết hôm nay y đưa đến quà cưới gì.
Vừa muốn nhìn thấy lại không muốn nhìn thấy.
Ngay lúc hắn đang mâu thuẫn, Trúc Lý đã cười hì hì đưa tới quà cưới của Ngô Nghị, một hộp gấm thêu hỉ thước đăng mai, tinh xảo mà đẹp đẽ.
Ngay cả hộp gấm cũng tinh xảo như vậy, không giống như điều Ngô Nghị có thể tự mình nghĩ tới, có lẽ là nhờ người khác thay y chuẩn bị.
Hắn nhẹ kéo dây lụa, mở hộp gấm, lại nhíu mày, đặt hộp gấm lên bàn, không lên tiếng.
Trúc Lý cũng bước lên nhìn, là ngọc đồng tâm kết, nhẵn nhụi sáng loáng, nhìn cũng biết là thứ tốt, ý nghĩa cũng tinh tế, vì sao lại chọc cho thiếu gia nhà mình không vui?
Y từ nhỏ đã theo bên người vị thiếu gia tâm tư đơn thuần này, hiểu rõ tính tình hắn, biết lúc không nên nói chuyện sẽ tuyệt đối không mở miệng.
Nghiêm Minh nhìn ngọc đồng tâm nằm trong hộp gấm, thật lâu không nói gì.
Không chờ hắn lý giải xong nỗi phức tạp trong lòng đã bị một tiếng chiêng trống làm hoàn hồn, Lý Trúc lúc này mới thấp giọng nói: "Gia, chúng ta nên đến quý phủ Liễu quốc công nghênh đón tân nương rồi."
___
Đội ngũ đón dâu quy mô rất lớn, không ngại trời đầy mưa phùn, một đường khua chiêng gõ chống đi tới trước phủ Lý quốc công.
Dựa theo tập tục xưa, cửa lớn nhà tân nương đóng chặt, là cửa ải cho tân lang, nếu tân lang không bày ra mười phần thành ý sẽ nhất quyết không mở cửa.
Theo tới cùng đón dâu, ngoại trừ họ hàng gần xa thì còn có mấy vị bằng hữu có quan hệ gần gũi với tân lang, Ngô Nghị bị kẹp giữa một đám công tử, cũng tạo thành một "đoàn phù rể" Đại Đường, cùng nhau la rát cổ họng vài tiếng "Mở cửa", bên trong mới truyền đến một tiếng cười có chút hờn dỗi của nữ tử.
"Nếu muốn cưới tân nương tử nhà chúng ta, thế nào cũng phải làm một câu thơ, nếu như không làm được, chúng ta sẽ không mở cửa!"
Người Đường phong nhã lãng mạn, kể cả lúc đón dâu cũng phải để tân lang thi triển tài hoa, nếu như không có chút bản lĩnh thì có khi còn không cưới được tân nương tử vào cửa.
Nghiêm Minh bị trái đẩy phải xô, đứng lên trước đoàn người, bất đắc dĩ đọc lên một trang thơ mà cha hắn phải dùng tiền mời văn hào đương triều viết hộ.(*)
"Thanh xuân đêm nay sang trang mới, lá thu tạo thành đóa hồng hoa; vốn là báu vật ta theo đuổi, cớ sao bảo ngọc vẫn giấu thân." (**)
Nữ tử bên trong vẫn còn muốn làm khó dễ: "Bảo ngọc vẫn không muốn lộ diện, lại xin mời tân lang làm thêm một câu thơ!"
Nghiêm Minh bất đắc dĩ lấy từ trong tay áo một đoạn thơ đã sao chép từ trước, hơi hắng giọng, lớn tiếng đọc lên:
"Khiên trùng la phiến bất tu già, bạch mỹ kiều đa bất kiến xa; thị nương bất dụng tương yếu cần, chung quy bất miễn thuộc tha gia."(***)
Theo một tiếng cười nhẹ nhàng, cửa lớn liền ầm một tiếng mở ra, một nhóm nữ tử trang phục xinh đẹp đỡ lấy tân nương đội phượng quan choàng khăn quàng vai, ung dung bước qua bậc cửa cao cao, Nghiêm Minh đang muốn đưa tay đón lại bị một nữ tử tuổi còn trẻ ngăn cản.
Nữ tử kia tay trái chống eo, tay phải vẫy vẫy với hắn, cười mỉm nói: "Nếu như muốn qua cửa này, lưu lại phí đi đường."
Ngô Nghị đứng ở sau ngạc nhiên hỏi: "Đây là ý gì?"
Người bên cạnh nhìn y như nhìn kẻ ngốc: "Đây là lễ ngăn xe, không để lại chút phí đi đường thì sao có thể cưới được tân nương tử về!"
Nói rồi liền cười nhạo một câu: "Công tử, sau này khi ngươi đón dâu cũng phải trải qua một lần như vậy, nên nhìn kỹ một chút để học hỏi!"
Ngô Nghị xấu hổ cười cười, đây là chưa ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy.
Bên này cùng nói chuyện, bên kia Nghiêm Minh đã đàng hoàng lấy ra một thỏi vàng đã chuẩn bị tốt, chắp tay đưa cho nữ tử kia: "Mong cô nãi nãi cho chúng ta đi!"
Nữ tử cầm lấy thỏi vài mới mở đường, nhẹ nhàng cười nói: "Lễ ngăn xe đã thành, tân lang có thể đón tân nương!"
Nghiêm Minh lúc này mới nắm tay tân nương của mình, dắt nàng đến hỉ kiệu tân nương.
Đoàn người như vậy mới hoàn tất lễ đón dâu, náo nhiệt quay trở về Nghiêm phủ.
Xuống kiệu vẫn là tân lang tự mình nắm tay tân nương, hai tay chạm nhau, cảm giác như vừa thân mật lại xa lạ.
Bàn tay nữ tử nho nhỏ, mềm mại lại mịn màng, như một thước lụa không dễ cầm, cảm giác như có thể rơi tuột khỏi tay hắn. Hắn muốn dùng lực mạnh một chút nhưng chỉ lo nắm đau tiểu thư được nuôi lớn từ khuê phòng này, không dùng sức lại sợ không nắm được tay nàng.
Trong đầu không khỏi hiện lên một đôi tay cũng trắng nõn mà nhẵn nhụi, thời còn là học sinh, hắn và Ngô Nghị đã từng có thời điểm trêu đùa, da thịt chạm nhau, cảm giác khi đầu ngón tay lướt qua thật trơn bóng như ngọc.
Hồn vía vừa mới bay xa một khắc, trên đầu liền truyền tới một trận đau đớn, không khỏi "ai ui" một tiếng mà bưng đầu, có chút hồ đồ nhìn đám người xung quanh cất tiếng cười vang.
"Xong rồi, xong rồi, đánh cho tân lang của chúng ta choáng váng rồi!"
Vẫn là nữ tử mới chặn đường ban nãy, giao tiểu côn trong tay cho một nữ tử khác đi theo, nữ tử này mỉm cười, nhẹ nhàng gõ lên đầu Nghiêm Minh một cái, coi như đã thành lễ.
Lúc này Nghiêm Minh mới phản ứng lại, đây là lễ hạ thế, ngụ ý là cảnh cáo tân lang sau này không được bắt nạt tân nương, bằng không các nàng từ nhà mẹ đẻ tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Sau khi trải qua ngàn khó vạn hiểm đón người vào cửa, lễ nghi vẫn chưa tính là xong, rải ngũ cốc, vượt chậu than, vượt yên ngựa, vượt bao đựng gạo, ba mũi tên định càn khôn, những nghi lễ nhỏ này cứ lần lượt từng cái sát nhau, kéo dài từ cửa đến sảnh lễ, thực sự như thiên sơn vạn thủy, ròng rã đi hơn một canh giờ, tân lang tân nương mới tới trước kỷ vị cao đường rồi hành lễ ba quỳ chín lạy.
Nghiêm phụ hiếm có khi mà gỡ xuống vẻ mặt trang nghiêm, ý cười xuôi theo nếp nhăn mà hiện tới bên môi: "Cảm tạ chư vị đã vui lòng đến dự hôn lễ của tiểu nhi, mọi người cứ hết mình ăn uống, không nên khách khí."
Mọi người không gò bó, không quen không biết cũng hợp lại một bàn, cụng chén cạn ly rất náo nhiệt.
Trong lúc khách khứa đang chơi trò phạt rượu, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khí thế tựa như nhịp trống, hạ nhân trông cửa vội vàng vui mừng chạy vào báo: "Là Nam An Quận Vương mang tới lễ vật chúc mừng của thiên hậu."
Nghiêm phụ vội vã đi ra cửa nghênh tiếp, chỉ thấy Lý Cảnh dẫn đầu một đám cung nhân, chầm chậm đi tới trước mặt ông.
Mấy năm gần đây, vương tôn Lý thị đều bị ngoại thích Võ thị vượt lên, cục diện đã dần nghiêng về một phía. Mà Lý Cảnh lại có thể tại thời cuộc như vậy mà trở nên nổi bật, mang tới niềm vui cho thiên hậu, địa vị thân phận cao thế nào đương nhiên không cần phải nói.
"Quận Vương gia sai người đưa tới đã là tốt rồi, sao phải phiền ngài tự mình đại giá quang lâm!" Nghiêm phụ vừa cười tủm tỉm nhận lễ vật, vừa mời Lý Cảnh đến ngồi vào bàn.
Lý Cảnh khẽ cười: "Lệnh công tử cũng là sư huynh của ta, ngài nói lời này thật sự là khách khí."
Hai người khách sáo một phen, Nghiêm phụ liền đi tiếp đãi những cung nhân khác, Lý Cảnh trong đám người nhìn qua, chỉ thấy Ngô Nghị ngồi ở một góc bên bàn, đang cùng mấy vị công tử tuổi tác xấp xỉ nâng chén đối ly.
Vừa định bước qua liền thấy Nghiêm Minh đi trước hắn một bước, ngà ngà say lảo đảo tới trước mặt Ngô nghị, bưng một chén rượu, lắc lư nói với y: "Hôm nay là... Ợ, ngày đại hôn của ta, vì sao ngươi không sang mời ta chén rượu? Phạt, phải phạt!"
Ngô Nghị biết hắn đã chếnh choáng say, cũng không tính toán với hắn, dẫn dắt hắn nói chuyện: "Vậy ngươi nói xem phạt như thế nào?"
Nghiêm Minh cầm chén trong tay hướng về miệng y: "Đến, uống ba chén!"
Người xung quanh cũng ồn ào hô theo: "Đến, uống nào!"
Ngô Nghị chối không được, không thể làm gì hơn ngoài nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh vào cổ họng, chỉ cảm thấy rượu đốt cháy huyết dịch, xông lên trán, toàn thân đều nóng rẫy.
Một chén vừa vào, lập tức lại có người thay y rót đầy, trong hôn lễ của bạn tốt, Ngô Nghị cũng không muốn phật ý Nghiêm Minh, không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt uống thêm hai chén nữa.
Nghiêm Minh yên lặng nhìn y, thấy y uống đến gấp gáp, có chút rượu theo khóe môi chảy xuống, bản thân lại không biết, gương mặt trắng nõn phủ lên một lớp hồng mỏng vì men say, con mắt trong veo như sương sớm.
Mời vừa lấy ra khăn gấm, muốn giúp y lau khóe miệng liền thấy một tấm khăn trắng sạch sẽ đưa tới, cẩn thận lau qua khóe môi ửng hồng của Ngô Nghị.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc mang theo chút ý giận.(****)
"Ồ, đây không phải Quận Vương gia sao?" Trong giọng hắn cũng không khỏi mang theo ba phần lạnh lẽo cứng rắn, "Sao, Quận Vương gia cũng muốn đến uống ba chén à?"
"Vậy thì miễn." Lý Cảnh rũ mắt nhìn Ngô Nghị có vẻ đã say, "Ngô sư huynh chịu không nổi tửu lực, ta dẫn y rời đi trước."
"Nếu uống say, ở lại quý phủ của ta nghỉ ngơi cũng không sao."
"Xe ngựa đã đợi ở bên ngoài, chúng ta không nên quấy rầy quý phủ."
"Quận Vương gia hảo tẩu." Nghiêm phụ đúng lúc đi tới, dập tắt địch ý mơ hồ giữa hai người bằng một nụ cười chân thành.(*****)
Lý Cảnh khẽ gật đầu, xem như cáo từ.
Ngô Nghị vẫn còn men say, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay ấm áp nâng mình dậy, không khỏi muốn tránh khỏi tay hắn: "Thả ra..."
Lý Cảnh ôm lấy y, nửa dỗ nửa gạt mà dìu người lên xe ngựa: "Chờ về nhà, ngươi muốn uống thế nào đều theo ngươi."
- --
Hal: (*) Tôi buồn cười Nghiêm thiếu gia lắm cơ =))))) Sắp cưới vợ đến nơi rồi mà vẫn thấy ngu ngu ngơ ngơ thế nào ấy =)))))
(**)... skill của văn hào đương triều đương nhiên là hơn thế này nhưng skill văn thơ của editor thì không OTL Đọc tạm vậy OTL
(***) Để Hán Việt vì não tôi load không nổi. Đây là bản gốc cho những vị muốn thử sức ;;v;;
"牵虫罗扇不须遮, 白美娇多不见奢; 侍娘不用相要勤, 终归不免属他家"
(****) Sao em bé giận mà cũng thấy dễ thương thế nhỉ =)))))
(*****) Hảo tẩu này là mang ý tạm biệt, kiểu bon voyage á, "đi mạnh giỏi" à lol? Nhưng để vậy thì cứ như nói với con mình ấy nên tôi để nguyên, nếu có cách nói khác thì mọi người cứ gợi ý nhé.
"Chờ về nhà, ngươi muốn uống thế nào đều theo ngươi" =))))) Úi trời, anh bác sĩ, anh có cảm thấy tự hào vì trẻ con Ngô gia đã lớn lên như vậy không =)))) Đấy, thằng bé còn chiều trưởng bối hơn trưởng bối chiều nó nữa lmao (được rồi, em bé nói cho có để dỗ người thôi nhưng trong đấy vẫn là chiều chuộng ok)
Niên hạ vẫn luôn khiến tôi doki doki, đặc biệt là khi nhớ ra em bé mới 14 bước sang tuổi 15 còn anh bác sĩ thì 21 =)))) Cảm thấy bản thân như đang phạm tội nhưng cũng thấy ngọt đến kỳ lạ huhu =)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...