Đối với Severus mà nói, mấy ngày hôm nay cậu quả thực giống như đang sống trên thiên đường.
Hôm đó, cậu vừa lấy hết dũng khí, quyết tâm muốn bước đến chào hỏi cô bé phù thủy mình đã nhìn trộm thật lâu kia, lại phát hiện gần nơi Lily ở xuất hiện thật nhiều người xa lạ, bọn họ tựa hồ muốn làm chuyện quan trọng gì đó, bận rộn đo đạc khắp nơi, còn chỉ trỏ xung quanh, thậm chí có người gõ cửa vài căn hộ bên cạnh nói chuyện.
Bọn họ một hồi cải cọ, một hồi vui vẻ, một hồi uể oải, một hồi khổ não. Quả thực chính là tình cảm phong phú, biến đổi liên tục, nếu không phải thái độ của bọn họ đều rất nghiêm túc, giáo sư hẳn là liền trực tiếp kết luận bọn họ đầu óc có vấn đề.
Sau đó, một người trong số bọn họ xoay người, vừa vặn nhìn về phía cậu. Nếu như là bạn cùng tuổi, góc độ này hẳn là sẽ không nhìn thấy cậu đang nấp trong bụi rậm, thế nhưng đối phương lại là người trưởng thành, với chiều cao kia rõ ràng liền phát hiện được Severus.
Sau đó liền đơn giản rồi, đối phương vừa nhìn thấy sóng mũi cao ngất của giáo sư, còn có cái áo kỳ quái chẳng khác gì đầm bầu kia liền biết mình đã tìm đúng người, thật sự không phí chút công phu nào.
Phải nói, trong cả đám người, Fowler vẫn là phản ứng nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát nhất. Đầu tiên là rất có chút tùy tiện xin lỗi, biểu thị bọn họ chiếm chỗ vui chơi của trẻ con là không đúng, sau đó bắt đầu đánh giá bộ quần áo rất… ‘thời thượng’ của giáo sư.
“Là ta lạc hậu rồi sao? Trẻ con bây giờ còn ăn mặc cá tính như vậy..”
“Anh vốn chính là lạc hậu, thật không rõ người như anh làm sao có thể lăn lộn trong giới này.”
“Tôi chỉ thích những thứ đơn giản thì làm sao, cái này gọi là kinh điển. Tôi làm sao không thể lăn lộn trong giới giải trí, tôi có tiền, có quyết đoán, có sáng tạo, lại rất tinh mắt. Hơn nữa, tôi là ông chủ của cậu!”
“Tự do ngôn luận, giám đốc Harris, anh không thể vì chuyện này mà trừ tiền lương của tôi.”
Severus choáng váng tại chỗ, cậu đã chuẩn bị xong tâm lý bị đám Muggle này cười nhạo, thế nhưng vì sao bọn họ vừa nói vài câu lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ rồi?
Chỉ là bây giờ… cậu có thể rời đi chưa vậy?
Chỉ là giáo sư vừa nghĩ đến, ánh mắt của mấy người đang cãi nhau kia lại đột nhiên dừng trên người cậu.
“Này… anh bạn nhỏ, cậu sống ở gần đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Rất quen thuộc khu vực này?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt hơi khinh bỉ.
“Như vậy đi, chúng ta mướn… không đúng, không thể mướn, là nhờ, nhờ cậu giúp chúng tôi một chuyện có được không. Sau đó sẽ trả thù lao, cậu có thể dùng tiền thù lao mua quà cho Mama hay gì đó, bà ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nếu như người ở đây lúc này là vị gián điệp hai mang trong tương lai, nhất định chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra vấn đề, vì sao đối phương chỉ nhắc đến Mama mà không nhắc đến Papa. Còn nữa, tùy tiện nhờ một đứa bé làm việc như vậy thật sự là quá khả nghi rồi. Bất quá, hiện tại giáo sư chỉ mới có bảy tuổi, hơn nữa còn là một đứa trẻ khép kín không tiếp xúc được bao nhiêu người, một câu ‘Mama nhất định sẽ rất vui vẻ’ kia lập tức bắn trúng hồng tâm, vì vậy liền không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý.
Mà sau đó, tiền công hằng ngày cũng khiến Severus hết sức hài lòng.
Đối với người ngoài, cậu sẽ nói mình là thân thích của Mr. Fowler Harris. Bởi vì theo luật pháp của Malfoy, cậu không thể nhận thù lao bằng tiền mặt, vì vậy đoàn làm phim sẽ cố gắng trả công cho cậu bằng quần áo, thức ăn, sách vở, mà vừa vặn cũng là những thứ cậu đang rất cần thiết.
Cứ như vậy, mama sẽ không tiết kiệm tiền trong tay, sau đó lại bị người đàn ông kia cướp đi, hoặc là bà sẽ chủ động đưa tiền cho gã, khẩn cầu gã quay đầu lại, hay chỉ đơn thuần muốn gã vui vẻ mà thôi.
Mấy ngày quay chụp này, sự bận rộn và sức sống của đoàn làm phim đã mở ra một cánh cửa mới tươi sáng cho Severus.
Trong thế giới của Severus đã từng chỉ có hai loại người, một là Muggle giống như cha, một chính là phù thủy như mẹ. Hồi ức duy nhất giúp cậu chống đỡ, khiến cậu cảm nhận được ấm áp chính là nụ cười của mẹ mỗi khi nhắc đến Hogwarts, đó cũng chính là ngôi trường cậu sẽ theo học trong tương lai. Mà đó cũng chính là tôn nghiêm và kiên trì duy nhất mà người mẹ nữ phù thủy của cậu còn xót lại —— đưa con của mình đến Hogwarts.
Lại thêm vài năm, khi Severus gặp được Lily Evans tại Hogwarts, cậu không hiểu vì sao lại sinh ra một cảm giác giống như định mệnh an bày.
Nếu không phải cậu gặp được Fowler, không phải bị người này kéo đi hỗ trợ, lại không bởi vì có biểu hiện tốt mà có thể trường kỳ đi làm ‘lao động trẻ em phi pháp’, lại không vì quá mức bận rộn mà đem cô bé phù thủy tóc đỏ ở đường bên cạnh quên mất…
Có lẽ, một ngày nào đó sau khi cậu đã nhìn lén thật lâu… nói không chừng, nếu như hôm đó không gặp được đám người Fowler, cậu đã tiến đến làm quen với cô.
Bởi vì, cô thật sự giống như ánh mặt trời vậy, ấm áp, vui vẻ, cô cũng là phù thủy như cậu, bọn họ sẽ cùng là học sinh của Hogwarts.
Bất quá không có nếu như…
Khi cậu ngồi bên dãy bàn của Slytherin, nhìn cô bé hoạt bát kia nhảy nhót về phía Gryffindor, cậu liền biết cậu và cô bé hàng xóm này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra liền không có duyên phận quen biết.
Đương nhiên, đó là chuyện của vài năm sau, bây giờ Severus là rất vui vẻ ở X-Space bận trước bận sau. Hỗ trợ đặt cơm trưa, hỗ trợ quét tước làm vệ sinh, tiếp đãi khách khứa.
Có thể nói, dưới tình huống văn phòng X-Space thật sự tài chính không đủ, không thể mời nổi trợ lý văn phòng, sự hiện diện của Severus ban đầu chỉ là thực hiện ủy thác của Vu Nghị, hiện giờ cũng đã trở thành tồn tại không thể thiếu. Mà cho dù quy mô của văn phòng càng lúc càng lớn, Fowler vẫn không để Severus rời đi.
“Ngài Harris, ngài có điện thoại. Theo giọng nói là một cậu bé, xin ngài nhất định phải kết thúc đối thoại trong 5 phút 36 giây. Sau đó ngài còn phải phỏng vấn hai người đến xin việc.”
“Severus, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhóc không cần phải canh thời gian chính xác đến từng giây như vậy. Còn nữa, cứ gọi tôi Fowler là được.”
“Đúng giờ là một thói quen tốt, chú Harris.”
“… …” Đứa trẻ này thật sự không đáng yêu chút nào. Fowler nhận điện thoại, “Xin chào, tôi là Fowler Harris, phụ trách nghiệp vụ của X-Space. Xin hỏi bên kia là ai.”
“Ngoại trừ tôi còn có đứa bé nào sẽ gọi điện cho anh sao?”
“Là…” Harris đột nhiên che miệng lại, tựa như thần kinh mà nhìn quanh khắp nơi, sau khi xác định tất cả các nhân viên đều đang bận rộn mới yên tâm tiếp tục nói chuyện, bất quá giọng nói vẫn đè đến rất thấp.”Cậu cư nhiên biết gọi điện thoại.”
“Chỉ bằng những lời này, tôi đã có thể kiện anh kỳ thị chủng tộc rồi.” Vu Nghị đã có thể tưởng tượng ra gương mặt ngây ngốc của đối phương bên đầu kia điện thoại, tâm tình cũng theo đó mà vui vẻ không ít.
Phù thủy cũng có cái luật này sao? Hẳn là có đi, chỗ của người thường có hẳn là phù thủy cũng có.
“Cậu muốn tố cáo tôi ở giới phù thủy hay là ở bên này?” Thuần túy chỉ là hiếu kỳ.
“Đều có thể.” Trọng điểm không ở chỗ đó, thiếu chút nữa y đã bị đối phương dẫn khỏi chủ đề chính rồi.”Snape vẫn còn ở chỗ của anh?”
“Đúng vậy, dựa theo chỉ thị của cậu, không dấu vết tiếp cận, sau đó quanh co lòng vòng dùng những thứ nhu yếu phẩm khác làm thù lao, đối phương làm việc nhiều cho nhiều, làm ít cho ít. Tuyệt đối không có thành phần đồng tình thương hại.” Chỉ nghe mấy câu này, Vu Nghị cũng đã có thể cảm giác được tâm tình đè nén của đám người trong văn phòng bên kia.
“Bất quá cũng đã một năm rồi, mọi người cũng quen thuộc với nhau hơn, loại tình huống này cũng có thể thả lỏng đi một chút.”
“Chuyện của Tobias Snape giải quyết thế nào?”
“Không có biện pháp, người đàn ông kia say rượu cả ngày, kiên quyết nhận định vợ mình là ma quỷ khiến mình phá sản, căn bản không có lúc nào tỉnh táo.” Fowler nặng nề thở dài, ngay cả tài ăn nói của hắn cũng đã không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung Tobias Snape. Chỉ có thể nói… người này hẳn là điên rồi, hoặc là nói gã đã tự mình mở ra một thế giới riêng, không cho phép bất cứ ai sửa đổi.
“Tobias đã kéo không trở lại, như vậy phía Eileen lại càng là phí công.”
“Cũng không hẳn như vậy, tôi đã hỏi qua nhà tâm lý học, với tình huống này cách tốt nhất là dùng đứa con đến kích thích tình cảm của cô ta. Ngay cả tôi là người ngoài cũng không đành lòng nhìn Severus chịu khổi, hống chi…” Người phụ nữ bị tình yêu làm mù quáng kia là một phù thủy, đứa trẻ có thật sự bị thương hay không cô ta chỉ cần dùng một thần chú kiểm tra liền biết rõ, hắn có thể mua chuộc bác sỹ nhưng chẳng lẽ còn có thể mua chuộc đũa phép hay sao?
Đến lúc đó âm mưu bị vạch trần, liền bị phản tác dụng rồi.
Những chuyện này đều là do hắn lén lút điều tra, Severus vẫn rất ngoan ngoãn, hiện tại phần lớn thời gian đều ở tại văn phòng, rất ít khi về nhà, tự nhiên cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp gỡ Tobias. Cho dù thỉnh thoảng hai người có chạm mặt, Severus coi như cũng là né tránh có kinh nghiệm, tuyệt đối không để những phần cơ thể lộ ra ngoài lưu lại vết thương, càng không để mình bị thương quá nặng, nếu không phải Fowler vẫn luôn nhìn chằm chằm tình huống của cậu nhất định không thể phát hiện.
“Cậu có biện pháp gì không?”
“Chờ đến 11 tuổi cậu ta có thể vào Hogwarts.” Hogwarts là trường nội trú toàn thời gian, chỉ cần Snape nguyện ý, mỗi năm chỉ cần về nhà nghỉ hè hai tháng là được rồi.
Huống chi, cậu ta cũng không có tình huống đặc biệt nhất định phải về nhà như Harry Potter, vì vậy chỉ cần tìm được một người bạn tốt có thể ở nhờ… Snape muốn không trở về nữa cũng là có thể. Mà sau khi kết thúc bảy năm học, Severus Snape cũng đến tuổi thành niên, càng không cần về nhà. Đương nhiên, cậu ta có bỏ được mẹ mình hay không lại là chuyện khác.
Hogwarts quả thực giống như càng tránh gió cho các phù thủy nhỏ bất hạnh có gia đình tan vỡ.
“Hai người năm nay mới có tám tuổi, còn tận ba năm nữa, như vậy làm sao được. Hơn nữa trường nội trú còn có thể khiến cậu ta không lo lắng tình hình của cha mẹ sao? Tuy rằng đôi cha mẹ này có chút không nên thân… cậu không phải là phù thủy sao… có loại thần chú hay ma dược gì có thể khiến người ta suy nghĩ lại không?
(Tình dược)
Đây thật sự là lựa chọn số một, bất quá Eileen vốn là thiên tài ma dược, nếu cô đã không muốn dùng cái này, người ngoài hoàn toàn không có biện pháp xen vào.
“Có, bất quá Eileen nhất định sẽ khiến chồng mình khôi phục như cũ, cô ấy… không cần sự dối trá này.”
Eileen không giống mẹ của Voldemort, cô nếu như muốn dùng ma dược khống chế chồng mình nhất định không chờ đến hiện tại, thế nhưng thứ cô mong muốn không phải là loại tình cảm giả tạo kia, vì vậy toàn bộ ma dược của thần chú của giới phù thủy đều không dùng được.
“Tôi nghe nói phía các anh có bậc thầy thôi miên gì đó… Nếu không, anh đi tìm một người thôi miên Tobias Snape xem sao?”
“Cậu nói nhẹ nhàng quá rồi. Tôi phải đi chỗ nào tìm đây, bên ngoài nhiều tên lừa đảo như vậy, hơn nữa người có bản lĩnh thật sự làm sao đồng ý làm những chuyện… vi phạm pháp luật rõ ràng như vậy. Cho dù có người đồng ý đi nữa tôi cũng không trả nổi thù lao. Chúng ta còn có một bộ phim còn muốn quay mà, đây là lúc cần tiền, phim chế tác thấp cũng không phải dễ dàng tìm được đầu tư,”
“Cũng đúng…” Dùng thuật thôi miên sửa chữa trí nhớ của một người, hoặc là ám thị người đó yêu thích một ai khác vân vân… những người có thể làm đến trình độ này khẳng định đều bị nhà cầm quyền giám thị nghiêm khắc, cho dù có cá lọt lưới cũng ẩn nấp đến kín kẽ, không phải người có lý lịch liền không thể tìm được, hơn nữa với tình huống hiện giờ của bọn họ căn bản là mời không nổi.”Vậy cứ để gã chết một lần đi.”
“… …Giết người là phạm pháp.”
“Là chết một lần chứ không phải chết thật.” Có thể xác định ngữ pháp chính xác một chút không.”Để gã nghĩ rằng mình suýt nữa đã chết rồi, người sống sót sau tai nạn không chừng có thể nghĩ thoáng một chút. Nếu như chiêu này còn không được thì còn một chiêu, khiến gã ta tận mắt nhìn thấy vợ con mình chết. Người mà, luôn luôn mất rồi mới cảm thấy quan trọng, bằng không làm sao có cái từ hối hận đâu.”
“Tốt thì tốt, thế nhưng… làm như thế nào?” Hắn phải làm sao mới có thể khiến một người tưởng rằng mình đã chết, sau đó chìm vào hồi ức mấy giờ đồng hồ, nhớ xem vợ con của mình có bao nhiêu tốt đẹp. Rồi hắn lại làm sao mới có thể khiến một người nhìn thấy vợ con của mình chết thảm, sau đó triệt để hiểu ra, tiếp theo lại nhìn thấy vợ con sống lại.
“Fowler, anh là đang dùng góc độ của Muggle suy xét vấn đề.”
“Cậu là nói… dùng pháp thuật?”
“Tìm cách đem hai chuyện này nói cho Severus biết, tuy rằng quá trình có thể lâu một chút, thế nhưng cậu ta nhất định có thể làm được.” Nhất định phải tin tưởng thiên phú và sự nỗ lực của gián điệp hai mang trong tương lai.
“Được… được rồi, cậu gọi điện thoại đến không phải chỉ vì trêu chọc tôi vài câu, sẵn tiện quan tâm Severus chứ?”
“Severus là chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai là… tôi muốn anh an bày một chút, tôi muốn ra mặt.”
“Cái gì?”
“Trước tiên là thu âm ca khúc, sau đó là quay quảng cáo, còn đóng thêm một bộ phim, kịch bản tôi đã chuẩn bị sẵn.”
“Sao lại.. đột nhiên như vậy, tôi nhớ rõ lúc đó cậu nói, cậu phải đợi tôi xây dựng xong đế quốc giải trí rồi mới xuất hiện mà. Hơn nữa còn muốn tôi hoàn thành mục tiêu trước khi cậu tốt nghiệp nữa.”
Sau khi gặp được Severus hắn mới nhận ra không phải tất cả phù thủy đều khó đối phó như vậy, sau khi vạch trần được sự bí ẩn của phù thủy, hắn càng cảm thấy Vu Nghị đúng là quá yêu nghiệt rồi.
Chỉ là cho đến lúc này, Fowler cũng không có ý định phản kháng gì. Vu Nghị thực sự đem tất cả quyền hành đều giao cho hắn, công ty này trong tương lai cũng hiển nhiên là sản nghiệp của Fowler Harris hắn. Hợp tác với yêu nghiệt thì có quan hệ gì, tương lai tươi sáng liền tốt thôi.
“Quá buồn chán. Hơn nữa… nếu tôi không đến hỗ trợ, công ty của anh muốn nổi tiếng sợ rằng tốc độ còn chậm hơn rùa bò.”
“… … Này này. Công ty này tốt xấu cũng có phần của cậu.” Cậu cũng không cần chỉ một câu liền phủ định toàn bộ nhân viên công tác và nghệ sỹ của công ty như vậy chứ.
“Muốn tôi nói lời thật lòng sao?” Hiện tại nhân tài trong tay Fowler dù sao cũng có hạn, hơn nữa cho dù bọn họ thật sự có tài năng cũng sẽ vì thiếu kinh nghiệm khiến cho tác phẩm lưu lại không ít tỳ vết.
Ưng non cho dù có bao nhiêu tiềm lực, ở trước khi có thể tự mình giương cánh chinh phục bầu trời, va vấp và tỳ vết thật sự vẫn còn nhiều lắm.
“Được rồi! Được rồi! Cậu trẻ, cậu buồn bực tôi liền lập tức chạy tới hầu hạ. Vừa vặn trong tay tôi cũng mới nhận một quảng cáo cần trẻ em, nếu như ca khúc của cậu tốt liền dùng làm nhạc nền quảng cáo luôn, như vậy cũng có thể tiết kiệm tiền thu âm.”
Vu Nghị đổ mồ hôi, tài chính thật sự khẩn trương như vậy sao? Fowler thế nào lại làm ra tư thế muốn xé một đồng ta thành hai phần để dùng mới thỏa đáng chứ?
Trên thực tế, lần này Vu Nghị muốn ra mặt một phần cũng là do buồn chán, nguyên nhân còn lại chính là…
Tin tức từ Lucius truyền đến, vị Hắc Ma Vương kia tựa hồ đã mất tích, chính là loại chỉ qua loa căn dặn một tiếng liền đột nhiên rời đi không thấy tung tích. Mà chuyện này cũng đã kéo dài suốt một năm rồi.
Chuyện này trong nội bộ Tử thần thực tử cũng là dạng cơ mật, chỉ có những thành viên cốt cán mới biết được, chỉ là dù sao thời gian cũng có chút dài, không khỏi lộ ra một ít, cũng do vậy Vu Nghị mới đoán được một hai.
Tuy rằng trong nguyên tác cũng có nhắc đến Voldemort từng ra ngoài lịch lãm, mặc dù thời gian không thể đối chứng, thế nhưng Voldemort tuyệt đối không phải loại người thích biến mất một mình như vậy, phải là vài người kết bạn cũng đi mới đúng. Chẳng lẽ đây là tình tiết nguyên tác không đề cập đến?
Không hiểu vì sao, Vu Nghị luôn cảm thấy chuyện này rất không thích hợp. Vì vậy y mới nhanh chóng tìm đến Fowler, dự định chuẩn bị con đường thứ hai cho mình sớm hơn một chút.
————-
Tiểu kịch trường,
V đại: Ngươi có phải đã quên mất chuyện gì rồi không?
Du: Vì sao lại là ngươi!
V đại : Nghĩ xem ! Ngươi đã quên cái gì !
Du! … … (tỉ mỉ cân nhắc xem mình đã quên chuyện gì)
V đại: Chương trước ngươi để ta trần như nhộng ngất xỉu trong mật thất, chương tiếp theo liền trực tiếp tua qua một năm! Ngộ nhỡ đọc giả hiểu lầm ta *** như vậy nằm suốt một năm trong mật thất thì làm thế nào!!!
Du: Đó là chuyện tốt mà… ta nghĩ mọi người sẽ rất cao hứng.
V đại: … …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...