Uyên Ương


Trên gương mặt cô duy trì nụ cười điềm đạm, thẳng lưng nâng váy bước lên bục, người đàn ông nhận giải ảnh để lại là một người quen – Cố Khải.

Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng, miệng khẽ nói :”Chúc mừng em”
“Cảm ơn, cũng chúc mừng anh”: Triệu Cửu Uyên gật đầu nhận lấy chiếc cúp
MC cười cười đặt câu hỏi cho cô :”Xin hỏi, Alva cô có cảm nhận gì khi nhận được cúp ảnh hậu trong vài năm ngăn ngủi như vậy?”
“Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi được mọi người để ý và theo dõi.

Thực ra mọi người cũng biết, tôi không phải được đào tạo từ chính quy, vào giới cũng chỉ thõa mãn thú vui của bản thân.

Không ngờ lại đạt được thành tựu lớn như thế này”
Triệu Cửu Uyên bình tĩnh lên tiếng :”Hôm nay, tôi xin tuyên bố một chuyện.

Tôi sẽ giải nghệ, bản thân tôi cảm thấy mình hợp với thương trường hơn là làm một diễn viên trong giới giải trí.

Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến các fan, bạn bè, người thân, lẫn mọi người quan tâm đến tôi từ trước đến nay, xin cảm ơn”
“Cái gì? Cô ấy thực sự muốn giải nghệ?”
“Điều này là thật sao?”
Mọi người trong trường quay xì xào với nhau, riêng một người đàn ông ngồi ghế đầu, khí chất tỏa ra vô cùng lạnh lùng đang cong khóe môi.

Đồng thời trên mạng xôn xao không hề ngoại lệ

[Cô ấy đang nói cái gì vậy?]
[Đây là lần đầu tôi thấy một người như vậy? Tài nguyên lớn chưa kịp đến đã rút lui]
[Sao mọi người không nghĩ, cô ấy muốn kiếm tiền nhiều hơn nhỉ?]
[Không phải ai cũng mê tiền như cô đâu cô nương ạ]
[Yeah, chào mừng đại thần Cẩn Du trở lại]
[Cẩn Du lão sư, chúng tôi đợi cô lâu lắm rồi]
Trái ngược với tâm trạng của fan và mọi người, người hâm mộ tiểu thuyết gia Cẩn Du lại vô cùng vui vẻ.

Bởi vì một điều, bọn họ sẽ được tiếp xúc với cô nhiều hơn cũng như là có chương mới để đọc
“Alva, xin hỏi một chút.

Tại sao cô lại quyết định giải nghệ?”
“Là Thẩm tổng ép buộc cô sao?”
“Thực sự Thẩm tổng không cho sao?”
Nghe những câu hỏi của phóng viên, mặt người đàn ông bên cạnh cô đã đen xì lại.

Triệu Cửu Uyên vui vẻ vỗ vỗ cánh tay anh lên tiếng trả lời :”Không phải, anh ấy là người đã ủng hộ cô gia nhập giới giải trí.

Sở dĩ tôi không muốn nữa chính là cảm thấy bản thân không quá hợp, tôi tốt nhất vẫn là làm thương nhân thì hơn.

Công việc mấy năm nay chắc cũng chất đống rồi”
[…]
“Không nhìn ra đó bà xã, người nào đó lúc trước nhất quyết một hai đòi làm diễn viên cho bằng được.

Anh không cho thậm chí còn giở trò giận dỗi anh, hôm nay lại muốn giải nghệ”: Thẩm Hạo ngồi bên cạnh liếc mắt, cất giọng nói đểu
Triệu Cửu Uyên ném cho anh một ánh mắt lạnh lùng :”Tiền không đủ, nên đổi nghề không được sao?”
“Trên đời này chắc cũng chỉ có em là như thế này nhỉ?”: Thẩm Hạo nhướng mày thích thú :”Đúng là vợ anh rất khác biệt”
“Em cảm thấy anh đang vừa đấm vừa xoa ấy nhỉ?”
“Em nhầm rồi, anh là đang vui mừng vì Triệu tổng của anh đã trở lại”
Triệu Cửu Uyên bĩu môi, đánh anh một cái :”Xùy, đừng tưởng em không biết ý đồ của anh.

Anh đã dời trụ sở chính của Thẩm thị đến chỗ đối diện công ty em rồi chứ gì?”
“Sao..

sao em biết?”: Anh bị cô nhìn thấu liền trở nên lắp bắp :”Chẳng phải mấy năm nay em không đến Triệu thị nữa sao?”

“Đầu anh chứa cái gì trong đó vậy Thẩm Hạo? Ai cũng có người mật báo mà”
“Cái gì?”
“Thư ký của anh đó”: Cô cười cười vẫy vẫy chiếc điện thoại trên tay mà màn hình chính là cuộc trò chuyện giữa cô và thư ký của anh.

Khóe môi của Thẩm Hạo giật giật :”Em… thật cao tay”
“Thẩm Hạo, anh muốn điều tra em?”
“Không hề”: Biết cô đã thấu rõ mọi chuyện, anh chỉ còn cách chối bỏ, nói cái gì cũng chối.

Mặt anh quay sang nhìn cửa sổ để cô gái bên cạnh không thể tra hỏi
Nhìn anh như vậy, Triệu Cửu Uyên nhướng mày :"Được, anh không trả lời vậy em không thèm quan tâm đến anh nữa"
Câu này dường như vô cùng có tác dụng với Thẩm Hạo, nghe vậy liền quay sang bám vào cánh tay của cô :"Cửu Uyên, đừng phũ phàng với anh như vậy mà"
[...]
Lúc chuẩn bị bước vào nhà, bước chân Thẩm Hạo bỗng dưng ngừng lại, cô nhíu mày rồi ngẩn đầu lên nhìn anh :”Sao không đi tiếp?”
Anh hất mặt về phía người đàn ông đang đứng phía xa, nhìn theo hướng anh chỉ thì người đó là Cố Khải.

Sao anh ta ở đây? Thấy cô nhìn, Cố Khải còn vẫy vẫy tay chào cô
Triệu Cửu Uyên quay sang nhìn anh :"Chúng ta đến đó xem thử"
Cố Khải dường như không vui khi thấy cô đi cùng với Thẩm Hạo, anh ta nhìn cô một cách e ngại :"Alva, chúng ta nói chuyện riêng được không?"
"Có chuyện gì anh cứ nói đi, Thẩm Hạo dù sao cũng là chồng em, không phải người lạ": Cô ôm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh mỉm cười.

Thẩm Hạo lại từ chối ý tốt của cô, anh gỡ bàn tay cô đang ôm cánh tay mình ra khẽ lên tiếng :"Hai người nói chuyện đi, anh vào trong đợi em"
"Thẩm Hạo": Cô gọi tên anh, giọng khe khẽ, Thẩm Hạo lại lắc đầu :"Không sao"
Sau khi anh rời đi, Cố Khải mới từ từ lên tiếng.

Anh nhìn cô một cách thâm thúy :"Đây là lựa chọn của em?"

"Cố lão sư, anh hỏi như vậy là có ý gì?"
Cố Khải cười chế giễu :"Chẳng phải trước kia hai người không qua lại nữa sao?"
"Đây là chuyện gia đình của bọn em, Cố lão sư hình như anh vượt quá giới hạn rồi": Cô giữ bình tĩnh trả lời :"Em biết anh có ý với em nhưng em đã có gia đình rồi, chúng ta là không thể nào"
"Em thực sự chọn anh ta, chẳng phải anh ta rời bỏ em sao? Hai người cũng từng mất con mà"
Nghe vậy, Triệu Cửu Uyên liền bật cười :"Cố lão sư có lẽ anh không biết, Thẩm Hạo là người đàn ông mà em dùng cả thanh xuân tuổi trẻ của mình mong muốn.

Anh ấy không hề bỏ em, mất con là do người khác làm chứ không phải anh ấy.

Mong anh đừng gán tội này lên người Thẩm Hạo, em nói rõ cho anh biết, đời này của em chỉ yêu một mình anh ấy"
"Cố lão sư, cảm ơn anh đã có lòng.

Không hẹn gặp lại"
Nói rồi, Triệu Cửu Uyên xoay người bước vào nhà.

Thẩm Hạo đang đứng chờ cô tại cửa, nhìn thấy cô khóe môi anh cong lên một cách vui vẻ, hai tay dang ra chào đó cô đi đến
Cô ngẩn đầu nhìn anh mỉm cười một cách hồn nhiên :"Thẩm Hạo, em yêu anh"
"Anh cũng yêu em"
"Chúng ta bước tiếp thôi"
(Hoàn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận