Uyên Ương


Xe dừng trước cổng lớn của Triệu gia, khung cảnh ấy giống như vài năm trước.

Lúc đó, Thẩm Hạo cũng vừa từ nước ngoài trở về.

Thẩm Hạo ngồi trong xe quay sang nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế phụ khẽ hỏi
“Cửu Uyên, có thể nào cho anh một cơ hội có được không?”
Chưa kịp để cô lên tiếng, anh lại ngăn cản :”Em không cần vội trả lời, em đợi xem biểu hiện của anh một chút rồi trả lời cũng không muộn.”
Triệu Cửu Uyên nghe vậy mím môi một hồi lâu rồi cũng gật đầu đồng ý :”Được, anh về đi.

Đi đường cẩn thận”
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi, cô chỉ đứng im lặng nhìn theo, mãi đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn của chiếc xe đó nữa.

Bỗng có người đi đến bên cạnh cô :”Gặp lại nó rồi”
“Cha”: Cô quay đầu khẽ lên tiếng :”Cha thấy rồi”

“Không thấy nhưng nhìn vào thì có thể không biết sao? Người làm con mong chờ như vậy chỉ có thể là thằng nhóc đó”: Cha Triệu hiển nhiên lên tiếng không e ngại điều gì
“Cảm thấy thế nào?”
“Dạ?”: Triệu Cửu Uyên nhướng mày lên tiếng :”Không sao hết”
Cha Triệu nghe cô nói mà bật cười :”Con có thể che giấu bất kỳ người nào nhưng không thể qua mặt cha được đâu.

Rõ ràng trong lòng con chưa quên được nó”.

Ngừng một chút, cha Triệu liếc mắt nhìn cô :”Biết đâu năm đó Thẩm Hạo ra nước ngoài vì bất đắc dĩ thì sao?”
“Cha, con mới là con gái ruột của cha đó, sao cha lại nói giúp Thẩm Hạo chứ?”: Cô nhăn mặt giẫm chân xoay người đi vào nhà :”Con không nói với cha nữa”
“Được được, mọi chuyện còn lại cha không quyết định thay con nữa"
Triệu Cửu Uyên bước vào phòng mình cứ như tuột sạch sức sống, cô nằm dài trên giường suy nghĩ về những gì cha mình đã nói
“Lúc nãy cha nói, có lẽ Thẩm Hạo gặp chuyện bất đắc dĩ? Dù có chuyện gì cô cũng là vợ anh mà, anh có thể bỏ ra vài giây nói cho cô biết cũng được mà.

Một câu để em nghỉ ngơi liền rời đi 2 năm không một tin tức”
“Đến cả bà nội, cha Thẩm lẫn Dĩ Huyên anh đều không nói cho bọn họ lời nào.

Rốt cuộc anh có xem trọng gia đình hay không, có xem trọng người vợ như cô hay không?”
Cô cười chế giễu :”Anh có biết 2 năm qua cô phải sống thế nào không, mệt mỏi thế nào không? Ngày ngày đều tỏ ra với mọi người là bản thân mình mạnh mẽ, hạnh phúc.

Anh trở về khi nào cũng chẳng thông báo cho cô một câu, anh thực sự làm cô vô cùng thất vọng”
[…]
“Anh hai, anh về khi nào vậy, sao lúc đi cũng không nói về rồi cũng chẳng báo một câu.

Nếu bọn Tống Hàn không nói, em còn tưởng anh đã chết mất xác đó”: Thẩm Dĩ Huyên ngồi trên sô pha trong phòng khách nhìn thấy anh bước vào liền lên tiếng trách móc
Bà nội Thẩm nghe vậy liền từ bếp chạy ra xem, tóc bà đã sớm bạc trắng, gương mặt già nua hiền từ nhìn anh :”Thằng nhóc này, con biết đường về rồi sao?”
Bà tiến đến trách móc :”Thẩm Hạo, ai dạy con thói đi không từ biệt như vậy hả? Con còn để lại con bé Cửu Uyên sống một mình.


Người ta dù sao cũng là vợ con, lúc đó cũng vừa xảy thai, con là chồng chẳng những không bên cạnh lại còn bỏ đi.

Bà không biết nguyên do là gì nhưng con làm như vậy là sai rồi”
“Bà nội”: Thẩm Hạo cúi thấp đầu nghe chỉ dạy, bỗng từ đâu một bàn tay mũm mĩm nhỏ bé chạm vào chân anh.

Ánh mắt anh liền dời sang nhóc tì bụ bẫm đang ôm chân mình, tiếng nói của bà cũng dừng lại
Đứa bé kia nhìn anh chăm chăm bằng đôi mắt tròn xoe như hai viên bi, sau đó dang hai tay đòi bế :”Bế… bế con”
Ánh mắt anh nhìn đứa bé trầm xuống, nếu năm đó con anh không mất đi thì có lẽ cũng lớn cỡ chừng này rồi nhỉ? Tất cả là lỗi của anh, không thể bảo vệ vợ mình cho tốt.

Giọng anh khàn khàn vang lên :”Con của ai đây?”
“Còn ai vào đây, tất nhiên là con của em”: Thẩm Dĩ Huyên nhăn mặt :”Đến cả cháu mình sinh ra đến chừng ấy tuổi anh còn chưa gặp, có cậu nào như anh không?”
Thẩm Hạo cúi người bế đứa bé lên :”Cháu trai, con tên gì?”
Đứa bé nhìn anh chớp chớp mắt :”Ảnh… mợ hai..

a”: Vừa nói, đứa bé vừa chỉ tay lên cầu thang khiến người lớn trong nhà nhìn nhau khó hiểu
“Mợ hai cái gì?”: Nghe nhắc đến Cửu Uyên, anh liền kiên nhẫn hỏi.


Đứa bé vẫn chỉ tay như vậy, anh liền bế nó bước đi theo tay nó chỉ thì đến trước cửa căn phòng của anh.

Lúc này, cháu trai anh mới bập bẹ
“Trong đó..”
Mọi người bước vào trong thì biết được ý thằng bé muốn nói là Thẩm Hạo giống với người đàn ông chụp ảnh cùng với mợ hai nó.

Sau đó, anh liền chỉ dạy nó một chút :”Nào, gọi là cậu hai, cậu hai a.

Là chồng của mợ đó có biết không?”
Đứa bé nghe anh nói trong đầu liền đặt ra nhiều dấu chấm hỏi, ổng đang nói cái gì vậy trời tui là đứa trẻ chưa được 2 tuổi đó.

Vậy mà anh lại vô cùng kiên trì, tối hôm đó giữ đứa bé lại ở cùng mà tận tình chỉ bảo
“Này nhóc, gọi cậu hai một tiếng, cậu mua cho con thật nhiều đồ chơi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận