“Mày không phải con tao, tao không có đứa con như mày.
Đồ độc ác”: Bà Trần trợn tròn mắt mà mắng chửi.
Lúc đó cha Thẩm lao vào ôm lấy anh mà dỗ dành :”Con trai đừng nghe bà ấy nói, con không làm gì cả.
Con là đứa con mà ta tự hào nhất, ngoan ra ngoài cùng Dĩ Huyên đi.
Cha cùng mẹ nói chuyện một chút”
Thẩm Hạo ngoan ngoãn gật đầu bước ra ngoài, nhưng tiếng cãi lộn trong phòng quá lớn không thể không nghe thấy
“Bà nói cái gì với thằng nhỏ vậy hả? Bà làm sai, đứa nhỏ đó đáng lẽ không nên sinh ra, người đẩy bà là tôi không phải nó.
Thằng bé mới 6 tuổi thôi, bà điên rồi phải không?”
“Đứa bé là con của tôi, là của tôi đó.
Sao tôi không đau lòng chứ?”
Cha Thẩm nhìn người trước mặt cười đểu :”Đúng là con của bà khi ngoại tình, ở Thẩm gia không chứa thể loại như vậy”
Bà Trần nhìn ông trợn tròn mắt :”Là Thẩm Hạo nói với ông đúng không? Nó sao lại độc ác như vậy, sao lại hại chết em mình.
Nó cũng là một sinh mạng mà”
“Bà có im đi không hả? Tôi nói không phải thằng bé chính là không phải thằng bé.
Bà còn dám lấy con của người khác ra nói lý với tôi? Về chuyện bà ngoại tình sau khi xuất viện tôi sẽ gửi đơn ly hôn, con sẽ do tôi nuôi.
Chúng nó không cần người mẹ tồi tệ như bà”
“Hừ, nuôi đi, tôi thèm mang theo chúng nó sao? Dù sao trong người chúng nó cũng mang dòng máu độc ác của ông, nếu nuôi chúng nó không chừng tôi lại tiếp tục bị cắn ngược”: Bà Trần nói ra với giọng điệu hiển nhiên khiến cho cha Thẩm sững người
Thẩm Hạo và Dĩ Huyên bên ngoài nghe thấy liền chạy vào :”Mẹ, mẹ không cần tụi con sao?”
“Mẹ, mẹ ở cùng chúng con đi”
“Ở cùng chúng mày làm gì? Chúng mày cũng sẽ như cha mày mà tôi, toàn là người độc ác”
Cha Thẩm mặt lạnh lùng dẫn hai anh em bọn họ rời đi.
Kể từ ngày đó, bọn họ được đưa về nhà chính Thẩm gia nuôi dưỡng, ở đó chỉ có ông bà nội.
Cha Thẩm cũng không trở về mỗi tuần nữa, ít nhất là 1 tháng nhiều lắm là nửa năm, anh em họ lớn dần cũng quen với điều đó.
Sự thay đổi duy nhất chính là nỗi hận mẹ mình mỗi ngày lại nhiều hơn, hận bà tại sao làm như vậy, họ cũng là con ruột của bà mà
[…]
“Thẩm Hạo, anh đừng nói nữa”: Triệu Cửu Uyên xà vào lòng anh bật khóc :”Đừng nói”
Anh xoa mái tóc mềm mại của cô bật cười nhìn vào không hề thấy một chút nào là đau lòng.
Cô còn cảm nhận được lòng ngực anh vì cười mà run lên, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói kia vang lên bên tai mình
“Đừng đau lòng, mọi chuyện đã qua hơn 20 năm rồi.
Sở dĩ hôm nay anh muốn nói với em chuyện này là vì muốn cho em biết, giữa anh và người Trần gia đó chắc chắn sẽ không cùng hội cùng thuyền”
Anh mỉm cười, tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp trước mặt rồi lại rút tay đầy lưu luyến :”Anh có thể rời đi để em được tự do nhưng anh sẽ không từ bỏ”
“Anh”
“Cửu Uyên, chúng ta đều mệt mỏi, nhưng cách tốt nhất là nghỉ ngơi chứ không phải từ bỏ.
Nghỉ ngơi thật tốt nhé, cô bé”: Thẩm Hạo từ từ đứng dậy rồi rời đi, nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, Triệu Cửu Uyên lại ôm mặt mà bật khóc
Đằng sau cánh cửa, anh vẫn còn đứng đó.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh cửa, nghe tiếng khóc bên trong vọng ra, anh chỉ biết mím môi mà không biết làm gì hơn.
Đau lòng không? Tất nhiên là đau lòng, nhưng tại sao không vào dỗ cô ấy? Ai cũng cần ở một mình mà, cô ấy khóc hết nỗi buồn chắc chắn sẽ ổn thôi.
Dù sao khi không có anh, cha Triệu sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt
Thẩm Hạo đứng ngoài cửa đến lúc tiếng khóc bên trong không còn nữa thì mới rời đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Triệu Cửu Uyên nhận được lời nhắn từ Lý Lan Anh là Thẩm Hạo đã rời đi rồi
“Cửu Uyên, cậu biết chuyện Thẩm Hạo đã ra nước ngoài chưa?”
“Cái gì?”: Triệu Cửu Uyên bị lời nói của bạn thân làm cho tỉnh ngủ, ngồi bật dậy.
Nghe giọng của cô bất ngờ như vậy, Lý Lan Anh liền nhỏ giọng biết mình đã làm lộ bí mật mà chột dạ
“Cửu Uyên, cậu không sao chứ?”
“Không sao, Lan Anh mọi chuyện là thế nào?”: Cô nhíu mày giọng nói nghẹn ngào :”Thẩm Hạo làm sao hả, cậu mau nói cho mình nghe đi”
Thấy mãi mà Lý Lan Anh vẫn chưa chịu lên tiếng, Triệu Cửu Uyên liền lên tiếng thúc giục :”Lan Anh, cậu còn đang nghe máy không?”
Lý Lan Anh thở dài :”Cửu Uyên, cậu nén đau lòng một chút.
Đêm qua, Thẩm Hạo có đến nhà tìm Tống Hàn, sau đó còn có các anh em của bọn họ đến.
Bọn họ nói chuyện rất lâu, phải gần đến sáng thì mới rời đi.
Tống Hàn nói với mình là Thẩm Hạo sẽ ra nước ngoài, bảo mình phải giữ bí mật”
“Cửu Uyên à, mình sao có thể giữ bí mật này mà không nói cho cậu được chứ? Cậu là vợ anh ta, cậu phải có quyền được biết, mình xin lỗi vì không thể giúp việc gì được cho cậu”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...