Chưa kể, cha vợ anh ta cũng chẳng phải người hiền lành gì, dù Thẩm Hạo không truy cứu.
Triệu Dương Thần chắc chắn vẫn sẽ ngắm đến ông, tốt nhất vẫn nên đề phòng trước
“Cha, mẹ dù sao cũng là người cùng chung chăn gối với cha hơn 20 năm nay mà.
Không thể đối xử với mẹ nhẹ nhàng hơn sao?”: Cậu Trần dùng ánh mắt thương cảm nhìn về cánh cửa đóng chặt, cùng với vệ sĩ canh giữ mà nhíu mày lên tiếng
Ông Trần nghe vậy liền quay lại nhìn anh :”Hừ, mày đúng là một loại ngu ngốc giống y hệt mẹ mày.
Sao ngày hôm đó không ngăn cản bà ta, mày biết Thẩm gia là nơi nào không?”
“Cha, con không biết mẹ sẽ làm như vậy.
Mẹ chỉ nói muốn đến chúc mừng sinh nhật anh trai, sau đó khi nghe Thẩm lão gia tuyên bố chia cổ phần không biết tại sao lại kích động như vậy”: Cậu Trần cúi đầu :”Cha à, dù sao cha cũng phải cứu mẹ”
“Hừ, cùng một người sinh ra sao Thẩm Hạo có thể thông minh như vậy.
Tao thật thất vọng khi có mày làm con”
“Cha, con cũng là con ruột của cha mà”
Ông Trần khinh thường nói :”Con của tao? Bà ta ở bên cạnh một người như Thẩm gia còn dám ngoại tình huống hồ chi là tao.
Mày nhìn Trần Ngọc xem, nó thông minh biết bao, còn nhìn lại mình xem.
Hơn 20 rồi mà chẳng làm được tích sự gì cả”
“Cha, ý của cha là sao? Mẹ yêu cha như vậy sao có thể ngoại tình chứ, con chắc chắn là con của cha”
Nghe cậu Trần nói như vậy, ông Trần chỉ nhìn cậu rồi cười đầy ẩn ý.
Nụ cười này là như thế nào? Không lẽ anh thực sự không phải con ruột của cha mình?
[…]
Triệu Cửu Uyên cuối cùng cũng được xuất viện, cô nói với cha Triệu là muốn về nhà của cô và Thẩm Hạo.
Cha cũng không ngăn cô lại, chỉ bảo cô một câu :”Cửu Uyên, sau lưng con còn có cha mẹ”
“Vâng, con biết rồi”: Cô gật đầu rồi vào thẳng trong nhà không hề ngoái đầu lại lần nào.
Bước vào căn phòng tân hôn của bọn họ, nơi này từng là nơi tràn ngập ấm áp, vui vẻ và hạnh phúc
Không hiểu tại sao ngày hôm nay nó lại lạnh lẽo đến lạ thường.
Triệu Cửu Uyên nhìn ga giường mà trắng thì nhíu mày, cô liền sang màu hồng phấn
Trong phút chốc, căn phòng đã trở nên vô cùng dễ thương, trên giường lẫn bàn ghế đều chất đầy gấu bông.
Triệu Cửu Uyên nở một nụ cười ngây ngô trên mặt mình bước chân từ từ đến, cứ như trong mơ vậy, giống như quay ngược thời gian trở về lúc nhỏ
Căn phòng cô lúc đó tràn ngập gấu bông, cha mẹ Triệu mỗi tuần đều thay tất cả gấu trong phòng thành loại khác khiến cô cảm thấy mình có rất nhiều bạn bè
Cô bế trên tay một em bé búp bê, miệng thì thầm :”Con ngoan đừng khóc mà, chẳng phải mẹ ở đây sao? Đừng khóc, bé ngoan”
“Nhìn này, mẹ tết tóc cho con này, nhìn xem có đẹp không? Em bé của mẹ thật xinh đẹp”
Hành động của cô đột nhiên khựng lại, Triệu Cửu Uyên mím môi nước mắt bắt đầu tuông trào :”Mình lại như vậy rồi,… con đã mất rồi mà… con của mẹ.
Sao lại bỏ mẹ đi như vậy chứ? Chúng ta còn chưa được gặp mặt nhau mà”
“A a aa “: Triệu Cửu Uyên che tai lại rồi hét lớn, cô đẩy đổ tất cả gấu bông trước mặt xuống dưới sàn, trông vô cùng bừa bộn.
Bỗng dưng một cái bóng lớn từ đâu ập đến ôm lấy cô :”Cửu Uyên, em đừng như vậy”
Giọng nói nam tính quen thuộc phát ra từ trên đầu cô, cô thờ thẫn mà ngẩn đầu :”Thẩm Hạo…”
“Là anh, anh ở đây…”
Thẩm Hạo chưa kịp nói hết câu đã bị Triệu Cửu Uyên mạnh tay đẩy ra, cô lùi về phía sau lắc đầu :”Anh không phải, Thẩm Hạo không như vậy…”
“Cửu Uyên, em làm sao vậy? Anh là Thẩm Hạo mà, là chồng của em”
“Không phải”: Cô lắc đầu :”Anh ấy sẽ không để em trong bệnh viện một mình, anh ấy sẽ không bao giờ không đến đón em lúc xuất viện.
Thẩm Hạo lúc nào cũng ở bên cạnh em, anh ấy sẽ bảo vệ con em thật tốt”
Thẩm Hạo nhìn cô mím môi, hai tay vẫn giơ lên trên không trung :”Không phải, em đừng như vậy.
Anh biết em đau lòng, nhưng anh…”
“Anh thế nào?”: Cô nhìn anh cất giọng thỏ thẻ, anh lại thở dài :”Anh thực sự không dám đối mặt với em.
Như lúc nãy em đã nói, anh không muốn chứng kiến sự thất vọng của em.
Mất con anh đau lòng chứ, rất đau là đằng khác, nhìn em như vậy anh cũng rất đau lòng”
“Cửu Uyên à, đối diện với em, anh cảm thấy mình rất tồi tệ”
“Vậy nên anh mới trốn tránh em?”: Nghe cô nói, Thẩm Hạo mím môi không lên tiếng.
Tiếp đó anh lại thấy trên mặt cô xuất hiện nụ cười nhạt, đồng tử của anh vì đó mà co rút lại
Triệu Cửu Uyên đi đến ngồi xuống ghế sô pha, ngữ điệu của cô bình tĩnh khác hoàn toàn với hành động điên loạn lúc nãy :”Thẩm Hạo,em muốn nói với anh một chuyện”
Anh vừa định mở miệng liền bị tay cô che lại, cô lắc đầu không muốn anh nói :”Thực ra, sau vụ tai nạn trước kia em không hề mất trí nhớ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...