“Hừ, ông đây cóc thèm, bớt bớt khoe khoang lại đi”: Đường Thiên Lạc bĩu môi khinh thường.
Bầu không khí im lặng, bỗng dưng vang lên giọng nói hiền từ :”Ây da, mấy đứa đến đông đủ rồi à?”
Người bước đến là bà nội Thẩm, mấy người bọn họ lập tức liền cúi chào :”Chào bà nội”.
Vẫn là Đường Thiên Lạc lanh chanh hơn một chút, anh bước đến nắm tay bà :”Bà nội à, bà có khỏe không? Con nhớ bà quá đi mất”
“Chậc, vẫn là thằng nhóc này dẻo miệng”: Bà nội Thẩm vui vẻ nói :”Bà vẫn khỏe, hôm nay mấy đứa chơi thoải mái nhé, cùng Thẩm hạo của bà đón sinh nhật”
“Vâng ạ, tất nhiên là phải như vậy rồi”
Thẩm Hạo dùng đứng trò chuyện cùng bạn bè nhưng tâm tư lại đổ dồn lên người bà xã ngồi phía xa, thấy anh như vậy Tống Hàn liền lên tiếng trêu chọc :”Này, cậu đang nói chuyện với chúng tôi đó”
Nghe lời nói của bạn mình, anh nhướng mày nói :”Tôi vẫn đang nghe đây này”
“Cậu nói thử là chúng tôi đang nói việc gì đi”: Lâm Dương chống tay lên bàn đứng, lười biếng châm chọc :”Lời nói của chúng tôi đi vào bằng tai phải, đi ra bằng tai trái.
Cuối cùng, chẳng động trong đầu cậu một chữ nào”
“Được, là tôi sai”
Không khí buổi tiệc dần sôi nổi hơn, đến 19 giờ 30 buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Cha Thẩm cầm micro phát biểu :”Cảm ơn mọi người đã đến đây để chung vui cùng với gia đình chúng tôi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của con trai tôi, vì đây tôi cũng xin tuyên bố một chuyện”
Mọi người nghe vậy mà bên dưới sảnh bắt đầu xôn xao
“Chủ tịch nói như vầy là thế nào?”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi không rõ, nhưng chắc chắn là có chuyện gì đó”
Triệu Cửu Uyên nghe vậy mà nhìn sang anh, Thẩm Hạo cũng cúi đầu nhìn cô, sau đó vươn tay ôm cô vào lòng tiếp tục im lặng nghe cha Thẩm phát biểu
“Sau hôm nay, chức chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị tôi sẽ giao lại cho Thẩm Hạo, 20% cổ phần công ty sẽ cho Dĩ Huyên, con gái tôi cũng chính là em gái ruột của Thẩm Hạo.
20% còn lại của tôi sẽ cho con dâu Cửu Uyên”
“Cái gì?”: Cô lắc tay Thẩm Hạo nhíu mày nhưng lại nghe anh nói một cách bình tĩnh :”Không sao, cha cho em thì em cứ nhận đi”
“Không được, tôi phản đối”
Bỗng dưng từ đâu có một giọng nói nữ vang lên, người kia từ từ bước vào, cả sảnh tiệc cũng vì đó mà bắt đầu xôn xao.
Một người phụ nữ trung niên đi trước, bên cạnh còn có 1 nam 1 nữ trẻ tuổi.
Người này chẳng phải là người hẹn gặp cô lúc trước sao?
Sắc mặt cha Thẩm lẫn cả nhà họ Thẩm đều xấu đi, ông cầm micro lên tiếng :” Bà Trần, bà không có quyền xen vào chuyện này.
Ai cho bà ta vào đây, người đâu đuổi bà ta ra ngoài”
“Khoang đã, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật con trai của tôi, tôi không thể đến sao?”: Người kia trả lời một cách nghênh ngang, bà ta là mẹ ruột của Thẩm Hạo sao?
Triệu Cửu Uyên nắm chặt tay anh hơn, ánh mắt nhìn về phía Dĩ Huyên đang tức giận mà lớn tiếng.
Thẩm Dĩ Huyên đi đến đứng bên cạnh cha mình :”Bà Trần, ở đây không ai là con trai bà cả, xin mời bà về cho, nếu không thì đừng trách”
“Dĩ Huyên, chị dám nói với mẹ như vậy sao?”: Người đàn ông bên cạnh bà Trần nhíu mày lên tiếng trách móc.
Thẩm Hạo thấy em gái bị ức hiếp cũng không nhịn được mà ra tay :”Mẹ của chúng tôi đã chết rồi, bà Trần chỉ là mẹ của cậu, đừng gán lên người chúng tôi tội danh bất hiếu”
“Cậu Trần, xin mời cậu đem mẹ mình về cho.
Ở đây không ai hoan nghênh các người”: Hai mắt của Thẩm Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đó không có một chút ánh sáng nào chỉ có một màu đen thui
Bà Trần nghe anh nói vậy liền nhíu mày mà xoay người bước về phía anh :”Thẩm Hạo, mẹ là mẹ của con mà.
Sao con có thể nói với mẹ như vậy chứ?”
Khách mời trong buổi tiệc được Thẩm gia đưa sang căn phòng khác.
Bây giờ trong sảnh tiệc chỉ còn vài người quen thuộc, ngoài bạn bè, còn có sui gia hai bên.
Cha Thẩm gượng cười bước đến chỗ cha mẹ Triệu và ông bà Lý bên cạnh :”Ông bà sui, hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, để mọi người chê cười rồi”
“Không sao đâu, không thể trách ông được”: Ông Lý xua tay lắc đầu :”Muốn trách chỉ có thể trách bà ta vô duyên gây sự”
Cha Triệu không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía Triệu Cửu Uyên, mãi đến mẹ Triệu huých tay ông mới thôi không nhìn nữa.
Cha Triệu mím môi :”Kế hoạch này là bà ta chuẩn bị từ trước, không rõ mục đích thế nào nhưng đang nhắm vào Cửu Uyên”
“Cái gì?”: Cha Thẩm lẫn ông bà sui Lý giật mình.
Bà Lý nhíu mày hỏi :”Sao lại nhắm vào Cửu Uyên chứ?”
“Tôi không biết, nhưng bà ta dám động vào con bé tôi sẽ không nể tình”
Đúng như cha Triệu nghĩ, bà Trần bị Thẩm Hạo cự tuyệt liền đẩy vấn đề sang Triệu Cửu Uyên.
Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt cay nghiệt nói :”Là cô, là cô thêm dầu vào lửa khiến Thẩm Hạo lẫn Dĩ Huyên không nhận lại tôi.
Tất cả là tại cô, sao cô có thể độc ác như vậy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...