“Cửu Uyên, anh sai rồi.
Đừng bỏ anh có được không? Anh nghe em nói, anh sẽ không bỏ mặc em.
Em quay lại với anh có được không? Đừng rời xa anh”
“Bà xã, em đừng rời xa anh mà.
Từ nhỏ anh đã không có gia đình trọn vẹn chẳng phải em nói em cùng anh xây dựng một gia đình sao? Sao bây giờ em lại bỏ anh mà đi rồi.
Cửu Uyên em tỉnh lại có được không?”
“Em biết anh rất sợ cô đơn mà.
Cửu Uyên, em nhẫn tâm bỏ lại một mình anh sao?”
Cùng lúc đó bỗng dưng monitor hoạt động trở lại, anh mở to hai mắt nhanh chóng nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
Tim của anh đập nhanh đến mức muốn nổ tung cả lồng ngực, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, anh sợ cô sẽ rời đi
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến kiểm tra, ai nấy cũng trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Không phải họ chưa từng gặp trường hợp chết đi sống lại nhưng bệnh nhân này chẳng những sống lại mà còn phục hồi mạnh hơn bình thường
Thẩm Hạo nhìn bác sĩ nơm nớp lo sợ :”Bác sĩ, cô ấy như thế nào rồi?”
“Cô ấy đã không sao, mọi thứ đã hồi phục rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả bình thường”: Ông bác sĩ ôn tồn nói.
Sau đó anh lại hỏi tiếp :”Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”
“Cái này phải xem cô ấy rồi”
Nói xong, bác sĩ lẫn y tá đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại cha mẹ Triệu, bà nội Triệu và anh.
Thẩm Hạo ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn khuôn mặt của cô mím môi không nói tiếng nào.
Người phụ nữ nằm trên giường bỗng dưng cựa quậy, mí mắt giật giật từ từ mở ra.
Triệu Cửu Uyên nhất thời không quen với ánh sáng trong phòng mà nhíu mày, bên tai cô lại vang lên những giọng nói quen thuộc
“Cửu Uyên”
“Con gái, con tỉnh rồi???”
“Bác sĩ, bác sĩ”
Khi đã quen dần với ánh sáng, trước mắt cô chính là gương mặt của Thẩm Hạo, sau đó là cha mẹ và còn có cả bà nội.
Cô muốn chống người ngồi dậy nhưng tay vừa chống lên đã cảm nhận được cơn đau thấu xương, sau đó liền bị anh ngăn lại :”Đừng đừng, em cứ nằm ở đó đi”
Hai mắt cô rưng rưng nhìn anh mếu máo :”Ông xã, tay của em..”
“Anh biết anh biết, anh thổi cho em có được không?”: Ánh mắt của anh đầy lo lắng, cầm bàn tay cô thổi thổi, miệng không ngừng lên tiếng :”Đừng khóc, đừng khóc”
“Ông xã, tại sao em lại ở đây? Em bị làm sao vậy?”
Nghe câu nói vô cùng ngạc nhiên của cô, mọi người liền sững người lại nhìn chăm chăm vào cô.
Mẹ Triệu mím môi lo lắng cất tiếng hỏi :”Cửu Uyên, con không nhớ gì sao?”
“Hả? Nhớ gì ạ”: Triệu Cửu Uyên ngơ ngác nhìn mọi người
Sau đó cha Triệu liền xua tan đi bầu không khí :”Không có gì, không có gì.
Con đã tỉnh lại là tốt rồi”
Nhưng cô đâu phải là một người dễ dãi, khi nào có được kết quả mới chịu dừng lại.
Triệu Cửu Uyên nhìn sang Thẩm Hạo đang nắm tay mình :”Ông xã, em bị làm sao vậy? Anh trả lời em đi”
Nội tâm của anh không ngừng kêu gào, nhưng không thể nào nói cho cô biết sự thật, dù sao cô cũng vừa tỉnh lại sao có thể chịu dựng cú sốc lớn như vậy.
Anh liền tìm đại một cái cớ :”Mấy ngày trước em ra ngoài bị phải mấy tên đua xe tông trúng, sau đó liền hôn mê mấy ngày nay”
“Hả? Ông xã anh không lừa em chứ?”
Anh nhìn cô khẽ cười :”Không lừa em, ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra nào, có được không?”
Lý do cũng không tệ nhỉ? Nó có thể khiến Triệu Cửu Uyên tin tưởng mà không suy nghĩ một chút nào
[…]
“Bác sĩ, tại sao cô ấy không nhớ chuyện đã xảy ra?”: Thẩm Hạo mím môi lo lắng nhìn về bác sĩ già đeo kính.
Ông thở dài nhìn anh lên tiếng :”Có lẽ phần trí nhớ đó là do cô ấy không muốn nhớ lại.
Một là chỉ là mất trí nhớ tạm thời, hai là cô ấy sẽ mãi cũng không nhớ lại.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào cô ấy”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ”: Thẩm Hạo cúi đầu, quay người thì đụng phải cha Triệu ở phía sau.
Chưa kịp lên tiếng đã bị cú đấm của ông giáng vào mặt, sau đó anh nghe thấy giọng nói lạnh tanh không một tí cảm xúc nào
“Con bé đã quên những chuyện đã xảy ra nhưng tôi không mong cậu cũng xem mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Hiện tại không nhớ chứ không phải là mãi mãi không nhớ, dù chỉ 1% thì đều gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Hạo đừng quên tôi không nhắc cậu, đối với tôi con bé chính là bảo bối.
Đừng thách thức sự nhẫn nhịn của tôi”
Triệu Dương Thần nhếch môi lạnh lùng :”Tôi mong cậu không tổn thương con bé bất kỳ lần nào nữa”
Anh lau máu ở khóe môi nhìn người trước mặt :”Con chắc chắn”
“Tốt nhất là như vậy”
[…]
“Ông xã, mặt của anh làm sao vậy?”: Vừa nhìn thấy anh bước vào, Triệu Cửu Uyên đã nhíu mày lên tiếng hỏi.
Cô nhìn vết thương trên mặt anh mím môi nhìn ra người đàn ông đang ngồi ở sô pha :”Cha, là cha đánh có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...