Uyên Ương
Thẩm Hạo đằng xa cũng nhìn thấy cô, nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô anh liền thở dài.
Cô gái bên cạnh nhìn anh khẽ lên tiếng :”Người kia là vợ anh sao?”
“Thì sao?”: Anh nhíu mày nhìn người trước mắt :”Tôi hiện tại có vợ rồi, cô đừng đến làm phiền nữa.
Cô ấy còn nhỏ, đặc biệt rất thích ghen tuông, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm”
“Chà, thì ra đàn ông kia yêu là như thế này”: Cô gái kia nở nụ cười tự chế giễu :”Trước kia lúc chúng ta qua lại anh không như vậy”
Anh cười khẩy :”Qua lại? Cô Lâm nói như vậy là sao? Chẳng phải lúc đó cô cố tình tạo hiểu lầm sao?”
Lâm Nhược bị anh phản bác mà cứng họng không biết nên nói gì.
Chưa kịp mở miệng cô đã bị Thẩm Hạo chế giễu tiếp :”Cô Lâm cũng nên biết địa vị của mình ở đâu nhỉ? Sự nghiệp của cô đang lên chắc không biết mất đi đâu chứ?”
“Anh, sao anh có thể làm như vậy chứ?”: Lâm Nhược trừng mắt không cam tâm, tay cô siết chặt lại thành nấm đấm
“Sao? Tôi mặc cho cô tạo mọi thứ thì cô nghĩ mọi thứ là sự thật sao? Tôi cho được thì lấy lại được”
Thẩm Hạo khẽ nhếch môi cười lạnh :”Lâm Nhược, cô nên nhớ cho rõ.
Triệu Cửu Uyên chính là giới hạn cuối cùng của tôi”
Nói xong anh liền xoay người bỏ đi, mặc kệ Lâm Nhược đang nghiến răng ken két phía sau.
Cô trừng mắt nhìn bóng lưng anh không cam tâm số phận
[...]
"Triệu tổng, nhân dịp bản hợp đồng của chúng ta được kí kết.
Hay là mình đi tăng 2 đi"
Trước lời đề nghị của Dương tổng, Triệu Cửu Uyên không có một lý do nào để từ chối nên đành phải đồng ý
Tăng 2 mà Dương tổng nói chính là quá bar mới mở, đặc biệt là màn trình diễn nhảy thoát y.
Triệu Cửu Uyên mím môi nhưng cũng bước vào trong
"Triệu tổng, tôi kính cô một ly": Dương tổng ngồi bên cạnh cầm ly rượu lên cười cười rồi uống sạch.
Cô cũng không thể nào thất lễ như vậy liền cầm ly rượu bên cạnh lên uống cạn
Hai người cứ uống qua uống lại một lúc liền say mèm.
Triệu Cửu Uyên nhìn những người đàn ông nhảy nhót trước mắt mà cười cười bước lên sàn nhảy
Thẩm Hạo có phụ nữ thì sao chứ? Cô cũng có nha.
Dù sao không được để anh làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình
Triệu Cửu Uyên cười cười cặp kè hai ba thanh niên ở trần.
Bỗng dưng cánh tay của cô bị người nào đó nắm chặt lại
Chưa kịp nhìn rõ mặt người kia là ai thì cô đã bị vác chổng ngược người.
Người kia đen mặt lấy túi xách của cô để trên bàn rồi đi ra khỏi quán bar
"Thả tôi xuống, anh là ai hả? Thả tôi ra"
Cô không chịu nằm yên mà vùng vẫy trên vả biết người đàn ông kia, miệng không ngừng la hét :"Cứu tôi với, thả tôi ra, cứu tôi...!có ai không?"
"Chát"
"Còn không chịu im lặng"
Người kia đánh mạnh vào mông cô rồi cất giọng vô cùng lạnh lùng.
Giọng nói này nghe quen quen nhỉ? Cô vỗ đầu vài cái, sau đó trợn tròn hai mắt.
Là giọng của Thẩm Hạo, vậy người này...!người này là chồng cô sao?
"Ông xã, sao anh lại đánh em": Biết mình không thể cãi bướng, cô liền tung ra chiêu dụ ngọt
Thẩm Hạo nghe cô nói liền đánh thêm một cái nữa :"Biết mình sai chỗ nào chưa?"
"Hả? Người ta có sai sao??"
Vừa dứt lời, Triệu Cửu Uyên liền hít được một ngụm không khí lạnh.
Mông cô lại bị người đàn ông kia đánh thêm một cái nữa
Anh kiềm nén lửa giận trong lòng, giọng nói trầm thấp hỏi lại một lần nữa :"Em biết mình sao chỗ nào chưa?"
"Ông xã, anh đừng đánh em.
Em biết sai rồi mà, đừng đánh nữa đau lắm"
Triệu Cửu Uyên chống tay lên vai anh, đầu ngoái lại khẽ lên tiếng :"Ông xã, chúng ta về nhà đi"
Nhưng cô có nũng nịu thế nào Thẩm Hạo cũng không dễ dàng bỏ qua :"Nói xem em sai chỗ nào?"
"Em sai chỗ nào? Em sai chỗ nào?": Cô lẩm bẩm nói lại, trong đầu tích cực suy nghĩ xem bản thân đã sai chỗ nào nhưng tìm kiếm mãi vẫn chưa có kết quả
Thẩm Hạo thực sự dở khóc dở cười trước cô bợm rượu này.
Anh đánh mạnh vào mông cô phát ra tiếng :"Em sai chỗ nào cũng không biết còn muốn anh tha cho em sao?"
Bị anh đánh vào mông giữa nơi công cộng như thế này, Triệu Cửu Uyên không kiềm được tủi thân mà bật khóc :"Hu hu, Thẩm Hạo anh thật quá đáng...!hu hu ..
anh...!hu hu anh đánh em...! hu hu"
"Đừng khóc": Thẩm Hạo cất giọng muốn dỗ dành nhưng nào ngờ giọng nói anh phát ra chẳng khác nào quát mắng người ta
Vì vậy, cô càng khóc nhiều hơn.
Nhìn cô gái trên vai khóc đến thương tâm, anh liền đặt cô xuống đặt ôm chặt vào lòng.
Thẩm Hạo lấy hết sức dịu dàng trong người mình ra dỗ dành cô vợ nhỏ
Bàn tay anh vuốt ve sống lưng của cô, miệng ân cần nói :"Cửu Uyên ngoan, đừng khóc nữa.
Em đừng lấy nước mắt ra hù dọa anh, bây giờ anh đang rất giận đấy"
"Hu hu, đáng lẽ...!đáng lẽ người giận là em...!là em mới đúng.
Anh giận...!cái gì chứ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...