Uyên Ương


“Cái này sao có thể tính được, em bây giờ là vợ của anh đó.

Bọn họ dám cướp người trên tay anh sao?”: Anh ôm cô vào lòng :”Cửu Uyên, đừng quan tâm đến bọn họ.

Em quan tâm anh là đủ rồi”
“Này này, hai người định để chúng tôi đợi bao lâu nữa hả? Còn ôm ôm ấp ấp, ở nhà chưa đủ sao?”
Người vừa lên tiếng là Đường Thiên Lạc, anh tựa lưng vào cửa miệng nhả khói thuốc lá lên tiếng lầu bầu.

Thẩm Hạo quay đầu nhướng mày khẽ nhếch môi :”Chúng tôi ôm ấp thì làm sao? Ăn hết của nhà cậu chắc”
Sau đó anh quay sang Triệu Cửu Uyên với ánh mắt dịu dàng :”Đi nào bà xã, chúng ta vào trong thôi”
Hai người nhanh chóng bỏ lại một mình Đường Thiên Lạc đứng một mình ở cửa.

Anh cười lạnh quay đầu không nhịn được mà lớn tiếng quát :”Hai người còn lương tâm không hả? Biết tôi đây độc thân không, suốt ngày chỉ biết rải đường.

Ông đây có lòng tốt ra đứng đợi hai người vậy mà hai người không có lương tâm bỏ ông đây một mình”

[…]
Cánh cửa phòng bao mở ra, bên trong có 2 nữ, 4 nam, sau khi nghe tiếng động liền quay lại nhìn.

Bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, mặt cô bỗng dưng nóng lên liền chui nép sau lưng anh
“Cửu Uyên, bây giờ anh mới biết em bám dính Thẩm Hạo đến như vậy đấy”
“Đúng đúng, Cửu Uyên lạnh lùng của chúng tôi đâu rồi.

Thẩm Hạo cậu trả lại đây”
Thẩm Hạo cong khóe môi :”Cái gì mà Cửu Uyên của các người, đây là vợ của tôi”
“Xùy, vợ cậu thì sao? Cửu Uyên vẫn là em gái của chúng tôi”: Trần Khương bĩu môi lên tiếng thì nghe thấy giọng của Triệu Cửu Uyên :”Đúng vậy, em vẫn là em gái của các anh mà”
“Ha ha ha ha, Thẩm Hạo có nghe em gái Cửu Uyên nói gì không?”
“Vợ à, em phải về phe anh”
Cả đám đàn ông này bề ngoài lạnh lùng nhưng hợp lại chẳng khác nào trẻ con lớn xác.

Toàn tranh cãi những thứ gì đâu không.

Cô cùng anh ngồi xuống hai vị trí để trống trong bàn, bên cạnh là Tống Hàn và Lý Lan Anh, kế bên một chút là vợ chồng Thẩm Dĩ Huyên và Lý Phong.

Còn bên cạnh Thẩm Hạo lần lượt là Trần Khương, Lâm Dương, Đường Thiên Lạc
“Đường Thiên Lạc, chim hoàng yến của cậu không dẫn theo sao?”: Thấy Đường Thiên Lạc ngồi một mình, Lâm Dương liền lên tiếng trêu chọc :”Tôi nghe nói, chim hoàng yên của cậu đụng phải Cửu Uyên sao?”
“Thật sao? Là cô Cao Thanh gì đó sao?”: Lý Lan Anh bên cạnh khều tay cô lên tiếng hỏi, thì nhận được cái gật đầu của cô.

Triệu Cửu Uyên nhếch môi khẽ cười :”Cũng không phải chuyện gì to tát”
“Ồ, Cửu Uyên đây là lần đầu tiên mình thấy cậu hiền như vậy khi đụng chuyện với người khác đó”: Lý Lan Anh nhìn cô ngạc nhiên như không tin vào những gì mình đã nghe thấy
“Đúng lạ thật nha”: Tống Hàn nhướng mày khiêu khích Đường Thiên Lạc :”Tình nhân của cậu đúng là không biết điều”
Đường Thiên Lạc nghe vậy liền cười lạnh :”Này, nể tình Lan Anh ở đây tôi không bêu xấu cậu.

Đừng chọc ông đây nhé”

“Được rồi được rồi, hôm nay đến đây chủ yếu là để chúc mừng Thẩm Hạo và Cửu Uyên, bỏ qua những chuyện không liên quan đi”: Trần Khương cầm ly rượu đứng dậy :”Thẩm Hạo, Cửu Uyên, tôi lấy ly rượu này chúc mừng hai người trước”
Nói rồi anh liền uống cạn ly rượu kia, sau đó lần lượt từng người thay nhau kính rượu.

Triệu Cửu Uyên và Thẩm Hạo cũng uống không ít.

Cô nhìn mọi người mỉm cười :”Ly rượu kính các anh chị vì đã đặc biệt chăm sóc em từ trước đến giờ.

Em uống cạn đây”
“Tốt tốt, cạn nào em gái”
“Được đó em gái, em tốt hơn tên Thẩm Hạo kia nhiều”
Khi mọi người vui vẻ một lúc, nhiều người say sỉn mà tựa lưng vào ghế.

Triệu Cửu Uyên thấy Đường Thiên Lạc ngồi một mình liền đi đến bên cạnh.

Anh thấy cô đến liền ngẩn đầu nhìn lên, cô khẽ cười lên tiếng
“Sao anh ngồi đây có vẻ trầm tư như vậy? Thất tình sao?”
Lời nói đùa của cô vậy mà lại là sự thật, Đường Thiên Lạc khẽ gật đầu :”Cửu Uyên, anh hỏi em.

Nếu người luôn bên cạnh bao che em, bỗng một ngày không dung túng em nữa.


Có phải em sẽ cảm thấy rất thất vọng không?”
Cô chớp mắt mím môi lên tiếng :”Thất vọng chứ, phải nói là rất giận thì đằng khác”
Sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh, cô nhướng mày :”Người anh nói là Cao Thanh sao?”
“Hả?”: Anh mím môi cúi đầu không lên tiếng.

Biết mình đã đoán đúng Triệu Cửu Uyên tiếp tục nói :”Em đoán chuyện này ra từ hôm bữa cast tinh diễn viên rồi.

Trong mắt anh luôn có cô ấy, có thể thấy trong lòng cô ấy cũng có anh”
“Em đoán nhé? Có phải vì chuyện liên quan đến em nên cô ấy đã không tìm anh nữa đúng không? Đường Thiên Lạc, em nói nhé, con gái lúc nào cũng thích ngọt ngào.

Hay em tìm cô ấy nói giúp anh nhé, nếu không để anh mất một cô vợ thì không hay lắm”
“Không cần đâu, để anh tự tìm cô ấy là được.

Nếu Thẩm Hạo biết anh cầu cứu em chắc chắn anh ta không để yên cho anh”: Đường Thiên Lạc lắc đầu từ chối


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui