Uyên ương rực lửa

Chương 7
 
Phó Lâm từng học thiết kế ở nước ngoài, giỏi ăn nói lại biết làm nũng, thỏa mãn đủ các yêu cầu của một bạch phú mỹ (*). Bữa cơm này thuận lợi tới mức Triệu Khanh Vũ mặt mày hớn hở. Sau khi xem phim, uống cà phê, tán gẫu về khắp mọi nơi trên thế giới, những cảm giác khó chịu lúc ban đầu tan biến gần như không còn. Thời điểm tạm biệt, thế mà anh ta còn buồn bã vì thời gian trôi qua quá nhanh.
 
(*):cô gái đẹp, giàu và có làn da trắng bóc
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngâm nga về tới nhà, Phó Lâm gửi tin nhắn WeChat: “Bò bít tết hôm nay ăn rất ngon [đáng yêu]”
 
Triệu Khanh Vũ vô thức mỉm cười, đang định trả lời thì một khung thoại mới lại nhảy ra:
 
Nguyệt Nhi: “Ngủ rồi sao? [tủi thân]”
 
Trái tim Triệu Khanh Vũ lên xuống thất thường, do dự lựa chọn giữa hai người. Cuối cùng, vẫn trả lời tin nhắn của Lâm Sơ Nguyệt trước: “Hôm nay tăng ca, có chút mệt.”
 
Sau đó lại trả lời Phó Lâm: “Thích? Lần sau sẽ đưa em tới nhà hàng khác ngon hơn.”
 
-
 
Lâm Sơ Nguyệt thường tới phụ đạo cho Chung Diễn vào buổi chiều.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói là phụ đạo, nhưng cả cô và Chung Diễn đều đang cố thực hiện lời hứa lúc trước. Không có những lời thuyết giáo cứng nhắc, không có những từ ngữ chuyên ngành khó hiểu. Đa số thời gian đều đóng cửa lại, hai người mỗi người ngồi một bên, ai làm việc người nấy.
 
Chung Diễn không thích giao tiếp với mọi người, cậu chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tính cách quái đản, động chút là tức giận, nhìn người bằng nửa con mắt. Cậu luôn tràn ngập vẻ phòng bị đối với Lâm Sơ Nguyệt, nhưng sau vài ngày, thấy cô tuân thủ lời hứa không quấy rầy tới mình, nên cậu cũng không bài xích cô nhiều như trước nữa.
 
Theo Lâm Sơ Nguyệt quan sát, ngoại trừ ngủ, chơi di động thì Chung Diễn hầu như không còn đam mê nào khác. Căn phòng của cậu được bày biện khá đơn giản, chỉ trừ chiếc kệ thủy tinh chiếm nửa bức tường bên phải là trưng bày đầy lego lắp ghép.
 
Lâm Sơ Nguyệt dịch lại gần, “Trò chuyện một chút?”
 
Chung Diễn dựng thẳng lá chắn phòng bị, cảnh giác nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lộ nguyên hình muốn chữa bệnh cho tôi rồi?”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chỉ kệ thủy tinh, “Cho chị hai hộp lego được không?”
 
Chung Diễn bĩu môi, không nghĩ tới cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
 
“Chị có một người em trai, cũng tầm tuổi em. Mỗi ngày em trai chị đều ở nhà không có việc gì làm, chị muốn tìm thứ gì đó để thằng bé giết thời gian.”
 
“Cậu ta không đi học?” Chung Diễn liếc xéo khinh thường.
 
“Không thể đi học.” Lâm Sơ Nguyệt mím môi dưới, “Trái tim không khỏe.”
 
“Chị cứ bịa tiếp đi.” Đương nhiên Chung Diễn cho rằng đây là lời thoại trong kịch bản của cô, khí thế không giảm, “Được tồi, hai ngàn, trả tiền.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không thuận theo, “Gian thương.”
 
Chung Diễn còn rất tự hào, “Không bằng một phần mười của cậu tôi.”
 
Nhắc tới Ngụy Ngự Thành, Lâm Sơ Nguyệt im lặng, tự giác lảng tránh.
 
Chung Diễn duỗi người, “Tôi muốn đi ngủ.”
 
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của loài sinh vật sống về đêm này rất hỗn loạn, tuyệt đối không phải chuyện có thể sửa trong một sớm một chiều. Lâm Sơ Nguyệt cũng không ngăn cản, chỉ lấy từ trong túi ra một quyển sách, ngồi xuống sô pha, tự lẩm bẩm một mình.
 
Chung Diễn nhíu mày, “Chị đọc cái gì đấy?”

 
“Sách.” Lâm Sơ Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên “Em ngủ là việc của em, chị đọc sách là việc của chị.”
 
“Ồn muốn chết.”
 
“Chịu khó một chút đi, thật ngại quá, thói quen đọc sách này của chị không đổi được.” Lâm Sơ Nguyệt hạ thấp tư thế, giọng nói nhẹ nhàng, thật đúng là hợp tình hợp lý không thể bắt bẻ.
 
Chung Diễn chuyển động tròng mắt, vuốt lương tâm tự hỏi, xác thật cô chưa từng ép buộc mình làm điều gì, nếu lúc này mình tiếp tục gay gắt, lại có vẻ chanh chua.
 
“Tùy chị.” Chung Diễn cao giọng nằm xuống, xoay mặt về phía bức tường.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng đọc sách, giọng nói giống như hạt mưa ẩn giấu trong đám mây, mang theo chút ẩm ướt, ngọt mà không ngấy. Chung Diễn nhắm hai mắt, lỗ tai lại thư giãn mà mở ra, từng chữ từng chữ, bất tri bất giác xua tan cơn buồn ngủ.
 
Chung Diễn xoay người, giả vờ không thèm để ý tới cô, nhưng lỗ tai lại trộm dựng đứng.
 
Chiều tối ngày mùa hè, chân trời vẩn đỏ, ánh hoàng hôn từ cửa sổ tiến vào trong phòng, phân chia thành hai loại sắc thái trên bức tường màu trắng. Vị trí mà Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi vừa lúc được bao phủ trong đó, khảm lên người cô một tầng ánh sáng mượt mà.
 
Ánh sáng giữa ngày hè, mới là lớp trang điểm tự nhiên chân thật thích hợp nhất.
 
Khi Ngụy Ngự Thành đẩy cánh cửa ra, đập vào mắt là một màn này.
 
“Cuộc sống sôi động có thể kể cho chúng ta nghe những câu chuyện chân thật và đẹp đẽ nhất mà hoàn toàn không cần dùng tới phép thuật ……” Giọng Lâm Sơ Nguyệt uyển chuyển nhẹ nhàng, cô đọc rất nghiêm túc, nhất thời không phát hiện ra có người tiến vào.
 
Ngụy Ngự Thành nâng tay lên, ra hiệu cho Lý Tư Văn khoan hãy báo cáo công việc. Sau khi đứng ngoài cửa vài giây, anh nhẹ bước đi tới đầu kia của sô pha, chậm rãi ngồi xuống.
 
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới phản ứng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
 
Ngược lại Ngụy Ngự Thành không nhìn cô, chỉ cúi đầu, hai chân vắt chân, để lại nếp uốn nhợt nhạt trên chiếc quần tây.
 
Lâm Sơ Nguyệt tiếp tục đọc sách, tiếng lật mở các trang giấy vang lên sột soạt giữa lòng bàn tay. Góc độ của ánh sáng di chuyển theo thời gian, từ sáng ngời cho tới dần tối, ánh sáng tự nhiên và bóng tối quét qua đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng ngưng tụ trên sườn mặt, để lại một tầng hồng nhạt đầy mê luyến.
 
Ngụy Ngự Thành nhìn cô, cứ nhìn như vậy, ký ức bèo dạt mây trôi lại một lần nữa đọng lại, những hình ảnh kiều diễm trong quá khứ vẫn còn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
 
Lý Tư Văn đứng bên cạnh xử lý văn kiện, khi vô tình nhìn về phía ông chủ, trái tim bất chợt nhảy “thình thịch”.
 
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành vô cùng chuyên chú, giống như một tờ giấy thô sơ, trải phẳng trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, từ đúng mực đắn đo cho tới gãi đúng chỗ ngứa -- không nhảy lên, nhưng cũng không che giấu dục vọng và dã tâm.
 
Kim đồng hồ đi hết một vòng tròn, đọc hết vài trang giấy, Chung Diễn đang định mở miệng nói chuyện.
 
“Suỵt.” Lý Tư Văn đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn qua.
 
Ngụy Ngự Thành tựa lưng lên sô pha, thân thể hơi nghiêng, khuôn mặt anh tuấn trầm tĩnh, chìm vào giấc ngủ trong giọng đọc của cô.
 
Ngay cả Chung Diễn đang nổi loạn cũng đột nhiên yên lặng, không dám cử động.
 
Từ trước đến nay giấc ngủ của Ngụy Ngự Thành luôn không tốt, ngủ tỉnh ngủ tỉnh, thức trắng đêm cũng là chuyện bình thường, hiếm khi có thể ngủ được một giấc an lành như hiện tại. Đáng tiếc không kéo dài quá lâu, hay có thể nói, giọng nói của người nào đó vừa dừng lại, anh liền mở bừng mắt.
 
Ngụy Ngự Thành hơi chau mày, chưa tỉnh táo hoàn toàn, khi nhìn rõ Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn ở đây, anh mới ngồi thẳng dậy, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
 
Chung Diễn bĩu môi, “Chị đọc quyển sách gì vậy?”
 
Lâm Sơ Nguyệt khép bìa sách lại “《 Vạn vật đều có linh hồn xinh đẹp 》.”

 
Thời gian sắp hết, cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước Ngụy Ngự Thành làm tài xế. Vì thế nhân lúc mọi người không chú ý, cô lặng lẽ mở di động ra. Tuy nhiên mới vừa nhấp vào giao diện, đã bị Chung Diễn tinh mắt nhìn thấy, “Bác sĩ Lâm, chị tự đi taxi à? Bạn trai không tới đón sao?”
 
Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn đều nhìn về phía cô.
 
Bàn tay Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ, sắc mặt quẫn bách.
 
Chung Diễn chậc một tiếng, huýt sáo, “Bạn trai này của chị không được nha.”
 
Buổi tối kể lại chuyện này qua điện thoại cho Triệu Khanh Vũ, Triệu Khanh Vũ cười không nổi, “Người bệnh này của em vẫn còn là trẻ con sao?”
 
“Tầm tuổi như Tiểu Tinh.”
 
“Đó chính là trẻ con.”
 
Câu chuyện tới đây bế tắc.
 
Mười mấy giây im lặng, Triệu Khanh Vũ ngáp một cái, “Anh có chút mệt mỏi, Nguyệt Nhi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ừ một tiếng, “Vậy cúp máy đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
 
Sau khi ngắt cuộc gọi, Triệu Khanh Vũ lại nhanh chóng gửi tin nhắn tới: [Vợ ơi, anh yêu em. ]
 
Một chút quái dị thấp thỏm trong lòng được vuốt phẳng, Lâm Sơ Nguyệt cong khóe miệng, cũng đáp lại bằng một lời âu yếm.
 
-
 
Tối thứ năm, Ngụy Ngự Thành có buổi xã giao tại khu phức hợp đại viện Trừng Châu. Dự án huyện Nam Thanh sắp khởi động, có rất nhiều mối quan hệ phải qua lại. Bữa tiệc nhẹ nhàng vui vẻ, uống xong một vòng rượu, về cơ bản sẽ không thấy anh ở nơi này, phó tổng đi theo sẽ đứng ra giải quyết nốt.
 
Anh rời khỏi bàn ăn, Lý Tư Văn cũng đứng dậy theo.
 
Ngụy Ngự Thành nâng tay ra hiệu cho Lý Tư Văn cứ ngồi tại chỗ, không cần đi theo.
 
Anh một mình ra ngoài hít thở không khí, ở phía sau cột La Mã, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Khanh Vũ.
 
Triệu Khanh Vũ và Phó Lâm đang ngồi trên chiếc ghế đôi ở dưới tầng một, trước mặt có ánh nến hoa tươi, bộ dạng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Ngụy Ngự Thành đứng từ trên tầng hai nhìn xuống, yên lặng quan sát. Thẳng tới khi Triệu Khanh Vũ duỗi tay về phía mặt bàn, cầm khăn giấy nhẹ nhàng giúp Phó Lâm lau khóe miệng.
 
Ngụy Ngự Thành đã hiểu ra mọi chuyện.
 
Ánh mắt của anh quá mạnh mẽ, khiến người ta không có cách nào bỏ qua cảm giác tồn tại. Triệu Khanh Vũ bỗng dưng rùng mình một cách khó hiểu, theo bản năng mà quay đầu lại.
 
Bốn mắt chạm nhau, bả vai anh ta run lên một cách rõ ràng.
 
Ngụy Ngự Thành vẫn giữ nguyên tư thái không mặn không nhạt nhìn chằm chằm hai người bên dưới.
 
Triệu Khanh Vũ vội vàng đứng dậy, “Cậu.”
 
Ngụy Ngự Thành chống tay lên lan can, đáp lại lời chào hỏi của Triệu Khanh Vũ, anh nghiêm túc hỏi: “Hẹn hò?”
 
Sắc mặt Triệu Khanh Vũ có phần mất tự nhiên, khẩu hình miệng thay đổi liên tục, cuối cùng hoảng hốt ấp úng nói, “Cậu, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?”
 

Ngụy Ngự Thành nhìn thẳng vào anh ta, tuy xa cách nhưng lại mang theo uy lực, cùng cảm giác nghi ngờ. Thật lâu sau, mới không mặn không nhạt trả lời, “Xã giao.”
 
Sau khi tan tiệc, đoàn người lại di chuyển lên phòng bao trên lầu hát karaoke. Phó tổng tiếp khách, Ngụy Ngự Thành không tham dự, trực tiếp đi tới Thủy Đô Hối.
 
Ba phòng vip số 7 đều mang họ Lệ, đây mới là nơi mà Ngụy Ngự Thành có thể thả lỏng thư giãn.
 
Lệ Chiêu vận may không tốt, sờ bài không chuẩn, phiền chán đẩy hết chip ra ngoài, tự khui bình rượu chạm cốc với Ngụy Ngự Thành. Ngụy Ngự Thành một ngụm uống hết  hơn phân nửa, Lệ Chiêu mỉm cười phong lưu, “Là ai chọc Ngụy tiên sinh của chúng ta tức giận rồi?”
 
Ngụy Ngự Thành không nói chuyện, nghiêng đầu nói: “Mở cửa sổ.”
 
Sau đó gác chân, châm lửa đốt xì gà.
 
Lệ Chiêu quá hiểu bạn mình, nhìn dáng vẻ không rõ vui buồn này, trong lòng anh ấy biết rõ tâm trạng chủ tịch Ngụy đang không tốt.
 
Nghĩ tới việc đổi chủ đề, Lệ Chiêu nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua Phong Dụ Lâm nói với tôi một chuyện. Đơn xin vay vốn của một công ty nhỏ đang kẹt ở chỗ cậu ta.”
 
Khói thuốc lượn lờ che khuất ánh mắt Ngụy Ngự Thành.
 
“Người đại diện theo luật pháp của công ty đó tên Triệu Phẩm Nghiêm, tôi nhớ không lầm thì người nọ là họ hàng nhà cậu?” Lệ Chiêu nói: “Công ty của ông ta nợ xấu quá nhiều, nhưng nếu cậu gật đầu, Phong Dụ Lâm bên kia cũng có thể giải quyết được.”
 
Trái tim thật vất vả mới hòa hoãn lại bất chợt rối loạn, Ngụy Ngự Thành mặt không đổi sắc, chỉ dùng sức dụi tắt điếu xì gà còn đang hút dở xuống gạt tàn.
 
“Đừng phá vỡ quy tắc.” Ngụy Ngự Thành vắt chéo chân, “Cũng đừng làm khó Tiểu Phong.”
 
Hai giờ sáng, trên đường trở về Minh Châu Uyển, Lý Tư Văn tự mình lái xe.
 
Tính ra, ngày hôm nay Ngụy Ngự Thành đã uống hai vòng rượu. Anh mở rộng hai chân ngồi ở hàng ghế sau, hơi ngửa đầu tựa lưng lên ghế, cởi bỏ hai cúc áo sơmi, lộ ra cần cổ và đường cong xương quai xanh như ẩn như hiện.
 
Lý Tư Văn hạ thấp nhiệt độ điều hòa và âm lượng radio.
 
“Sáng mai gọi điện thoại cho Chung Diễn.” Ngụy Ngự Thành vẫn nhắm hai mắt, “Nhà hàng của Lão Từ mới khai trương, bảo thằng bé qua đó nếm thử.”
 
-
 
Trong các thành phố phía Đông Nam, có thể nói cảnh đêm ở Minh Châu là tuyệt vời nhất, đặc biệt là cây cầu Phi Đà được coi như một cột mốc, ngăn cách dòng sông Du Giang, cảnh vật hai bên bờ sông tráng lệ huy hoàng.
 
Tại bờ phía đông, ánh đèn hậu của chiếc Rolls-Royce Cullinan đang chở Ngụy Ngự Thành đang hòa mình vào trong đêm tối.
 
Phía tây bến Thượng Hải, Triệu Khanh Vũ về tới nhà, Minh Uyển Lam đang đợi anh ta trong phòng khách.
 
Nhìn gương mặt vui vẻ của con trai, Minh Uyển Lam vui sướng nói: “Mẹ đã nói mà, Lâm Lâm là cô gái tốt, mẹ chỉ muốn tốt cho con, sẽ không bao giờ hại con.”
 
Triệu Khanh Vũ không lên tiếng, cúi đầu đổi giày.
 
Minh Uyển Lam: “Hai đứa trò chuyện vui vẻ như vậy, khi nào có thể gặp người lớn trong nhà?”
 
Động tác đổi giày của Triệu Khanh Vũ hơi khựng lại, cúi đầu càng thấp hơn.
 
Minh Uyển Lam biết anh ta đang suy nghĩ điều gì, nói thẳng vào trọng tâm: “Ba con vừa nhận được điện thoại, khoản vay của công ty không được xét duyệt, tài chính vừa đứt, công ty sẽ không thể chống đỡ nổi.”
 
Triệu Khanh Vũ siết chặt lòng bàn tay, xoay người bỏ đi.
 
“Con cũng đừng trốn tránh, với tình huống nhà chúng ta.” Minh Uyển Lam tận tình khuyên bảo, “Nếu con xác định quan hệ với Lâm Lâm, bố con bé cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Tiểu Vũ, mẹ biết con không bỏ được Lâm Sơ Nguyệt, nhưng hai đứa mới yêu đương được bao lâu? Nhịn một chút rồi cũng qua thôi.”
 
Không đề cập tới cô còn tốt, vừa nghe thấy ba chữ Lâm Sơ Nguyệt, đầu quả tim Triệu Khanh Vũ liền theo đó mà run rẩy, trong lòng vẫn còn trông chờ vào may mắn, “Chúng ta có thể đi nhờ Ngụy……”
 
“Ngụy Ngự Thành? Mối quan hệ này mỏng như thế nào con còn không rõ hay sao? Chỉ là người ta không nói thẳng ra thôi.” Minh Uyển Lam buông lời tàn nhẫn, “Lần trước ở thẩm mỹ viện còn chưa đủ mất mặt? Nếu con muốn sống những ngày tháng như vậy thì cứ tùy con.”
 
Triệu Khanh Vũ nuốt cổ họng khô khan, cứng nhắc gật đầu, “Con sẽ giải quyết.”
 
Một lúc sau, anh ta thành thạo biên tập tin nhắn: [Nhà hàng hôm nay cũng không tệ lắm.]
 
Phó Lâm trả lời rất nhanh: [Trứng cá muối rất tươi ^_^]

 
Triệu Khanh Vũ: [Không liên quan tới trứng cá muối.]
 
[Dạ?]
 
[Bởi vì được ăn cùng em, là em.]
 
[Ngày mai chúng ta cùng ăn một bữa nữa, được không?]
 
-
 
“Hôm nay chị về hơi muộn, thuốc đỏ gần hết rồi, chị thuận đường ghé qua bệnh viện mua thêm.” Lâm Sơ Nguyệt sửa sang lại đầu tóc trước gương, “Buổi tối chị Hạ Sơ tới đây nấu canh. Hiếm khi chị ấy vào bếp một lần, nhớ khen ngợi nhiều hơn.”
 
Lâm Dư Tinh mặc chiếc áo khoác có mũ sáng màu, làn da trắng nõn, vừa ngoan ngoãn lại tuấn tú. Cậu đưa túi xách giúp cô, “Chị, chú ý an toàn.”
 
Lâm Sơ Nguyệt đang định đi, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng la, “Bác sĩ Lâm! Lâm Sơ Nguyệt!”
 
Cô còn tưởng mình gặp ảo giác, lắng nghe mấy lần cũng không dám tin tưởng. Vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn xuống, Chung Diễn đứng trước băng ghế màu xanh, trong tay ôm bộ xếp hình lego. Bởi vì gọi quá nhiều lần, cậu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, thật vất vả mới nhìn thấy người, ánh mắt Chung Diễn lập tức kiêu ngạo: “Bác sĩ Lâm, xuống mở cửa.”
 
“Sao em lại tìm tới đây?” Lâm Sơ Nguyệt vẫn có chút sững sờ.
 
“Ra ngoài đi dạo, quên không mang chìa khóa.” Đúng là kỳ lạ, vào thời gian đó dì giúp việc và chú Trương đều không có nhà. “Dù sao cậu tôi trả lương cho chị cao như vậy,” Chung Diễn hất cằm nói một cách đúng lý hợp tình, “Chị cũng không thể để tôi ăn ngủ đầu đường chứ.”
 
Nhất thời Lâm Sơ Nguyệt không còn gì để nói.
 
“Chị đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không đến tay không đâu.” Chung Diễn gõ gõ vào hộp giấy, “Lần trước không phải chị coi trọng lego của tôi sao, tặng cho em trai chị chơi đấy.”
 
Lâm Dư Tinh và Lâm Sơ Nguyệt hai mặt nhìn nhau.
 
Chung Diễn đắc ý nói: “Em trai, bái sư đi, anh dạy em.”
 
Lâm Dư Tinh không thuận theo, “Ai là anh ai là em còn không biết đâu.”
 
“Hả? Nhóc con ngông cuồng quá nhỉ.” Chung Diễn mắt cao hơn đầu, thách thức, “Hai chúng ta thi đấu, cậu có dám không?”
 
“Cậu đổi giày trước đi.” Lâm Dư Tinh xoay người nhường chỗ.
 
Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, lần đầu tiên gặp mặt cũng coi như hợp ý, nói chuyện mấy câu tìm được điểm tương giao, ngược lại là Lâm Sơ Nguyệt không có việc gì làm.
 
Cô mím môi, buông túi xách và chìa khóa xuống.
 
Chung Diễn và Lâm Dư Tinh đầu đối đầu, mỗi người đều tự mình vùi đầu lắp ráp Lego.
 
“Trình độ này của tôi, toàn bộ thành phố Minh Châu không tìm ra người thứ hai……” Chung Diễn phóng đại, tuy nhiên vừa ngẩng đầu lên cậu lập tức sững sờ.
 
Năng lực hành động của Lâm Dư Tinh thật sự quá mạnh, thậm chí còn nhanh hơn cậu một bước.
 
Chung Diễn xám xịt nuốt lời nói khoe khoang xuống cổ họng, không dám hé răng.
 
Lâm Sơ Nguyệt bật cười.
 
Chung thiếu gia lập tức di dời họng súng, “Cười cái gì mà cười, tôi sẽ bảo cậu tôi khấu trừ tiền lương của chị.”
 
Lâm Sơ Nguyệt làm động tác kéo khóa trên môi, sau đó đứng dậy, “Hai đứa cứ chơi đi, buổi tối chị sẽ làm cơm chiên nước tương.” -- đó là món Chung Diễn thích ăn, cô không quên.
 
“Nấu cơm làm gì.” Chung Diễn vui vẻ nói, “Buổi tối tôi mời khách, nhà hàng kia cực khó đặt bàn, tôi tìm cậu tôi nhờ đi cửa sau, không ăn thì quá đáng tiếc.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui