Uyên ương rực lửa

Chương 6
 
Chung Diễn nghĩ tới nghĩ lui đều thấy mình là người ấm ức nhất. Ngụy Ngự Thành ở chỗ này, cậu cũng không dám nổi giận, đành phải xoay người bước vào bên trong, trên bóng lưng viết đầy hai chữ không phục.
 
Lâm Sơ Nguyệt lặng yên không một tiếng động, bị Ngụy Ngự Thành gắn cho cái mác “Người một nhà”. Anh sử dụng khoảng trống im lặng để làm xáo trộn tâm trí của mọi người, ví dụ như giờ phút này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Sơ Nguyệt gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, cô mỉm cười lễ phép, “Cậu Ngụy, tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Diễn.”
 
Ngụy Ngự Thành gật đầu, “Quấy rầy buổi học của bác sĩ Lâm rồi.” Nói xong dứt khoát rời khỏi phòng.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới phía sau Chung Diễn.
 
Chung Diễn hét lên: “Cút xa một chút!”
 
Lâm Sơ Nguyệt chống một tay lên eo, một nửa chiếc áo thun bị nhiễm mực đỏ, thoạt nhìn khí chất càng thêm yêu dã kỳ dị. Cô hướng ánh mắt về phía cửa, “Chúng ta thương lượng đi.”
 
“Cút!”
 
“Nếu chị rời đi, người nhà em vẫn sẽ tiếp tục tìm giáo viên tâm lý giúp em, em lăn lộn như vậy cũng chỉ phí công mà thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt Chung Diễn đầy vẻ kháng cự, cậu im lặng không hé răng.
 
“Chị muốn kiếm tiền, mà em thì cũng không trốn thoát khỏi sự sắp xếp của người nhà. Chúng ta lấy thừa bù thiếu, hợp tác một lần, thế nào?” Lâm Sơ Nguyệt nói một cách cởi mở và chân thành, “Chị tôn trọng yêu cầu của em, em cũng đừng làm chị khó xử.”
 
Chung Diễn quay đầu: “Tôi muốn chị câm miệng.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, “Còn có chuyện tốt như vậy?”
 
Tròng mắt Chung Diễn chuyển tới chuyển lui, thật lâu không nói chuyện.
 
Lâm Sơ Nguyệt nâng tay nhìn đồng hồ, thở dài, “Được, chị biết rồi, ngày mai chị sẽ không tới nữa.”
 
Cô đang định xoay người, Chung Diễn lại buồn bực gào lên: “Đứng lại, tôi đã cho phép chị rời đi chưa?”
 
Sau đó Chung Diễn đi tìm Ngụy Ngự Thành, không rõ nội dung câu chuyện. Nhưng lúc Lâm Sơ Nguyệt rời đi, nét mặt của dì giúp việc toả sáng, vô cùng vui vẻ nhét cho cô hai hộp anh đào.
 
Thịnh tình không thể từ chối, Lâm Sơ Nguyệt giả vờ tiếp nhận, nhưng trước khi rời đi, nhân lúc dì đi vào phòng bếp, cô nhanh chóng để lại anh đào trên bàn.
 
Sắc trời hơi xám xịt, mây mù bao phủ tầng tầng lớp lớp, dấu hiệu của trời sắp mưa.
 
Đợi vài phút, chiếc xe đưa đón cô tiến vào.
 
“Làm phiền chú, chú Trương.” Lâm Sơ Nguyệt không chút nghi ngờ, vừa mở cửa xe, đặt mông ngồi xuống ghế nói lời cảm ơn.
 
Sự thực chứng minh, lúc này cô mới phát hiện tài xế không phải chú Trương.
 
Bàn tay Lâm Sơ Nguyệt vẫn đặt trên tay nắm cửa, cứng đờ không nhúc nhích.

 
Ngụy Ngự Thành một tay cầm áo khoác, nghiêng người ném chiếc áo về hàng ghế phía sau, giọng điệu bình tĩnh, “Ngồi ổn định chưa? Tôi đưa em về.”
 
“Chú Trương đâu?”
 
Ngụy Ngự Thành không đáp, sang số, nhìn kính chiếu hậu, bàn tay xoay chuyển vô lăng. Khi chiếc xe chạy ra ngoài đường chính rồi, anh mới nói: “Không biết.”
 
Câu trả lời có lệ như vậy, nghe thế nào cũng cảm thấy dụng tâm kín đáo. Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Lâm Sơ Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo trì sự trầm mặc.
 
Cách lái xe của Ngụy Ngự Thành không được tính là ôn hòa, lúc nhanh lúc chậm, vượt xe lại vô cùng dứt khoát. Khi tiến vào trung tâm thành phố, tốc độ xe chậm lại, ổn định tới mức không cảm nhận được phanh xe. Vừa có khả năng tấn công lại có cả khả năng phòng thủ, cực kỳ giống với con người anh.
 
Hiệu quả cách âm của chiếc Audi này không quá tốt, thỉnh thoảng tiếng còi xe bên ngoài lại truyền tới như tiếng chuông xưa, lấp đầy sự xa lạ có chủ ý giữa hai người.
 
Trong lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, Ngụy Ngự Thành hạ nửa cửa sổ xe xuống cho gió lùa vào trong xe. Anh xắn nửa ống tay áo, ngón tay như có như không mà vuốt ve vô lăng.
 
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu đọc tài liệu trong điện thoại, trông bộ dạng có vẻ khá tập trung.
 
Qua chiếc gương trong xe, tầm mắt Ngụy Ngự Thành không chút che giấu rơi thẳng lên người cô. Cố ý từng bước ép sát cường hóa cảm giác tồn tại, thế nhưng người phụ này vẫn không hề phản ứng, không biết là thật sự không cảm giác được hay là cố ý bỏ qua.
 
Tới khi chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục, bầu không khí kỳ lạ này mới bị phá vỡ. Ngụy Ngự Thành nâng cửa sổ xe lên, một lần nữa khởi động xe.
 
Đến trước cửa tiểu khu, đúng lúc gặp phải Hạ Sơ cũng đang dừng xe ở đó. Hạ Sơ trợn to mắt nhìn nửa ngày, “Này, tớ cho rằng mình nhìn lầm rồi, thật sự là cậu nha.”
 
Lâm Sơ Nguyệt xuống xe, “Không phải hẹn 5h30 mới tới sao?”
 
Hai người có hẹn hôm nay sẽ nấu lẩu tại nhà, Hạ Sơ mua đầy một xe nguyên liệu nấu ăn, “Mau tới hỗ trợ, nặng quá.”
 
Lâm Sơ Nguyệt xoay người, hơi cong eo, vội vàng nói một câu với Ngụy Ngự Thành: “Cảm ơn.”
 
Ánh mắt Hạ Sơ sắc bén, nhanh chóng liếc người trong xe một lượt, từ khí chất đến tướng mạo của người này, đặt ở chỗ nào cũng đều chói mắt. Hai cô gái đi cạnh nhau, Hạ Sơ khẽ đẩy bả vai cô, “Ai vậy?”
 
Lâm Sơ Nguyệt không chút để ý, “Phụ huynh.”
 
Cách đó không xa, hai chữ “Phụ huynh” lọt vào trong tai Ngụy Ngự Thành, khiến anh sởn cả gai ốc, cảm giác như cả người không trọng lượng, hai chân bay bổng trên không khí.
 
Trước đó, nghĩ cô thật sự mất trí nhớ, vốn tưởng rằng gặp lại chính là người xa lạ quen thuộc nhất. Hiện giờ xem ra, là anh quá đề cao mình rồi, anh ngay cả người xa lạ cũng không bằng, còn phải dính ánh sáng từ Chung Diễn, một câu phụ huynh của cô đã đả thương người trầm trọng.
 
Ngụy Ngự Thành thả lỏng mấy đầu ngón tay, để lại trên chiếc vô lăng bọc da vài vết hằn.
 
-
 
Lý Tư Văn cảm thấy hai ngày nay tâm tình của ông chủ không tốt lắm, phó giám đốc bộ phận kỹ thuật mấy lần đều chạm phải họng súng, nói gì sắc mặt Ngụy Ngự Thành cũng xám xịt. Tại hội nghị thường kỳ vào thứ thứ ba, một số thành viên hội đồng quản trị đã có sự tranh cãi về dự án Chương Thủy, đấu khẩu một hồi, ai cũng đưa ra lập luận của riêng mình.
 
Tập đoàn Hối Trung lập nghiệp từ việc nghiên cứu các vật liệu phân tử nano, chiến lược nghiên cứu khoa học của tập đoàn đã tương đối hoàn thiện, việc mở rộng các lĩnh vực liên quan là điều nên làm.
 
Dự án Chương Thủy nằm ở huyện Nam Thanh, cách thành phố Minh Châu 400 km, muốn đi tới đó phải mất một giờ lái xe về phía tây. Đây là dự án trọng điểm của tập đoàn Hối Trung vào quý II, tập trung vào môi trường sinh thái, đồng thời cũng là một phần trong kế hoạch khai thác mở rộng thị trường phía nam mà Ngụy Ngự Thành đã đề xuất cách đây hai năm.
 
Trở lại văn phòng, Lý Tư Văn đi theo báo cáo: “Quá trình cấp đất ở huyện Nam Thanh đang được tiến hành, thư ký Tần đã đi họp ở thành phố, thứ ba mới trở về, tới thứ tư có thể hoàn thiện thủ tục. Bước tiếp theo là công tác phá bỏ, di dời và bồi thường, tiêu chuẩn bồi thường sẽ được đưa ra vào thứ hai tuần sau.”

 
Ngụy Ngự Thành ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, lật mở tài liệu, “Thứ hai trực tiếp đưa lên hội đồng quản trị.”
 
“Được.”
 
Báo cáo xong, Lý Tư Văn khép tài liệu lại, lúc này mới nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi chủ tịch Ngụy, ngày hôm qua tôi tình cờ gặp trưởng phòng Khúc tại ngân hàng Bình Thương. Nghe ông ấy nói, hình như công ty của Triệu gia gặp phải chút phiền toái.”
 
Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu.
 
“Triệu Nghiêm Phẩm vay nợ khắp nơi, hồ sơ quá hạn, rất khó để vượt qua cuộc xét duyệt.”
 
Một nhà Triệu Khanh Vũ này, quan hệ thân thích với Ngụy Ngự Thành thật sự mỏng như cánh ve. Chuyện này đáng lẽ không liên quan tới Ngụy Ngự Thành, nhưng bởi vì có Lâm Sơ Nguyệt, cho nên quan hệ trong đó lại trở thành ngàn mối tơ vò. Lý Tư Văn cân nhắc mãi cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
 
Nghe thế, ông chủ cũng không phản ứng quá nhiều.
 
“Còn có.” Lý Tư Văn nói: “Triệu phu nhân muốn tác hợp cho Triệu Khanh Vũ và con gái của Phó tổng.”
 
Bàn tay mở tài liệu của Ngụy Ngự Thành khẽ dừng lại, anh bỗng dưng ngẩng đầu.
 
-
 
“Bên này em xong việc rồi, bao giờ anh mới đến?”
 
Triệu Khanh Vũ liếc nhìn tin nhắn năm phút trước, không ngừng ấn tắt màn hình rồi lại bật sáng màn hình. Dưới lầu, cuộc tranh chấp của Minh Uyển Lam và Triệu Nghiêm Phẩm càng ngày càng nghiêm trọng. “Không có tiền” “Trả nợ” “Ăn nhậu chơi bời” những từ này liên tục ong ong va chạm trong đầu anh ta.
 
“Lúc trước bảo ông đừng làm cái công trình ma quỷ kia! Hiện tại thì tốt rồi, tất cả tiền của đều xuống sông xuống biển!”
 
“Làm ăn buôn bán làm gì có ai không thua lỗ! Ít nhất tôi còn lao tâm lao lực vì cái nhà này, bà thì sao, suốt ngày chỉ biết mua sắm và chơi mạt chược!”
 
“Triệu Nghiêm Phẩm! Ông còn là đàn ông sao?!”
 
Giọng nói của Minh Uyển Lam đột nhiên bén nhọn, cảm xúc gần như sụp đổ.
 
Buổi trưa, bà và Triệu Khanh Vũ ăn đồ Tây ở trung tâm thương mại. Ăn xong đi dạo một vòng, tới trước cửa thẩm mỹ viện vừa lúc chạm mặt mấy người quen. Bọn họ một bụng toàn ý xấu với Minh Uyển Lam, ra hiệu với nhau bằng ánh mắt, đánh chủ ý lên người bà.
 
Đăng ký thẻ Vip của thẩm mỹ viện mất hai vạn sáu, người này khuyên bảo, người kia xúi giục. Minh Uyển Lam lại là người sĩ diện, lập tức mắc mưu, hùng hổ muốn đăng ký. Kết quả thời điểm thanh toán, chiếc thẻ thường dùng lại thông báo không thực hiện được giao dịch.
 
Những người bên cạnh châm chọc mỉa mai, Minh Uyển Lam xấu hổ tới mức sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là Triệu Khanh Vũ quẹt thẻ cứu nguy. Tới bây giờ, Minh Uyển Lam mới bừng tỉnh, công ty xảy ra chuyện, có lẽ bên ngoài đã sớm biết, bọn họ chỉ cố ý muốn nhìn bà bị chê cười mà thôi.
 
“Bà đã từng trả giá vì cái nhà này chưa?!” Triệu Nghiêm Phẩm nổi trận lôi đình, Minh Uyển Lam gào khóc.
 
Triệu Khanh Vũ trốn trong phòng, che lỗ tai, tiếng ồn ào bên này giảm bên kia tăng, càng ngày càng nghiêm trọng. Anh ta đột nhiên lao ra ngoài, cúi đầu, bước chân nhanh hơn.
 
“Đứng lại!” Triệu Nghiêm Phẩm dịch chuyển cơn giận, “Đi đâu?”
 

“Con có việc.” Giọng điệu của Triệu Khanh Vũ cũng không còn kiên nhẫn.
 
“Mày thì có việc rắm gì! Lớn bằng đấy rồi cũng không biết san sẻ công việc trong nhà, chỉ biết trốn tránh!” Triệu Nghiêm Phẩm biết tính con trai mình, cố ý đâm chọc vào chỗ đau của anh ta, “Đồ vô dụng!”
 
Minh Uyển Lam đứng chắn trước mặt Triệu Khanh Vũ, “Ông mắng con trai thì được cái gì?!”
 
“Đồ hèn nhát!” Triệu Nghiêm Phẩm giận dữ, “Có bản lĩnh thì tự kiếm tiền mà chi tiêu!”
 
Trong đầu Triệu Khanh Vũ “oành” một tiếng, hoàn toàn rối loạn.
 
Giống như có một chiếc cọc gỗ đâm mạnh vào, khiến thần kinh tê liệt. Cơn đau qua đi, chỉ còn lại sợ hãi, chột dạ, không có cách nào tiếp nhận. Di động rung lên, nhưng anh ta không hề hay biết, anh ta xem nhẹ cái tên Lâm Sơ Nguyệt, chỉ máy móc ấn tắt hết lần này tới lần khác.
 
Ngày hôm qua đã hẹn sẽ tới đây đón cô.
 
Lâm Sơ Nguyệt đợi suốt hai tiếng đồng hồ, làm gì có chuyện không tức giận. Tính tình nóng lên, một hai phải hỏi cho rõ ràng. Đầu tiên, Triệu Khanh Vũ không trả lời tin nhắn, sau đó ấn máy bận điện thoại, cuối cùng là không có cách nào kết nối.
 
Lâm Sơ Nguyệt ý thức được điều gì đó, cô mượn di động của người qua đường, ấn số gọi.
 
Điện thoại được kết nối, có người nghe điện thoại.
 
Suy đoán được chứng thực, Lâm Sơ Nguyệt lập tức bùng nổ hỏa khí, “Anh kéo số tôi vào danh sách đen.”
 
Triệu Khanh Vũ không kiên nhẫn, “Anh đang bận, em không cảm giác được sao? Có thấy phiền hay không.”
 
Rõ ràng là giữa mùa hè, thế nhưng Lâm Sơ Nguyệt lại cảm thấy cả người lạnh buốt, trái tim như chết lặng. Lửa giận không thể bùng lên mạnh mẽ, bị dập tắt ngấm hóa thành từng luồng khói đen, giọng nói của cô bình tĩnh đến cực hạn, “Triệu Khanh Vũ, là anh nói, hôm nay tới đón tôi.”
 
“Anh nói anh đang bận! Em đang cố tình không chịu hiểu sao?” Giọng nói của Triệu Khanh Vũ hơi nghẹn ngào tựa như sắp khóc, nhanh chóng bị thay thế bằng cảm xúc phát tiết, “Em không bao giờ suy nghĩ cho anh! Em có thể hiểu chuyện một chút được không?!”
 
Dự báo thời tiết nói cơn bão sắp đổ bộ, hai ngày nay đặc biệt khô nóng dính nhớp. Mặt trời dần dần đổ bóng, nhiệt độ không giảm, ngược lại cả thành phố giống như một cái lồng hấp, Lâm Sơ Nguyệt ngồi bất động, trên lưng ướt đẫm mồ hôi.
 
Ngay cả Lâm Dư Tinh cũng nhìn ra tâm trạng cô không tốt, đứng ngoài cửa đi lại vài lần vẫn không dám gõ cửa. Cuối cùng thật cẩn thận đẩy ra một khe hở, chỉ dám vươn một cánh tay tiến vào, quơ quơ quả táo đã được rửa sạch sẽ.
 
Cảm xúc của Lâm Sơ Nguyệt lập tức sụp đổ.
 
Lâm Dư Tinh ghé nửa người qua khe cửa, nhỏ giọng nói: “Anh Vũ gọi điện cho em. Chị, hai người lại cãi nhau.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, thân thể của Lâm Dư Tinh cần tĩnh dưỡng, không thể chịu được kích thích. Triệu Khanh Vũ biết điều đó, giữa hai người có ước định bất thành văn. Mặc kệ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều không thể nói cho Lâm Dư Tinh.
 
Giờ phút này, sự thương xót đã bị cơn giận xua tan.
 
Lâm Sơ Nguyệt đang định mỉm cười, trấn an em trai.
 
Lâm Dư Tinh hít hít mũi, đôi mắt rũ xuống, “Anh Vũ nói anh ấy sai rồi, nhà anh ấy xảy ra chút chuyện.”
 
Triệu Khanh Vũ đã nói từ đầu đến cuối câu chuyện cho Lâm Dư Tinh qua điện thoại, trong lời nói tràn ngập vẻ hối hận và lo lắng. Cuối cùng còn liên tục dặn dò, không cần nói cho Lâm Sơ Nguyệt.
 
Kỳ thật trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, tình cảm chị em giữa Lâm Dư Tinh và Lâm Sơ Nguyệt vô cùng sâu đậm, biết gì nói đấy, không hề có bí mật.
 
“Chị, anh Vũ vừa khóc.” Lâm Dư Tinh đứng giữa khó xử, cuối cùng cắn răng căm giận, “Nhưng anh ấy cũng không thể hung dữ với chị.”
 
Lâm Sơ Nguyệt dùng sự trầm lặng để chống đỡ, thời gian dài không lên tiếng, hai lòng bàn tay vô thức vuốt ve, sau đó nhẹ véo. Hạ quyết định, cô nhanh chóng mặc áo khoác, lấy túi xách, cầm theo chìa khóa chạy ra ngoài.
 
“Chị, chị làm gì vậy?”
 
Cách cánh cửa, tiếng nói nhỏ dần, “Em ngủ trước đi, nhớ uống thuốc.”
 

Đêm khuya, cảm giác khô nóng cuối mùa hạ rốt cuộc cũng được giảm bớt.
 
Ánh sáng đèn đường hấp dẫn vô số con muỗi nhỏ bay lượn, Lâm Sơ Nguyệt đợi hai tiếng, cuối cùng cũng chờ được một Triệu Khanh Vũ say rượu.
 
Triệu Khanh Vũ cong lưng, loạng choạng rời khỏi xe taxi. Đầu tóc rũ rượi, ánh mắt không còn sự trong sáng như ngày xưa, nhìn thế nào cũng giống một kẻ thất bại.
 
Lâm Sơ Nguyệt từng bước tới gần, hiển nhiên Triệu Khanh Vũ vô cùng sửng sốt.
 
Anh ta đứng cứng đờ tại chỗ, chân tay luống cuống, thiên ngôn vạn ngữ mắc kẹt giữa môi răng, nhưng lại không biết dùng từ nào để mở màn. Vì thế chậm rãi xoay mặt sang một bên, đây là phương thức trầm lặng mà anh ta hay dùng.
 
Mặt đối mặt, Lâm Sơ Nguyệt dừng bước chân, không nói một lời, từ trong túi xách lấy ra một chiếc phong bì dày cộp, nhét vào tay anh ta.
 
Triệu Khanh Vũ hoàn toàn sững sờ.
 
Bên trong phong bì có hai vạn tiền mặt.
 
Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt trong trẻo, “Cãi nhau không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì. Nếu anh có chuyện khó xử, đáng lẽ nên nói với em, cái gì cũng không nói, nhưng lại không khống chế được cảm xúc của mình, anh muốn em phải hiểu cho anh như thế nào?” Nói nhiều hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, hơi khựng lại, cô thẳng thắn nói: “Cất tiền đi, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt.”
 
Vừa nói xong đang định xoay người rời đi, nhưng mới chỉ cất bước, eo đã bị Triệu Khanh Vũ ôm chặt. Anh ta vùi đầu vào cần cổ cô, ấm ức nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, anh không nên cáu giận với em.”
 
Triệu Khanh Vũ lạc giọng, “Nguyệt Nhi, anh yêu em, anh thật sự thật sự rất yêu em.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không xoay người, cũng không có ý tứ đáp lại cái ôm này, cô rất lý trí: “Khó khăn thì rồi cũng vẫn phải giải quyết, anh nên nhớ kỹ, em là bạn gái của anh, không phải thùng rác để anh phát tiết cảm xúc. Hơn nữa, em cũng không yếu ớt như vậy.”
 
Cơn bão đang dần đổ bộ vào đất liền, lá cây ngô đồng xào xạc lay động, cắt tiếng gió thành từng lớp, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi mằn mặn của biển cả. Hai người tay trong tay, cùng nhau đi ăn chén mì, thời điểm Triệu Khanh Vũ về đến nhà, đã gần 0 giờ.
 
“Sao lại về muộn như vậy?” Minh Uyển Lam không ngủ, áo choàng khoác hờ trên vai, vẫn luôn chờ đợi con trai trở về.
 
Triệu Khanh Vũ cúi đầu đổi giày, không lên tiếng.
 
“Lại đi với cô ta sao?” Lần này Minh Uyển Lam không tức giận, bà tiến về phía trước, đi tới bên người Triệu Khanh Vũ nói lời thấm thía: “Chuyện này, mẹ không ép con. Nhưng tình huống trong nhà con cũng biết đấy, công ty xảy ra vấn đề lớn như vậy, ba mẹ lại già rồi, cuối cùng vẫn phải nhờ cả vào con chống đỡ cái nhà này.”
 
Triệu Khanh Vũ nhắm mắt, bàn tay bấu chặt lên tủ giày.
 
Minh Uyển Lam vỗ vai con trai, “Mẹ là sẵn quần áo cho con rồi, ngày mai mặc đẹp một chút.”
 
Triệu Khanh Vũ tiến vào phòng ngủ, không bật đèn. Anh ta dựa vào cạnh bàn, thất hồn lạc phách đứng hồi lâu. Di động rung lên, lúc này Triệu Khanh Vũ mới hồi tỉnh trở lại, là tin nhắn của Lâm Sơ Nguyệt:
 
“Ngủ ngon ~[ hoa hồng ][ hoa hồng ]”
 
-
 
Ngày hôm sau, trong nhà hàng chuyên các món Tây.
 
Triệu Khanh Vũ tây trang phẳng phiu, đứng chờ ở cửa. Vài phút sau, một chiếc siêu xe thể thao màu trắng tới gần, cô gái xinh đẹp lộng lẫy bước xuống xe, nhiệt tình chào hỏi, “Xin chào, anh Khanh Vũ.”
 
Triệu Khanh Vũ nhìn xe, lại nhìn người, một chút thấp thỏm do dự còn xót lại lập tức bị ném ra sau đầu. Anh ta dựng thẳng lưng, vô cùng săn sóc mà vươn tay, “Đi thôi, cẩn thận một chút, nơi này có bậc thang. Cơm nước xong chúng ta đi xem phim, nghe nói bộ phim mới kia cũng không tệ lắm.”
 
“Được nha.” Phó Lâm xinh đẹp mỉm cười, người nhà sắp xếp buổi xem mắt này cũng không tồi.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui