Uyên ương rực lửa

Chương 59
 
Người đàn ông này có khả năng nói những lời phù phiếm, thô tục bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn tỉnh táo trước lời nhận định gây sốc của anh, cô bước chân trần xuống đất, đi tới kéo cổ áo sơmi của anh, nhắc nhở: “Ngày hôm qua là sinh nhật 36 tuổi của anh.”
 
“Cho nên?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không phải 16 tuổi.”
 
Ngụy Ngự Thành rũ mắt, “Lúc anh 16 tuổi, còn nói những lời mạnh bạo hơn thế.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhịn cười, vỗ đùi anh, “Anh phải nói những lời tương xứng với một thân tây trang này của anh chứ, Ngụy lão tổng!”
 
“Anh cởi tây trang ra thì lại tương xứng với em.” Anh nghiêm túc lên, quả thực không dám nhìn thẳng.
 
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy rất nguy hiểm, lập tức chấm dứt chủ đề, đi rửa mặt. Khi cô bước ra ngoài, Ngụy Ngự Thành đã ăn mặc chỉnh tề, bộ tây trang được cắt may vừa vặn với dáng người của anh, vai rộng hông hẹp, đôi chân dài cực kỳ tuyệt đẹp.
 
Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt yên lặng phong cho anh danh hiệu: Sát thủ âu phục.
 
Ngụy Ngự Thành gọi cô tới cài giúp anh chiếc khuy măng sét hình mặt trăng mà cô tặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Nguyệt tiếp nhận, cúi đầu đùa nghịch, “Đây chỉ là món đồ em đặt làm trong một cửa hàng nhỏ, nó không phải đồ đắt tiền, chủ yếu là em không tặng nổi những thứ đắt tiền. Mấy món đồ giá ngàn tệ không lên được mặt bàn này, anh không cần cố tình đeo nó.”
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Đồ bạn gái tặng còn không đeo, vậy anh có thể đeo của ai?”
 
Chậc.
 
Khi người đàn ông lớn tuổi nói lời âu yếm, không ngại quá êm tai.
 
Sau khi đã cài xong cả hai bên, Lâm Sơ Nguyệt lại giúp anh đeo chiếc đồng hồ chòm sao Thần Nông lên cổ tay, mỉm cười trêu chọc, “Chủ tịch Ngụy, anh thật sự không muốn đổi? Không phù hợp với thân phận của anh đâu.”
 
Ngụy Ngự Thành thuận thế bò lên, giọng điệu chân thành tha thiết: “Em cũng nói nó không hợp với thân phận của anh, vậy khi nào em mới định cho anh thân phận?”
 
“Tới giờ này rồi anh còn nghĩ đến việc tán gẫu.” Lâm Sơ Nguyệt nặng nề chọc lên ngực anh, “Nói chuyện đàng hoàng cho em.”

 
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, không thể trì hoãn thêm nữa, Lý Tư Văn đã gửi mấy tin nhắn tới rồi, nhưng không dám gọi điện thoại cho anh bởi vì điểm mấu chốt cuối cùng. Sáng nay thực sự có cuộc họp sớm, cuộc họp này đã bị hoãn hai đợt rồi, nếu còn tiếp tục trì hoàn, có thể sẽ bị trực tiếp hủy bỏ.
 
Có đôi khi Lý Tư Văn cảm thấy, làm thư ký cũng rất thú vị, anh ấy thường xuyên phát hiện ra một khía cạnh khác của ông chủ mà không phải ai cũng biết.
 
Đến trưa cuộc họp vẫn chưa kết thúc, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, gọi cơm hộp đơn giản.
 
Khi Ngụy Ngự Thành trở lại văn phòng, anh dặn dò Lý Tư Văn hai việc.
 
Một, sa thải Diệp Khả Giai.
 
Hai, hoãn toàn bộ mọi công việc ngày thứ bảy.
 

 
Thời điểm Lâm Sơ Nguyệt trở lại văn phòng, đúng lúc Hạ Sơ đang rảnh rỗi trò chuyện với Lâm Dư Tinh ở trên tầng hai. Khóe mắt thoáng nhìn thấy có người tiến vào, Hạ Sơ lập tức chậc chậc chậc không ngừng, “Chị gái của em nha, trọng sắc khinh bạn, đến muộn hai tiếng rồi. Tiểu Tinh, em nói xem, phải phạt bao nhiêu tiền mới thích hợp?”
 
Lâm Dư Tinh vắt hai giọt chanh vào trong nước, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Khấu trừ toàn bộ.”
 
“Không đau lòng?”
 
“Vậy nên, tháng sau em và chị của em phải nhờ chị tiếp tế rồi. Chị Hạ Hạ, em muốn ăn cua hoàng đế.”
 
Hạ Sơ cười mắng, “Đồ vong ân bội nghĩa.” Cô ấy buông ly cà phê xuống, từ trong rào chắn thò đầu ra, “Họ Lâm kia, em trai cậu bắt nạt tớ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt đứng dưới tầng, ngửa đầu mỉm cười, nụ cười trong veo rực rỡ, “Em trai tớ hay là em trai cậu?”
 
Hạ Sơ mím môi, tròng mắt xoay chuyển hai vòng, “Được rồi, em trai tớ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không định lên tầng, tối hôm qua bị lăn lộn quá tàn nhẫn, xương đùi đau đớn như bị đứt đoạn. Nhìn vòng cầu thang xoắn ốc trước mặt, trái tim Lâm Sơ Nguyệt run lên. Lâm Dư Tinh ở trên tầng hét lớn: “Chị, hoa của chị.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn sang, thấy trên chiếc bàn thấp bên phải thực sự có một bó hoa hồng champagne màu hồng nhạt.
 
“Ai tặng thế?”

 
Hạ Sơ nói: “Đừng nhìn tớ, đó là hoa của cậu.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ra.
 
Hạ Sơ vừa nói vừa đi xuống cầu thang, tới trước mặt cô thì uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, nhuận giọng nói: “Sáng sớm Bùi Ngạn đã ôm hoa tới cửa, trực tiếp hỏi cậu có ở đây không, sau đó thời điểm rời đi còn để lại một câu.”
 
“Câu gì?”
 
“Đây là hoa hồng, không phải nguyệt quý(*), dặn cậu đừng nhận nhầm.” Hiện giờ nhớ lại Hạ Sơ vẫn cảm thấy buồn cười, “Giọng điệu cực kỳ đáng yêu.”
 
(*):Nguyệt quý hoa là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc
 
“Vậy cậu có nói với anh ta không?” Cảm xúc của Lâm Sơ Nguyệt rất phức tạp.
 
“Nói gì? Chuyện cậu có bạn trai? Lúc ấy không phải hai người còn đang chiến tranh lạnh sao? Tớ lại không biết tình hình.” Hạ Sơ nói có sách mách có chứng, “Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang hợp tác với anh ta, anh ta chính là cha đẻ của bên A, tớ không dám đắc tội với anh ta.”
 
Lâm Dư Tinh ở trên tầng bất chợt nói vọng xuống, “Anh ta không đẹp trai bằng cậu Ngụy.”
 
Hạ Sơ phất tay, “Đi đi đi.”
 
“Việc này tớ sẽ coi như không biết, chỉ cần anh ta không gửi nữa là được” Lâm Sơ Nguyệt gảy gảy nhuỵ hoa hồng, “Cứ coi nó là nguyệt quý đi.”
 
Giọng nói đầy ẩn ý của Lâm Dư Tinh truyền tới, “Anh ta cũng không tốt bằng cậu Ngụy.”
 
Hạ Sơ giơ nắm tay, “Đi đi đi.”
 
Lâm Dư Tinh thè lưỡi, vẻ mặt không tình nguyện tiếp tục chơi Lego.
 
Lâm Sơ Nguyệt thay hoa của Bùi Ngạn vào chiếc bình hoa trên tủ thấp cạnh cửa, Hạ Sơ cong đôi mắt, “Đây gọi là hoa hồng tặng người, trên tay còn vấn vít hương thơm.”
 
Lâm Sơ Nguyệt lại nhặt một nụ hồng đang hé nở, tiện tay treo lên đuôi chiếc chuông gió trên cửa sổ. Khi có cơn gió thoảng qua, tiếng chuông vang lên, hoa hồng cũng đung đưa theo.
 

“Hạ Hạ, ngày mai đi dạo phố cùng tớ nhé.” Lâm Sơ Nguyệt hiếm khi lộ ra vẻ thấp thỏm bất an, “Ngụy Ngự Thành muốn đưa tớ về gặp ba mẹ anh ấy.”
 
Hạ Sơ cực kỳ bình tĩnh, không hề cảm thấy kinh ngạc, “Người đàn ông này, người mà anh ấy đã nhận định, chắc chắn sẽ thuộc về anh ấy.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cần phải nhắc nhở: “Thứ nhất, cậu là bạn thân của tớ. Thứ hai, đánh giá của cậu về anh ấy quá mức tốt đẹp.”
 
Hạ Sơ chậc chậc, “Cho dù là mẹ cậu thì tớ cũng phải nói thật, Ngụy Ngự Thành khác mấy tên nhà giàu mới nổi, gia nghiệp của người ta truyền từ đời này sang đời khác, của cải để lại không chỉ là tiền tài. Quy củ của tổ tiên, rèn luyện nhân phẩm, đó đều không phải ở cùng một cấp bậc. Cậu nhìn Ngụy Ngự Thành xem, một người đàn ông ở đẳng cấp như anh ta, cậu đã bao giờ nghe thấy vụ bê bối đào hoa nào của anh ấy chưa? Người ta đã quyết tâm muốn ghi tên cậu vào sổ hộ khẩu, cho nên không kiêng dè để người trong công ty biết đến cậu. Đổi thành người khác mà xem, nhiều nhất chỉ duy trì quan hệ bạn tình, khi nào tới, khi nào đi, đều phải do anh ấy quyết định.”
 
…… Chị gái à, quá mức trực tiếp rồi.
 
Lâm Sơ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, “Nếu không, tớ từ chối nhé, cứ nói tuần này cậu cử tớ đi công tác.”
 
Hạ Sơ đột nhiên lui về phía sau một bước, hóa thân thành người phụ nữ gắt gỏng, “Cút cút cút, tớ còn chưa muốn bị anh ấy phong sát.”
 
Vốn dĩ Lâm Sơ Nguyệt chỉ hơi mờ mịt lúng túng, nhưng sau khi nghe Hạ Sơ tổng kết lại, trái tim cô như muốn rỉ máu. Đến trung tâm thương mại lựa chọn quà gặp mặt, cũng không thể đi tay không tới đó được.
 
Đi rồi mới tỉnh ngộ, chuyện này thực sự quá khó khăn.
 
Túi xách sang trọng, dù chỉ là những mẫu cơ bản phổ biến nhất cũng rất đắt tiền, cô thật sự không mua nổi. Về phần đồ trang sức, đi dạo một vòng vẫn không chọn được món đồ ưng ý. Chưa kể đến quần áo, ngộ nhỡ sở thích của hai người chênh lệch quá nhiều, tới lúc đó mọi người đều xấu hổ.
 
Ngàn sầu vạn sầu, Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn bất lực.
 
Hạ Sơ tìm hiểu về mẹ của Ngụy Ngự Thành, Lâu Thính Bạch. Có rất ít thông tin trên trang web, ấn vào diễn đàn buôn chuyện, thật ra có thể chắt lọc một vài tin tức. Vốn dĩ Hạ Sơ chỉ muốn tìm hiểu quân tình, kết quả lướt một hồi lại trở thành người ăn dưa.
 
“Cậu có biết ai là người sở hữu chiếc nhẫn ngọc bích có giá cao ngất ngưởng mà CHRISTIE ‘S đã đấu giá năm ngoái không?” Hạ Sơ kinh ngạc: “Lâu phu nhân, chắc hẳn là mẹ của Ngụy Ngự Thành!”
 
“Thì ra phía trên Ngụy Ngự Thành còn có hai người bác, nghe nói năm đó khi tranh giành gia sản, quả thực có thể chuyển thể thành mấy bộ phim phong vân hào môn. Năm ấy ba mẹ Ngụy Ngự Thành khơi thông mối quan hệ, giành được dự án đường sắt cao tốc trị giá một tỷ đô tại thành phố J, hoàn toàn ổn định địa vị gia chủ.” Hạ Sơ hưng phấn nói: “Thực xin lỗi, tớ chỉ cảm thấy tình yêu của ba mẹ anh ấy có chút kích thích mà thôi.”
 
Được rồi, gạt bỏ chuyện đó sang một bên, hiện tại Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy càng sợ hãi hơn. Trong đầu phác hoạ ra hình ảnh của hai vị trưởng bối máu sắt, họ chỉ vào cô mà nói, cửa lớn nhà họ Ngụy chúng tôi không dễ tiến vào như vậy!
 
Lâm Sơ Nguyệt lôi kéo Hạ Sơ dạo quanh hai trung tâm thương mại, cắn răng mua ba bộ váy đắt tiền. Về phần quà tặng, cô muốn cân nhắc một đêm, ngày mai mới quyết định. Buổi tối Hạ Sơ trở về nhà một chuyến, tại văn phòng làm việc chỉ còn lại hai chị em Lâm Sơ Nguyệt.
 
“Em có chắc bộ này đẹp hơn không? Chị cảm giác mặc váy trắng sẽ trang trọng hơn.” Lâm Sơ Nguyệt lắc lư qua lại trước gương, hỏi đi hỏi lại.
 
Lâm Dư Tinh nâng gương mặt nhỏ trắng nõn, cậu nhóc cũng buồn bực, “Chị, kỳ thật bộ nào cũng đẹp, thật đấy.”
 
“Bộ kia không được, nhất định là em nhìn không rõ.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Chị thử lại một lần nữa nhé.”
 
Lâm Dư Tinh làm động tác cắm dao vào ngực, đứng dậy đi tới, chỉ vào tủ quần áo của cô, “Chị, kỳ thật chị mặc bộ này là đẹp nhất.”
 

Đó là phong cách thường ngày của Lâm Sơ Nguyệt, ngắn gọn thoải mái, phô bày toàn bộ những nét đẹp quyến rũ của cô, đứng trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh đặt chiếc váy mới sang một bên, mỉm cười lắc đầu.
 
Cô hãy cứ làm tất cả những gì mà cô muốn, vẫn nên nhẹ nhàng ra trận đi.
 
Thứ bảy, 10 giờ sáng, Ngụy Ngự Thành tới đón người, từ xa anh đã nhìn thấy cô trong chiếc váy không tay màu vàng cam, thướt tha vui vẻ đứng bên lề đường. Ngụy Ngự Thành hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
 
Sau khi lên xe, Lâm Sơ Nguyệt cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng khi hai ánh mắt chạm nhau qua gương chiếu hậu, cô sẽ vô thức mím nhẹ môi.
 
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Ngụy Ngự Thành đưa tay lướt qua bảng điều khiển trung tâm, đặt lên mu bàn tay của cô, “Căng thẳng à?”
 
Lâm Sơ Nguyệt thở ra, “Có chút.”
 
“Không cần căng thẳng, ba mẹ anh là người rất tốt.” Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Bọn họ rất vui vì anh có thể đưa em trở về.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ném cho anh một ánh mắt “Không tin”, giọng điệu kéo dài uyển chuyển, “Anh chưa từng dẫn ai trở về sao?”
 
Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Chưa từng, nhà anh giáo dục nghiêm khắc.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, “Giáo dục nghiêm khắc còn tình một đêm với em……”
 
“Không chỉ một đêm.” Ngụy Ngự Thành véo nhẹ chỗ thịt mềm ở vị trí hổ khẩu của cô, “Là vừa gặp đã yêu, kéo dài tới ngày hôm nay.”
 
Hai má Lâm Sơ Nguyệt giống như bị đun sôi trong nước ấm.
 
Ngụy Ngự Thành liếc mắt nhìn cô, cười như không cười, “Em đấy, nghe xong lời nói thật lòng là thu mình thành cục gỗ nhỏ.”
 
Đèn giao thông nhảy sang màu xanh, dòng xe cộ di chuyển chậm rãi, Ngụy Ngự Thành đẩy sang số, nhẹ nhấn chân ga, “Nhưng cũng không sao, buổi tối xoa nắn sẽ mềm trở lại.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cười giả bộ hung dữ, “Tập trung lái xe!”
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Ừ, buổi tối anh cũng sẽ tập trung lái xe.”
 
“……”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận