Uyên ương rực lửa

Chương 56
 
Dàn xếp xong mọi thứ và trở về nhà, Hạ Sơ mệt nhoài, vali đổ trái đổ phải, cô ấy nằm gục trên sô pha không muốn động đậy. Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng đi lên lầu, Lâm Dư Tinh đã ngủ rồi. Lại quay xuống dưới, Hạ Sơ mỉm cười trêu chọc: “Cậu nghĩ Bùi Ngạn thanh toán hợp đồng dễ dàng như vậy, là vì cái gì?”
 
Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn Hạ Sơ, “Cậu đừng nói chuyện ẩn ý như thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Sơ chọc chọc cánh tay cô, “Để tên họ Ngụy kia có chút cảm giác nguy cơ đi, trên đời này người có tiền có nhan sắc không phải chỉ có một mình anh ta, còn trẻ tuổi hơn anh ta, cho anh ta tức chết đi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không muốn nói tới chuyện này.
 
Sau một hồi im lặng, cô nói: “Hạ Hạ, ngày mai tớ muốn trở về thị trấn Nam Thanh một chuyến.”
 
Hạ Sơ ngồi thẳng người, gật đầu, “Tớ đi cùng cậu.”
 
Thân Viễn Phong chính là nút thắt trong lòng cô, cô sẽ tự mình cởi bỏ nút thắt này.
 
Hạ Sơ tiếc hận, cô ấy có thể suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, nhưng nhân vật như Ngụy Ngự Thành, vì sao ngược lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
 
Mọi người đều nói, không cầu tiền đồ rộng lớn, chỉ hy vọng con đường phía trước thật suôn sẻ. Nhưng trong cuộc sống của Lâm Sơ Nguyệt, không nói tới suôn sẻ, ngay cả tư cách tiến về phía trước cũng bị người cắt đứt, làm sao cô có thể cam tâm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
5 giờ sáng, hai người xuất phát ra sân bay, bắt chuyến bay sớm nhất đến Nam Kỳ.
 
Trên máy bay, Lâm Sơ Nguyệt ngả đầu vào vai Hạ Sơ ngủ một giấc, trông cô có vẻ ngủ rất ngon. Cô quá bình tĩnh, ngược lại Hạ Sơ không yên tâm. Máy bay hạ cánh, Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng cất bước, “Đi thôi.”
 
Hạ Sơ không nhịn được hỏi: “Sơ Nguyệt, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ông Vương gì đó, không cho cậu gặp Thân Viễn Phong thì sao?”
 
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, vẫn là câu đó: “Đi thôi.”
 
Đừng nói tới Hạ Sơ, kỳ thật trong lòng cô cũng không nắm chắc. Thế nhưng điều này đã trở thành chấp niệm, cô tìm người nọ bao nhiêu năm như vậy, hiện tại biết anh ta đang ở đâu, cô không có cách nào thờ ơ.
 
Bất kể kết quả như thế nào, tới đây là cô đã tự thành toàn cho bản thân mình rồi.
 
Nhưng điều ngoài ý muốn chính là, Vương Khải Triều lại chờ sẵn ở sân bay để đón cô.
 
Thành phố nhỏ, sân bay không có quá nhiều người, chiếc Camry của ông dừng ở vị trí rất dễ thấy, vừa bước ra khỏi đại sảnh là có thể nhìn thấy. Vương Khải Triều vẫn trấn định tự nhiên như cũ, ông đi tới, không hề hàn huyên khách sáo, nói: “Cô giáo Lâm, lên xe.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không phải người không có cảm xúc, cô đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
 
Vương Khải Triều lập tức mở cửa xe, đầu cũng không quay lại, chỉ nói một câu: “Tôi đưa cô tới gặp Thân Viễn Phong.”

 
Thân thể Lâm Sơ Nguyệt cứng đờ, chậm rãi nhìn về phía ông.
 
Thoạt nhìn Vương Khải Triều tựa như một người đàn ông trung niên bình thường, nhưng khi làm việc trên người thực sự toát ra vẻ tàn nhẫn, chẳng hạn như lái xe, ngay cả tính tình ưa mạo hiểm như Hạ Sơ cũng không khỏi nắm chặt tay cầm.
 
Suốt cả đoạn đường ông không nói một lời, trực tiếp đi thẳng tới điểm đến.
 
Bệnh viện tâm thần huyện Nam Thanh.
 
Hạ Sơ không nhịn được hỏi: “Sao lại tới đây?”
 
Vương Khải Triều đi trước dẫn đường, “Người đang ở đây.”
 
Hoàn cảnh của bệnh viện thật sự cũ nát tồi tàn, không có thang máy, phải đi cầu thang bộ lên tầng 3. Trên cánh cửa sắt tróc hết sơn đang bị khóa viết mấy chữ “Cấm đi vào”, Vương Khải Triều chào hỏi ông chú gác cửa, sau đó một vị bác sĩ trẻ tuổi bước ra, tiếng mở cửa kẽo kẹt chói tai vang lên.
 
Tới phòng bệnh số 3, bác sĩ trẻ tuổi dặn dò: “Đứng ở cửa xem thôi, đừng tiến vào.”
 
Vương Khải Triều gật đầu, sau đó hất cằm với Lâm Sơ Nguyệt.
 
Hạ Sơ sợ cô khó chịu, nắm chặt tay cô, hơn nữa còn chắn ở trước. Nhưng vài giây sau, Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng lay cánh tay Hạ Sơ, thấp giọng nói: “Tớ không sao.”
 
Vương Khải Triều và Hạ Sơ đều nhường đường, hai cánh cửa giao nhau, bên trong là gỗ, bên ngoài là sắt, chỉ mở một ô cửa kính nho nhỏ. Cô bước từng bước tới trước cửa, xuyên qua ô cửa nhỏ, nhìn rõ người bên trong.
 
Trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, TV, một cái ghế.
 
Thân Viễn Phong đang cong lưng, ngồi gần mép giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào TV. Lúc thì nở nụ cười ngây ngô, lúc lại khóe miệng run rẩy, đó là chứng rối loạn tâm thần. Lâm Sơ Nguyệt nhìn chăm chú, mấy năm không gặp, anh ta vẫn là anh ta, nhưng lại không phần không giống.
 
Thậm chí, tại thời điểm này, ngay cả suy nghĩ của Lâm Sơ Nguyệt cũng trống rỗng.
 
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số kết quả, nhưng tới giờ phút này, khi mọi thứ đã sụp đổ, cô không thể nhấc nổi một chút sức lực nào.
 
Vương Khải Triều nói: “Tôi tìm thấy người trong một nhà máy gạch đen, cô đã bao giờ nghe nói về loại nhà máy này chưa? Bọn họ chuyên bắt cóc những người đầu óc có vấn đề. Thời điểm Thân Viễn Phong bị lừa đi, anh ta vẫn rất bình thường, chưa phát bệnh. Nhưng sau hai tháng thì bắt đầu phát bệnh, hiện tại, về cơ bản đã chẳng khác nào người bỏ đi. Sở dĩ không cho cô biết, cô cũng thấy rồi đấy, với tình huống này của anh ta, cô có biết hay không thì cũng không có gì khác nhau. Chủ tịch Ngụy nói, trước tiên phải chữa khỏi bệnh cho anh ta, khỏi bệnh rồi, lời nói mới có thể trở thành chứng cứ theo đúng nghĩa.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, tầm mắt dịch về phía Vương Khải Triều.
 
“Chủ tịch Ngụy không nói tỉ mỉ, nhưng tôi cũng đoán được sáu bảy phần, có thể khiến ngài ấy mất công như vậy, nhất định là có liên quan tới cô. Ngài ấy không cho tôi nói với cô, bởi vì sự thật chính là như thế, nói ra cũng không có ý nghĩa gì cả.” Ngoại hình của Vương Khải Triều không có gì nổi bật, nhưng dăm ba câu là có thể đánh trúng điểm mấu chốt, “Chắc hẳn cô là người hiểu biết chủ tịch Ngụy hơn tôi, chuyện không có ý nghĩa, ngài ấy sẽ không làm. Lập kế hoạch và tính toán, thực tế hơn việc phát tiết cảm xúc mà không có một chút tác dụng nào.”
 
Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt tựa như mặt hồ khi hoàng hôn buông xuống, không nói một lời, cảm xúc dồn nén trong lòng giống như bị một mũi khoan sắc bén âm thầm nghiền nát. Bột phấn như cát mịn vẩy đầy lục phủ ngũ tạng.
 
Anh không bận tâm đến những chuyện âm u rách nát trong quá khứ, nhưng anh cũng hoàn toàn không ích kỷ thay cô vứt bỏ chúng. 
 

Không phải anh tự cho mình là đúng, mà vạn sự đều lấy cô làm trọng.
 
Vương Khải Triều: “Chủ tịch Ngụy nói, cô nhất định sẽ đến.”
 
Lâm Sơ Nguyệt hoàn hồn.
 
“Ngài ấy còn nói, nếu cô muốn tìm người ấn Thân Viễn Phong xuống đất, đánh anh ta một trận, ngài ấy sẽ sắp xếp cho cô. Chỉ có một vấn đề, nếu cô muốn giết người, không cần cô nhúng tay.”
 
Lời này không thể đặt lên mặt bàn mà nói chuyện, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đều hiểu.
 
Cô cúi đầu, nửa ngày sau mới cứng họng nói một câu: “Làm phiền ngài.”
 
Vương Khải Triều kinh ngạc, “Hả? Rời đi?”
 
Lâm Sơ Nguyệt xoay người bỏ chạy.
 
Ngay cả Hạ Sơ cũng không thể tin được, “Nguyệt Nguyệt?”
 
Sao lại thế này, thật vất vả mới tìm được người, chẳng lẽ cứ thế rời đi?
 
Đúng vậy, Lâm Sơ Nguyệt cũng không thể hiểu được.
 
Những oán hận, không cam lòng, ấm ức, thất vọng, bất hạnh, bướng bỉnh, một khi nhắm mắt lại, tất cả đều là dung nham nóng bỏng, nhưng nếu mở mắt ra, nó sẽ hạ nhiệt ngay lập tức, chỉ còn lại từng làn khói trắng. Sau khi khói trắng tan hết, một gương mặt với những đường nét rõ ràng nổi lên. Gương mặt này chiếm lĩnh mọi thứ một cách sâu sắc, ngăn chặn tất cả mọi tiếc nuối và khoảng trống.
 
Bước chân của Lâm Sơ Nguyệt càng lúc càng nhanh, không chần chừ, cũng không quay đầu lại.
 

 
Thời kỳ nhiệt độ tăng cao ở thành phố Minh Châu năm nay tới sớm hơn năm ngoái, mỗi một ngày đều giống như chiếc nồi hấp đặt trên bếp. Ngụy Ngự Thành không thích thời tiết nóng rực như vậy, cả ngày trốn trong phòng điều hòa, khí huyết ứ đọng, chỗ nào cũng cảm thấy không thoải mái.
 
Đêm hôm trước làm việc quá khuya, giấc ngủ vốn đã khan hiếm nay lại càng thêm cằn cỗi. Buổi sáng, ở nhà gọi điện tới, ba mẹ muốn anh trở về một chuyến. Nhà họ Ngụy nằm trong khu vực sinh thái ở phía tây thành phố Minh Châu, nó được xây dựng như một trang viên cổ kính bên những ngọn núi và dòng sông.
 
Về tới nhà, nhìn thấy Lâu Thính Bạch bưng lên một tô mì nóng hầm hập, Ngụy Ngự Thành mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
 
Vẻ mặt sững sờ của anh có sự thay đổi, mẹ anh tất nhiên vừa nhìn là hiểu, bà khẽ thở dài nói: “Con không còn nhỏ nữa, chuyện của mình cũng nên lưu ý một chút.”
 
Ngụy Bộc Tồn từ trên tầng bước xuống, trong tay cầm một cuốn sách, “Tới rồi à.”
 
Ngụy Ngự Thành đứng dậy, “Ba.”

 
“Mẹ con nấu canh cả đêm, chỉ để làm tô mì sinh nhật này cho con.” Ngụy Bộc Tồn đến gần, vỗ vai con trai, “Ăn đi, đừng để chậm trễ thời gian.”
 
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, “Con không vội, buổi trưa ở đây ăn cơm.”
 
Lâu Thính Bạch là người vui mừng nhất, khóe mắt cong lên, không giấu được nếp nhăn nhợt nhạt. Buổi sáng, Ngụy Ngự Thành uống trà nói chuyện phiếm cùng lão Ngụy trong vườn hoa, phần lớn tính kiên định trên người anh là do được ảnh hưởng từ ba mình.
 
Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của Ngụy Ngự Thành vẫn không ngừng đổ chuông.
 
Đều là lời chúc sinh nhật của mấy người bạn thân.
 
Khác hẳn với sự lười biếng của những năm trước, ngay cả Ngụy Bộc Tồn cũng nhận thấy con trai mình liên tục kiểm tra điện thoại, đầu ngón tay lướt nhẹ, sau đó lại vội vàng tắt màn hình.
 
“Ba nghe Tiểu Diễn nói, con có bạn gái.” Ngụy Bộc Tồn tiến vào chủ đề chính.
 
Ngụy Ngự Thành bất động, “Vâng.”
 
Lâu Thính Bạch đã sớm dựng thẳng lỗ tai, vừa nghe, vừa vui vẻ ra mặt, “Con định khi nào mới dẫn bạn gái về nhà ăn bữa cơm?”
 
Hai vợ chồng Ngụy Bộc Tồn luôn có những tư tưởng cởi mở, không yêu cầu nhà gái phải môn đăng hộ đối. Thứ Ngụy gia có, người khác không mua được, thứ Ngụy gia không có, người khác lại càng không có. Đạo lý này, hai vợ chồng đã suy nghĩ thấu đáo toàn bộ.
 
Cho nên Lâu Thính Bạch chỉ hỏi anh khi nào dẫn bạn gái về nhà, chứ không hỏi đó là kiểu con gái như thế nào.
 
Bọn họ tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của con trai.
 
Ngụy Ngự Thành không đáp.
 
Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, cứ thế lặng lẽ cắt ngang chủ đề này.
 
Là Đường Diệu gọi tới, lời ít ý nhiều, “Vẫn quy củ cũ, buổi tối tại câu lạc bộ Minh Châu, những người nên tới đều sẽ tới.”
 
8 giờ tối.
 
Ngụy Ngự Thành khoan thai tới muộn, tất cả mọi người trong phòng đều là người quen, bọn họ vừa nhìn thấy anh thì lập tức ồn ào. Đường Diệu gõ gõ ngón tay lên bàn đánh bài, “Cậu sao thế? Hôm nay cậu vừa làm khách vừa làm chủ sân nhà, thế nhưng lại chẳng bận tâm chút nào.”
 
Một người khác: “Tâm trí của Ngụy tiên sinh sao có thể ở đây”
 
Nhóm người này có quan hệ thân thiết với anh, giấu không được, cũng không muốn giấu, bọn họ đều biết trong lòng Ngụy Ngự Thành có một mối tình khó quên. Đường Diệu chế nhạo: “Đừng đâm dao vào đầu quả tim của thọ tinh.”
 
“Sinh nhật cũng không tới, có thể thấy được Ngụy tiên sinh không hề quan trọng.”
 
Kẻ xướng người hoạ, bóc trần nỗi đau của Ngụy Ngự Thành.
 
Ngụy Ngự Thành lạnh lùng, “Tôi tin vào mấy lời xấu xa của các cậu, nên mới tự mình đưa tới cửa.”
 
Trên bàn đánh bài có người muốn nhường chỗ ngồi, anh dùng tay ấn xuống bả vai của đối phương, ý bảo không cần. Ngụy Ngự Thành đi tới sô pha, tựa như một vũng bùn không xương, ngồi không ra ngồi. Anh tựa đầu vào tay vịn sô pha, thay đổi góc độ, đối diện với màn hình. Bài hát đã chọn nhưng không có người hát, âm thanh nguyên gốc xuyên thủng màng nhỉ, Ngụy Ngự Thành nằm hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
 

Nhóm người vô lương tâm lại bắt đầu có chuyện muốn nói: “Người khác mượn rượu giải sầu, Ngụy Ngụy không đi con đường bình thường nha.”
 
“Hút thuốc lá có ý nghĩa gì biết không?”
 
“Cầu phúc cho nhân duyên hả.”
 
Ngụy Ngự Thành tự cười nhạo chính mình.
 
Không còn cách nào, bị người nắm được nhược điểm, đành phải chịu thấp hơn bọn họ một đoạn.
 
Đường Diệu hỏi: “Tiểu Diễn đâu?”
 
“Thời điểm mới tới còn thấy thằng bé mà.”
 
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra ――
 
“Cảnh cáo mấy anh đẹp trai, tôn trọng thọ tinh một chút.” Chung Diễn mạnh mẽ oai phong, đặc biệt bênh vực người của mình: “Các anh thật sự cho rằng không có ai chống lưng cho cậu của em hay sao?”
 
Cánh cửa chưa mở hết, Chung Diễn che chắn kín mít, hơn nữa cậu còn đứng ngược sáng, cho nên mọi người đều nhìn không rõ.
 
“Tiểu Diễn đến muộn, hiện tại còn muốn làm gì?”
 
“Còn có thể làm gì?” Chung Diễn cười tủm tỉm mở toàn bộ cánh cửa, để lộ ra những đường nét mờ nhạt của người phía sau.
 
Người chống lưng tới rồi.
 
Lâm Sơ Nguyệt xách theo một hộp quà nhỏ tinh xảo, sau khi bước vào, cô tự nhiên thoải mái đưa nó cho Ngụy Ngự Thành, nhẹ giọng nói: “Em tới muộn, sinh nhật vui vẻ.”
 
Im lặng hai giây, sau đó đám người đồng loạt la hét.
 
Chung Diễn là người đầu tiên không vui, cậu đứng chắn trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, “Đi đi đi, đây là bác sĩ Lâm của em.”
 
Tiếng ồn ào càng kéo dài không dứt, “Đúng đúng đúng, bác sĩ Lâm của em.”
 
Tiếp theo, mấy câu như “Xin chào bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm ngồi đi” liên tục được lặp lại.
 
Cổ tay Lâm Sơ Nguyệt bất chợt bị người nắm lấy.
 
Lòng bàn tay Ngụy Ngự Thành nóng rực, tựa như cất giấu một ngọn lửa nhỏ. Anh đứng bên người cô, giọng điệu bình tĩnh, “Tiểu Diễn không hiểu chuyện, các cậu bao nhiêu tuổi rồi mà cũng không hiểu chuyện như vậy.”
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Gọi chị dâu.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận