Uyên ương rực lửa

Chương 51
 
Ngày thường thoạt nhìn Chung Diễn khá chín chắn, nhưng sự thanh cao từ trong xương cốt cũng không kém cạnh. Mấy năm nay đi theo Ngụy Ngự Thành mưa dầm thấm đất, hình thành nên tính tình đại thiếu gia.
 
Vốn là một chuyện rất tốt đẹp, nhưng khi cậu bẻ cong sự việc, nổi nóng lên quả thực ngay cả người thân cũng không nhận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Ngự Thành nhìn không nổi dáng vẻ thối hoắc này của cậu, tâm tình không tốt, lập tức quát lớn ngay tại chỗ: “Cháu đi một bước nữa thử xem.”
 
Thử xem thì thử xem!
 
Chung Diễn không để ý tới lời uy hiếp của anh, sống lưng càng dựng thẳng hơn.
 
Ngụy Ngự Thành: “Có cần tiền tiêu vặt tháng sau nữa không?” Chung Diễn rất có cốt khí, ngạo nghễ nói: “Không cần!”
 
“Tháng sau nữa cũng đừng nghĩ tới tiền tiêu vặt.”
 
“Tháng sau nữa nữa cháu cũng không cần!”
 
“Nhớ kỹ lời cháu nói.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu lập tức đi xăm hình, khắc nó lên ngực!”
 
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành đã xanh mét, Chung Diễn cũng tức giận, mái tóc vàng dựng đứng. Rõ ràng là bầu không khí giương cung bạt kiếm, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đứng bên cạnh lại muốn cười. Đợi Chung Diễn đi rồi, cô mới bất đắc dĩ hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn giận dỗi với đứa nhỏ?”
 
Ngụy Ngự Thành chỉ về hướng phòng khách, vẻ mặt tức giận, “Nó định lật trời rồi!”
 
Chung Diễn thở phì phì đi qua đi lại trong phòng khách, Lâm Dư Tinh ngồi trên sô pha bình tĩnh nhìn cậu.
 
Chung Diễn gãi tóc, “Có lẽ cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi biết nhất định cậu cũng phẫn nộ giống tôi, nhưng cậu đừng kích động, không tốt cho sức khỏe.”
 
Lâm Dư Tinh lắc đầu, “Tôi không sao.”
 
Chung Diễn thở dài, “Đừng cậy mạnh, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
 
Lâm Dư Tinh không mặn không nhạt nói: “Tiểu Diễn, kỳ thật tôi đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần rồi.”
 
“Có ý gì?”
 
“Trước khi chị tôi đi hỗ trợ giảng dạy, tôi đã ám chỉ cho cậu ít nhất bốn lần rồi.” Lâm Dư Tinh nhìn trời, “Sao cậu không chọc thủng lớp giấy đó ra?”
 

Chung Diễn phản ứng lại “Fuck!!”
 
Chuyện này đã chạm tới xương cốt phản nghịch của đại thiếu gia, Chung Diễn giận dỗi mấy ngày liền, mối quan hệ cậu cháu với Ngụy Ngự Thành đóng băng đến cực điểm. Có khi trong bữa cơm, Ngụy Ngự Thành cố ý chủ động bắt chuyện, nhưng Chung Diễn căn bản không cho anh chút mặt mũi nào, chỉ coi như không nghe thấy.
 
Ngụy Ngự Thành đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh thấu xương, “Trưng bộ mặt thối hoắc này cho ai xem?”
 
Chung Diễn gân cổ cãi, “Trời sinh gương mặt cháu đã thối hoắc thế này rồi, cậu nhìn không quen? Vậy tìm chị cậu tính sổ đi.”
 
Đôi mắt Ngụy Ngự Thành híp lại, giọng điệu lạnh băng tới cực điểm: “Tôn trọng mẹ cháu một chút.”
 
Chung Diễn cũng bỏ chén đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy, “Được rồi, cháu lập tức cút tới chỗ mẹ cháu khóc trước mồ.”
 
Dì Trần ngăn cản, lôi kéo, khuyên nhủ, lo lắng muốn chết.
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Để nó cút đi.”
 
Chung Diễn chỉ mất khống chế mới buông lời tàn nhẫn, nói xong liền có một tí xíu hối hận. Nhưng Ngụy Ngự Thành lại thực sự tức giận, không chỉ cắt hết tiền tiêu vặt, khóa thẻ phụ, mà còn tịch thu chìa khóa xe, dặn dò tài xế không được cho cậu động đến xe.
 
Chung Diễn quay cuồng ba ngày nhưng vẫn chẳng thể đả động.
 
Không có sự chu cấp của Ngụy Ngự Thành, quả thực cuộc sống của cậu như bị đảo lộn, đành phải đến cậy nhờ Lâm Dư Tinh, thế nhưng vẫn sĩ diện nói cái gì mà nếu Ngụy Ngự Thành không lái Maybach tự mình tới đón, có chết cậu cũng không quay về.
 
“Vậy cậu càng không nên tới, tôi cảm thấy tới khi tôi chết rồi, có lẽ cậu Ngụy vẫn chưa tới đón cậu đâu.” Lâm Dư Tinh lắc đầu loạn xạ.
 
Chung Diễn không còn lời nào để nói, “Hai chúng ta có phải anh em tốt không?”
 
“Thật sự không phải.” Lâm Dư Tinh cười ngây ngô, “Tôi là trưởng bối của cậu.”
 
“……”
 
Một kiếm này khiến trái tim cậu khó chịu, Chung Diễn đi đến sô pha nằm xuống, không nói một lời.
 
“Tôi không biết cậu khó chịu cái gì.” Lâm Dư Tinh ngồi gần cậu, trò chuyện tâm sự: “Không phải cậu vẫn luôn muốn chị của tôi làm mợ cậu sao? Hiện tại mong muốn trở thành sự thật, vì sao còn ồn ào gây chuyện.”
 
Dừng lại, Lâm Dư Tinh hỏi: “Chẳng lẽ cậu không muốn chị của tôi và cậu của cậu đến với nhau sao?”
 
“Không phải.” Chung Diễn lập tức phủ nhận.
 
“Vậy thì vì sao?”
 
“Thất bại.” Chung Diễn với mái tóc vàng trên đỉnh đầu, gương mặt sa sút, “Bọn họ coi tôi như tên ngốc, không coi tôi là người một nhà.”
 

“Vậy là cậu trách chị gái tôi.”
 
“Trách cậu tôi.” Chung Diễn sụt sịt, “Từ trước tới nay, cậu tôi luôn mạnh mẽ, quyết đoán, như thể chuyện gì cũng nắm chắc thắng lợi và tất cả mọi việc đều trong tầm kiểm soát. Chỉ là, coi tôi như kẻ ngốc mà trêu đùa như vậy rất có cảm giác thành tựu sao?”
 
Lâm Dư Tinh trợn to mắt xem thường, “Tôi thấy cậu đã quá quen với cuộc sống tốt đẹp rồi.”
 
“……”
 
“Phong cách hành sự của cậu ấy chính là cách sinh tồn của cậu ấy, quản lý một tập đoàn lớn như vậy, lòng dạ không như thế sao có thể duy trì và sống sót? Nhưng thật ra chính cậu vẫn luôn là người khiến cậu Ngụy nhọc lòng. Không dũng cảm đối mặt với khốn cảnh, không nỗ lực học tập. Cậu có một chuẩn mực vĩ đại như vậy trong cuộc đời, nhưng lại không biết tiếp cận mà học hỏi, chỉ vì một chút cảm xúc cá nhân này mà oán thán giận hờn.” Lâm Dư Tinh thấu hiểu mọi chuyện, thân thể bệnh tật, nhưng trái tim tỉnh táo và mạnh mẽ, “Cho dù cậu Ngụy không nói cho cậu thì sao, đó là cuộc sống trưởng thành của cậu ấy, hơn nữa, chị tôi và cậu ấy chưa chắc đã đi đến cuối cùng.”
 
Chung Diễn đột nhiên ngồi thẳng dậy, “Sao, chị cậu còn muốn chia tay? Tuyệt đối đừng, ông bà ngoại tôi muốn ôm cháu nội đến điên rồi!”
 
Lâm Dư Tinh nghẹn họng, “Tôi chỉ nói, có thể! Trọng điểm là nó sao? Tôi đang nêu ví dụ giảng đạo lý với cậu đấy.”
 
Chung Diễn: “Cái ví dụ này không tốt lành, không có gì tự nhiên mà sinh ra, sao thế? Bác sĩ Lâm từng tiết lộ suy nghĩ của mình về vấn đề này à ? Đó là tín hiệu nguy hiểm nha, cậu tôi còn chẳng hay biết gì.”
 
“Tiểu Diễn, cậu làm ơn hãy ngậm miệng lại đi.”
 
“Nhà tôi có một người ngốc nghếch là đủ rồi, thật sự không thể xuất hiện người thứ hai.”
 
Lâm Dư Tinh che lỗ tai, “Tôi ngất rồi.”
 
Có thể cái miệng của Chung Diễn là cái miệng quạ đen, hai ngày nay, quả thật Lâm Sơ Nguyệt và Ngụy Ngự Thành có chút bất đồng quan điểm. Ngày đó khi ở bên nhau, Ngụy Ngự Thành đột nhiên nói với cô: “Em quay về công ty Đường Diệu tiếp tục làm việc đi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nói không định quay về.
 
Động tác cởi áo khoác của Ngụy Ngự Thành chậm lại, “Lý do.”
 
“Hạ Hạ bảo em tới văn phòng cậu ấy hỗ trợ.”
 
Sau mười mấy giây im lặng, Ngụy Ngự Thành cởi áo khoác, đưa chìa khóa xe trong tay cho cô.
 
Lâm Sơ Nguyệt khó hiểu, “Hả?”
 
“Chiếc xe này của anh, em lái cũng thuận tay rồi, cầm lấy dùng đi, từ nơi này qua thành đông cũng tiện hơn.”
 
“Em không thể ở nơi này của anh, văn phòng làm việc của Hạ Hạ có hai tầng, vẫn còn trống một căn phòng nhỏ.”
 
Ngụy Ngự Thành bất mãn, “Cách xa như vậy, anh gặp em làm sao được ?”
 

Mới đầu Lâm Sơ Nguyệt còn dỗ dành anh, “Chủ tịch Ngụy là người bận rộn, em biết rồi, em sẽ thường xuyên tới tìm anh.”
 
“Nếu em mà bận rộn thì anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng em sao?” Nét mặt không vui của Ngụy Ngự Thành đã được thể hiện cực kỳ rõ ràng. Lâm Sơ Nguyệt dần dần thu hồi lại ý cười, “Cho nên, em phải phục tùng sự sắp xếp của anh sao?”
 
“Không cần phục tùng, một ngày nào đó em đừng có biến mất là được.” Ngụy Ngự Thành nói.
 
Lời này mang theo cảm xúc, hai người không ai nhắc lại chuyện này, nhưng trong tim tựa như có một cái gai, luôn khiến người ta không thoải mái. Có một đêm hai người ở lại chung cư Giang Cảnh của anh, khi ngủ hai tay Ngụy Ngự Thành vẫn luôn ôm chặt eo cô, một tư thế chiếm hữu tuyệt đối.
 
Lâm Sơ Nguyệt rầm rì nói không thoải mái, nhưng anh cũng không buông lỏng, giống như đang chứng minh điều gì đó. Sau đó Lâm Sơ Nguyệt mới lấy lại tinh thần, không phải chứng minh mà là trừng phạt, cô nghĩ tới lời đánh giá của Hạ Sơ: Chắc chắn người đàn ông này có dục vọng chiếm hữu cực mạnh.
 
Tốt quá hóa dở.
 
Dù là loại cảm giác nào thì cũng không thể cân bằng được dấu tích đó.
 
Lâm Sơ Nguyệt không bận tâm, cô vẫn làm theo kế hoạch của riêng mình, không lái xe của anh, không ở lại chung cư Giang Cảnh của anh, cũng không lựa chọn công việc có thể diện mà anh sắp xếp. Ngày hôm sau, cô kéo vali hành lý, nhanh chóng di chuyển tới chỗ Hạ Sơ.
 
Vì vậy, khi Chung Diễn nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt bước ra khỏi xe taxi từ cửa sổ trên tầng hai, một lần nữa cậu lại tự hoài nghi bản thân mình. Nhưng ngã một lần khôn hơn một chút, cậu tự dặn lòng phải thận trọng, không nên vội vàng phát biểu ý kiến.
 
Ngược lại Lâm Dư Tinh rất bình tĩnh: “Chị, chị đã đến rồi.”
 
“Ừ.”
 
“Phòng của chị đã dọn dẹp xong rồi, chị Hạ Hạ nói, vỏ chăn, ga trải giường đều màu xám nhạt mà chị thích, hơn nữa còn chuẩn bị hai bộ để giặt giũ thay đổi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ừ một tiếng, bình tĩnh chào hỏi Chung Diễn, sau đó đẩy vali hành lý vào trong phòng.
 
Nếu Chung Diễn còn có thể nhẫn nhịn được nữa thì cậu chính là con rùa thần.
 
Cậu thấp giọng hỏi Lâm Dư Tinh: “Sao chị cậu lại tới đây? Chị ấy kéo vali hành lý làm gì? Đừng nói với tôi là chị ấy sẽ ở lại đây.”
 
“Nếu không thì sao?” Lâm Dư Tinh hỏi lại: “Vali hành lý cũng đưa tới đây hết rồi.”
 
“Thật sự cắt đứt rồi.” Đồng tử của Chung Diễn chấn động lần thứ hai, “Cậu tôi đúng là không phải người mà!”
 
“Ồ.” Lâm Dư Tinh mở miệng, giọng điệu thật thật giả giả, thái độ ba phải thế nào cũng được.
 
Chung Diễn vô cùng hụt hẫng, lập tức xin lỗi thay Ngụy Ngự Thành: “Xin lỗi, quả thật cậu của tôi có hơi quá đáng. Ngay cả bạn gái của mình mà cũng không tặng được cho cô ấy một căn hộ để sinh sống? Mẹ nó, thật không xứng mặt đàn ông. Chuyện này là cậu tôi không đúng, ngày thường cậu tôi rất hào phóng, chắc chắn là bị chuyện gì kích thích cho nên mới không thương hoa tiếc ngọc như vậy.”
 
Lâm Dư Tinh: “……”
 
Cậu có thể bổ sung thêm vào những lời nhục mạ của cậu Ngụy ―― nuôi không tên nhãi ranh này, thật sự hủy hoại danh tiếng của mình.
 
Lâm Sơ Nguyệt cất vali hành lý vào trong phòng rồi đi ra, cho nên lời nói của Chung Diễn lọt vào tai cô một cách rõ ràng. Cô khẽ nheo mắt lại, một giây sau sắc mặt thay đổi, ấm ức yếu đuối đáng thương mà gọi cậu, “Tiểu Diễn.”
 
Chung Diễn vừa thấy cô như vậy, trong lòng cực kỳ áy náy, cậu lập tức tỏ rõ lập trường: “Bác sĩ Lâm đừng lo lắng, em nhất định sẽ đứng về phía chị, số lượng bất động sản dưới danh nghĩa của cậu em không dưới ba con số, chưa bao gồm ở nước ngoài. Không đối xử tốt với bạn gái một chút, chẳng lẽ còn muốn chị đi thuê nhà? Thật sự không phải người mà.”
 
Hiện tại, ở tập đoàn Hối Trung, Ngụy Ngự Thành - không phải người - đột nhiên hắt xì một cách khó hiểu.
 
Lâm Sơ Nguyệt sụt sịt mũi, đáng thương nói: “Đừng nói thế, cậu em đối xử với chị rất tốt, nếu không phải nói tới em, anh ấy sẽ không tức giận với chị như vậy.”

 
……? Chung Diễn: “Em?”
 
“Anh ấy nói anh ấy mắng em, trong lòng vừa đau vừa hối hận, vắt hết óc suy nghĩ nên bù đắp cho em như thế nào. Anh ấy muốn tăng gấp ba tiền tiêu vặt cho em, chị chỉ nói một câu, có phải hơi nhiều hay không.” Lâm Sơ Nguyệt cố ý tạm dừng.
 
Chung Diễn kích động: “Cậu em liền trở mặt với chị!”
 
Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu lau mắt, mỗi một hành động đều vô cùng đúng mực.
 
Chung Diễn ngẩn người, áy náy nói: “Thì ra em mới là đầu sỏ gây tội.”
 
Lâm Sơ Nguyệt thở dài đúng lúc, “Ở trong lòng cậu em, em vĩnh viễn đứng thứ nhất.”
 
Cổ họng Chung Diễn như thắt lại, cảm động một cách kỳ lạ.
 
Thì ra, Ngụy Ngự Thành sẵn sàng làm một tên quỷ hẹp hòi vì người cháu trai này.
 
Sắc mặt Chung Diễn nghiêm trọng, ánh mắt thâm trầm, cả người hốt hoảng.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ chớp lông mi, chán nản đi xuống lầu.
 
Xuống dưới lầu, cô vô thức dựng thẳng lưng, thở phào một hơi, sau đó đi rót nước uống. Ở phòng bếp một lúc, đang định giơ tay xem giờ thì nhận được tin nhắn của Lâm Dư Tinh:
 
- Chị, Tiểu Diễn chủ động gọi điện thoại cho cậu Ngụy.
 
- Thái độ rất tốt, nhưng mà lời nói có chút buồn nôn.
 
Lâm Sơ Nguyệt: Thằng bé nói gì?
 
- Cậu, tình yêu của cậu vĩnh viễn nội liễm như vậy.
 
- Cháu càng không, cháu phải trực tiếp bày tỏ với cậu.
 
- Cậu Ngụy nói, cháu bày tỏ đi, cậu nghe.
 
- Tiểu Diễn nói với cậu ấy, vốn dĩ cháu định đi cắt tóc vào tháng giêng năm nay, hiện tại quyết định không cắt. Cảm động chưa?
 
Lâm Sơ Nguyệt:…………
 
Lâm Dư Tinh: Sau đó cậu Ngụy chỉ nói một câu――
 
Rất lâu rồi cậu không luyện tập quyền cước.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận