Uyên ương rực lửa

Chương 35
 
Đi công tác cùng chị Sướng quả thật không dễ dàng, chị ấy có thể lực vô hạn, một ngày có thể di chuyển bốn địa điểm, buổi tối đi xã giao cũng tràn đầy năng lượng, mạnh mẽ không thua gì đàn ông.
 
Lâm Sơ Nguyệt cũng rất khéo léo nhanh nhẹn, mặc dù ít xã giao, nhưng sự tinh ý nhạy bén nhìn nhận cục diện lại không giảm, cô và chị Sướng kết hợp khá ăn ý, kẻ xướng người hoạ dỗ dành đối phương tới mức ngoan ngoãn dễ bảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau bữa tiệc, chị Sướng cực kỳ hài lòng với Lâm Sơ Nguyệt, “Nguyệt Nhi, sau này đi công tác chị đều dẫn em theo.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ, “Được thôi, chỉ cần một câu của chị Sướng.”
 
“Không được không được.” Chị Sướng cười tủm tỉm nói: “Chị hiểu mà.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cũng uống rượu, trạng thái có chút men say, cô nhìn chị Sướng cảm thấy rất thân thiết, vì vậy cô đã biến thành một con gấu Koala ôm lấy cánh tay chị ấy.
 
Chị Sướng sờ sờ gáy cô, có chút do dự nói: “Nguyệt, chị vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện.”
 
Lâm Sơ Nguyệt duy trì tư thế không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Có phải chị muốn hỏi, lúc trước vì sao em lại bị thu hồi giấy phép hay không?”
 
Không ngờ cô sẽ trực tiếp như thế, chị Sướng vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao.” Lâm Sơ Nguyệt gối đầu lên vai chị ấy, thần sắc và giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh, “Bởi vì một số chuyện, một số người, một khi gặp phải bọn họ, cuộc sống của em sẽ trở nên tồi tệ. Năm ấy em mới vừa tốt nghiệp đại học, đầu quân cho một công ty tư vấn tâm lý rất tốt trong ngành. Sau đó em tiếp nhận một bệnh nhân có khuynh hướng tự hại bản thân mình. Mới đầu, anh ta rất phối hợp, hiệu quả cũng không tồi, thuận lợi hoàn thành buổi tư vấn theo quy trình. Nhưng vào ngày thứ hai sau khi kết thúc, thái độ của anh ta lại thay đổi đáng kể.”
 
Chị Sướng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
“Anh ta nói trong quá trình tư vấn, em đã dụ dỗ, khống chế tinh thần anh ta, cố ý khiến cho bệnh nhân nảy sinh tình cảm, không muốn xa rời, nói em muốn yêu đương với anh ta. Hơn nữa anh ta có chuẩn bị mà đến, am hiểu sâu sắc các quy tắc trong ngành, viết đơn trình báo, kiện em ra tòa, việc này ồn ào quá lớn, mức độ ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.” Lâm Sơ Nguyệt nói: “Năm đó kinh nghiệm của em còn nông cạn, rất nhiều những từ ngữ sử dụng trong quá trình tư vấn và điều trị đều do anh ta cố tình thiết kế, hơn nữa còn ghi âm lại, sau khi chỉnh sửa và cắt ghép đã biến thành chứng cứ công khai.”
 
Chị Sướng cảm thấy trong lòng ớn lạnh, vừa kinh ngạc lại cảm thấy vô cùng xót xa, “Nguyệt, em đắc tội với anh ta sao?”
 
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu.
 
Sau đó cô cực kỳ thong thả, nhẹ giọng nói: “Mẹ em từng qua lại với một người đàn ông, trước đó, người đàn ông này đã có một người con trai.”
 
Chị Sướng kinh ngạc tới mức nói không nên lời.
 
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, thấp thỏm hỏi: “Tiểu Tinh, là, là mẹ em và người đàn ông đó……”
 
Lâm Sơ Nguyệt cúi thấp đầu, “Vâng.”
 
Chị Sướng vốn cho rằng cảm xúc của cô sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sang ngày hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt mặt mày rạng rỡ, trang điểm tinh tế xinh đẹp, bắt mắt như một viên minh châu lộng lẫy giữa đám đông.
 
“Chào buổi sáng, chị Sướng.” Cô cười khanh khách mà chào hỏi.
 
“Chào buổi sáng.” Chị Sướng nói: “Tiến độ nhanh hơn dự kiến, nếu thuận lợi, chúng ta có thể trở về trước hai ngày.”
 
Thứ năm, hoàn thành công việc sớm hai ngày rưỡi.
 

Cầm bản hợp đồng đã đầy đủ chữ ký, chị Sướng thoải mái thả lỏng cái eo lười, “Nguyệt, hai ngày này hãy dạo chơi mua sắm thật vui vẻ ở Quảng Châu đi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt đang định đồng ý, đúng lúc này, di động vang lên thông báo nhắc nhở.
 
Wei: Thứ bảy trở về? Tôi sẽ đón em tại sân bay.
 
Di động lạnh lẽo lập tức biến thành một hũ kẹo trái cây, hương vị ngọt ngào ấm áp lặng lẽ lướt qua lòng bàn tay cô, cào ra một ánh cầu vồng mờ nhạt.
 
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt khẽ động, cô nói với chị Sướng: “Trong nhà có chút chuyện, em muốn về sớm một chút.”
 
Tính khí bốc đồng nổi lên, không có cách nào phanh lại được, cô không muốn chờ tới ngày hôm sau, trực tiếp đặt chuyến bay muộn nhất trở về thành phố Minh Châu. Một đường phong trần mệt mỏi, thế nhưng lại không hề cảm thấy mệt, ngược lại còn len lỏi chút vui mừng.
 
Không nhận được câu trả lời, Ngụy Ngự Thành lại nhắn thêm một tin để xác nhận: Thứ bảy trở về?
 
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi trên xe taxi, vừa xuất phát khỏi nhà ga của sân bay. Cô không trả lời tin nhắn, mà trực tiếp chia sẻ vị trí hiện tại của cô cho anh. Không lâu sau, chân dung nhỏ xíu của Ngụy Ngự Thành cũng xuất hiện trên bản đồ.
 
Khoảng cách giữa bọn họ, cùng một thành phố, 45 km.
 
Ngụy Ngự Thành không thoát ra nữa.
 
Lâm Sơ Nguyệt có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phức tạp của anh.
 
Tựa như tồn tại sự ăn ý, không cần nhiều lời, chia sẻ vị trí, hai chấm nhỏ nằm trên cùng một mặt phẳng, nhúc nhích từng chút một, tới gần nhau.
 
Thân điện thoại hơi nóng, giống như có một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay cô, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi nắm thật chặt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa bao giờ cảm thấy cảnh đêm ở thành phố Minh Châu lại kiều diễm đa tình như thế.
 
Những tòa nhà cao chót vót không còn lạnh lẽo không có nhân tình nữa, ánh đèn rực rỡ cũng không hề lóa mắt, ngay cả tình trạng giao thông ùn tắc dường như cũng trở nên có thể chịu đựng được. Cứ cách một phút, Lâm Sơ Nguyệt lại xem di động một lần.
 
38 km.
 
25 km.
 
11 km.
 
Hai chấm nhỏ càng ngày càng gần, không thấy mặt, nhưng trái tim lại được kết nối.
 
Khi dừng đèn đỏ, bác tài cười hỏi: “Cô gái, vội vàng gặp bạn trai sao?”
 
Hai chữ bạn trai thật mới lạ, thiết đốt lỗ tai Lâm Sơ Nguyệt, cô mỉm cười hỏi: “Sao chú biết là bạn trai?”
 
“Biết chứ.” Bác tài tự tin nói: “Tiếp nhận nhiều hành khách như vậy, tôi chỉ cần nhìn biểu cảm là biết.”
 
Ý cười trong mắt Lâm Sơ Nguyệt càng sâu hơn, “Chú thật lợi hại.”
 
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, “Ai ui, tên nhãi ranh này đi theo chúng ta suốt đoạn đường.”
 
Lâm Sơ Nguyệt xuống xe tại trung tâm tài chính Minh Châu, ngẩng đầu nhìn lên, vầng hào quang khuếch tán từ phía sau tòa cao ốc, khiến nó càng thêm bao la hùng vĩ. Giữa trung tâm thành phố Minh Châu rực rỡ, cũng có một chiếc đèn, vì cô mà sáng.

 
Bước chân Lâm Sơ Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng, vừa rảo bước vừa cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, đầu nhỏ của cô và Ngụy Ngự Thành gần như chồng lên nhau. Tiến vào cổng lớn, thậm chí Lâm Sơ Nguyệt đã bắt đầu chạy chậm về phía thang máy.
 
Khi gần tới nơi, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng cười quỷ dị: “Sơ Nguyệt, đã lâu không gặp.”
 
Lâm Sơ Nguyệt như bị sét đánh, từ đỉnh đầu chém thẳng xuống lòng bàn chân, đột nhiên không kịp đề phòng mà xé cô thành hai nửa. Cô nghĩ đó là ảo giác, cũng giống như trong khoảng thời gian này cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
 
Cô cứng ngắc quay đầu lại, khi cùng Lý Thặng mặt đối mặt, mắt đối mắt, lúc này cô mới hiểu, tất cả đều là sự thật.
 
Các đường nét trên khuôn mặt của Lý Thặng giống hệt hai năm trước, ngay cả đôi mắt nhìn có vẻ ôn hòa vô hại cũng không chút thay đổi. Ví dụ như giờ phút này, anh ta nở một nụ cười thân thiện hòa nhã, nhưng Lâm Sơ Nguyệt biết, nụ cười này đang cất giấu một con dao tẩm độc.
 
Như gặp quỷ, phần đau đớn nhất trong cuộc đời cô vẫn bị lột da phơi bày.
 
Lý Thặng cao lớn, tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng, khi cười rộ lên, nét mặt sẽ lộ ra một đường cong kỳ quái, nhưng cảm giác đầu tiên anh ta mang lại cho người đối diện vẫn là thiếu niên hiền lành, sống nội tâm.
 
Anh ta dựng thẳng ngón tay, chỉ chỉ lên trên, “Tôi đã biết, cô làm việc ở đây.”
 
Trái tim của Lâm Sơ Nguyệt bị những lời này chèn ép nghiêm trọng. Cô theo bản năng cất điện thoại vào túi áo, quay đầu rời khỏi tòa cao ốc. Lý Thặng không đuổi theo, dáng người cao gầy không đứng thẳng, tan dần vào bóng tối.
 
Anh ta không đuổi theo.
 
Có một chiếc xe taxi đậu bên ngoài tòa nhà, Lâm Sơ Nguyệt kéo cửa sau ngồi lên. Bác tài xế kinh ngạc nói: “Lại là cô nha cô gái, giải quyết mọi chuyện nhanh thế sao?”
 
Chính là bác tài vừa đưa cô tới đây, ông vẫn còn đang chờ khách.
 
Lâm Sơ Nguyệt nghẹn giọng nói: “Bác tài, phiền chú quay trở lại đường cũ.”
 
Đầu ngón tay cô phát run, vân tay phải ấn hai lần mới mở được khóa điện thoại. Hai cái đầu nhỏ vẫn lặng lẽ chồng lên nhau theo năm tháng, khi chiếc xe di chuyển, vị trí của Lâm Sơ Nguyệt từng chút rời khỏi quỹ đạo.
 
Tầm mắt mơ hồ, Lâm Sơ Nguyệt nuốt cổ họng khô khan, bàn tay run rẩy, rời khỏi phần chia sẻ vị trí.
 
Điện thoại của Ngụy Ngự Thành gần như lập tức gọi tới, Lâm Sơ Nguyệt ấn im lặng, không trả lời.
 
Sau khi tự động ngắt kết nối, cô gọi điện thoại cho Hạ Sơ.
 
Vừa mở miệng, cổ họng đã nghẹn ngào, “Hạ Hạ, anh ta tìm được tớ rồi, anh ta tới tìm tớ.”
 
Hạ Sơ đang làm việc ở gần đó, vội vàng phanh gấp dừng lại bên đường, “Đừng hoảng hốt, tớ sẽ qua đó ngay.”
 
Nhanh như chớp chạy tới bờ sông đã hẹn trước, Lâm Sơ Nguyệt đang lẻ loi đứng ở đó, hai tay ôm trán.
 
“Nguyệt Nguyệt!” Hạ Sơ hoảng loạn chạy tới, dùng sức ôm lấy người, “Không sao, không sao đâu.”
 
Lúc đầu Lâm Sơ Nguyệt muốn chịu đựng, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được nữa, cô giống như một con chim bị thợ săn nhìn chằm chằm, tiếng súng vang lên, nửa cánh chim bị gãy. Cô nức nở nói: “Lý Thặng tìm được tớ, anh ta biết tớ làm ở đâu, anh ta vẫn luôn đi theo tớ.”
 

Nghe xong, Hạ Sơ giận dữ, “Mẹ nó, tên súc sinh này dây dưa mãi không dừng! Nguyệt Nguyệt, cậu đừng hoảng hốt, nếu anh ta dám xằng bậy, chúng ta sẽ báo cảnh sát, tớ không tin dưới xã hội pháp trị, còn không trị được anh ta!”
 
Lâm Sơ Nguyệt vô lực ôm lấy bản thân mình, bình tĩnh lại, yếu ớt nói: “Lý Thặng, cậu biết rồi đấy.”
 
Hạ Sơ lập tức không nói nên lời.
 
Những lời tàn nhẫn đó, có lẽ người khác sẽ sợ, nhưng áp dụng lên người anh ta, căn bản không thể trị được.
 
Mẹ của Lâm Sơ Nguyệt là Tân Mạn Châu, mười chín năm trước qua lại với một người đàn ông và sinh ra một đứa trẻ. Mối quan hệ giữa hai mẹ con đã bị chia rẽ từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt biết mình có em trai, năm ấy Lâm Dư Tinh mười hai tuổi.
 
Khách quan mà nói, sự lựa chọn hai chiều theo cảm tính không có gì đáng trách.
 
Lâm Sơ Nguyệt có thể bỏ qua việc mẹ cô sinh con với ai. Nhưng sau này cô mới biết được, người đàn ông đó và người vợ trước đã chết bệnh còn có một đứa con.
 
Đứa nhỏ đó chính là Lý Thặng.
 
Thoạt nhìn Lý Thặng có vẻ ôn hòa, nhưng tính cách lại hung ác nham hiểm cổ quái, là người có chỉ số thông minh và biết nhẫn nại. Anh ta xuất hiện trong cuộc đời của Lâm Sơ Nguyệt, giống như việc dùng nước ấm nấu ếch xanh mà trả đũa, một lần đẩy Lâm Sơ Nguyệt đến bên cạnh địa ngục.
 
Trong kỳ thực tập năm cuối, Lâm Sơ Nguyệt cố ý xin tới thành phố khác, dẫn theo Lâm Dư Tinh đi cùng. Nhưng cho dù cô đi tới đâu, Lý Thặng đều có thể tìm được. Cho dù anh ta không làm gì cả, nhưng sự tồn tại của anh ta đã giống như một bóng ma rồi.
 
Lại đó, Lâm Sơ Nguyệt bị thu hồi giấy phép hành nghề, nửa chân cô đã rơi vào địa ngục.
 
Đó là khoảng thời gian ảm đạm và chán nản nhất trong cuộc đời cô.
 
Lý Thặng giống như âm hồn không tan, chỉ cần cuộc sống của cô hơi chút ổn định, anh ta luôn có thể đả kích một cách chính xác, không nhanh không chậm mà báo cho những người xung quanh cô rằng cô có một người mẹ tồi tệ, từng làm công việc đáng khinh tới mức nào. Anh ta giống như một con ác quỷ ẩn hình, mang theo sự phán xét của thượng đế, đơn phương phủ bóng lên cuộc đời của Lâm Sơ Nguyệt, không cho cô nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.
 
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Hạ Sơ, Lâm Sơ Nguyệt trở lại thành phố Minh Châu.
 
Nơi nguy hiểm nhất, có lẽ là nơi an toàn nhất.
 
Cô không chính thức đi làm, không dám lựa chọn bất cứ công việc nào có khả năng bại lộ thân phận, mà sử dụng tài khoản nặc danh, tiếp nhận công việc sửa chữa các tài liệu liên quan tới tâm lý học.
 
Cuộc sống yên bình như vậy kéo dài một năm.
 
Ngay khi Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy mọi chuyện đều đang tốt lên, cô gặp được mấy người Chung Diễn, Ngụy Ngự Thành, chị Sướng. Cô cho rằng hạnh phúc cuối cùng cũng đến rồi, cô có thể chủ động mở cánh cửa cấm kỵ ra.
 
Cho tới giờ phút này, đống tro tàn đã bị quét sạch.
 
Lâm Sơ Nguyệt không  khóc, cả người trống rỗng tiêu cực, cô nói một câu khiến Hạ Sơ khó chịu như bị lưỡi dao cứa qua tim: “Nhưng tớ, có làm gì sai đâu?”
 
Hạ Sơ thiếu chút nữa bật khóc, “Cậu đừng nghĩ như vậy, Nguyệt Nguyệt, rất nhiều người rất nhiều người, đều yêu thương cậu, cậu hãy nghĩ tới Tiểu Tinh, nghĩ tới Ngụy Ngự Thành.”
 
Nghe thấy tên Ngụy Ngự Thành, giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt càng thêm nghẹn ngào, “Hạ Hạ, tớ……”
 
“Kít ――” Tiếng lốp xe ma sát chói tai làm gián đoạn nửa câu sau của cô. Chiếc xe Mercedes - Benz màu đen với đèn nháy kép phóng vụt qua, một giây đèn vàng cuối cùng trực tiếp quay đầu chạy về phía bên này.
 
Chiếc xe Mercedes - Benz vòng lại và phanh gấp ở trước mặt hai người, Ngụy Ngự Thành từ ghế điều khiển đẩy cửa bước xuống.
 
Một đường phong trần cấp tốc, mặt mày thâm trầm rơi thẳng xuống người Lâm Sơ Nguyệt.
 
Hạ Sơ khiếp sợ, “Nhanh như vậy? Vượt ba cái đèn đỏ.”
 
Ngụy Ngự Thành không lên tiếng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên người đột nhiên thả bồ câu(*) của anh.
 
(*): cho anh leo cây

 
Lâm Sơ Nguyệt không nghe điện thoại, anh cũng không tiếp tục gọi nữa, mà liên hệ với Hạ Sơ hỏi địa chỉ, chỉ mất khoảng mười lăm phút liền đuổi tới đây.
 
Hạ Sơ xua tay, “Tôi đi trước, hai người nói chuyện đi.” Thời điểm lướt qua trước mặt Ngụy Ngự Thành, cô hạ giọng nói: “Đêm nay hãy ở cạnh cậu ấy, cầu xin anh.”
 
Ngụy Ngự Thành không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng vẫn nghe ra sự trịnh trọng trong lời nói của cô.
 
Hạ Sơ đi rồi, anh mới khẽ thở dài một hơi, biến tức giận thành bất đắc dĩ, giọng điệu nửa trêu chọc: “Di động hỏng rồi? Hay lạc đường?”
 
Lâm Sơ Nguyệt hơi cúi đầu, thần sắc vẫn chưa rút khỏi sự u sầu.
 
Ngụy Ngự Thành cười, “Không trách em, là tại di động.”
 
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mắt, đáy mắt khẽ ửng hồng.
 
Ngụy Ngự Thành nhíu mày, “Được rồi, không trách di động, trách tôi.”
 
Mỗi một giây trầm mặc, hai mắt Lâm Sơ Nguyệt lại đỏ thêm một phần.
 
Yên lặng hồi lâu.
 
Ngụy Ngự Thành thấp giọng nói: “Là tôi mạo muội, nếu em không muốn nhìn thấy tôi.” Dừng một chút, anh nhẹ nhàng nhét chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô, “Muộn rồi, em lái xe tôi về nhà, tôi sẽ bắt taxi về sau.”
 
Kim loại lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay, Lâm Sơ Nguyệt nắm lấy theo bản năng.
 
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành buồn bã, anh gật đầu, “Lái chậm một chút.” Sau đó xoay người định rời đi. Sau khi quay lưng lại, anh mới ấn lên cánh tay trái của mình, động tác cực kỳ nhỏ.
 
Không quá vài bước, giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng, tựa như ném đá vào mặt hồ đang yên ả, “Anh bị thương ở đâu?”
 
Bước chân Ngụy Ngự Thành cứng đờ, giấu đầu lòi đuôi, “Không bị thương ở đâu cả.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vừa nói vừa bước lại gần, giọng nói như chết lặng, “Xe của anh, đầu xe bên trái bị lõm vào một mảng lớn, anh bị thương ở tay phải có đúng không?”
 
Ngụy Ngự Thành thở dài, biết không thể gạt được cô, anh bất đắc dĩ xoay người lại, dùng nụ cười để che giấu, “Lo lắng cho em nên phóng xe quá nhanh, thời điểm lái xe khỏi gara không nhìn thấy gò đá ở bên trái nên mới quệt nhẹ vào. Không sao đâu, tôi không bị thương.”
 
Xe bị đâm thành như vậy, sao có thể chỉ là “quệt nhẹ” một chút, động tác ấn tay lúc vừa rồi của anh, Lâm Sơ Nguyệt đã nhìn rõ ràng.
 
Người đàn ông này, vừa chân thành cũng thật cẩn thận.
 
Ngụy Ngự Thành thở dài lần thứ hai, “Đi công tác không vui sao? Tôi giúp em mắng Đường Diệu được không? Hay là tôi lái xe đưa em về nhà, em như vậy tôi không yên tâm.”
 
Còn chưa nói xong, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên xông tới ôm lấy anh, cú va chạm khá mạnh, Ngụy Ngự Thành lui vài bước về phía sau.
 
Trên người cô thoang thoảng mùi hương êm ái dễ chịu, nhưng kết hợp với bầu không khí giờ phút này, Ngụy Ngự Thành lại nếm ra một chút vị đắng.
 
“Có chuyện gì vậy?” Anh cúi đầu, đôi tay vẫn kiềm chế mà buông thõng giữa hai chân.
 
Lâm Sơ Nguyệt vùi mặt vào trong ngực anh, cách lớp quần áo, hơi thở nóng rực. Cô nghẹn ngào nói: “Tôi trở về sớm, vì muốn làm anh bất ngờ.”
 
Ngụy Ngự Thành run lên, lúc này, anh mới giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Tôi cảm nhận được, nếu em không tin thì nghe thử một chút, nhịp tim ở nơi này có phải đập rất nhanh hay không?”
 
Dứt lời, bàn tay anh dịu dàng ấn lên gáy Lâm Sơ Nguyệt, để mặt cô dán hoàn toàn lên ngực mình, “…… Suỵt, đừng nói chuyện, cho dù xảy ra chuyện gì, trước tiên hãy ở trong vòng tay của anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận