Chương 2
Cuối cùng vẫn không trở lại công ty.
Nửa đường, Ngụy Ngự Thành nhận điện thoại, nghe được hai câu, mặt mày băng giá tựa sương đêm, từng chút từng chút tối sầm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tư Văn nhạy bén, “Chủ tịch Ngụy?”
Ngụy Ngự Thành dựa lưng vào ghế da, nói: “Đi Thành Đông.”
Tới nơi, tài xế chậm rãi giảm tốc độ, xuyên qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy cửa Cục Công An, Chung Diễn đang bước xuống khỏi xe cảnh sát. Mới hơn hai mươi tuổi đầu, thân thể Chung Diễn đã có phần xuống sắc. Hai tay bị vặn chéo ra sau lưng, trên gương mặt trắng nõn toát ra vẻ tà khí bắt mắt.
Lý Tư Văn ngựa quen đường cũ, đi làm thủ tục.
Tụ tập đua xe, vi phạm quy định, xử phạt đúng tội. Khoảng một tiếng sau Chung Diễn được bảo lãnh ra ngoài, lầm lũi đi phía sau Lý Tư Văn, cổ áo thun màu đen nghiêng lệch sang bả vai phải, chiếc mũ kéo thấp xuống cũng không che được vết thương mới tinh trên mặt.
Ngụy Ngự Thành ngồi trong xe hút thuốc, hạ nửa cánh cửa kính, sương khói thong thả bay ra ngoài. Bầu không khí căng thẳng như sợi dây cao su bị kéo chặt, chỉ cần dùng thêm một chút sức lực là có thể đứt đoạn.
Lý Tư Văn tươi cười hòa giải, nói với Chung Diễn: “Lên xe đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Diễn đứng yên không nhúc nhích.
Ngụy Ngự Thành nhìn qua, ánh mắt sắc lẹm như dao, từng chút cắt qua da thịt.
Chung Diễn không tự giác mà run lên, cố gắng chống đỡ, duy trì vẻ quật cường.
Lý Tư Văn nhẹ giọng khuyên bảo, “Vốn dĩ công ty còn có việc, nhận được điện thoại trong Cục, chủ tịch Ngụy trực tiếp tới đây.” Sau đó lại hạ thấp thanh âm, “Nhận lỗi đi, đừng để ngài ấy khó chịu.”
Giống như bị một cái gai đâm vào xương sống, Chung Diễn hất mạnh tay, “Đừng động vào tôi!”
Lý Tư Văn có lòng tốt khuyên răn, bàn tay mới duỗi được một nửa, đã bị Chung Diễn dùng sức hất đi.
Lực đạo khá mạnh, đẩy người lui liên tiếp vài bước về phía sau.
Ngụy Ngự Thành dập thuốc, xuống xe, một tay túm chặt cổ áo Chung Diễn, trực tiếp ấn người lên thân xe. Một loạt động tác diễn ra quá nhanh, ra tay không chút lưu tình.
Chung Diễn điên cuồng ho khan, cảm giác ngũ tạng đều bị chảy máu.
Cảm xúc của Ngụy Ngự Thành cũng không hề dao động, “Từ ngày mai, ở yên trong nhà.”
Chung Diễn kêu gào: “Cháu không muốn!”
Bàn tay Ngụy Ngự Thành siết chặt lại, vẻ đau đớn trên gương mặt Chung Diễn càng sâu hơn, mặc dù không có sức lực mở miệng, nhưng ánh mắt quyết tuyệt vẫn tận hết sức lực để đối kháng, một chút cũng không muốn nhận thua.
Đôi mắt của Chung Diễn, rất giống mẹ.
Ngụy Ngự Thành mặc một thân tây trang màu đen, gần như hợp thành một thể cùng đêm trăng. Đối diện vài giây, cuối cùng anh vẫn buông tay, lạnh nhạt nói: “Nói điều kiện với cậu?”
Đối phương khinh thường không trả lời, Ngụy Ngự Thành nghiêng đầu, “Khóa xe máy của nó lại.”
Chung Diễn phản ứng kịch liệt, “Không được!”
Ngụy Ngự Thành nói: “Vậy đập đi.”
Tiếp tục là một trận ầm ĩ.
Tiếng đập cửa, tiếng đạp đổ ghế dựa, vang vọng khắp căn hộ cao nhất của Minh Châu Uyển. Lý Tư Văn nhìn người ngồi sau bàn làm việc vài lần, sắc mặt trầm tĩnh, dường như anh đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.
Trong phòng rốt cuộc Chung Diễn cũng ngừng nghỉ.
Lúc này Lý Tư Văn mới nói: “Ngày mai tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý cho Tiểu Diễn.”
Ngụy Ngự Thành không lên tiếng.
Chính Lý Tư Văn cũng hiểu, lời này nói ra có chút vô nghĩa.
Chị em Ngụy gia tình cảm sâu nặng, Ngụy Trà Phù mất nhiều năm, Chung Diễn là con trai duy nhất của chị gái, Ngụy Ngự Thành không thể mặc kệ.
Chung Diễn thừa hưởng vẻ ngoài ưa nhìn của mẹ, các đường nét trên gương mặt vô cùng đặc biệt. Mỗi khi nhìn nhau, tựa như cố nhân trở về. Tuy nhiên thằng bé lại không di truyền tính tình dịu dàng như nước của mẹ chút nào, mấy năm nay ngày càng dữ dằn ương ngạnh, đúng độ tuổi phản nghịch của thanh niên.
Ngụy Ngự Thành dồn mọi tâm huyết sức lực lên người cháu ngoại, nhưng ngược lại thằng nhóc chỉ biết phá hoại. Suốt ngày không học vấn không nghề nghiệp, uống rượu đua xe, ngay cả mạng cũng không cần.
Ngụy Ngự Thành từng đưa cháu trai tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bao nhiêu chuyên gia như vậy đều bị cậu ta làm cho tức giận tới bó tay. Chung Diễn coi đó là vinh quang, cứ như đối nghịch với Ngụy Ngự Thành mới chứng minh được cảm giác tồn tại của cậu ta.
“Bên giáo sư Chương có đề cử một phòng khám tâm lý, ngài có thể thử xem sao.” Lý Tư Văn nói: “ Người này từng đạt rất nhiều giải thưởng, nổi tiếng trong ngành, hơn nữa vẫn còn trẻ tuổi.”
Ngụy Ngự Thành giơ tay ngắt lời, mấy người đầu óc máy móc sách vở đó không thể áp dụng vào Chung Diễn. Ghế da xoay chuyển, ánh sáng từ chiếc đèn cổ trên bàn vừa vặn chiếu lên sườn mặt của anh, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, tựa như một tác phẩm điêu khắc đã hoàn thành.
“Cậu nhắn với lão Chương, không cần biết có nổi tiếng hay không, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề của thằng nhóc kia.” Ngụy Ngự Thành tạm dừng một chút, cảm thấy hai từ “giải quyết” này đặt trên người Chung Diễn có chút buồn cười. Vì thế anh dừng lại tìm từ, hạ thấp yêu cầu, “Có thể khiến Chung Diễn tình nguyện tiếp nhận tư vấn, điều kiện nào cũng được.”
Lý Tư Văn tỏ vẻ đã hiểu.
Một đêm căng thẳng, anh ấy lập tức thay đổi đề tài, “Bữa tiệc cùng Thịnh Thái, ấn định vào thứ tư?”
Ngụy Ngự Thành xoa xoa mi tâm, bả vai chìm xuống, “Thứ tư tôi phải tham gia tiệc cưới, để hôm khác đi.”
-
Bên này.
Lâm Sơ Nguyệt đi vòng một quãng đường dài, tới đường Kiều Giang mua một phần bò viên mang về nhà.
Lâm Dư Tinh ngồi trên sô pha xem TV, không cần quay đầu lại, chóp mũi khẽ động, “Bò viên tứ hỉ.”
“Mũi chó à.” Lâm Sơ Nguyệt đổi giày, đi tới xoa đầu cậu, “Rửa tay rồi ăn.”
Lâm Dư Tinh gắp miếng bò viên đầu tiên cho cô, “Chị, há miệng.”
Lâm Sơ Nguyệt đẩy trở về, “Em ăn trước đi, nước xốt rơi xuống đất rồi.”
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi vẫn còn ham ăn, lập tức đưa bò viên vào miệng, không chút khách khí. Ăn uống thỏa mãn, đôi mắt cũng sáng lên, kết hợp thêm làn da trắng, thoạt nhìn bộ dạng càng thêm hoạt bát.
Lâm Sơ Nguyệt rút khăn giấy đưa qua, “Lau miệng đi.”
Chuông cửa kêu vang.
Cô kinh ngạc, giờ này còn ai bấm cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, thì ra là Triệu Khanh Vũ.
“Chạy thật xa mới mua được, em nhìn xem, đây chính là bò viên Tiểu Tinh thích ăn đó?” Triệu Khanh Vũ đi vội, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Lâm Dư Tinh nâng đũa, gắp một miếng thịt viên phủ đầy nước xốt, “Anh Vũ, em ăn rồi.”
Triệu Khanh Vũ vào nhà, “Anh và chị em ăn ý, vậy em sẽ được ăn nhiều hơn một phần.”
Lâm Sơ Nguyệt ngăn cản, “Ăn quá nhiều không tiêu hóa được.” Dừng một chút cô lại nói “Sao anh lại tới đây?”
Nhân lúc Lâm Dư Tinh xoay người lại, Triệu Khanh Vũ ghé sát bên tai cô, “Nhớ em.”
Hai người mới tách ra không lâu, đúng là không đứng đắn, Lâm Sơ Nguyệt cười nhẹ véo cánh tay anh ta.
Triệu Khanh Vũ đi tới nói chuyện phiếm cùng Lâm Dư Tinh.
Di động của Lâm Sơ Nguyệt vang lên, là tin nhắn lịch hẹn của bác sĩ, hẹn cô 8h30 sáng mai tới xếp hàng.
Lâm Dư Tinh tham ăn, ăn bò viên rất nhanh, Lâm Sơ Nguyệt vội đi tới dọn bát, “Anh đừng chiều hư thằng bé.”
Triệu Khanh Vũ buông tay nhún vai, thấp giọng nói: “Chị em, thật hung dữ.”
Lâm Dư Tinh gãi gãi chóp mũi, chỉ cười, không phụ họa theo.
Mới chỉ một lúc như vậy, Triệu Khanh Vũ đã nhận được ba bốn cuộc điện thoại, anh ta hoặc là không trả lời, hoặc là nghiêng người ấn tắt. Kỳ thật Lâm Sơ Nguyệt đã sớm nhìn thấy tên trên màn hình.
Thời điểm điện thoại lại vang lên lần nữa, cô chủ động nói: “Anh trở về sớm một chút, đừng để mẹ anh lo lắng.”
Triệu Khanh Vũ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo. Trước khi tiến vào thang máy, anh ta đột nhiên xoay người lại ôm lấy cô, chóp mũi cọ cọ lên cần cổ Lâm Sơ Nguyệt, cảm giác lạnh lẽo khiến cô run rẩy.
Triệu Khanh Vũ có chút buồn bực: “Anh đi đây.”
Lâm Sơ Nguyệt vỗ vỗ vai anh ta cười nói: “Anh giống hệt Tiểu Tinh, đi thôi, lái xe chậm một chút.”
Trước khi cửa thang máy khép lại, Triệu Khanh Vũ còn ra dáng ra hình mà tặng cô một nụ hôn gió.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Minh Uyển Lam lại gọi điện thoại tới, Triệu Khanh Vũ bực bội, “Mẹ, mẹ có thể đừng như vậy hay không.”
“Thứ bảy mẹ hẹn Lâm Lâm đến nhà ăn cơm, con phải về nhà.”
Triệu Khanh Vũ đóng sầm cửa xe, “Con không về! Con không ăn!”
-
Mới tám giờ sáng mà trước cửa khoa tim mạch đã xếp thành hàng dài, đợi Lâm Dư Tinh có kết quả kiểm tra thì cũng tới giờ ăn trưa rồi. Để thuận tiện, bác sĩ quen thường cho cậu nhận báo cáo kiểm tra xong rồi mới đi ăn cơm.
Lấy thuốc đi ra, xe của Hạ Sơ đã sớm dừng trước cổng lớn, vẫy tay với hai người từ xa, “Sơ Nguyệt, Dư Tinh.”
Đúng lúc cô ấy có việc ở gần đây, tiện đường tới đón hai người bọn họ đi ăn trưa. Đoạn đường chỉ hơn mười mét, Lâm Dư Tinh đi đường rất chậm, mặc dù vậy, sau khi lên xe cậu vẫn có chút thở dốc.
“Đã bảo chị em lấy xe của chị mà lái, như vậy không tiện hơn sao.” Hạ Sơ nói mãi không ngừng, “Muốn ăn món gì, chị Hạ mời khách.”
Lâm Dư Tinh thật cẩn thận nói: “Có thể ăn hamburger không?”
Hạ Sơ liếc mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt, “Thật đáng thương.”
Lâm Sơ Nguyệt chậc một tiếng “Hai người diễn xong rồi, tớ còn có thể nói gì?”
Thể trạng Lâm Dư Tinh quả thật tương đối đặc biệt, không phải cô tiếc tiền mua mấy cái hamburger, chỉ là cô sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối diện với đôi mắt chờ mong của thiếu niên, Lâm Sơ Nguyệt mềm lòng, nói: “Ăn đi.”
Lâm Dư Tinh nở nụ cười tươi sáng của tuổi trẻ, Hạ Sơ vươn một tay về phía sau, cùng cậu chạm tay, “Ăn hai cái nha.”
Vì ở trước mặt không tiện hỏi, thời điểm lấy cơm, Hạ Sơ mới trộm nói: “Tình huống kiểm tra thế nào?”
“Vẫn vậy thôi.” Lâm Sơ Nguyệt bình thản nói: “Sợi đàn hồi tại nội tâm mạc vẫn chưa hạ xuống. Bác sĩ nói, lần sau kiểm tra, nếu vẫn không được, vậy chỉ có thể nội soi.”
Hạ Sơ gật đầu, “Nghe bác sĩ.”
Lâm Dư Tinh thèm muốn điên rồi, cúi đầu ăn uống thỏa thích. Hạ Sơ nhìn mà đau lòng, “Ngày thường chị em thường xuyên ngược đãi em đúng không? Cậu ấy không cho em ăn một bữa cơm no sao?”
Lâm Dư Tinh ngậm nửa miếng đùi gà cay, chưa kịp nuốt xuống đã vội vã giải thích: “Không không không, chị em rất tốt.”
Hạ Sơ cười tủm tỉm, “Triệu Khanh Vũ có được không?”
Cổ họng Lâm Dư Tinh lăn lộn, nuốt miếng thịt đùi gà trong miệng xuống, nghẹn nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Hạ Sơ gật đầu, “Ngay cả Tiểu Tinh cũng không hài lòng.”
Lâm Sơ Nguyệt vỗ mu bàn tay cô, “Triệu Khanh Vũ làm gì cậu? Lúc nào cậu cũng coi anh ấy như kẻ thù.”
Hạ Sơ không tiếp lời, vội chuyển đề tài, “Đúng rồi, đúng lúc có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
Lâm Sơ Nguyệt rút khăn giấy đưa cho Lâm Dư Tinh, “Cậu nói đi.”
“Bên giáo sư Chương có giới thiệu một nam sinh, tính cách không tốt lắm, táo bạo dễ nổi giận, lại đặc biệt biết gây chuyện. Người trong nhà đã mời rất nhiều giáo sư về tâm lý, nhưng tất cả đều bị cậu ta đuổi đi.” Hạ Sơ hỏi: “Cậu có muốn thử hay không?”
Lâm Sơ Nguyệt đang định mở miệng.
Hạ Sơ biết suy nghĩ của cô, “Người nhà nam sinh kia nói, chỉ cần có hiệu quả, những chuyện khác không quan tâm, số tiền bỏ ra cũng rất thoải mái -- con số này.”
Hạ Sơ khoa tay múa chân miêu tả con số, xác thật tương đối rộng rãi.
Lâm Sơ Nguyệt không phải người chết vì sĩ diện, Lâm Dư Tinh cần rất nhiều tiền để duy trì mạng sống, chỉ cần có cơ hội cô đều sẽ thử.
“Thật sự không có yêu cầu gì khác?” Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu.
“Không yêu cầu, thằng nhóc kia quá ngang bướng, người lớn trong nhà cũng bất chấp tất cả.” Hạ Sơ nói: “Nếu cậu cảm thấy ổn, tớ sẽ gửi tài liệu sang cho cậu.”
“Thời gian thì sao?”
Hạ Sơ kiểm tra ghi chú trong điện thoại, “Ấy, cũng hơi gấp. Tuần sau, phố Trung Hải, Minh Châu Uyển.”
Lâm Dư Tinh đang chuyên tâm ăn uống bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt cong cong, giọng nói như hạt bụi nhảy trong nắng: “Chị, em biết! Căn nhà đắt nhất thành phố Minh Châu ở đây.”
Lâm Sơ Nguyệt duỗi tay xoa tóc em trai, sau đó nói với Hạ Sơ: “Được, để tớ thử xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...