Chương 10
Lâm Sơ Nguyệt bần thần đứng tại chỗ, lời này của Ngụy Ngự Thành khiến người ta cái hiểu cái không. Anh lên lầu bước vào phòng đọc sách, không lâu sau, Lâm Sơ Nguyệt nhận được điện thoại.
Triệu Khanh Vũ rút đơn kiện, Hạ Sơ không có việc gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn về chỗ rẽ phía tầng hai, bóng dáng của Ngụy Ngự Thành đã sớm biến mất, chỉ để lại một lời nói tựa ngàn vàng.
Trên lầu, Ngụy Ngự Thành còn chưa ngồi ấm chỗ, Chung Diễn đã lỗ mãng hấp tấp xông vào, cậu giơ chiếc điện thoại trong tay lên, kích động hỏi: “Cậu, cậu nói với chị ấy chưa?”
Chiếc ghế da xoay một đường vòng cung nhẹ nhàng, Ngụy Ngự Thành ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu một cái.
“Cháu phải nói với Hiểu Phong rất lâu, cậu ta mới bằng lòng nhờ ba cậu ta hỗ trợ, cậu ta còn dám cằn nhằn kể khổ với cháu qua điện thoại nữa chứ.” Cảm xúc của Chung Diễn có phần phập phồng, một chút tự hào lại có cả một chút ghét bỏ. Nhưng trông Ngụy Ngự Thành có vẻ hơi hốt hoảng, bộ dạng không muốn để ý tới cậu.
Chung Diễn tưởng mình làm phiền đến anh, ngữ điệu chậm lại hai nhịp, giải thích nói: “Cháu nhìn thấy xe cậu trở về, nghĩ thuận tiện, nên mới gửi tin nhắn cho cậu.” -- Một tin nhắn ngắn gọn, nhờ Ngụy Ngự Thành vào nhà nói với Lâm Sơ Nguyệt, chuyện đã được giải quyết, đồng thời còn dặn cô đừng ra ngoài chạm mặt tra nam.
Ngụy Ngự Thành bình tĩnh nói: “Ừm, ra ngoài đi.”
Chung Diễn chỉ chỉ bên ngoài, “Nơi này không tiện đánh xe, cháu lái xe đưa chị ấy tới đồn công an.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đứng lại.” Giọng nói của Ngụy Ngự Thành đầy áp lực, “Cậu nói rồi, cháu không được phép lái xe.”
Chung Diễn phạm phải quá nhiều chuyện, thiếu đòn thiếu dạy dỗ, có lần cậu cùng đám hồ bằng cẩu hữu (*) lên đỉnh núi đua xe, khi tới khúc cua thì bị ngã, sau gáy khâu sáu mũi, gương mặt bê bết máu. Ngụy Ngự Thành tới bệnh viện, chuyện đầu tiên mà anh làm chính xé nát bằng lái xe của cậu.
(*):Bè mà không phải bạn, bạn xấu
Thời điểm mấu chốt, Chung Diễn không dám tranh luận, sau khi bình tĩnh lại, cậu cũng cảm thấy hình như mình quá nhiệt tình rồi.
Không cho đi thì thôi, cậu gãi gãi lông mày, cắm một tay vào túi cà lơ phất phơ muốn rời đi.
Ngụy Ngự Thành đứng dậy “Cậu lái.”
Đi tới cửa, tại nơi mà Chung Diễn còn đang nâng tay sững sờ, giọng nói bình tĩnh:
“Cùng đi.”
Tâm tư của Ngụy Ngự Thành, kín kẽ tới mức một giọt nước cũng không lọt. Khi ngồi trên xe, Chung Diễn vẫn không rõ cậu mình quanh co lòng vòng như vậy để được cái gì. Cậu muốn khoe khoang, nhưng lại cảm thấy có chút nông cạn, Lâm Sơ Nguyệt ngồi trên ghế sau, hình như cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Chung Diễn nghẹn đến hoảng, ám chỉ nói: “Chị không muốn nói gì sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn cậu một cách khó hiểu, nếu phải cảm ơn thì cũng là cảm ơn Ngụy Ngự Thành, đâu liên quan gì tới cậu.
Một quyền này của Chung Diễn như đánh vào bông, cậu khó chịu quay đầu đi, nghẹn cơn buồn bực ở trong lòng.
Tới đồn công an, Lâm Sơ Nguyệt vội vàng xuống xe. Chạy vài bước lại lộn trở về, Chung Diễn hơi lên tinh thần, dựng thẳng eo, chuẩn bị nói “Không cần cảm ơn”.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Nguyệt hơi khom lưng, nhưng là hướng về Ngụy Ngự Thành.
Ngụy Ngự Thành duỗi tay cầm bao thuốc, lấy ra một điếu kẹp ở giữa ngón tay. Anh không trả lời, chỉ nhìn cô.
Lâm Sơ Nguyệt đi rồi.
Chung Diễn ngồi ghế phó lái mới hồi tỉnh, cậu tức giận gào lên: “Cháu giúp chị ấy một chuyện lớn như vậy, vì sao chị ấy không cảm ơn cháu!”
Ngụy Ngự Thành thả điếu thuốc vào trong hộp, ném vào ô đựng đồ, rất có khí chất của trưởng bối mà nhắc nhở: “Khách khí với phụ nữ một chút.”
-
Hạ Sơ ngồi trên chiếc ghế dài tại phòng khách, vẻ mặt phiền muộn. Vừa nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt liền giống như đứa trẻ chịu ấm ức.
Lâm Sơ Nguyệt bị dọa mất nửa cái mạng, đang định phát giận, nhưng vừa thấy bộ dạng này của Hạ Sơ, trong lòng lại có chút chua xót. Cô mỉm cười, “Lần sau đừng hành động một mình, nếu không, người bị bắt nạt sẽ là cậu.”
Hạ Sơ hít hít mũi, “Đừng, để lại một người, ít nhất cậu còn có thể vớt tớ ra ngoài.”
Lâm Sơ Nguyệt bước tới ngồi cạnh Hạ Sơ.
Hạ Sơ hỏi: “Họ Triệu kia vì sao lại đột nhiên giải hòa?”
“Tìm người giúp đỡ.”
Nói xong, hai vị cảnh sát nhân dân làm thủ tục bước vào, gọi Hạ Sơ đi ký tên. Trong đó có một người trẻ tuổi đột nhiên nở nụ cười với Lâm Sơ Nguyệt, “Giúp tôi gửi lời hỏi thăm A Diễn nhé.”
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, ngay sau đó cô lập tức hiểu ra vấn đề.
Sự tình được giải quyết, Hạ Sơ lại sinh động trở lại. Có lẽ chính sự cặn bã của Triệu Khanh Vũ đã khiến cô ấy phải kinh ngạc, ngay cả mắng cũng lười mắng. Chỉ là không ngừng hỏi thăm: “Này, cậu nhờ ai giúp đỡ vậy, hiệu suất làm việc cũng quá tuyệt đi.”
Ra khỏi đồn công an, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy chiếc xe Mercedes màu đen quen thuộc vẫn còn đậu ở đó.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của Ngụy Ngự Thành.
Lâm Sơ Nguyệt dặn Hạ Sơ đứng chờ tại chỗ, còn cô một mình đi qua. Trong lòng khốn đốn, không thích giấu giếm, cho nên trực tiếp hỏi thẳng: “Không nhìn ra, đường đường là người lớn lại thích đoạt công lao với cháu trai của mình.”
Ngụy Ngự Thành hơi nhướng mi, không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, “Tôi chưa từng nói đó là tôi.”
Cũng phải, từ đầu đến cuối, người đầy lòng cảm kích, chủ động nói lời cảm ơn, vẫn luôn là cô. Nghĩ như vậy, ngược lại là lỗi của chính mình.
Bị tầm mắt của Ngụy Ngự Thành theo đuổi quá chặt, Lâm Sơ Nguyệt vô thức quay đầu đi. Không muốn để anh chiếm thế thượng phong, vì vậy cô hỏi lại: “Nếu có ‘lòng tốt’ làm tài xế, hà tất còn phải kéo theo Chung Diễn đi cùng.”
Bầu không khí im lặng kéo dài.
Ngay khi Lâm Sơ Nguyệt cho rằng anh xấu hổ không còn lời nào để nói, thì Ngụy Ngự Thành lại mở miệng: “Vì sợ em không chịu ngồi xe của tôi.”
Ngụy Ngự Thành không tiếp tục nói mấy lời sáo rỗng, thấy cô bình an ra ngoài, sự tình coi như đã được giải quyết.
Người đi rồi, Hạ Sơ thảnh thơi bước tới, nhướng mày nói: “Còn phát ngốc cái gì đó.”
Từ thần sắc của Lâm Sơ Nguyệt, rất dễ nhìn ra điều khác thường.
Hạ Sơ thấu hiểu, “Là người đó giúp sao?”
“Không phải.”
“Có phải hay không không quan trọng.” Hạ Sơ bĩu môi, “Lần trước cậu nói anh ta là phụ huynh, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.”
Lâm Sơ Nguyệt không đáp lời, bộ dạng có vài phần trốn tránh.
Điều này khiến cho tinh thần Hạ Sơ vô cùng phấn chấn, suốt khoảng thời gian sau đó, cô ấy chỉ một mực lăng xăng hỏi thăm. Lâm Sơ Nguyệt thật sự không còn cách nào, hối lộ bằng thức ăn cũng không chặn được miệng bạn học Tiểu Hạ, cô ngại phiền tức giận mắng mỏ, nhưng đổi lại là một gương mặt tươi cười xinh đẹp của bạn học Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vô tâm không phế da mặt cũng đủ dày.
Hai người là bạn thân thời đại học, sau khi tốt nghiệp cũng trải qua rất nhiều chuyện, chính là kiểu tình bạn hoạn nạn thấy chân tình danh xứng với thực. Hạ Sơ cũng không phải người nhiệt tình chào đón tất cả mọi người, chỉ bằng khí thế mài đao lấy mạng Triệu Khanh Vũ, đã đủ biết tình cảm giữa cô ấy và Lâm Sơ Nguyệt sâu sắc như thế nào.
“Cậu còn không nói, tớ sẽ tự mình đi điều tra.” Hạ Sơ kéo dài âm điệu, “Cậu của Chung diễn nha, chủ tịch Ngụy thị nha, cũng không phải chuyện gì khó điều tra.”
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, “Sợ cậu rồi đấy.”
Thứ sáu, Chung Diễn gọi điện thoại tới, nói cùng người nhà ăn sinh nhật, cho cô nghỉ ngơi một ngày. Lâm Sơ Nguyệt cũng tranh thủ hẹn Hạ Sơ ra ngoài tụ tập.
Trong khoảng thời gian này, áp lực công việc của Hạ sơ rất lớn, muốn thả lỏng một chút nên trực tiếp đưa người tới club.
Cô ấy là khách quen của club này, vừa ngồi xuống cạnh quầy bar đã bắt đầu khoác lác với người phục vụ, là một tiểu thịt tươi mới tới. Thế nhưng tiểu thịt tươi này lại chỉ nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, Hạ Sơ chậc một tiếng, “Này này này, đập quán nha.”
Lâm Sơ Nguyệt chống má, nở nụ cười quyến rũ động lòng người.
Phòng bao vip ở trên tầng hai liên tục truyền ra mấy tiếng động ồn ào, thỉnh thoảng lại có người mặt đầy bánh kem cười ha hả chạy ra ngoài. Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có lẽ là tổ chức sinh nhật.
“Đừng nhìn, tới, nói chính sự đi.” Hạ Sơ lớn tiếng: “Nói chuyện giữa cậu và Ngụy Ngự Thành.”
Âm lượng này, quả thực, lớn tới mức không thể lớn hơn.
Ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu hắt xuống nền gạch tối, vòng sáng hết đóng lại mở, hăng hái biến đổi. Phía sau quầy bar khoảng hai mét, tại lối đi ẩn sau cây cột La Mã, nối thẳng lên phòng bao vip ở trên tầng hai, có một đôi giày da Chelsea màu nâu, khi nghe thấy tên của mình, bất chợt dừng bước.
Tiếng va chạm ồn ào của điệu nhảy Disco gần như kết thúc, hai nhịp trống cuối cùng “Thùng thùng”--
“Hai năm trước tớ đi Boston, từng cùng anh ta……” Lâm Sơ Nguyệt tạm dừng nửa giây, nói: “Kết giao.”
Hạ Sơ trừng lớn đôi mắt, “Hai người từng nói chuyện yêu đương?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, “Không phải.”
Cô biết, chuyện này rất khó tưởng tượng. “Cậu, cậu và anh ta” Mắc nghẹn nửa ngày, Hạ Sơ mới phiền muộn mà dựng thẳng ngón cái lên, “Tớ phải khen ngợi cậu một câu quá giỏi.”
Lâm Sơ Nguyệt nhẹ nhàng đẩy tay Hạ Sơ, cười nói: “Không phải thế.”
Hạ Sơ thò lại gần, “Phải phải phải, tình dục mới là chủ yếu.”
“Tránh sang một bên.” Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, gương mặt ửng hồng.
“Chính là lần cậu tới Mỹ tìm người nhỉ.” Hạ Sơ hồi tưởng lại, đại khái có thể xâu chuỗi được tiền căn hậu quả.
Năm đó, Lâm Dư Tinh bệnh nặng, bệnh viện trực tiếp đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch. Lâm Sơ Nguyệt bôn ba khắp nơi, mệt mỏi tới kiệt sức, mắt thấy em trai vật lộn giãy giụa hết lần này tới lần khác trong bàn tay tử thần.
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ, nếu cô có thể nhẫn tâm một chút, nếu cô buông tay. Có lẽ, với cô, với Lâm Dư Tinh, đều là một loại giải thoát.
Lâm Dư Tinh hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, hơi thở mong manh, câu đầu tiên mà cậu nói chính là: “Chị ơi, chị đừng khóc.”
Năm chữ ngắn ngủi, lập tức cắt đứt sự do dự của Lâm Sơ Nguyệt.
Cô thay Lâm Dư Tinh đưa ra lựa chọn, cũng trả lời năm chữ: “Đừng sợ, chị ở đây.”
Đợi bệnh tình của Lâm Dư Tinh ổn định hơn một chút, Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát bay sang Mỹ.
Sự đau khổ này, không nên để một mình cô và Lâm Dư Tinh đơn độc gánh vác. Người đã sinh ra mình nhưng lại không nuôi dưỡng mình thì có tư cách gì mà tiêu sái tự tại. Đừng nói tới nước Mỹ, ngay cả Bắc Cực cô cũng phải tìm tới yêu cầu một lời giải thích.
Lâm Sơ Nguyệt gọi điện thoại cho đối phương, đối phương tỏ vẻ không sao cả, “Con tới đây, nhân tiện chơi đùa vui vẻ nhé.”
“Chơi? Tôi làm gì có tâm trạng chơi đùa!”
“Được rồi được rồi, không chơi thì không chơi, đặt vé máy bay chưa, mẹ tới đón con.”
Đến Boston, Lâm Sơ Nguyệt khờ dại chờ ở sân bay ba tiếng đồng hồ.
Cô lần theo địa chỉ bưu điện ngày thường hay gửi đồ, phòng trọ đã sớm thay đổi khách thuê.
Một người dị quốc tha hương bỗng chốc bốc hơi, Lâm Sơ Nguyệt tính tình ngoan cường, đâu dễ dàng chịu buông tha. Cô lao lực tìm hiểu, rốt cuộc cũng tìm được một địa chỉ không mấy chắc chắn. Đó là nơi trăng gió phong trần, cô một thân lam lũ, không thích hợp tiến vào nơi đó.
Tất nhiên người cũng tìm không ra, sợi dây liên kết cuối cùng đã đứt.
Lâm Sơ Nguyệt khóc lóc thảm thiết, một đường này cô đã quá mệt mỏi, cô không nhớ nổi tên quán bar mà mình đã tới, hồi ức khi ấy, hơn phân nửa là thống khổ và phát tiết.
Hạ Sơ thăm dò: “Có phải trước đó cậu và Ngụy Ngự Thành từng quen biết hay không?”
“Không quen biết.” Lâm Sơ Nguyệt đáp một cách dứt khoát.
“Cho nên chỉ đơn thuần là……”
Lâm Sơ Nguyệt nói: “Gặp nhau mà thôi.”
“Hiện tại thì sao?”
“Lần đầu tiên biết, thế giới nhỏ như vậy.”
Đây đều là lời nói làm ra vẻ, không đã ghiền. Hạ Sơ tiếp tục chất vấn: “Vậy thời điểm gặp lại Ngụy Ngự Thành, cậu cảm thấy thế nào?”
Câu hỏi này, khiến thân hình phía sau cột La Mã khẽ nhúc nhích. May mắn thay, DJ thay đổi nhạc nền, tạm thời đổi sang dòng nhạc khiêu vũ yên bình nhẹ nhàng. Từ góc độ này nhìn qua, Lâm Sơ Nguyệt ngồi trên chiếc ghế chân cao, váy cao hơn đầu gối khoảng hai tấc, bắp chân gầy cân đối, bộ dạng vô cùng hút mắt.
Đôi giày cao gót nhạt màu lơ lửng giữa không trung, mũi giày khi thì lên cao khi lại xuống thấp, kéo theo trái tim Ngụy Ngự Thành cũng nâng lên hạ xuống. Anh nghe thấy Lâm Sơ Nguyệt, nhẹ giọng đáp:
“Ánh mắt đầu tiên ấy, thật sự không nhận ra.”
Trái tim đang thăng hoa bất chợt rơi xuống, không có đệm chống đỡ, rơi mạnh xuống nền xi-măng, sứt một đoạn, thiếu một góc, vặn vẹo và biến dạng.
Hạ Sơ kinh ngạc, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới đưa ra một lời giải thích duy nhất, “Ở chỗ cậu mà anh ta không có tồn tại cảm giác như thế, vậy chắc hẳn…… anh ta cũng không mạnh mẽ lắm.”
May mắn nhờ có hiệu ứng ánh sáng, nửa tối nửa sáng, đã che khuất đi vẻ mặt phẫn nộ bất đắc dĩ của người đàn ông.
Âm nhạc xao động lại vang lên một lần nữa, giọng nói của hai người đã không còn nghe thấy.
Trở về phòng bao, ngay khi cửa phòng được đẩy ra, bóng dáng Chung Diễn vốn đã dự tính từ lâu chợt lóe lên, lớn gan quệt bánh kem vào má phải của Ngụy Ngự Thành, trong giọng nói tràn ngập không khí vui mừng:
“Cậu! Sinh nhật vui vẻ!! Hôm nay cậu có vui không?!!”
Thân phận còn đặt ở đó, cho dù có làm càn thì cũng phải giữ chừng mực. Đây là Chung Diễn, đổi lại thành người khác, nói nhiều một câu cũng khiếp đảm, càng miễn bàn đến quệt bánh kem lên mặt chủ tịch Ngụy.
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành trầm xuống, giống như mây đen bao phủ trên mặt biển, sâu không thấy đáy, nhìn thôi đã thấy sợ. Ánh mắt chuyển dời về phía Chung Diễn, giây tiếp theo dường như muốn chặt đứt cánh tay này ngay tại chỗ.
Vui vẻ?
Sinh nhật tuổi 35, quả thật vô cùng vui vẻ.
Trên đường trở về nhà, Ngụy Ngự Thành quở trách Chung Diễn 40 phút. Thấy cậu đầu tóc vàng hoe, nhìn không vừa mắt, gần như ra lệnh nói: “Ngày mai đi nhuộm đen.”
Chung Diễn không biết sống chết, còn ngốc nghếch thò đầu lại gần, “Cậu, cháu để tóc vàng mới đẹp.”
“Đầu trọc càng đẹp hơn.” Ngụy Ngự Thành hừ lạnh.
Chung Diễn trở lại chỗ ngồi của mình, cũng coi như có ánh mắt mà tránh xa. Giờ phút này Ngụy Ngự Thành tuyệt đối không dễ chọc, nói cái gì cũng bị đẩy trở về. Thế nhưng hiển nhiên Ngụy Ngự Thành không có ý tứ buông tha.
“Ngày thường cháu hay chơi mấy trò này, có cảm thấy mình ngây thơ hay không?”
“Có thể ngồi thẳng không? Không có xương sống phải không?”
“Cậu nói chuyện với cháu, thái độ của cháu như vậy à?”
Ngược lại Chung Diễn cũng không tức giận, chỉ thảnh thơi quay mặt đi, “Khó trách.”
Ngụy Ngự Thành dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cậu.
Chung Diễn nói: “Hiện tại cháu vẫn chưa có mợ.”
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành không thay đổi, nhưng cảm xúc cả đêm nay, bỗng nhiên bị tiêu tán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...