Chương 1
Quá nửa tháng tám, nhiệt độ không khí chẳng khác nào nước sôi ùng ục.
Lần thứ ba Hạ Sơ gửi tin nhắn thoại tới, ngữ khí đã có phần thay đổi: “Còn phải đợi bao lâu nữa? Tớ sắp bị sấy khô thành khoai tây chiên rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Nguyệt mở loa ngoài, duỗi tay về phía trước: “Bác tài, bạn cháu sắp thành bùn rồi, bác trả lời giúp cháu một câu được không ạ?”
Tài xế tính tình chậm chạp, ngay cả nói chuyện cũng chậm rãi: “Nhanh thôi, qua nốt khúc cua này là tới rồi.”
Một khúc cua hai mươi phút, đừng nói Hạ Sơ, Lâm Sơ Nguyệt cũng hận không thể tự mình lái xe. Sau khi gặp mặt, Hạ Sơ cũng không oán giận, chỉ nói: “Cậu lấy chiếc xe đểu kia của tớ mà lái, di chuyển cho thuận tiện.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Không cần đâu.”
“Cậu không cần, nhưng Tiểu Tinh chắc chắn sẽ cần. Mỗi lần tới bệnh viện, chỉ một đoạn đường ngắn mà thằng bé đều thở không ra hơi.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn nói không cần.
Hai người chơi với nhau từ thời đại học, nhiều năm tình nghĩa, Hạ Sơ đã quá hiểu bạn mình rồi, “Được, không ép cậu, thời điểm cần dùng cũng đừng khách khí với tớ. Ăn cơm thôi, tớ sắp chết đói rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Hạ Sơ tốt nghiệp thạc sĩ thì tới làm việc tại khoa tâm lý của bệnh viện nhân dân thành phố. Tuy nhiên, vì ngại không đủ tiền tiêu nên Hạ Sơ đã xin nghỉ việc, tự mình mở một phòng khám tâm lý riêng.
Gần nhất công việc không quá thuận lợi, cô ấy ôm một bụng bực tức, “Tuần trước tớ vừa tiếp đón một bệnh nhân, cậu bé kia đang học lớp 8, thời điểm trộm mặc tất lưới và đi giày cao gót thì bị ba bắt được. Người lớn trong nhà đưa cậu bé tới chỗ tớ, hết mắng lại đánh. Cậu đoán xem thế nào? Đứa nhỏ kia trực tiếp đâm đầu vào tường, phải gọi cả xe cứu thương.”
Hạ Sơ nhớ lại vẫn tức giận đến ngứa răng, “Ba mẹ kiểu gì không biết.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, “Còn tư vấn nữa không?”
“Có chứ.” Hạ Sơ nói: “Buổi chiều tớ tới bệnh viện thăm đứa nhỏ kia, rất đáng thương. Nhưng ba mẹ kỳ quái lại giỏi gây chuyện như vậy, quả thực chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì.”
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười, “Cậu cứ từ từ.”
Hạ Sơ luôn cảm thấy bộ dạng Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt cong lên một độ cong mềm mại, giống như dòng sông mùa xuân vừa thức tỉnh lại sau mùa đông, ôn hòa dễ chịu.
Khi còn học ở Đại học Sư Phạm, Lâm Sơ Nguyệt là một người rất tỏa sáng, chỉ tiếc……
Không muốn đụng chạm tới đề tài không thoải mái, Hạ Sơ hỏi: “Gần đây Triệu Khanh Vũ bận rộn chuyện gì? Lần trước sinh nhật Tiểu Tinh cũng không nhìn thấy anh ta.”
“Ngày đó bạn học của anh ấy từ Túc Thiên tới đây, anh ấy đi đón người.”
“Tình nguyện đi đón bạn học, cũng không tới chỗ cậu?” Hạ Sơ trợn trắng mắt không chút che giấu.
Lâm Sơ Nguyệt cười bất đắc dĩ, “Cậu và anh ấy có thù oán à, anh ấy làm gì cậu cũng không vừa mắt.”
Hạ Sơ từ chối cho ý kiến.
Lễ Giáng Sinh năm ngoái, Hạ Sơ đang xuống lầu, từ trong điện thoại nghe nói hai người ở cạnh nhau, cô ấy tức giận tới mức sảy chân lăn từ trên cầu thang xuống dưới, vỡ đầu chảy máu, phải chống nạng cả tháng mới khỏi.
Trực giác kỳ diệu của bạn thân cũng được, mê tín cũng không sao, tóm lại, cô ấy không quá ưng ý Triệu Khanh Vũ.
Tướng mạo Triệu Khanh Vũ không tồi, điều kiện gia đình cũng khá giả. Anh ta có một người cậu là lãnh đạo của tập đoàn Hối Trung. Tập đoàn Hối Trung lập nghiệp bằng việc nghiên cứu vật liệu phân tử nano, liên kết với nhiều trường học trong nước thành lập phòng thí nghiệm, trong tay nắm giữ mấy bằng sáng chế quốc gia. Bốn năm trước, thay đổi hội đồng quản trị, cậu của Triệu Khanh Vũ đao to búa lớn cải cách mạnh mẽ, mỗi năm số thuế phải nộp chiếm một nửa tổng số thuế thu vào của thành phố Minh Châu.
Triệu Khanh Vũ thường xuyên nhắc tới người này, cho dù là họ hàng xa cách mấy tầng quan hệ thì cũng là điều đáng tự hào.
Hạ Sơ luôn cảm thấy Triệu Khanh Vũ có chút huênh hoang, lại không đủ đàn ông. Lâm Sơ Nguyệt không để bụng, ở trong mắt cô, Triệu Khanh Vũ là người rất có kiên nhẫn, lúc trước anh ta theo đuổi cô hơn nửa năm, mặc kệ cô lạnh mặt như thế nào, trước sau cũng chưa từng buông tay.
Tình huống trong nhà Triệu Khanh Vũ, Lâm Sơ Nguyệt không quá hiểu biết. Yêu nhau chưa được bao lâu, cô cũng không phải loại người muốn dò xét tới cùng. Ở bên nhau, có thể chân thành quan tâm tới nhau là tốt lắm rồi.
Cơm nước xong, Hạ Sơ lôi kéo Lâm Sơ Nguyệt đi dạo phố.
8h30, Triệu Khanh Vũ lái xe tới đây, nhiệt tình chào hỏi: “Hạ đại mỹ nữ.”
Hạ Sơ không thuận theo, cố ý nói: “Mỹ nữ thì không dám nha.”
Lâm Sơ Nguyệt mờ ám véo tay cô, “Đừng mà.”
Hạ Sơ hừ hừ, “Xem cậu bảo vệ anh ta kìa.”
Triệu Khanh Vũ sờ gáy, “Hôm khác mời em đi ăn cơm.”
Hạ Sơ chỉ quơ quơ tay, “Đi chậm một chút.”
Có thể nói cảnh đêm thành phố Minh Châu là tuyệt nhất, đặc biệt là đoạn đường vành đai 2 trên cao chạy dài mười mấy km này, thẳng tắp rộng mở, sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối mang lại một vẻ đẹp vô cùng đặc biệt. Chạy tới vị trí có thể đỗ xe, Triệu Khanh Vũ tấp vào lề đường.
Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Khanh Vũ lấy ra một túi hạt dẻ đường từ trong ngăn chứa đồ tại cửa xe, “Còn nóng, mau ăn đi.”
Mở ra thì thấy tất cả hạt dẻ đã được bóc vỏ, từng hạt, vàng óng mềm mại.
Triệu Khanh Vũ cười nói: “Kỳ thật anh tới từ sớm, nhưng ngồi ở trong xe bóc xong hạt dẻ mới gọi điện cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, sau đó cũng cười rộ lên, cô đút cho anh ta hạt dẻ đầu tiên. Tiếp theo lấy ra lọ kem dưỡng tay từ trong túi xách, sau khi xoa nóng trong lòng bàn tay, cô nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Triệu Khanh Vũ, “Ngửi thử xem có thơm không?”
Triệu Khanh Vũ gật đầu thật mạnh, “Thơm.”
-
Đưa người trở về nhà, Triệu Khanh Vũ vòng nửa thành phố, gần chín giờ mới về tới nhà. Thời điểm dì giúp việc trong nhà ra mở cửa có nhắc nhở một tiếng.
Triệu Khanh Vũ kinh ngạc: “Thật à?”
Khi nói chuyện, ngữ điệu của anh ta có phần thân mật hơn.
Dì nói: “Đang nói chuyện với ba cậu ở trên lầu.”
“Mẹ gửi cho con rất nhiều tin nhắn, dặn con về sớm một chút, con ngay cả điện thoại của mẹ cũng không nhận.” Minh Uyển Lam khép áo choàng, vẻ mặt không vui bước xuống lầu, “Lại ở bên cạnh cô ta có phải không?”
Triệu Khanh Vũ cúi đầu đổi giày, ngữ khí có phần mất kiên nhẫn, “Mẹ, con đã nói là con bận.”
“Ở bên cạnh cô ta thì có gì mà bận, không làm việc đàng hoàng.” Lời này nói ra, khắp nơi đều là vẻ không hài lòng. Minh Uyển Lam vòng sang bên trái con trai, “Hiếm khi cậu con mới tới một lần, con cũng không biết trở về mà lộ mặt.”
Triệu Khanh Vũ nghiêng người, dùng sự trầm mặc để đối kháng.
Minh Uyển Lam lại vòng sang bên phải, “Tình huống hiện tại nhà chúng ta không phải con không biết, năm nay làm ăn không tốt, ba con cũng sứt đầu mẻ trán. Nếu không có một chỗ dựa mạnh mẽ, có thể chống đỡ trong bao lâu? Lần trước giới thiệu đối tượng cho con, con lại không đồng ý.”
“Mẹ.” Triệu Khanh Vũ không thể nhịn được nữa.
“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con.” Minh Uyển Lam vừa đấm vừa xoa, bất đắc dĩ thở dài, “Thông cảm cho ba mẹ một chút, ba mẹ lớn tuổi rồi, làm việc gì cũng không dễ dàng.”
Khóe miệng Triệu Khanh Vũ khẽ run rẩy, “Con có bạn gái rồi.”
Trong lúc hai mẹ con đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí căng thẳng bất chợt bị phá vỡ bởi động tĩnh bước xuống lầu.
Triệu Khanh Vũ ngửa đầu nhìn thấy người, hô một tiếng, “Cậu.”
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành rơi xuống người Triệu Khanh Vũ, gật đầu, “Yêu rồi?”
Giọng nam trầm thấp, câu chữ rõ ràng, âm sắc rất dễ nhận biết. Chỉ cần hít chung một bầu không khí với Ngụy Ngự Thành, những người xung quanh đều sẽ tự giác ngăn nắp chỉn chu hơn.
Anh và ba Triệu đều khoác trên mình bộ tây trang thẳng thớm, các chi tiết từ vai đến eo được may vô cùng tỉ mỉ, khí chất vốn đã mạnh mẽ nay lại thêm vài phần nặng nề, cho dù vẻ mặt ôn hoà thì cũng khiến thần kinh của người đối diện không tự giác mà căng thẳng.
Kỳ thật tuổi tác của hai người không quá chênh lệch, năm nay Ngụy Ngự Thành đã ngoài 30, nhưng về diện mạo hay sức khỏe thì đều được bảo dưỡng khá tốt. Câu hỏi này mang theo sự uy nghiêm của bề trên, sự ổn trọng quý phái, thần thái truyền ra khác hẳn với mấy người trẻ tuổi hiện nay.
Triệu Khanh Vũ bị mẹ hung hăng trừng mắt, câu “Đúng vậy” đã tới bên miệng, lại bị ma xui quỷ khiến mà nuốt xuống.
Minh Uyển Lam tiến về phía trước, cười nói: “Trẻ con chơi đùa, không tính là thật.”
Ngụy Ngự Thành vốn chỉ khách sáo hỏi một câu, anh cũng không có ý định để trong lòng. Ba Triệu tiễn anh ra ngoài, người đi rồi, cánh cửa khép hờ.
Minh Uyển Lam quen thói chua ngoa, gần như ra lệnh: “Mặc kệ con có đồng ý hay không, ít nhất phải đi gặp mặt người này. Chú Phó của con chỉ có một cô con gái, con và con bé ở bên nhau sẽ vô cùng thích hợp.”
Triệu Khanh Vũ banh mặt, không nói lời nào.
Minh Uyển Lam lại nhượng bộ một bước, tận tình khuyên bảo: “Cũng không cần phải chia tay với cô ta, con đi gặp Lâm Lâm, coi như kết giao thêm một người bạn, được không Tiểu Vũ?”
-
Chạng vạng trời đổ cơn mưa, nhưng vẫn không đủ để tiêu tán thời tiết nóng bức, tới buổi tối mà vẫn còn oi bức. Ngụy Ngự Thành lên xe, tài xế giảm nhiệt độ điều hòa, Lý Tư Văn ngồi ghế phó lái nghiêng đầu: “Ngài có hẹn với bác sĩ Trần lúc chín giờ.”
Ngụy Ngự Thành tựa đầu vào lưng ghế, giơ tay xoa mi tâm.
Phòng khám của bác sĩ Trần ở vùng ngoại thành, thời điểm Ngụy Ngự Thành tới nơi, trong phòng không có người khác. Anh bước vào ngồi xuống sô pha, thuận tay xắn ống tay áo sơmi lên.
Bác sĩ Trần rót cho anh chén nước, “Tâm sự nặng nề không tốt cho việc trị liệu.”
Ngụy Ngự Thành gác chéo chân, đáp: “Được.”
Bác sĩ Trần đã tập mãi thành quen, “Thân thể là của mình, cho dù công việc bận rộn cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi.”
Ngụy Ngự Thành nâng cằm với Lý Tư Văn đứng bên cạnh, “Nhớ kỹ chưa?”
Lý Tư Văn cười nói: “Hủy bỏ bữa tiệc với Từ tổng vào ngày mai, tạm hoãn hội nghị thường kỳ, báo cáo của bộ phận kỹ thuật cũng không cần đưa tới chỗ ngài.”
Ngụy Ngự Thành cúi đầu châm thuốc, làn khói mỏng manh, bộ dạng không thèm để bụng.
Bác sĩ Trần lắc đầu, “Đừng làm khó thư ký của cậu, nếu cậu không buông, cậu ta cũng không làm chủ được.”
Hàn huyên một lúc, làm một số kiểm tra, bác sĩ Trần nói: “Giảm bớt liều lượng thuốc, uống nhiều sẽ thương gan hại thận.” Ông ngẩng đầu nhìn Ngụy Ngự Thành, “Trước kia cậu từng dừng thuốc một khoảng thời gian, điều này chứng minh, cậu vẫn có thể tự kiềm chế. Có muốn thử lại hay không?”
Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, yên lặng cháy âm ỉ. Lúc này đây, Ngụy Ngự Thành ngay cả có lệ cũng không thèm, ngữ điệu bình tĩnh như một tờ giấy mỏng, “Ngài kê đơn thuốc cho tôi thêm hai tháng nữa.”
Từ vùng ngoại thành tiến vào trung tâm thành phố.
Ánh sáng và bóng tối thay đổi như một đường hầm thời gian.
Lý Tư Văn không cần hỏi cũng biết, chắc hẳn Ngụy Ngự Thành sẽ trở lại công ty. Trong phòng làm việc có một gian phòng nghỉ, đầy đủ mọi thứ đồ dùng sinh hoạt. Anh ngủ ở nơi này còn nhiều hơn ở căn hộ cao nhất khu Minh Châu Uyển.
Người ngoài nhìn vào thì thấy chủ tịch Ngụy thật chuyên nghiệp, chỉ có Lý Tư Văn và bác sĩ Trần biết, giấc ngủ của Ngụy Ngự Thành không tốt lắm, thật ra cũng không phải mất ngủ, nhưng chỉ cần anh đặt lưng xuống ngủ thiếp đi thì sẽ bị bóng đè, sau khi bừng tỉnh khó có thể chịu đựng được, nhịp tim đập nhanh như búa tạ.
Mỗi năm anh đều ra nước ngoài khám sức khỏe tổng quát, các chỉ số đều bình thường, chỉ riêng chứng bệnh này là không có cách nào cải thiện. Trạng thái tinh thần mệt mỏi khiến Ngụy Ngự Thành vô cùng chán ghét, lâu dần, anh cũng quen với việc thiếu ngủ.
Kỳ thật, không phải chưa từng có thời điểm tốt.
Hai năm trước, Ngụy Ngự Thành nghiên cứu ở Boston, từng có một đoạn…… Lý Tư Văn cũng không biết nên định nghĩa như thế nào, thậm chí còn không xác định được đó có được tính là một đoạn tình cảm lãng mạn hay không. Bởi vì từ lúc phát sinh cho tới khi kết thúc, thật sự ngắn như làn sương mai.
Nói cách khác, Ngụy Ngự Thành không những bị phụ nữ lừa ngủ, mà còn bị cô ta đá bay.
Lý Tư Văn làm thư ký bên cạnh anh đã tám năm, nói tóm lại, Ngụy Ngự Thành là người đàn ông cầm lên được thì buông xuống được, rất ít khi thấy cảm xúc của anh bị đảo lộn nhiều như thế. Đoạn nhân duyên ngắn ngủi ở Boston kia, ngay cả bác sĩ Trần cũng không biết.
Ngụy Ngự Thành đã sớm hạ tử lệnh, đương nhiên Lý Tư Văn phải ngậm miệng không dám đề cập tới. Lúc trước có một lần, trong cuộc họp video với đồng nghiệp ở nước ngoài, toàn bộ quá trình đều dùng tiếng Anh, khi kết thúc Lý Tư Văn thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, nhắc tới “Diana” -- nhũ danh của cô con gái mới sinh của người đồng nghiệp ở nước ngoài.
Anh ấy còn nhớ rất rõ.
Ngụy Ngự Thành ngồi sau bàn làm việc lập tức sa sầm mặt, dùng sức ấn đầu bút lên tập tài liệu, sức lực rất mạnh, trên hợp đồng vàng thật bạc trắng xuất hiện đầy vết bút kéo dài.
Lúc này Lý Tư Văn mới nhớ ra, tên cô gái kia, cũng gọi là Diana.
Diana, ánh trăng.
Ánh trăng tròn trịa, dần dần hoàn thiện, cuối cùng mỏng thành một đường cong.
Hóa ra “Trăng” có nghĩa là ảo ảnh dịu dàng-- khiến người ta canh cánh trong lòng, lại khiến người ta nhớ mãi không quên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...