Mấy ngày sau.
Đường Linh Nhi khoác tay nải trốn nhà đi!
Không phải nàng muốn chạy trốn hôn sự này! Ngược lại, nàng muốn tự mình xông vào hang cọp… A, không đúng, là đi giải quyết sự tình!
Nói đùa, Đường Linh Nhi nàng là ai chứ? Chuyện này do nàng tự chuốc lấy đương nhiên nàng cũng phải tự mình giải quyết nó. Nếu nhát chết chui vào vỏ ốc trốn tránh thì mẹ lại có cơ hội cười vào mũi nàng nữa thôi.
Đương nhiên, nàng cũng tò mò một chút nữa… Ơ, được rồi, được rồi! Nàng thừa nhận không chỉ một chút mà là cực kì cực kì tò mò về “vị hôn phu” kia, không biết trông anh ta ra sao?
Chuyện này… đúng là có chút mâu thuẫn, nếu đã muốn từ hôn còn quan tâm người ta tròn dẹt ra sao làm gì?
Haiz, được rồi, lại thừa nhận lần nữa vậy, nàng cũng không biết mình có muốn từ hôn hay không!
Trong trí nhớ mơ hồ của nàng quả thực không còn lưu lại nhiều lắm, nhưng vẫn thấp thoáng một cảm giác rất đỗi ngọt ngào – cảm giác được yêu thương che chở, chiều chuộng. Chỉ là nàng sĩ diện không chịu thừa nhận thôi, nếu không kiểu gì mẹ cũng cười nàng mắc bệnh tương tư cho mà xem.
Vậy, rốt cuộc là lui, hay không lui đây?
Haiz, nàng không chắc nữa, tất cả chờ gặp được vị hôn phu “bao người nguyện chết” kia rồi tính tiếp. Nếu nàng vừa hay lại thích anh ta thì… sẽ thay đổi chủ ý, ít nhất như vậy sẽ không quá mất thể diện.
Đây chính là nguyên nhân nàng chuồn khỏi nhà mà không cho ai đi theo bảo vệ.
Dù sao, Đường Linh Nhi nàng đây không đi gây sự với người ta đã coi như phúc cho họ rồi, còn có người dám lườm nguýt chọc tức nàng sao?
Nghĩ tới đây nàng cười đắc ý, bước chân lại càng thêm vui vẻ.
Nàng lướt như bay mà không hề để ý sau lưng có hai bóng người đang theo sát.
“Uyên nhi…” Đường Dật Ưu nhìn hắn.
“Con biết rồi ..” Đường Lâm Uyên nhẹ gật đầu, “Bá phụ yên tâm, con sẽ đem Linh Nhi an toàn đến bên Thu Nhược Trần.”
“Được, nhớ bảo trọng.”
Nói xong, Đường Lâm Uyên đi về phía trước.
Nhìn hai hình bóng trong nháy mắt nhỏ dần, Đường Dật Ưu mới mỉm cười.
Ông tin, sẽ nhanh có tin vui chuyển tới thôi. Không cần phải hỏi sao ông chắc chắn thế, chỉ đơn giản một điều đứa con gái hồn nhiên, bướng bỉnh của ông từ nhỏ đã rất xứng đôi với Nhược Nhi!
Dọc đường thăm thú tạt ngang tạt dọc hơn một tháng, cuối cùng cũng đến Phần Dương.
Vừa vào thành Đường Linh Nhi đã bị hấp dẫn bởi đường phố náo nhiệt, sầm uất, lại còn rất nhiều trò vui nữa. Nàng lưu luyến nhìn từng thứ không dứt mắt ra nổi.
Đã nói rồi mà! Bên ngoài có nhiều trò vui thế này mà cha mẹ lúc nào cũng quản thúc nàng, thật quá đáng!
Xem xong màn xiếc đầu đường, lấy mấy đĩnh bạc vụn thưởng cho họ, nàng mua một chuỗi kẹo hồ lô, thong dong ngó nghiêng khắp chốn.
Đột nhiên, Linh Nhi bị một đám người va vào, nàng tỉnh táo sờ bên eo tìm tìm… Trống không!
Nàng nhanh như cắt ngẩng đầu nhìn, không suy nghĩ liền đuổi theo.
“Đứng lại!” Đúng là điên rồi! Dám ra tay với bổn cô nương, nàng phải dạy dỗ cái tên không mắt kia một trận để hắn biết Đường Linh Nhi nàng không phải loại dễ bắt nạt đâu!
Chưa tới ba bước đã đuổi kịp, hắn đang chạy hướng một con ngõ nhỏ, rẽ vào trong, sắp bắt được rồi… “Vương bát đản!” Nàng không cần nghĩ ngợi ném luôn cây kẹo hồ lô trong tay.
(Vương bát đản – 王八蛋 là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quên đi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đã biến thành “Vương bát đản”.
Ở đây mình dịch Vương bát đản là: Thằng khốn.)
Ai ngờ, từ trong một con ngõ nhỏ khác đột nhiên có một chàng trai đi ra, hứng nguyên một chưởng.
“Oái?” Thu Nhược Trần không kịp tránh nên lĩnh thẳng một chưởng vào người.
Hắn còn chưa kịp phản ứng với “hung khí” đang dính trên người thì một “vật thể chưa rõ” đã ào tới…
“A!” Hắn choáng váng, ngực đau nhói, sau đó không chịu nổi lực va chạm mà ngã xuống vô cùng thê thảm.
Hắn cau mày, âm thầm xem xét hoàn cảnh của mình, sau đó nhìn xuống kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.
Gì thế? Không đau!
Đường Linh Nhi nhất thời chưa hiểu rõ đã có chuyện gì xảy ra, theo trực giác chọc vào nệm thịt phía dưới, hơi cứng… cũng không cứng lắm… a… còn hơi nóng à nha!
Nàng hoang mang ngẩng đầu nhìn – “A!” Một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt, nàng hô thành tiếng, sau đó mới phát hiện cơ thể hai người đang dính vào nhau rất thân mật.
Bị việc ngoài ý muốn này doạ cho mặt mày tái mét, nàng theo bản năng giãy giụa phản kháng, điều đó làm cho hơi thở ấm nóng của hai người họ như hoà thành một.
“Đừng …” Thu Nhược Trần phun ra một đơn âm duy nhất.
Một người qua đường đi ngang qua thấy cảnh tượng này vội vàng tránh xa, miệng lẩm bẩm: “Á! Ta chưa thấy gì hết đâu, hai vị cứ tiếp tục.”
Tiếp tục cái gì chứ? Lửa giận của Đường Linh Nhi đang bốc lên ngùn ngụt, nàng muốn giết người!
“Này, ngươi là tên Đăng đồ tử đáng chết, danh tiết bổn cô nương bị hủy hoàn toàn trong tay ngươi rồi!” Linh Nhi điên tiết, tay đấm chân đá liên tiếp lên người hắn ta, “Ngươi còn bảo ta đừng đứng lên? Chẳng lẽ để ngươi lợi dụng ta chẳng còn gì nữa mới thôi chắc!”
“Khụ khụ!” Thu Nhược Trần dở khóc dở cười: “Cô nương, ý của tôi là cô đừng lộn xộn, muốn đứng lên thì được nhưng không cần thiết phải dùng cách này, còn nữa, ta bị cô ép đau quá.”
“Cô nương…” Nghĩ tới “danh tiết”, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi cảnh này không chỉ lát nữa thôi sẽ có nhiều người hiếu kỳ kéo tới xem trò vui, bất kể là vì ai đi nữa. “Danh tiết”… Hắn nhìn lại thân thể đang bị lợi dụng của mình, có cần phải nói rõ ra không?
Nàng uất ức chỉ vào hắn. “Ngươi còn lương tâm không vậy! Sao không sớm nói cho ta biết? Ta biết ngươi chẳng tốt đẹp gì mà….”
Thu Nhược Trần thở hắt ra. “Cô cho tôi cơ hội để mở miệng sao?”
“Ta mặc kệ, dù sao ngươi chính là…”
Ở đâu có người vô lý thế không biết, Thu Nhược Trần không muốn tranh cãi với nàng ta, một tay nhanh chóng bịt miệng, tay còn lại đỡ eo thon nhẹ nhàng xoay người thoát khỏi sự “bức hại”, đồng thời kéo nàng dậy.
“Như vậy được chưa?”
“Đương nhiên không được.” Nàng mếu máo, “Ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.”
“Ở đây chỉ có mình tôi thôi.” Ý là, chỉ cần hắn đi thiên hạ sẽ thái bình.
“Này, sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm với ta được?” Đường Linh Nhi nổi điên trừng mắt nhìn hắn.
“Muốn ta chịu trách nhiệm cái gì?” Hắn vô tội mà! Tự nhiên người bị đau ê ẩm đây này.
“Ngươi còn dám nói, nếu không phải tự nhiên ngươi ở đâu chui ra ta cũng chẳng mất tay nải, tất cả là lỗi của ngươi. Ngươi – phải – chịu – trách – nhiệm!” Nàng bước từng bước lên phía trước, chỉ tay vào ngực hắn gằn từng chữ.
“Vậy…” trời sinh nho nhã, hắn cũng không so đo với nàng, chỉ hỏi. “Vậy xin hỏi phải chịu trách nhiệm thế nào?”
“Cái này …” Hắn ta quá phong độ mới nói ra câu đó nhưng Đường Linh Nhi lại chẳng thốt nên lời.
Thật thà mà nói người ta cũng bị tai bay vạ gió thôi, là do nàng tự nhiên xông tới, sao có thể trách hắn ta được?
Haiz, bây giờ chèn ép người ta quá đáng nàng không mặt dày nổi nhưng trên người chẳng còn cắc nào thì biết làm sao? Khi nãy cây kẹo hồ lô ngon lành đã “hiếu kính” cho hắn ta rồi, giờ nàng đang rất đói, rất đói đây!
“Cô nương?” Nàng ta bị gì mà mặt mũi nhăn nhó như có ai bắt nạt vậy?
“Haiz, bây giờ ta chưa biết phải giải quyết thế nào mới được, ngươi để ta suy nghĩ chút.”
“A… cô nương!” Hắn nhìn nàng, muốn hỏi lại thôi.
“Ta nói đừng ầm ỹ, đừng làm phiền ta!” Bàn tay nhỏ nhắn xua xua như đuổi ruồi.
“Nhưng cô nương, ta thấy …”
“Ai da, câm miệng!” Nàng sắp đau đầu chết rồi sao hắn cứ ở đó lảm nhảm vậy.
“Cô…… chắc chắn?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng gục đầu ủ rũ, nặng nhọc thở dài.
“Vậy…” Đang muốn mở miệng bỗng cửa sổ nhà bên cạnh mở ra, một chậu nước từ trên đó đột nhiên dội xuống. Thu Nhược Trần đã lui ra xa từ trước, chỉ còn một người đờ đẫn không biết chuyện gì nên giờ ướt như chuột.
“Ta khi nãy muốn nói chính là điều này.” Thu Nhược Trần thở dài, chỉ kịp vô cùng cảm thông nhìn nàng.
Đường Linh Nhi quả thực không dám tin, đại khái bị sốc quá mạnh, sau đó há hốc miệng nhìn hắn ta.
Thu Nhược Trần không đành lòng nhìn nàng đáng thương như vậy bèn cởi áo khoác ngoài, phong độ khoác lên bờ vai mỏng manh.
“Ngươi, ngươi, ngươi …” Nàng cuối cùng cũng phản ứng kịp, chỉ tay vào mũi hắn, tức điên. Thì – ra – hắn – ta – biết – mà – không – báo!
Chút lương tâm khi nãy nàng giữ lại đã tan thành khói hết, hắn ta xong đời rồi!
“Này! Ngươi là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc! Phí phạm dáng vẻ hơn người của ngươi, thì ra …” Ngón tay ngọc mảnh mai lại chọc chọc hỏi thăm ngực hắn, vô tình làm lộ ra một vật màu xanh nhạt.
Ở dưới nơi khi nãy nàng chọc vào thoắt ẩn thoắt hiện một vật trang sức trong áo, nàng cầm lấy thứ trang sức trước ngực hắn ta giơ lên.
Nàng đờ đẫn nhìn chằm chằm.
Ngọc Uyên Ương?
Sao có thể chứ? Hắn ta cũng có ngọc Uyên Ương? Chẳng lẽ là… Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Thu Nhược Trần giật lại miếng ngọc, đồng thời bước lui lại, “Cô làm gì vậy?”
Đường Linh Nhi không để ý sự thay đổi giọng nói của hắn ta, nàng cười tinh quái.
Thật trời giúp ta, nếu không hành hắn ta chết đi sống lại nàng không phải Đường Linh Nhi.
“Này …” Nàng cười nguy hiểm bước tới, hắn cảnh giác lùi về đằng sau.
Sao lại thế nhỉ? Sao nàng ta tự nhiên lại cười ngọt ngào như thế? Rất khả nghi.
“Đừng như vậy, rất lạnh mà! Đều ngươi hại ta không một xu dính túi, lại hại ta toàn thân ướt nhẹp thế này, ngươi phải chịu trách nhiệm!”
“Ta…” Thu Nhược Trần day day vùng ngực bị đau do va chạm khi nãy. “Cô muốn ta đền bù thế nào?”
“Ít nhất cũng phải đưa ta về nhà ngươi rồi đổi cho một bộ xiêm y sạch sẽ.”
“Việc này …” Thu Nhược Trần chần chừ nghi ngờ.
Đôi mắt to của Đường Linh Nhi ngân ngấn nước, giọng nói thút thít đáng thương: “Có chút lương tâm được không? Ta từ xa đến, chẳng có nơi trú chân, giờ lại thành thế này… hu hu hu… Đều là ngươi hại, để xem ngươi bù đắp cho ta thế nào đây!”
Không hiểu sao nhìn cảnh này Thu Nhược Trần mang máng có cảm giác như đã thấy qua, dường như từ rất, rất lâu rồi… Hắn còn đang lục lọi trí nhớ mình thì đối phương đã chủ động cầm tay, quyết định thay hắn. “Được rồi, được rồi, cứ quyết định vậy đi, mau nói cho ta biết nhà ngươi đi hướng nào?”
Hắn chẳng ngờ da mặt vị cô nương này lại dày tới vậy, dày tới chẳng thèm biết hai chữ tự trọng luôn.
Nhưng không rõ vì sao hắn chẳng thấy phản cảm. Nụ cười xinh đẹp ngọt ngào như ánh nắng ban mai đã xóa tan luôn một ý nghĩ chần chừ cuối cùng trong lòng. Lúc ngón tay mềm mại nhỏ nhắn kia nắm lấy tay hắn, dường như một sự rung động khó nói thành lời đã thức tỉnh.
“Đừng… đừng như vậy mà, biểu ca, người ta chỉ đùa một tí thôi mà…”
“Đùa một tí, cười?” Hăn gằn từng tiếng. “Ta đã nói rồi, nếu như từ hôn nhất định phải chính miệng muội nói ra, giờ muội đã nhất quyết thế ta sao có thể khiến muội thất vọng được.”
Gì cơ?! Đường Linh Nhi hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ.
“Hu… đừng mà biểu ca, người ta thay đổi chủ ý rồi, muội không muốn từ hôn, kiểu gì cũng không từ hôn đâu!” Bàn tay bé nhỏ bám chặt lấy cổ hắn nhất quyết không chịu buông.
Đôi mắt đen thẫm của hắn sáng lên khác thường. Hắn mím môi cố giấu sự dịu dàng đang chực dâng lên ào ạt.
“Đường Linh Nhi, muội coi huynh là gì? Nói từ hôn thì từ hôn, nói không từ hôn thì không từ hôn sao?” Chờ nàng ôm đủ rồi hắn mới kéo nàng ra lạnh lùng nói.
“Mặc kệ, người ta phải gả cho huynh!” Nàng bất ngờ vươn tay lên định giật ngọc bội lại nhưng Thu Nhược Trần đã sớm đoán ra ý đồ nên dễ dàng tránh được, nhanh như chớp tránh xa khỏi chiếc giường và nàng.
“Ngọc Uyên Ương này muội đã trả lại cho ta, ngày mai ta sẽ viết thư cho cô chú nói rõ việc hôn sự này sẽ được hủy bỏ từ bây giờ.”
Gì cơ? Thảm rồi, nàng đùa quá đà rồi, việc này vui một chốc mà thảm một đời đấy.
“Ở đâu có chuyện đó chứ? Người ta còn chưa nói sẽ trả lại mà, ca ca là thổ phỉ chắc?” Nàng oa oa kêu gào đuổi theo hắn khắp phòng muốn cướp tín vật đính hôn lại.
“Một tháng.” Hắn đột nhiên dừng lại, Đường Linh Nhi không dừng kịp nên bổ nhào vào lồng ngực rộng lớn.
Hắn vừa ôm nàng vừa cúi đầu thở dài, trong lòng chất chứa bao yêu thương không thể nói thành lời. Chỉ thương cho chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng vừa phải chịu khổ vì va vào hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...