Ngày ấy trôi qua Triệu Nhị Ngưu liền đã quên chuyện này, hắn vốn là người không hay nhớ những chuyện phiền não, huống chi là việc đáng sợ như vậy, đương nhiên là càng sớm quên thì càng sớm nuốt trôi cơm ngủ ngon giấc. Cho nên khi hắn bị gọi vào lều của chủ tướng – cũng chính là vị hoàng tử kia cũng không hề biết vì cái gì, ngốc hồ hồ đi theo người hoàng tử phái tới. Cao Lý nhìn bóng Triệu Nhị Ngưu rời đi, mắt híp lại, có chút đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi cũng đi theo.
Dọc đường đi Triệu Nhị Ngưu ngẩn ngơ nghĩ hoàng tử kia gọi hắn tới làm gì mà, mình mới đến cũng không có làm được chuyện gì hay phạm phải lỗi gì nha, chớ không phải là do tối hôm qua đi ăn vụng bánh mì bị người nhìn thấy đi, nghĩ đến đây Triệu Nhị Ngưu lập tức trắng mặt, nhưng không phải còn có Cao Lý sao, vì sao không gọi cả hắn đi. Không được, không thể cho hoàng tử biết còn có Cao Lý, một mình mình bị phạt là được rồi, cũng không thể hại cả huynh đệ. Nếu Cao Lý biết hắn nghĩ thế tuyệt đối sẽ cao hứng nhảy dựng lên, nhưng nếu Trầm Trọng Sơn biết được e là sẽ càng thêm đen mặt.
Đến tướng quân trướng, Nhị Ngưu liền bắt đầu cảm thán, hoàng tử chính là không giống nha, nhìn lều trại người ta ở đều phải hoa lệ như thế, vải bạt màu vàng, trướng dựng cũng thật cao, phía trước còn thêu đồ án phi long phi vũ, Nhị Ngưu cảm thán: “Thật là đẹp mắt, thật là uy phong a. Nếu dùng làm quần áo không biết được bao nhiêu bộ a.” (trướng bồng, trướng = lều trại)
Dứt lời còn tiến lên sờ sờ.
“Xúc cảm thật tốt, còn có thể chống mưa a, vậy mọi người cũng có thể trồng trọt dưới trời mưa, thật là tốt biết bao a!”
Mặt người dẫn đường giật giật vài cái, không biết chủ nhân vĩ đại của mình vì sao phải gặp cái thổ bao tử như vậy a. (thổ bao tử: đồ nhà quê, ý châm biếm, khinh thường.)
Nhị Ngưu vào trướng, người dẫn đường kia liền lui ra ngoài đứng chờ trước cửa, bên trong khá rộng và sạch sẽ, chính giữa gian ngoài bày một cái bàn vuông thật to, hai bên sắp hai hàng ghế dựa, hiển nhiên là nơi bàn luận kế hoạch tác chiến. Nhị Ngưu đứng ở gian ngoài nhìn đĩa điểm tâm bày trên bàn, điểm tâm kia thật là đẹp mắt, trắng trắng, hồng hồng, Triệu Nhị Ngưu liền nhớ tới khi ở nhà chỉ tới giao thừa mới có thể được ăn một chút điểm tâm ngọt ngọt.
Trầm Trọng Sơn ngay tại gian trong đọc sách, nghe thấy những lời Triệu Nhị Ngưu nói nói vừa nãy, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng càng khẳng định người này thật đúng là ngốc tử. Thấy hắn vào trướng liền nhìn chăm chăm vào điểm tâm mình không muốn ăn nên để trên bàn, vẻ mặt khát vọng, Trầm Trọng Sơn thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhị Ngưu đang tại cùng chính mình mãnh liệt đấu tranh không đi lên ăn điểm tâm kia, thì thấy gian trong có một người đi ra, diện mạo như bạch ngọc, cặp mắt hoa đào nhướng lên, môi hồng răng trắng, một đầu tóc dài phất phới bay theo, bạch y thuần sắc phảng phất như bất nhiễm nhân gian yên hỏa, Nhị Ngưu cảm thấy người nọ thật như là thiên tiên nương nương a, rất xinh đẹp. Nhưng cũng cảm thấy hình như thật quen mắt, nghĩ nghĩ, hét to một tiếng..
“Ngươi…..Ngươi……Quỷ a…….”
Người chờ ngoài cửa tức khắc chạy vào, thấy ngốc tử kia vẻ mặt sợ hãi lui vào một góc, còn chủ nhân nhà mình thì bộ dáng nhàn nhã, tựa hồ còn có điểm ~~~~ mắt hàm ~~~~~ cái kia ~~~~~ chính mình cũng chưa từng thấy qua ~~~~~ trêu tức. Hắn rùng mình một cái, cảm thấy chủ nhân nhà mình càng thêm phần khủng bố.
“Hoàng tử điện hạ.”
“Lui xuống đi, không có lệnh của ta không được vào!”
Trầm Trọng Sơn phất tay cho lui thị vệ, ngồi ở chủ vị trước bàn vuông, nhàn nhã cầm chén trà thơm, nhấp một ngụm.
Triệu Nhị Ngưu đứng ở một góc, biết người đẹp trước mắt này chính là người mình gặp ở suối, cũng chính là hoàng tử được hoàng thượng phái tới lần này, quan trọng nhất là, hoàng tử thì đương nhiên không phải quỷ nha!
Nhị Ngưu di di chân, nghĩ nếu lát nữa hoàng tử muốn phạt mình, lúc đó nên làm sao giờ.
“Ta…..Ta…..Ta không biết ngươi là hoàng tử.”
“Vậy ngươi hiện tại đã biết?”
“Ta….Ta….Đã biết, nhưng….Không phải thường nói không biết không có tội sao? Ta trước đó cũng không biết a!”
Trầm Trọng Sơn nhìn bộ dáng khẩn trương của Triệu Nhị Ngưu, cảm thấy buồn cười, người này thật sự là vô cùng ngốc.
“Có biết vì sao ta gọi ngươi tới không?”
“Ta…..Tối hôm qua ăn vụng bánh mì?”
Trầm Trọng Sơn một trận chán nản, chuyện nhỏ như vậy đáng để gia gia ta đến quản sao? Đen nghiêm mặt lắc đầu.
“Vậy ngươi muốn ta tới đây làm gì?”
Nhị Ngưu gãi gãi đầu, trong lòng hơi sợ, nếu hoàng tử điện hạ không phải muốn phạt hắn ăn vụng bánh mì, thì còn có chuyện gì nữa, không lẽ là hắn muốn trả cho ta đám cá bỏ lại hôm đó!
“Chẳng lẽ là ngươi muốn trả ta mấy con cá kia? Không cần, không cần, ta còn có thể đi bắt!”
Lần này Trầm Trọng Sơn thật sự là hoàn toàn nổi giận, trong nháy mắt đến trước mặt Triệu Nhị Ngưu.
“Ai muốn mấy con cá chết của ngươi!”
Nhị Ngưu choáng váng, hắn không biết vì sao hoàng tử điện hạ vừa rồi còn ngồi ở chỗ rất xa kia, lại có thể trong nháy mắt đứng trước mặt mình. (khinh công siêu phàm của anh bị em nó nói thành yêu thuật =))
“Ngươi….Ngươi….Ngươi biết yêu thuật?”
Mặt Trầm Trọng Sơn càng đen thêm, nghĩ mình ở trong cung không bị người hại chết, đến chỗ này lại bị cái ngốc tử làm cho tức chết. Đang định hảo hảo giáo huấn tên ngốc này một chút, chợt nghe bên ngoài có người hô to.
“Báo….Hoàng tử điện hạ, nam di đột kích!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...