Trầm Trọng Sơn một lòng muốn cưới Triệu Nhị Ngưu về, sau đó trói chặt với mình cả đời.
Hôm nay, đại tuyết rơi hồi lâu cuối cùng cũng ngừng, bên ngoài trắng xóa một mảnh, Trầm Vân Phong tới sớm, tính đúng giờ đến ăn điểm tâm, liền dính vào Triệu Nhị Ngưu như khối kẹo đường, Trầm Trọng Sơn chịu không nổi túm cổ hắn.
“Lan Sỹ Thành đâu? Sao ngươi lại một mình đến đây?”
Trầm Vân Phong bị Trầm Trọng Sơn tóm chặt, giãy dụa.
“Hắn ở đâu thì liên quan gì đến ta! Ai ai ai ai….Ngươi kéo cổ áo ta làm chi! Mau buông ra!”
Trầm Trọng Sơn thở dài, thả tay, Trầm Vân Phong rơi xuống đất, oán hận trừng mắt nhìn Trầm Trọng Sơn một cái, tiếp tục làm kẹo đường.
Trầm Trọng Sơn kéo Triệu Nhị Ngưu qua, vuốt vuốt tóc hắn.
“Nhị Ngưu, lát nữa ta phải tiến cung, ngươi ở nhà chờ ta trở lại, không được đi theo Vân Phong chạy loạn nhớ không!”
Triệu Nhị Ngưu gật gật đầu.
“Nhớ.”
Trầm Vân Phong kêu la.
“Cái gì a….! Nhị ca, ngươi nói vậy là có ý gì a! Không lẽ Nhị Ngưu ca theo ta đi chơi, ta còn có thể đem hắn bán đi sao?”
Trầm Trọng Sơn quay đầu, sắc mặt tức biến.
“Chỉ bằng bộ dáng đó của ngươi!”
Trầm Vân Phong nổi giận.
“Ta thì sao a!!!! Ta là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở!!!!”
Quên đi! Ngươi nói ngoại trừ Lan Sỹ Thành cùng hoa ăn thịt người hợp với câu “Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở” kia của ngươi thì còn có ai!
Hoàng hậu ngồi bên bàn, tay cầm kéo tu sửa cành hồng mai vừa mới chiết.
Ngoài cửa giọng nói cao vút của cung nhân vang lên.
“Nhị hoàng tử điện hạ giá lâm….”
Trầm Trọng Sơn liền tiến vào.
“Trọng Sơn đến đây a! Mau tới!”
Hoàng hậu buông kéo cùng hồng mai, như thiếu nữ chớp chớp mắt.
“Ai gia có việc hỏi ngươi!”
Trầm Trọng Sơn ngồi xuống, nắm chặt tay mẫu hậu mình.
“Mẫu hậu có chuyện gì?”
Hoàng hậu cười vỗ vỗ tay con mình.
“Trọng Sơn ngươi cũng không nhỏ, lần trước không phải ngươi nói đã có cô nương hợp ý sao?”
Trầm Trọng Sơn nở nụ cười ngọt ngào, gật đầu.
Hoàng hậu cao hứng, mày ngài cong cong.
“Là cô nương nhà ai vậy?”
Trầm Trọng Sơn làm bộ ảm đạm, nhỏ giọng nói.
“Người đó chỉ là nữ tử thường dân.”
“Vậy có làm sao!! Cô nương thường gia mới là cô nương tốt biết giúp chồng dạy con! Ai gia xuất thân cũng chính là dân chúng bình thường a!”
Hoàng hậu vốn là thứ tộc sinh ra, tự nhiên đối dân chúng thiên vị.
“Con ngoan!!”
Lại vội vàng hỏi.
“Có xinh đẹp không?”
Đây là chuyện rất quan trọng, vợ có xinh đẹp hay không sẽ ảnh hưởng tới thế hệ tiếp theo, tiếp theo, thiếp theo nữa….
Trầm Trọng Sơn gật đầu.
“Dạ có, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!”
Trầm Trọng Sơn ngươi đó là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bộ dáng Triệu Nhị Ngưu thế kia cùng xinh đẹp với đáng yêu thật sự là một chút cũng không liên quan!
Hoàng hậu vừa lòng, Trầm Trọng Sơn lập tức nói.
“Vậy….Mẫu hậu, ta muốn mùng một tháng sau tổ chức hôn lễ, ngươi xem có được không?”
“Được được được, sao lại không được! Ai nha nha….Ai gia cuối cùng cũng có thể ôm tôn tử a!!!!”
Quả thực đã không còn uy nghiêm cùng hình tượng của mẫu nghi thiên hạ, hoan hoan hỉ hỉ nói muốn tặng lễ vật cho con dâu, chạy vội đến nội gian tìm bảo vật đi.
────────────────
“Cái gì!!! Hoàng hậu nương nương cứ như vậy đồng ý!!!!”
Lan Sỹ Thành nhảy dựng lên, đập bàn kháng nghị.
Trầm Trọng Sơn đắm chìm trong thế giới màu hồng của mình, mặt mày tẫn hiển vui sướng.
“Ô ô ô ô….”
Lan Sỹ Thành khóc rống.
Dịch Tử Văn buông tay Tư Mã Huy thân yêu, rót cho hắn một ly trà thơm.
“Lan đại nhân ngươi sao vậy! Chắc không phải là điện hạ sắp thành hôn nên ngươi quá vui mừng?”
Lan Sỹ Thành trực tiếp cho Dịch Tử Văn một cước, đứng lên, trừng mắt nói.
“Không được, các ngươi đều phải giúp ta! Giúp ta cưới Vân Phong về nhà!”
Trầm Trọng Sơn hồi thần nghe thấy lời này, cầm chén trà lên, cười nói.
“Thật khó a!”
Dịch Tử Văn gật đầu.
“Đúng là rất khó khăn a!”
Dứt lời liền quay ra hôn nhẹ lên trán Tư Mã Huy, vẻ mặt thỏa mãn, rêu rao khoe khoang!
Lan Sỹ Thành nghiến răng kẽo kẹt.
“Trầm Trọng Sơn ta không thể trêu vào, nhưng con kiến Dịch Tử Văn ngươi ta vẫn còn có năng lực dẫm chết!”
Ngoác miệng nhào vào cắn.
Trầm Trọng Sơn bỏ lại một phòng kêu la thảm thiết, ra cửa, thấy Triệu Nhị Ngưu đang cùng Trầm Vân Phong, Trầm Ngọc Khanh chơi ném tuyết.
Triệu Nhị Ngưu liếc thấy Trầm Trọng Sơn đi ra, vội vàng vẫy tay, nở nụ cười sáng lạn.
Trầm Trọng Sơn ngây ngẩn, nên không nhìn thấy một quả cầu tuyết đang lao tới đây.
Lau đi tuyết dính trên mặt, Trầm Trọng Sơn thấy Triệu Nhị Ngưu ngốc nghếch cười to.
Cười lạnh hai tiếng, nhấc chân bước về phía Triệu Nhị Ngưu, ôm cổ hắn nhào xuống lớp tuyết lăn vài vòng, làm Triệu Nhị Ngưu hoảng sợ kêu lên.
“A….”
Trầm Trọng Sơn nhìn hắn, hoa đào đầy mắt, một ngụm hôn xuống.
Trầm Vân Phong, Trầm Ngọc Khánh liếc nhìn nhau, hồi lâu mới tỉnh lại, nhất tề quát to.
“Mau buông Nhị Ngưu ra!!!!”
Hai tên nhóc ngu ngốc này, Trầm Trọng Sơn cùng Triệu Nhị Ngưu thân thiết các ngươi lại đi gây rối, không phải là tìm chết sao!
Nhún chân một cái, ôm lấy Triệu Nhị Ngưu đã không có khí lực phi thân về phòng.
Đóng cửa cài then, quay đầu nhìn Triệu Nhị Ngưu đỏ mặt nằm trên giường, hắc hắc cười gian hai tiến, Trầm Trọng Sơn Lang hóa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...