Không lâu sau, xe ngựa dừng lại, Triệu Nhị Ngưu giãy khỏi lòng Trầm Trọng Sơn, nhảy ra ngoài, trái phải nhìn nhìn, lập tức ngây người, Trầm Trọng Sơn cũng xuống xe, ôm eo hắn nói:
“Nơi này là Tuyệt Trường môn của sư phụ ta, ta tiện đường đến thăm, đi vào thôi.”
Dứt lời, cầm tay Triệu Nhị Ngưu đi vào, nam đồng trông cửa vừa thấy Trầm Trọng Sơn, liền vội vàng kêu to: “Ai ai ai!!! Đại sư huynh đã trở lại, đại sư huynh đã trở lại!!!”
Hét thế này, Tuyệt Trường môn có to đến mấy cũng đều nghe thấy a, Trầm Trọng Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nam đồng hét to kia: “Tử Minh, xem chốc lát ta chỉnh ngươi thế nào!”
Nam đồng tên Tử Minh kia le lưỡi, nhu thuận cúi đầu.
Triệu Nhị Ngưu còn đang đắm chìm trong vẻ hoa lệ của Tuyệt Trường môn, bất giác thấy một trận tuyết lở núi rung, vội vàng nhìn qua, sợ tới mức lập tức nhũn cả hai chân; trước mắt là một mảnh người đông nghìn nghịt, Trầm Trọng Sơn nhanh tay lẹ mắt, ôm Triệu Nhị Ngưu, sau đó có chút giận dữ, triển một đôi thủy mâu mang hàn khí trừng trừng nhìn cửa Tuyệt Trường môn, dọa một đám sư phụ, đệ tử vốn đầy ngập vui mừng tức khắc biến thành gào thét, nhất loạt thu chân, lùi lại phía sau, mặc niệm nói:
“Sư huynh tuyệt đối không nhìn thấy ta, tuyệt đối không nhìn thấy ta!”
Liếc mắt nhìn bên cạnh đại sư huynh, do dự nói.
“Cái người cao to đại sư huynh đang ôm kia là ai a? Sao lại thân thiết như thế?”
Vẫn là môn chủ Lục Thanh Sơn lớn gan hơn chút, cười cười trương cái mặt thanh lệ ngập ngừng đi qua, nhìn Trầm Trọng Sơn rồi lại nhìn Triệu Nhị Ngưu, sau cùng cầm tay Triệu Nhị Ngưu nói: “Nương tử của đồ đệ tới đây a! Dọc đường vất vả! Đi nào đi nào, sư phụ ta chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi!”
Triệu Nhị Ngưu đỏ mặt, xấu hổ muốn bỏ tay Trầm Trọng Sơn đang ôm eo mình ra.
“Nương…nương tử cái gì!!! Ta….Ta….Còn không mau thả ta ra!!!!”
Trầm Trọng Sơn mỉm cười, hai tay vòng chặt, ôm Triệu Nhị Ngưu vào lòng, mặt mang tuyệt sắc tươi cười, ái muội nói:
“Sư phụ nói là sự thật thôi ~~”
Đám đệ tử đứng cách đó không xa đồng loạt há to miệng, giật mình tỉnh ngộ, gật gật đầu nói: “Nga….Thì ra là thế a…..”
Triệu Nhị Ngưu buồn bực, ám vệ Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đứng sau Trầm Trọng Sơn đều không chút biến sắc, đảo mắt liếc liếc.
Lục Thanh Sơn lập tức quay đầu, nghiêm mặt quát: “Còn không mau đi chuẩn bị! Đại sư huynh các ngươi đại giá quang lâm, còn dẫn theo sư tẩu, các ngươi còn đứng đó làm gì!”
Một tiếng quát này vẫn là có điểm uy nghiêm, đám đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tức khắc có mấy người bước tới gần, tươi cười đứng hai bên Triệu Nhị Ngưu.
“Sư tẩu!”
“Sư tẩu mệt mỏi đi! Để ta dẫn ngài đi nghỉ a!”
“Sư tẩu, đi bên này!”
“Sư tẩu, ta đỡ ngươi!”
…….
…….
Triệu Nhị Ngưu nhìn người này, nhìn người kia, rốt cục bạo phát.
“Ta đã nói không phải!”
Kêu la không có hiệu quả, giãy dụa vô dụng, vẫn là bị mọi người kéo vào Tuyệt Trường môn, Trầm Trọng Sơn theo sau ôn hòa cười, nhẹ nhàng phẩy phẩy chiết phiến trong tay.
“Trọng Sơn, ngươi thành công?”
Lục Thanh Sơn bám lấy hắn, đề ra nghi vấn.
Trầm Trọng Sơn ba một tiếng khép lại chiết phiến, nheo mắt phượng.
“Ngươi nghĩ thế nào!”
Lục Thanh Sơn gật đầu, hai mắt lấp lánh.
“Mau nói cho sư phụ đi, như thế nào thành?”
Trầm Trọng Sơn không thèm nhìn hắn, hướng phía sau Lục Thanh Sơn hỏi:
“Đại sư phụ, gần đây có khỏe?”
“Ừm, vẫn tốt.”
Bạch Cẩm Thánh gật gật đầu, gương mặt anh khí hòa nhã mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Sơn giờ đã hóa đá.
Trầm Trọng Sơn khẽ khụ một tiếng, nhìn nội đình nói.
“Đại sư phụ, ta đi vào trước.”
Không đợi hai người trả lời, đã không thấy bóng dáng Trầm Trọng Sơn, Bạch Cẩm Thánh bước tới trước, Lục Thanh Sơn lùi chân.
“Ai nha!!! Trên bếp còn canh sâm gà ta hầm cho Nhị Ngưu a!!!!”
Liền chạy về bếp trốn đi, Bạch Cẩm Thánh cũng không đuổi theo, tựa vào hiên cột nhìn mạt thân ảnh mảnh khảnh kia, tà khí cong môi.
“Xem ngươi có thể trốn được bao lâu!”
Triệu Nhị Ngưu trở thành tiêu điểm, một cái Tuyệt Trường môn lớn như vậy đều vây quanh hắn chuyển chuyển, muốn gì có nấy, ngươi bảo hắn có thể không khẩn trương sao?
“Đi nhà vệ sinh có người theo, tắm rửa một chút cũng có người đợi, ăn một bữa cơm còn phải nói cái nào ăn ngon cái nào hợp vị! Kỳ thật ta đều muốn ăn mà!”
Buổi tối, Triệu Nhị Ngưu ngồi bên bàn, nhìn Trầm Trọng Sơn oán giận nói.
Trầm Trọng Sơn buông quyển sách trên tay, mắt hàm ý cười, khẽ gọi.
“Nhị Ngưu, lại đây.”
Triệu Nhị Ngưu vẫn bất mãn, lờ đi lời hắn, tiếp tục bóc vỏ ăn quýt.
Trầm Trọng Sơn cười cười, đứng lên đi qua, cúi xuống nhìn Triệu Nhị Ngưu.
“Bọn họ thích ngươi mới như vậy, không tốt sao?”
“Không tốt, ai cũng kêu ta sư tẩu!!!”
Trầm Trọng Sơn ngồi xuống, ý cười trong mắt càng sâu.
“Ta cảm thấy tốt lắm a!”
Triệu Nhị Ngưu vỗ bàn, đứng lên.
“Tốt….Tốt cái gì!! Ta là một đại nam nhân a, sao có thể….Sao có thể…..”
Trầm Trọng Sơn cầm một múi quýt Triệu Nhị Ngưu ăn thừa để trên bàn, bỏ vào miệng, mới chậm rãi nói.
“Vậy ta gả cho ngươi là được?”
“A?”
Triệu Nhị Ngưu mạnh quay đầu, liền bị Trầm Trọng Sơn ôm lấy, tiếng cười thản nhiên truyền vào lỗ tai.
“Ngươi nói được không?”
Tim Triệu Nhị Ngưu đập bình bịch, giương mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc đối diện, trên đó là ôn nhu mỉm cười, tay chân hắn tê dại, đầu óc cũng đình trệ, gật gật đầu ngốc nói.
“Nga.”
Cặp mắt hồ ly của Trầm Trọng Sơn híp lại, tưởng như có thể chảy ra nước đến, chớp nhoáng đã ôm lấy Triệu Nhị Ngưu, cười gian nói.
“Chúng ta đây có phải là nên trực tiếp động phòng hay không? Phu quân?”
Triệu Nhị Ngưu có ngốc mấy cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, vội vàng giãy dụa, kêu la.
“Ai ai ai a! Trầm Trọng Sơn, ngươi làm cái gì! Ta…..Ta……Ta không lấy!!!!”
Chuyện Trầm Trọng Sơn suy tính đã lâu, Triệu Nhị Ngưu ngươi có thể nói không được sao!
Đem Triệu Nhị Ngưu đặt lên giường, Trầm Trọng Sơn khẽ vung tay, sa mạn liền hạ xuống, Triệu Nhị Ngưu lo lắng muốn bò ra ngoài, Trầm Trọng Sơn hắc hắc cười hai tiếng, xông đến.
Giường kêu kẽo kẹt vài cái, rồi bắt đầu lặng im, chỉ nghe thấy Triệu Nhị Ngưu thở gấp.
“Ai ai!!!! Điểm nhẹ, điểm nhẹ!!!!”
Trầm Trọng Sơn khàn khàn dụ hoặc.
“Nhị Ngưu, thả lỏng, còn thiếu một chút, ngoan, thả lỏng!”
“A!!!!”
Chỉ nghe Triệu Nhị Ngưu kêu to một tiếng, Trầm Trọng Sơn chụt chụt hôn lên môi hắn, rồi tức khắc đi vào.
“Ưhm….”
Trước lạ sau quen, dần dần sẽ không đau như lúc đầu, Trầm Trọng Sơn tách hai chân Triệu Nhị Ngưu, nhìn hắn mông lung chìm đắm nằm dưới thân mình, cúi đầu nhẹ giọng nói.
“Nhị Ngưu, ta muốn động.”
Triệu Nhị Ngưu nào còn thần trí nói chuyện, thẹn đỏ mặt, ân a hai tiếng.
Trầm Trọng Sơn hôn lên đôi môi mê người kia.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng thân thể chạm vào nhau, tiếng giường kêu kẽo kẹt….Thật sự là một đêm tuyệt đẹp a…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...