“Vậy là ta vẫn còn cơ hội tham gia lịch luyện?” Đại Thiên mừng rỡ kêu lên.
Hàn Hạo cười gật gật đầu chấp nhận, ngay sau đó lại nghiêm mặt nói
“Nhưng ngươi phải nhanh chóng khôi phục thương thế, ít nhất là có thể tự do hoạt động được, nếu không thì ngươi vẫn phải ở lại.”
Đại Thiên rất kì vọng vào cuộc lịch luyện này, ít nhất, hắn muốn bản thân có thể thỏa mãn những suy nghĩ lúc trước, mà không phải là trôi qua một cách lãng phí, chẳng hiểu gì cả.
Đột nhiên, khóe mắt của Hàn Hạo chạm vào bình Sinh Mệnh Đan, tuy không biết đây là thứ gì, nhưng năng lượng tỏa ra từ nó vô cùng lớn, hấp dẫn được sự chú ý của hắn. Cau mày nghi hoặc, Hàn Hạo chỉ vào nó hỏi
“Đây là cái gì?”
Đại Thiên theo hướng chỉ của Hàn Hạo nhìn lại, thấy là bình thuốc, hắn mới nhớ lại tình cảnh chán nãn lúc nãy, trong lòng cười khổ một tiếng. Ánh mắt chuyển về phía Hàn Hạo, Đại Thiên đột nhiên trở nên mừng rỡ, người trước mắt, hoàn toàn có thể giúp hắn lấy thuốc.
“Đây là Sinh Mệnh Đan, lúc nãy vị Kim Thành Chủ kia đưa cho ta.” Đại Thiên thật thà trả lời.
Hàn Hạo nghe xong, ánh mắt nhìn Đại Thiên cũng dần dần trở nên kỳ lạ, ý nghĩ ghen tị không một chút nào che giấu.
Thứ này Đại Thiên không biết nó có tác dụng gì, nhưng Hàn Hạo làm sao có thể không biết.
Trong Cương Tộc, đa phần thuốc là dùng thực vật, linh thảo hái trong rừng có tác dụng trị bệnh để dùng, hoặc cao cấp hơn một chút là xay thành bột, hoặc vo viên lại, lúc đầu Kim Dũng đưa thuốc trị thương cho những người ở đây cũng là thuộc dạng này.
Còn Sinh Mệnh Đan này thì khác, thứ này Cương Tộc hiện tại vẫn không ai làm được.
Trên thế giới này, có một loại nghề nghiệp gọi là Luyện Thuật Sư, nghề nghiệp này yêu cầu thiên phú cùng trí thông minh cực cao, bất kỳ một Luyện Thuật Sư nào cũng được tôn trọng, dù là Đại Vũ khi thấy một Luyện Thuật Sư mạnh mẽ cũng phải kính nể vài phần.
Mà Luyện Thuật Sư chia làm hai nhánh, một nhánh gọi là Luyện Khí Sư.
Luyện Khí Sư giỏi về luyện chế vũ khí, áo giáp, đỉnh cao của bọn họ là những thanh thần binh mạnh khủng khiếp, theo truyền thuyết, có người còn đúc ra được một thanh vũ khí có linh tính, trở thành một cá thể riêng biệt.
Mà Luyện Khí Sư thì ở Cương Tộc có rất nhiều, hơn nữa thành tựu rất cao, rất ít tộc có thể so sánh với bọn họ. Đây một phần cũng là nhờ khả năng khống chế đấu khí cao của Cương Tộc, ngoài ra còn do lực lượng khi mới sinh ra của họ đã vô cùng to lớn.
Còn nhánh Luyện Thuật Sư còn lại, gọi là Luyện Dược Sư.
Nhánh này trong Cương Tộc không có một người nào cả. Luyện Dược Sư xuất hiện nhiều nhất ở Nhân Tộc, đây cũng là tộc sáng tạo ra chức nghiệp này.
Tiếp sau đó, Tinh Linh Tộc, Thú Tộc, cùng một vài bộ tộc nhỏ lẻ khác mới học tập theo, nhưng hiệu quả không cách nào so với Nhân Tộc.
Mà Sinh Mệnh Đan này, là một loại thuốc vô cùng trân quý, tuyệt đối xuất phát từ một vị Luyện Dược Sư vô cùng mạnh mẽ, thứ này chỉ sợ Kim Dũng cũng vô cùng quý trọng, hiện tại có thể đem ra cho người khác, chỉ sợ hiện tại trong lòng hắn cũng đang nhỏ máu.
Sinh Mệnh Đan, tên như ý nghĩa, nó có khả năng cung cấp thêm sinh mệnh cho người dùng. Thậm chí khi người đó gần chết, chỉ cần không phải bị thương hoặc chịu tác dụng phụ quá khủng khiếp, thì nó vẫn có thể đem người đó cứu về.
Còn về hiệu quả chữa thương, với thương thế hiện tại của Đại Thiên, Sinh Mệnh Đan có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục gấp mấy lần, hơn nữa còn giúp thực lực của Đại Thiên tăng mạnh.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ không biết gì của Đại Thiên, Hàn Hạo chỉ hận không thể vả cho vài phát, thật sự là có của quý không biết giữ, còn đem ra để trưng bày cạnh bên người, thật sự là rất trêu chọc người.
Nhìn Hàn Hạo thần sắc ngày càng không tốt, ánh mắt như muốn đem mình nuốt sống vào bụng, Đại Thiên sợ hãi cúi đầu không dám nhìn đối phương. Qua một lúc, Hàn Hạo cố gắng hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác muốn cướp của, gằn từng tiếng hỏi
“Ngươi đã dùng viên nào chưa?”
Thấy đối phương bình tĩnh, Đại Thiên mới có dũng khí đáp lại. Ngẫm nghĩ một hồi, Đại Thiên lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Sắc mặt của Hàn Hạo một lần nữa trầm lại, tựa hồ có xu thế thật sự đem Đại Thiên đánh rồi. Đại Thiên vội vàng sợ hãi nói ra chi tiết
“Lúc trước Kim thành chủ có nói đã cho ta dùng một viên, nhưng trong bình này ta vẫn chưa dùng viên nào.”
Hàn Hạo nghe xong, sắc mặt không những không tốt hơn, mà càng có xu thế tiêu cực, giọng nghiêm lại, Hàn Hạo lại gằn từng tiếng hỏi
“Tại sao ngươi không dùng?”
Có đồ tốt lại bỏ đó không dùng, chẳng lẽ để đó khoe ta có đồ tốt, cười vào mặt người khác sao, dù Đại Thiên không nghĩ như vậy, thì trong lúc này, Hàn Hạo cũng tự hướng suy nghĩ mình về hướng đó.
“Ta không cách nào dùng được.” Đại Thiên ngập ngừng nói ra, thấy Hàn Hạo không hiểu rõ lời nói của mình, Đại Thiên mới tiếp tục bổ sung “ Thân thể của ta không cách nào cử động được.”
Dứt lời, hai mắt của hắn trông mong nhìn Hàn Hạo.
Hàn Hạo ngây người một lát liền hiểu rõ ý của đối phương. Thần sắc hiện rõ vẻ do dự, qua một lát, hắn mới với tay chộp lấy bình thuốc.
Ngay sau đó, Hàn Hạo trực tiếp dùng hai tay giữ bình, bộ dạng nâng niu kia khiến Đại Thiên tưởng chừng như hắn đang cầm một thứ gì đó rất dễ vỡ.
Đại Thiên cũng không dám ngăn cản đối phương ngắm nghía, tận hưởng bình thuốc này, nếu không, ai biết Hàn Hạo có đột nhiên tức giận trở mặt hay không.
Qua một hồi, dường như đã chơi đủ, Hàn Hạo dừng mọi động tác, cảm nhận được Đại Thiên nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Hạo bực dọc mở nắp bình thuốc ra.
Nhất thời, mùi dược thảo thơm lan tỏa ra xung quanh, Hàn Hạo chỉ hơi thất thần một chút, rồi mạnh mẽ dốc một viên ra ngoài, sau đó đóng nắp bình lại. Cũng không nói nhiều, Hàn Hạo bạo lực nhét viên thuốc thẳng vào miệng Đại Thiên.
Đại Thiên cũng ngoan ngoãn chịu đựng nuốt xuống, sau đó cười vui vẻ nhìn đối phương.
Hàn Hạo cũng không thèm để ý gì nữa, trực tiếp đứng dậy xoay người đi. Được vài bước, Hàn Hạo đột ngột đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu nhắc nhở
“Cố gắng dưỡng thương cho tốt, mỗi ngày ta sẽ đến giúp ngươi ăn cùng uống thuốc. Đừng để vì ngươi mà làm chậm trễ.”
Nói xong liền đi mất, Đại Thiên ngây người một lúc lâu, rồi lại lâm vào trạng thái tu luyện, hấp thu dược lực từ Sinh Mệnh Đan.
Mà Sinh Mệnh Đan cũng vô cùng ôn hòa, Đại Thiên dễ dàng thuận lợi tiêu hóa nó, Tăng mạnh tốc độ chữa thương.
Theo Đại Thiên dần dần chìm sâu vào tu luyện, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
………………………………..
Một ngày rất nhanh lại trôi đi, Đại Thiên đã dùng đến viên Sinh Mệnh Đan thứ hai rồi, mà sau khi dùng, thân thể hắn cũng đã có thể miễn cưỡng nhúc nhích, chỉ có điều vẫn không thể đi đứng thôi, nhưng uống thuốc và ăn đều có thể tự bản thân làm.
Thoáng chốc, toàn bộ Cương Nhân đã ổn định xong hết, cả đoàn ngàn người nhanh chóng thu dọn hành lý, quay trở về Nga Vũ Thành.
Kim Dũng giao cho một vài vị Binh Sĩ làm quản đội thay mình, sau đó chào từ biệt.
Lại qua một lúc, nơi này chỉ còn đúng mười bốn người. Bao gồm Kim Dũng, Phục Ân, Hàn Hạo, Đại Thiên, cùng mười tên Binh Sĩ khác. Trông những Binh Sĩ này, ai nấy sắc mặt lạnh lùng, khí thế tỏa ra xung quanh mạnh mẽ cùng lạnh lẽo, trông như những cỗ máy chiến đấu, vô cùng đáng sợ.
Đại Thiên dưới sự nâng đỡ của Phục Ân cùng Hàn Hạo, nhanh chóng hướng về phía Kim Dũng đi tới.
Kim Dũng quan sát một vòng những người ở đây, nét mặt hiền từ khi đối mặt với Đại Thiên, hiện tại lại trở nên rét lạnh uy nghiêm. Qua một lúc, ông mới nói
“Hiện tại chúng ta sẽ truy đuổi theo đàn trâu, có ai có ý kiến gì không.”
Mọi người nhìn lẫn nhau một hồi, đặc biệt là mười vị Binh Sĩ kia, ánh mắt dán chặt vào Đại Thiên. Qua một lúc, một người bước ra, chỉnh tề cúi chào Kim Dũng một cái, sau đó hỏi
“Thuộc hạ không hiểu chúng ta đem theo một thương binh để làm gì?”
Kim Dũng liếc mắt nhìn người nọ, tuy không nói chuyện, nhưng xung quanh cơ thể của ông tự phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm bá đạo.
Trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, vị Binh Sĩ kia đứng nghiêm một lát, sau đó không cách nào chịu được nữa, thân thể khom xuống nói
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Rồi quay trở về đứng trong hàng.
Đây không phải là vì điều đặc biệt gì. Quyền quyết định nằm ở thực lực, ở đây thực lực của Kim Dũng cao tuyệt đối, lời nói của hắn phán xét mọi thứ, không cần bất cứ một lý do nào cả.
Nếu là một đoàn quân, bọn họ còn có thể dùng quân quy để nói chuyện, nhưng ở đây, là do Kim Dũng đề ra, hắn đồng thời quyết định tất cả.
Vị Binh Sĩ kia lúc đầu là quá bức xúc, không chỉ hắn, mà đồng đội của hắn cũng vậy. Bọn họ hiện tại đi đột kích đàn trâu mạnh khủng khiếp, ấy vậy mà lại mang theo một thứ vướng víu bám chân, trong lòng tất nhiên là có bức xúc.
Bởi không chịu nổi nữa, người này mới đứng ra. Nhưng Kim Dũng cũng không phải là một người dễ nói chuyện, tuy lúc nói chuyện với Đại Thiên hòa ái như vậy, nhưng với người khác thì còn lâu mới được. Mọi thứ ở thế giới này đều xây dựng bằng thực lực, Đại Thiên tuy hiện tại thực lực chưa đủ, nhưng hắn có tiềm năng cùng một hậu trường vững chắc, đủ để Kim Dũng kiêng kị ba phần.
Hàn Hạo cùng Phục Ân nhìn mọi chuyện xảy ra, cũng đại khái hiểu được, cả hai cười cợt đấm vào Đại Thiên một cái. Thời gian một ngày hôm qua, Phục Ân đã đến nói chuyện với Đại Thiên rất nhiều, hai người cũng theo đó mà quen thuộc.
Chỉ riêng có Đại Thiên là ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì cả, ngay khi vị Binh Sĩ nọ đặt câu hỏi, bản thân hắn cũng thấy chột dạ cùng không xứng đáng, dù sao những người kia phát tán ra khí thế, tuyệt đối mạnh hơn cả Hàn Hạo, thực lực vô cùng khủng khiếp, hắn căn bản là không có tư cách ở đây.
“Hai ngươi cười cái gì, ta cảm giác rất khó chịu.” Đại Thiên cáu lên gắt gỏng.
Phục Ân cùng Hàn Hạo vội vàng cười bồi, sau đó an ủi Đại Thiên
“Lần này chúng ta đi cùng, nhiệm vụ chính cũng không phải là chiến đấu.”
Dứt lời, Hàn Hạo chỉ chỉ vào Phục Ân nói
“Người này thực lực cũng rất yếu, nhưng hắn đã cận kề ranh giới đột phá Chiến Tướng, Kim Thành Chủ muốn nhân cơ hội này giúp hắn.”
Phục Ân đối với hai từ nhận xét “rất yếu” của người bạn này vô cùng căm tức, nhưng đối phương nói là sự thực, bởi vậy hắn cũng không thể phản đối gì.
Ngắt lời không cho Hàn Hạo nói nữa, Phục Ân nối theo sau giải thích
“Còn ngươi lần này chỉ cần đi theo học hỏi kinh nghiệm, thỉnh thoảng đánh vào một hai chiêu là được, không cần quá rắc rối đâu.”
Tuy hai người an ủi, áp lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nhưng Đại Thiên lại vô cùng thất vọng. hắn cũng chỉ có thể đi để xem thôi, chẳng khác nào như ý của vị Binh Sĩ kia, hắn trở thành một gánh nặng.
Kim Dũng thấy tinh thần của Đại Thiên ngày càng sa sút, ngẫm nghĩ một lát, ông liền đi về hướng của hắn.
Nghiêm mặt, ông vỗ vỗ vai Đại Thiên quát lớn
“Lịch luyện tạo ra, để các ngươi học hỏi được kinh nghiệm chiến đấu. Những người đồng lứa với ngươi, phát huy tác dụng được bao nhiêu, chủ yếu vẫn là quan sát những người đi trước chiến đấu.”
“Hiện tại lịch luyện đã kết thúc, ngươi có bản năng chiến đấu rất tốt, nhưng kinh nghiệm cùng từng trải chẳng có bao nhiêu, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi có thể trải nghiệm.”
“Bản thân muốn trở thành một cường giả, nếu ngươi cứ giữ những ý nghĩ sợ mạnh như vậy thì còn lâu mới thành công được.”
Kim Dũng một phen ngôn ngữ, đem Đại Thiên nói đến tức giận rồi.
Đại Thiên hắn mà sợ mạnh, nếu sợ mạnh thì hắn đã không dám đối mặt với Yêu Thú trong rừng, nếu sợ mạnh thì hắn đã không dám chạm mặt liều mạng với Viêm Hổ cùng Tam Đầu Băng Xà, nếu sợ mạnh thì hắn đã chết từ lâu rồi. Hiện tại lại nói hắn sợ, Đại Thiên dù thời gian mài dũa cho bản tính rất êm diệu, nhưng hiện tại cũng bị nói đến tức điên lên.
Không thèm quan tâm đến ý kiến của những Binh Sĩ kia nữa, Đại Thiên hai mắt hằn học nhìn Kim Dũng, tức giận nói
“Còn lâu ta mới chùn bước, đi thì đi, dù sao ta cũng không phải loại hèn yếu, nếu đụng mặt với chúng, ta trực tiếp xông lên giết là được, cũng không phải chưa từng giết qua.”
Trong phút chốc, Đại Thiên bộc phát ra sát khí mạnh mẽ, tuy kém hơn mười tên Binh Sĩ kia, nhưng cũng đã vô cùng khủng khiếp rồi, trực tiếp đem những người ở đây chấn kinh.
Với cỗ sát khí này, những Binh Sĩ kia dù không biết Đại Thiên sâu cạn thế nào, cũng dẹp đi một phần khinh thường trong lòng. Lúc bằng tuổi Đại Thiên, bọn họ còn đang chập chững không biết gì, so với đối phương kém rất xa.
Trong mắt bọn họ thoáng chốc bỗng trở nên giống Kim Dũng, khá là ưu ái nhìn Đại Thiên, một bộ dốc sức tài bồi vậy.
Kim Dũng cũng hơi kinh ngạc với khí thế này, nhưng ông cũng đã từng trải rất nhiều, chỉ một chốc lại khôi phục bình tĩnh, hướng về Đại Thiên nói
“Có ý chí là rất tốt, nhưng ngươi dẹp cái ý nghĩ tấn công đi, thân thể ngươi không cho phép.”
Đại Thiên cúi đầu không phản đối, hắn hiện tại hoạt động và sống tốt, hoàn toàn là do Quả Trong Suốt cùng Sinh Mệnh Đan, ai biết chừng nào thì hai thứ này mất tác dụng, nếu không cẩn thận lại bị thương gần chết một lần nữa, thì Đại Thiên có khi phải thật sự chết rồi.
Kim Dũng xoay người đi đến chỗ khác, không ai để ý đến khóe miệng của ông nhoẻn lên một nụ cười. Ý chí của Đại Thiên là một thứ làm ông vui, nhưng ông không ngờ hắn lại có thể cảm hóa những Binh Sĩ kia. Dù bá đạo thế nào thì hiện tại vẫn là một đoàn thể, ông không hi vọng có xung đột trong nhóm.
“Được rồi, dấu vết của bọn chúng ta đã theo dõi mấy ngày nay, hiện tại chúng ta mau chóng khởi hành, nếu chậm một chút lại phải tìm kiếm dấu vết lại từ đầu rồi.” Kim Dũng thấy mọi người đã ổn định lại, vội vàng hạ lệnh.
Đoàn người nhanh chóng lên đường, Hàn Hạo cùng Phục Ân vẫn đỡ Đại Thiên chạy đi. Bởi tốc độ của ba người khá chậm, nên vô tình kéo lại tốc độ của cả nhóm.
Mười vị Binh Sĩ kia chân mày hơi nhíu lại một chút, nhưng cũng không ý kiến gì nữa, Kim Dũng thì vẫn cứ một bộ lạc quan phơi phới, tựa hồ trời sập xuống cũng chẳng sao.
Chạy liên tục mấy tiếng, bởi đàn trâu trong lúc Kim Dũng sắp xếp lại Cương Nhân đã đi khá xa nên cũng rất vất vả tìm lại dấu của chúng.
Cứ như vậy chạy mãi chạy mãi, ngay khi ra con đường lớn do Cương Nhân tạo, trước mắt bọn họ lại xuất hiện tình cảnh khiến ai nấy giận sôi.
........................................................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...