Uy Chấn Cương Tộc

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh, một thời gian ngắn trước con trâu còn đang giận dữ, điên cuồng tấn công bọn họ. Hiện tại lại bị đánh bay mất, thật sự là rất khó tưởng tượng.

Định thần nhìn kỹ lại, người nọ là một ông lão. Dù đã lớn tuổi, nhưng thân thể của người này vẫn vô cùng to lớn tráng kiện, một khuôn Cương Nhân đúc mà ra.

Ông lão thần sắc nghiêm nghị cứng rắn, cặp mắt sáng ngời hiện lên từng tia giận dữ, bộ râu dài dưới cằm làm ông trông rất uy nghiêm.

Một kích bất ngờ đắc thủ, ông lão ánh mắt liếc nhìn toàn bộ Cương Nhân ở đây một lúc, sau đó thân thể đột nhiên biến mất, đợi xuất hiện lần nữa đã ở bên cạnh con Ngũ Giai Yêu Thú kia, tốc độ này thì cho dù là Đại Thiên trong trạng thái dùng Lôi Điện lúc nãy cũng không bằng một phần mười.

Con trâu còn chưa kịp phản ứng, ông lão đã vung tay, một đấm vô cùng bình thường đánh thẳng vào người nó.

Một đấm nhìn bình dị yếu ớt như vậy, nhưng khi động vào người con Yêu Thú thì lại phát ra uy lực cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp đánh nơi va chạm đánh thủng một lỗ, máu tuôn như suối.

Một đấm này, thật sự là có được đầy đủ những yếu tố của đỉnh cao khống chế đấu khí mà Lý Thiện nói, thậm chí còn vượt xa những gì hắn có thể hiểu và làm được.

Con trâu liên tục trúng hai chiêu, thân thể cùng tinh thần bị chấn thương vô cùng. Thực lực bị áp đảo tuyệt đối, nó cũng không dám ở lại lâu.

Bất chấp thương tổn trên thân, con trâu xoay người bỏ chạy đi mất.

Nhưng ông lão cũng không buông tha cho nó, hôm nay, ông lão này quyết tâm phải tiêu diệt con trâu này.

Hai chân dậm mạnh xuống đất, dùng một tốc độ khó tin, ông lão đuổi kịp đối thủ.

Hai tay giơ lên, nắm lấy đuôi con trâu, ông lão cứng rắn giữ nó khựng lại. Con trâu này lúc trước mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ yếu ớt bấy nhiêu, tựa như một con cừu non, tùy ý đối phương hành hạ.

Bốn chân liên tục di chuyển, nhưng thân thể căn bản là không thể đi được, con trâu trong lòng càng lúc càng kinh hoảng.

Hét lớn một cái, thân thể của ông lão so với con trâu nhỏ bé hơn nhiều lắm, nhưng sau tiếng hét này, ông lão trực tiếp đem con trâu nhấc bổng lên cao, sau đó đập mạnh xuống đất.

“Ầm!!!”

Một hồi chấn động lại xuất hiện, mặt đất rung chuyển từng hồi. Chưa dừng lại ở đó, ông lão buông hai tay ra, cả người từ trên cao, mạnh mẽ đấm liên tục vào người con trâu tội nghiệp nọ.

Biết nếu bản thân còn tiếp tục như vậy thì không có cách nào thoát được, bởi lẽ đó, con trâu cũng bất chấp không quan tâm bị áp đảo hay gì nữa, cả người bật dậy, cặp sừng to lớn của nó quét về phía đối thủ.

Ông lão vội vàng né tránh, tuy một kích này ông vẫn có thể chịu được, nhưng không ai rãnh đến mức đem thân mình ra cho đối thủ đánh.

Vừa né xong, ông lão lại thoáng chếch một chút, một đấm đánh thẳng vào đầu con trâu.

Rít lên một tiếng, con trâu bị đánh choáng, văng sang một bên.

Ông lão quyết không tha đuổi theo, lại một trận mưa đấm đánh tới.

Mạng của con trâu thật sự là vô cùng dai dẳng, ông lão mạnh mẽ đánh nãy giờ mà nó vẫn còn chịu được.


Một lần nữa vùng lên, hai mắt trở nên đỏ ngầu, con trâu dùng đầu, bốn chân cùng đuôi quơ loạn, tàn phá bốn phía. Ông lão trái tránh phải né, dần dần, khoảng cách giữa hai bên kéo dài một khoảng lớn.

Con trâu cũng không thật sự nổi điên, Yêu Thú đã đến cảnh giới như nó thì không gì quý hơn mạng sống. Bởi vậy, nó lựa chọn chạy trốn, hơn nữa phải chạy thật nhanh.

Ông lão ngớ người ra, sau đó tức giận gầm lên đuổi theo.

Nhưng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động khủng khiếp, tựa như là một đàn Yêu Thú đang xung kích. Âm thanh này không thể nào là con Ngũ Giai Yêu Thú kia phát ra được, bởi vì nó chạy vô cùng nhẹ nhàng.

Nếu như vậy, thì chỉ có khả năng đàn của nó đến cứu viện, hoặc là có một đối thủ khác kéo đến, nhưng dù là kết quả thế nào thì cũng không phải là điều tốt.

Rất nhanh, khởi nguồn của cơn chấn động này đã xuất hiện.

Đây là một đàn trâu, một đàn trâu lên đến mấy ngàn con, đem cả khu rừng đều vây kín.

Không chỉ về số lượng, ngay cả thực lực của những con trâu này cũng không hề yếu chút nào. Ngũ Giai Yêu Thú ngoài con đang chạy ra thì có hai con đến cứu viện, Tứ Giai cũng có hơn năm mươi, Tam Giai trở xuống thì trong nhất thời đếm không hết.

Ông lão sắc mặt thay đổi, lần này chơi lớn thật rồi. Một đàn trâu như thế này thừa sức đem một tòa thành của Cương Nhân tháo xuống, nếu để bọn chúng còn hoành hành thì hậu hoạn vô cùng.

Nhưng với thực lực của đàn trâu thì dù thực lực như ông cũng phải tạm lánh ngọn gió, nếu không thì có khi lật thuyền trong mương thì không tốt rồi.

Toàn lực phát ra khí thế của mình ngăn cản bọn chúng, ông lão quyết định trước bức lui địch rồi tính sau, dù sao đằng sau cũng còn mấy trăm Cương Nhân cần trợ giúp.

Mà đàn trâu đứng trước áp lực của ông lão, cũng không dám xung kích nữa, cả đàn đứng từ xa nhìn lại, chờ con trâu bị thương kia chạy tới, sau đó cả đàn quay ngược trở lại chạy đi mất, trước khi đi, bọn chúng còn rít lên từng tiếng tức giận.

Ông lão cũng không để ý tâm tình của bọn chúng, chỉ là có chút tiếc nuối không thể vĩnh viễn giữ con trâu kia lại.

Thở dài một hơi, ông lão xoay người, hai chân dậm mạnh, thân thể bay vút lên ngọn cây tàn tạ.

Nhìn Cương Nhân đã tụ hội lại ở giữa, tự chữa thương cho nhau, có không ít người trong một thoáng ngắn ngủi kia đã hi sinh.

Hàn Hạo thấy ông lão trở về, vội vàng nén bi thương chạy đến chào hỏi

“Đa tạ ngài cứu giúp, không biết ngài là?”

Ông lão chuyển ánh mắt từ chiến trường bi thảm qua Hàn Hạo, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát, dường như muốn nhìn ra sâu cạn của đối phương, Hàn Hạo đối với ánh mắt này không hề để tâm, trước sau như một cúi đầu chắp tay đứng đó chờ.

Qua một lát, ông lão mới cất tiếng nói, nhưng không phải trả lời, mà là hỏi ngược lại

“Ngươi là Hàn Hạo phải không?”

Hàn Hạo cung kính gật đầu đáp

“Chính là tiểu tướng.”


Ông lão gật gật đầu, vô cùng hài lòng mỉm cười. Tay nhẹ nhàng phất lên, ngay sau đó, một bình thuốc xuất hiện trong tay ông, cũng không biết là lấy từ đâu ra.

Giơ tay đưa bình thuốc này cho Hàn Hạo, ông lão nhẹ nhàng nói

“Mau dùng nó đi, đốt cháy sinh mệnh để kiên trì tới bây giờ cũng không phải là chuyện tốt.”

Hàn Hạo giật mình nhìn đối phương, ngẫm nghĩ một lát, Hàn Hạo cũng không từ chối, hai tay cung kính tiếp nhận, đồng thời cúi người nói

“Cảm ơn ngài. Nhưng còn những người khác, họ cũng bị thương.”

Ông lão xua xua tay lắc đầu, cười đáp

“Việc đó ngươi không cần để tâm, nhiệm vụ của ngươi cần làm đã hoàn thành rất tốt rồi, việc còn lại cứ giao cho ta.”

Hàn Hạo cũng không khách sáo nữa, thực lực của ông lão này vô cùng khủng khiếp, tuy ông không nói ra thân phận, nhưng với thân hình của Cương Nhân, Hàn Hạo lựa chọn tin tưởng, trong lòng hắn đã tám chín phần mười xác nhận người này chính là vị Chiến Hoàng mà Vũ Lâm nói lúc trước.

Chỉ có điều Hàn Hạo cũng không thể nào quan tâm nhiều được nữa, cảm giác mệt mỏi cùng suy yếu truyền ra từ sâu tận trong linh hồn cũng không phải là dễ chịu.

“Mọi chuyện đành thất lễ giao cho ngài rồi.” Hàn Hạo nói một câu, sau đó không đợi nhiều nữa, mở bình, dốc ngược đổ ra.

Bên trong có một viên thuốc hình tròn, màu đỏ, to bằng nửa nấm đấm, Hàn Hạo chỉ nhẹ liếc, sau đó không một chút do dự nuốt xuống.

Thấy vậy, ông lão trố mắt lớn tiếng quát

“Khoan đã, khoan đã, nơi này không được.”

“Ngài còn có chuyện gì sao?” Nén cảm giác suy yếu, Hàn Hạo vội vàng đứng dậy trả lời.

Nghe vậy, ông lão lập tức chuyển biến thành nghi hoặc hỏi

“Ngươi không cảm nhận được rất ngột ngạt sao.”

Hiện tại thì Hàn Hạo mới nhớ đến nơi này vô cùng quỷ dị, căn bản là không thể tu luyện được, nếu hiện tại lâm vào trạng thái chữa thương sâu, chỉ có con đường chết mà thôi.

“Vậy hiện tại phải làm thế nào?” Hàn Hạo lúng túng hỏi.

Ông lão nghe câu hỏi, thần sắc mới chuyển lại bình thường, nếu Hàn Hạo không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn còn lo sợ đoàn thể này sẽ gặp chuyện khó giải quyết đây.

“Đi theo ta.” Ông lão nghiêm túc nói.

Hàn Hạo nghe xong, cũng không nói nhiều nữa, xoay người phân phó những người còn có khả năng hành động nâng đỡ những người chết cùng bị thương trở về. Hiện tại có một vị cường giả trấn thủ, không cần thiết phải bỏ xác đồng bạn ở lại.


Đoàn người cũng không còn gì để mang theo nữa, bởi vậy vừa kêu đi là đi ngay. Mọi người đều dùng ánh mắt cảm kích cùng kính nể nhìn ông lão, sâu trong ánh mắt đó, còn là một sự nghi hoặc cùng cảnh giác. Dù là thế nào thì thân phận cùng tính cách của ông lão này còn chưa có ai rõ, nếu đối phương đột nhiên trở mặt thì xem như xong.

Đoàn người tuột xuống cây, sau đó cố nén thương thế, nhanh chóng di chuyển trong đêm đen.

Cũng may thực lực của ông lão cao tuyệt, không có bất cứ một con Yêu Thú nào đến phá rối.

Đi được một đoạn, ông lão dừng tại một bãi đất trống, đây là một nơi mà vừa nãy ông đi qua, địa thế nơi này khá cao, quan sát cùng phòng thủ vô cùng tốt, bởi lẽ đó ông lão cũng âm thầm ghi nhớ.

Đến nơi, ông lão lập tức phân phó mọi người tự hạ trại, đồng thời không biết từ đâu ra, chỉ thấy mỗi lần ông lão phất tay, trên đất lại xuất hiện ra rất nhiều băng vải cùng thuốc chữa thương.

Mọi người cũng không khách khí, mạng người quan trọng hơn. Từng người cảm ơn đối phương, sau đó dùng những thứ thuốc này cứu đồng bạn của mình.

Rất nhanh, toàn bộ nơi này lâm vào yên tĩnh, kể cả Hàn Hạo, tất cả đều tiến nhập vào trạng thái tu luyện sâu.

Chỉ riêng Phàn Chung cùng thuộc hạ của hắn, đợi ông lão yên tĩnh lại, mới dám rụt rè bước đến chào

“Bái kiến Kim thành chủ.”

Ông lão gật gật đầu nhìn những thân thể đầy thương tích trước mắt, nhẹ nhàng an ủi

“Các ngươi vất vả rồi, trước tiên lo dưỡng thương đi.”

Nhưng Phàn Chung cùng những người kia cũng không nghe, bọn họ ngập ngừng một lát rồi hỏi

“Cho thuộc hạ hỏi, Vũ đại ca, Vũ Lâm, hắn thế nào rồi?”

Ông lão ngây người, nhất thời không biết đối phương hỏi đến ai. Ngẫm nghĩ một hồi, mới nhớ người trở về báo tin hình như tên là Vũ Lâm, đoán là người này, ông lão nhìn những Binh Sĩ này cũng cảm giác thuận mắt hơn, tình đồng đội ở Cương Tộc vô cùng trân quý. Vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng, ông lão trả lời

“Hắn đang đi theo đội viện binh đến, hẳn là trưa ngày mai là đến đây rồi.”

Phàn Chung nghe vậy là yên tâm rồi. Bọn hắn cùng Vũ Lâm quan hệ vô cùng tốt, gần như là thân như anh em, không ai muốn đối phương gặp nạn, trận tấn công vừa nãy, bọn họ may mắn không mất đi người nào.

Vừa định chào tạm biệt, Phàn Chung đột ngột bị ông lão giữ lại, hỏi

“Vừa nãy có một người phát ra công kích vô cùng mạnh mẽ, ta muốn gặp người đó.”

Phàn Chung ngớ người, trong lòng không biết ông lão đang hỏi ai, nên hỏi ngược lại lần nữa

“Ý ngài là Hàn tướng quân?”

“Hàn Hạo ta đã gặp rồi, không phải người đó….. Vừa nãy, người đó tấn công như sét đánh.” Ông lão lắc đầu, hỏi kỹ lại.

Phàn Chung ngẩn người một lát, tình cảnh lúc nãy quá hỗn loạn, hắn cũng không rõ ràng lắm. Lúc này, một tên Binh Sĩ khác vội vàng nhắc nhở, Phàn Chung nghe xong mới bừng tỉnh đáp

“Đúng là có một người, lúc đó hắn đột nhiên bạo phát, tuy chỉ có thực lực Chiến Sĩ, nhưng không biết lúc đó vì sao lại có lôi điện bao phủ lấy thân thể, phát huy ra lực lượng vô cùng khủng khiếp.”

Ông lão hai mắt bừng sáng, gấp gáp nói

“Ngươi mau dẫn ta đi gặp hắn, mau lên.”

Phàn Chung gật gật đầu, phân phó thuộc hạ đi nghỉ ngơi trước, còn bản thân thì tự mình dẫn đường cho ông lão. Vừa nãy tuy Đại Thiên được giao cho người khác bảo vệ, nhưng hắn vẫn từng giây từng phút chút ý đến đối phương, kể cả lúc di chuyển cũng chính là bọn hắn đỡ Đại Thiên đi.


Đi một hồi, cuối cùng cũng đến chỗ của Đại Thiên.

Nhìn một người nằm mềm oặt tái nhợt dưới đất, không khác gì một kẻ đã chết, ông lão mày nhíu chặt lại.

Đưa tay nắm lấy tay Đại Thiên, ông lão truyền Đấu Khí mạnh mẽ khổng lồ vào.

Cỗ Đấu Khí này không phải là Hàn Hạo hay Phục Ân có thể so sánh. Ngay khi gặp sự ngăn cản của bốn cỗ năng lượng kia, ông lão nhẹ nhàng tránh được chúng, dù sao cả bốn cỗ năng lượng này cũng theo một thời gian ngắn ngủi vừa qua yếu bớt đi, ông lão thừa sức đánh lừa được chúng.

Nhưng ngoài bốn cỗ năng lượng này ra, còn cỗ tạp chất kia nữa, ông lão cũng thuận tiện phong tỏa nó lại, chờ có thời gian rồi giải quyết.

Kiểm tra một hồi, ông lão dứt khoát truyền Đấu Khí vào chủ động chữa thương cho Đại Thiên. Có ông lão dẫn dắt, vài cỗ năng lượng kia phát huy ra hiệu quả tốt nhất, Đại Thiên trong phút chốc sắc mặt trở nên hồng hào lên không ít, một lần nữa trở về từ cửa địa ngục.

Qua một lát, khi Đại Thiên đã có thể tự dựa vào bản năng trị thương, ông lão mới đứng dậy.

Từ đầu đến cuối, Phàn Chung vẫn lặng im ở một bên, do thời gian trôi qua khá lâu, hắn dứt khoát ngồi xuống tu luyện.

Cảm nhận được vị Kim thành chủ này đứng dậy, hắn cũng vội vàng bừng tỉnh cung kính đứng lên.

“Người này thân phận như thế nào?” Ông lão nhíu nhíu mày trầm tư hỏi.

Phàn Chung ngớ người, sau đó đem thân phận “gian tế” của Đại Thiên một năm một mười nói ra hết.

Ông lão mày nhíu càng chặt, lại tiếp tục hỏi

“Vừa rồi, có người nào bên trong đoàn, đột nhiên biến trở nên mạnh hơn không. Đại khái là thân thể đột nhiên to lên, chuyển sang màu đỏ.”

Phàn Chung lại ngây người, tay chỉ về Đại Thiên nói

“Cũng là hắn.”

Lần này đến phiên ông lão ngây ngốc nhìn người thuộc hạ này, qua hồi lâu, ông mới bất đắc dĩ nói

“Người này không phải gian tế, hắn chắc chắn là Cương Nhân.”

“Nhưng thời gian hắn biến mất lâu như vậy…...” Phàn Chung còn không dám tin tưởng lắm nên vội vàng khuyên nhủ.

“Đủ rồi.” Ông lão khó chịu cắt ngang “ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Phàn Chung môi hơi mấp máy, sau đó thở dài không nói gì nữa, cúi đầu đi mất.

Đợi hắn đi, nơi này chỉ còn ông lão cùng Đại Thiên.

Hai mắt chăm chú nhìn đối phương, ông lão không ngừng lâm vào trầm tư.

Đáng lẽ phải đến sáng mai, ông lão mới tìm được đoàn người. Nhưng đột nhiên, ông cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, đó là khi Đại Thiên biến thân, bởi vậy, trong lòng của ông càng thêm gấp, đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm.

May mắn là ngay sau đó con trâu kia đột ngột đứng rít giữa trời cao, nhờ vậy ông lão mới dễ dàng trước thời hạn tìm được đoàn người.

........................................................................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui