Uy Chấn Cương Tộc

Đại Thiên không phải là bác sĩ, cũng chưa từng học qua. Đối với chữa thương hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng theo thường lệ mỗi khi bị thương, Đại Thiên thường băng bó lại trước, sau đó ăn thật nhiều vào để mau khỏi.

Có ý nghĩ như vậy, Đại Thiên liên tục đi săn Yêu Thú, bất kể Nhất Giai Nhị Giai, chỉ cần hắn đánh thắng được là tiêu diệt.

Trời cuối cùng đã tối, Đại Thiên trên vai mang cả chục con thú, hoẵng có, thỏ có, trư có, nói chung là rất tạp. Đại Thiên cũng không dám chần chừ nữa tiến vào hang động của Viêm Hổ, nếu lâu hơn một chút Viêm Hổ chết thì coi như hỏng hết mọi việc.

Bước vào hang động, Đại Thiên đem một đống củi đã chuẩn bị trước đốt lửa phát sáng. Viêm Hổ lúc này đã vô cùng mệt mỏi nằm thở từng ngụm khó khăn, Đại Thiên đi vào hang nó cũng không hay biết.

Đại Thiên để hết mọi thứ trên người xuống, do dự một chút liền đến gần Viêm Hổ. Nhìn thân thể yếu ớt này, Đại Thiên hoàn toàn không thể liên tưởng đến vài ngày trước còn vô cùng mạnh mẽ Viêm Hổ.

Thử giơ tay chạm vào người nó, Viêm Hổ hai mât chợt trừng lên, miệng nhe răng nhìn hắn, nhưng sau đó nhanh chóng nằm gục xuống, hai mắt vẫn nhìn chăm chú.

Đại Thiên vội vàng giơ hai tay lên tỏ vẻ không có ác ý, Viêm Hổ vẫn hai mắt trừng trừng nhìn, không nhúc nhích. Đại Thiên có chút bất đắc dĩ không biết làm sao, tuy cảm nhận được địch ý từ Viêm Hổ, nhưng hắn cũng biết được Viêm Hổ thật sự động đậy không nổi rồi, nếu không cũng không phải chỉ nhe răng ra đơn giản như vậy.

Đại Thiên cũng mặc kệ nó, chạy đến lấy vài con thú, đứng từ xa quăng xuống miệng hổ. Viêm Hổ còn tưởng là bị tấn công, hai mắt hoảng sợ, cố gượng thân dậy nhưng không được.

Qua một lát, thấy Đại Thiên vẫn đứng đó, định hình nhìn lại một đống đồ vật trước mặt mình, toàn là xác thú, Viêm Hổ cũng không ăn, ngược lại hai mắt vẫn kiêng kỵ nhìn Đại Thiên.

Đại Thiên vội vàng giơ tay tỏ ý vô tội, sau đó chỉ chỉ vào đống thức ăn, rồi chỉ chỉ vào miệng, giả bộ nhai. Viêm Hổ vẫn nhìn chằm chằm. Có chút xấu hổ, Đại Thiên lại làm vài động tác nữa, nhưng Viêm Hổ căn bản là không quan tâm.

Đại Thiên thấy Viêm Hổ mãi nhìn mình, trong lòng một ý nghĩ nổi lên, có lẽ là do Viêm Hổ kiêng kỵ hắn ở đây, sợ bị tấn công nên không dám ăn.

Đại Thiên vội vàng thử nghiệm, xoay người đi thẳng ra khỏi hang, cũng không dừng lại ở đó mà tiếp tục đi cách hang một khoảng khá xa, sau đó ngồi xuống tu luyện.

Khoảng một giờ sau, Đại Thiên quay trở lại hang. Viêm Hổ lúc này lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn đống thức ăn, có một con dã trư bị ăn mất một phần thân, tuy là đối với Viêm Hổ thì đây là không nhiều, nhưng ít nhất là vẫn ăn.

Đại Thiên vui mừng lại gần xem xét, lần thử Đại Thiên lại thử chạm vào người Viêm Hổ. lần này Viêm Hổ hoàn toàn bất động, Đại Thiên lập tức hoảng sợ giật mình, cũng may từng hơi thở của con hổ còn thả ra vài luồng gió nhẹ, Đại Thiên mới an tâm lại.


Viêm Hổ lúc này căn bản là cực kỳ suy yếu rồi, Đại Thiên trong lòng vô cùng lo lắng, lục tung trí nhớ tìm cách xử lý. Cuối cùng, Đại Thiên nhớ đến mỗi lần mình bị thương quá nặng, Đại Vũ đều dùng đấu khí ổn định lại thương thế, hiện tại Viêm Hổ cũng không chống cự, truyền đấu khí hoàn toàn không có vấn đề.

Đại Thiên hai tay đặt trên người Viêm Hổ, còn chưa kịp truyền đấu khí hai tay liền cảm thấy tê dại. Bàn tay nhanh chóng bị màu đen kịt lây lan, vậy mà bị trúng độc rồi, cũng may chỉ vừa đụng không lâu, độc còn có khả năng bức ra.

Hai lần vừa nãy vì sợ Viêm Hổ phản kháng, nên chỉ chạm rồi buông, thật không ngờ tay giữ lâu một chút độc liền ngấm qua da, không biết bị trúng độc Viêm Hổ cảm giác lúc này như thế nào nữa.

Bức hết độc, Đại Thiên cẩn thận dùng đấu khí bao bọc hai tay, cũng không dám chạm vào Viêm Hổ nữa, đấu khí chậm rãi tiếp xúc, sau đó chậm chạp tiến vào thân thể của Viêm Hổ.

Đợi đấu khí của Đại Thiên sắp cạn kiệt, Viêm Hổ cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng có hơi mãnh liệt một chút. Cả thân thể của nó giật bắn lên, hai mắt mở trừng trừng nhìn Đại Thiên, vậy mà giật mình tỉnh lại cùng cử động được rồi.

Đại Thiên mừng rỡ nhảy nhót, thấy mắt hổ trừng lên nhìn mình, còn sợ đối phương không nhớ, tay chỉ chỉ vào đống thức ăn. Viêm Hổ chỉ là bị giật tỉnh lại, thân thể không khá hơn chút nào, không bao lâu lại ngất đi.

Đại Thiên đã có kinh nghiệm, vội vàng hồi phục đấu khí, sau đó lại truyền cho Viêm Hổ, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần. Viêm Hổ bị giật vài lần, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo lại rồi, vẫn là hình ảnh cũ, hai mắt hổ trừng to nhìn Đại Thiên.

Đại Thiên vẫn cố gắng giao tiếp với nó, dù sao cũng có kinh nghiệm giao lưu với Đại Lực Hắc Viên, chỉ cần làm nhiều vài lần là quen thuộc, dễ câu thông.

“Ngươi thật sự muốn giúp ta?”

Bỗng nhiên, một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, không có bất kỳ ngôn ngữ hay âm vang nào, chỉ đơn giản là Đại Thiên hiểu được ý muốn từ thứ gì đó truyền đạt. Đại Thiên còn tưởng mình nhầm, nhưng sau khi ý niệm đó truyền tới vài lần, không muốn cũng phải tin rồi.

Hai mắt đảo một vòng nhìn xung quanh, Đại Thiên còn có chút không chắc chắn chạy ra ngoài hang xem một vòng, không thấy gì mới trở lại hang, bất ngờ ý niệm này lại tới nữa

“Là ta!”

Đại Thiên hai mắt trợn trừng nhìn con hổ trước mắt khẽ gừ, có chút xác nhận hỏi lại


“Thật là ngươi?”

Viêm Hổ nhẹ gầm một tiếng xem như là chấp nhận, Đại Thiên vội vàng nói

“Ta cần làm gì để chữa thương cho ngươi.”

Viêm Hổ không trả lời, ngay khi Đại Thiên có chút không nhịn được nữa, ý niệm kia lại truyền tới trong đầu

“Ta không hiểu ngươi nói gì, ngươi chỉ cần suy nghĩ về việc muốn nói trong đầu là được.”

Đại Thiên có chút giật mình, vội vàng đọc thầm câu nói vừa rồi, Viêm Hổ vẫn không phản ứng. Đại Thiên quýnh lên, cố nghĩ cách, cuối cùng suy nghĩ đến hình ảnh mình giúp Viêm Hổ chữa thương. Lập tức, Viêm Hổ hai mắt hưng phấn lên, sau đó lại truyền một ý niệm nữa

“Ngươi đi thẳng lên hướng bắc gần mười dặm sẽ có một con suối, gần đó có một cây mọc vài quả màu đỏ, ta muốn ngươi giúp ta lấy về.”

Cuối cùng cũng có cách chữa trị, Đại Thiên vô cùng vui mừng, tuy là khó khăn nhưng ít ra vẫn còn hi vọng. Đại Thên còn tính đi ngay, nhưng sực nhớ đến thể trạng của Viêm Hổ, không biết nó còn kiên trì được đến bao giờ, nhưng khổ nỗi không biết biểu đạt thế nào, cuối cùng đành suy nghĩ đến hình ảnh Viêm Hổ lăn ra chết.

Đối diện Viêm Hổ lập tức giận dữ gầm nhẹ một tiếng, ý niệm tỏ rõ sự giận dữ truyền lại

“Ta còn chưa có chết được.”

Đại Thiên xem như là yên tâm rồi, lại một hình ảnh bản thân ngồi tu luyện, tiếp theo lại nghĩ đến trời sáng cũng quả màu đỏ, Viêm Hổ cũng coi như là hiểu ý đáp lại

“Ngươi cứ nghỉ ngơi. Ta còn kiên trì thêm được mấy ngày nữa.”


Đại Thiên cười cười xem như đáp lại, cũng không nghĩ nhiều nữa ngồi xuống nghỉ ngơi.

...............................

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Đại Thiên liền đi săn một ít Yêu Thú để trữ cho Viêm Hổ ăn, sau đó định đi ngay, nhưng chợt nhớ đến mình không xác định được hướng bắc, vội kêu tỉnh Viêm Hổ dậy, trong đầu hiện ra hình ảnh không biết vị trí quả màu đỏ kia, Viêm Hổ lập tức hồi đáp lại

“Ra khỏi cửa hang, cứ qua chạy thẳng qua bên trái vài dặm sẽ tới.”

Đại Thiên suy nghĩ ra hình ảnh Viêm Hổ ăn đống thức ăn, sau đó căm đầu tranh thủ trời còn sáng chạy đi.

Vài dặm đường đối với Đại Thiên chỉ là chuyện bình thường, nhưng phải vừa tránh Yêu Thú, hơn nữa cây cỏ che chắn, suýt nữa thì bị lạc mấy lần.

Đi đến trưa, cuối cùng Đại Thiên cũng tìm được con suối đó, tiếp theo vội vàng đi xung quanh tìm kiếm quả đỏ mà Viêm Hổ nói.

Lại qua một lúc lâu, quả đỏ cũng kiếm được. Đây là một loại quả khá to, ít nhất cũng to bằng đầu người, mọc trên một thân cây thấp bé, cả cây chỉ có duy nhất một quả.

Tuy tìm được rồi, nhưng Đại Thiên vui mừng không nổi, bởi vì bên cạnh cây này ngồi một con gấu lớn, toàn thân của nó được lông xám bao phủ.

Đây là một con Tứ Giai Yêu Thú, Đại Địa Hôi Hùng.

Đại Địa Hôi Hùng tốc độ, sức mạnh cùng phòng ngự đều vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là Đại Thiên bây giờ, cho dù Đại Thiên đột phá lên Chiến Tướng cũng chưa chắc đánh bại được Yêu Thú trước mắt.

Nhưng quả đỏ trước mắt lại là tia hi vọng cuối cùng, nếu không có nó, Viêm Hổ xem như xong, Đại Thiên cũng bồi đi theo. Bất đắc dĩ Đại Thiên đành trèo lên một ngọn cây cao, ngồi xuống khôi phục thể lực, chờ đợi cơ hội cướp lấy quả đỏ kia.

..........................

Chờ đợi một cái liền thẳng đến trời tối. Lúc chiều Đại Thiên còn định trở về, nhưng lại sợ quả đỏ bị ăn mất nên cắn răng ở lại. Mà con Đại Địa Hôi Hùng kia cũng vô cùng kiên trì, vẫn ngồi yên nhìn quả đỏ kia, đồng thời cảnh giác nhìn bốn phía.

Trời càng tối Đại Địa Hôi Hùng càng cảnh giác hơn, Đại Thiên đứng từ xa nhìn âm thầm lo lắng, nếu cứ thế này thì hắn thật sự không còn cơ hội nào rồi, trong lòng đồng thời hiếu kỳ đây là quả gì mà lại khiến Đại Địa Hôi Hùng phải quyết tâm có được như vậy.

Lại tiếp tục chờ đợi, đến nửa đêm, khi mặt trăng đã treo cao giữa trời, cuối cùng cũng có dị biến.


Từ trong rừng chạy đến một con sói toàn thân phủ kín lông trắng, Đại Thiên còn suýt nữa lầm nó với Thị Huyết Ngân Lang. Nhưng nhìn kỹ lại vẫn có chút khác nhau, Thị Huyết Ngân Lang lông màu trắng xám, còn con sói trước mắt lông màu trắng như tuyết, hơn nữa thân thể cao lớn cùng thon dài hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.

Con sói này gọi là Phong Lang, là một Tứ Giai Yêu Thú cực mạnh về tốc độ. Phong Lang cũng như Viêm Hổ, khi đạt đến Lục Giai sẽ lĩnh ngộ được Phong nguyên tố, trở thành một con Ma Thú.

Phong Lang vừa đến hai mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào quả màu đỏ trên cây kia. Đại Địa Hôi Hùng bất mãn hướng vị khách không mời này gầm lên vài tiếng, nhưng Phong Lang hoàn toàn không chú ý đến nó.

Đại Địa Hôi Hùng cảm thấy bị khinh thường, vô cùng tức giận, cũng chẳng thèm nói gì nữa, dùng cả tứ chi chạy trên mặt đất, lao thẳng về phía Phong Lang.

Đợi Đại Địa Hôi Hùng đến gần, Phong Lang mới bắt đầu động. Phong Lang tuy là di chuyển sau, nhưng ngược lại tốc độ nhanh hơn đối phương rất nhiều lần, quỷ dị chạy vòng ngược ra phía sau Đại Địa Hôi Hùng, mạnh mẽ hướng về đối thủ cắn tới.

Đại Địa Hôi Hùng một kích thất bại lại còn bị tấn công, tức giận gầm lên một tiếng, hai tay gấu vung loạn ra sau nhằm kéo Phong Lang khỏi lưng.

Đại Địa Hôi Hùng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, Phong Lang cũng không thể dễ dàng phá vỡ được lớp da cực dày này, thấy Đại Địa Hôi Hùng phản kích liền thuận thế lui lại.

Đại Địa Hôi Hùng tức giận đuổi theo không tha, một chưởng quét ngang về phía đối phương. Phong Lang lại dùng tốc độ của mình né tránh, sau đó cắn thẳng về phía hông Đại Địa Hôi Hùng.

Lần này Đại Địa Hôi Hùng lập tức trở nên điên cuồng rồi, cũng không cố gắng đẩy đối thủ ra nữa, ngược lại hai tay vòng qua ôm chặt lấy Phong Lang, miệng há rộng cắn xuống.

Phong Lang bị cắn đau đớn, lại bị giữ không chạy được, bốn chân dùng móng vuốt sắc bén cào đối phương, đồng thời dùng răng nanh của mình ra sức cắn xé.

Hàm răng của Đại Địa Hôi Hùng tuyệt đối thua Phong Lang, nếu tiếp tục ngược lại cũng không được gì. Nột hùng chưởng đập bay Phong Lang qua một bên, trên người Đại Địa Hôi Hùng xuất hiện một hàng dấu răng thấm đẫm máu tươi.

Bên này đang liều mạng tranh đấu thì phía bên kia, quả đỏ theo thời gian càng lúc càng khuya bỗng trở nên từ từ phát sáng.

Phát hiện được điều này, hai con Yêu Thú càng ra sức liều mạng hơn nữa. Trực tiếp nhào vào cắn xé nhau, Đại Thiên ngồi trên cây nhìn cảnh này trong lòng âm thầm vui mừng, hắn còn cầu cho cả hai cùng đánh đến chết thì càng tốt.

Lại qua một lúc nữa, cả hai con Yêu Thú đều trở nên mệt mỏi. Ngay lúc này, quả đỏ kia bỗng nhiên sáng rực lên, tựa như là một mặt trời nhỏ chiếu sáng cả khu vực.

Phong Lang cùng Đại Địa Hôi Hùng bất chấp đánh nhau, đồng loạt hướng về phía quả đỏ lao tới. Đại Thiên do dự một chút, cuối cùng liều mạng cắn răng lao nhanh xuống tham gia tranh đoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui