Một đêm trôi qua, đây là đêm được nghỉ ngơi tốt nhất của Đại Thiên kể từ khi đặt chân vào rừng. Sáng sớm, theo thói quen, Đại Thiên tự mình thức dậy.
Nhìn một vòng căn phòng được Lý Thiện đưa cho đêm qua, Đại Thiên có chút cảm thán một tiếng. Mới đêm hôm trước hắn còn phải nghỉ ngơi trên tường thành, vậy mà hôm nay lại được ngủ trên giường. Đại Thiên còn đang cảm thán sự đời nhanh thay đổi thì trước mặt bỗng xuất hiện một người, trực tiếp dọa Đại Thiên giật bắn người lên.
Định thần nhìn kỹ lại mới nhận ra người này là Lý Thiện. Lý Thiện so với đêm qua khuôn mặt vui vẻ hơn rất nhiều, có lẽ do cuối cùng cũng có người bầu bạn. Nhìn thấy biểu tình của Đại Thiên, Lý Thiện nụ cười càng thêm rạng rỡ, giọng mang chút trêu cợt nói
“Sao rồi? Ta làm ngươi giật mình à?”
Đại Thiên cười khổ gật đầu, rồi lại lắc đầu, tiếp theo có chút túng quẫn nói sang chuyện khác
“Ngài đến gọi ta tiếp tục đi chặt cây phải không?”
Lý Thiện trầm ngâm, nụ cười có chút giảm đi nhiều, thở dài một hơi, sau đó mới chậm rãi đáp
“Từ giờ Dã Man Nhân sẽ đi vòng quanh nơi này tìm cách khác, cũng không thể đặt tất cả hi vọng vào đóng tàu được.”
Tuy là nói vậy, nhưng Đại Thiên hiểu là do hôm qua thử nghiệm thất bại, tuy Dã Man Nhân vẫn chưa tắt hi vọng, nhưng Lý Thiện cùng cao tầng ở đây cũng bắt đầu tìm con đường khác rồi. Nhưng nếu không đi chặt cây thì hôm nay làm gì, Đại Thiên có chút nghi ngờ, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng thăm dò
“Ta cũng đi theo Dã Man Nhân đi tìm cách khác sao?”
Lý Thiện nụ cười trở lại, hai mắt tràn đầy thâm ý nhìn Đại Thiên, trực tiếp nhìn đến lúc Đại Thiên chột dạ cúi đầu, mới vui vẻ trả lời
“Hôm nay ngươi đi theo ta, vừa thăm dò xung quanh, thuận tiện nói cho ta biết về tình hình Cương tộc.”
Đại Thiên vội vàng ứng tiếng, tuy Dã Man Nhân không làm gì hắn, nhưng giao tiếp không được, cả ngày giả câm cũng có chút khó chịu, hiện tại được đi theo Lý Thiện, gò bò giảm đi rất nhiều, trong tâm Đại Thiên vô cùng nguyện ý.
................................
Hai người cũng không thu xếp gì, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi nhà, sau đó đi thẳng ra khỏi cứ địa. Ở cứ địa hôm nay vẫn tập trung rất nhiều Dã Man Nhân, nhưng cũng không phải cầm rìu đi chặt cây, mà là dưới hiệu lệnh của những Dã Man Nhân thủ lĩnh, tùy vào từng nhóm mà phân phó nhiệm vụ.
Mà đích đến cuối cùng của Đại Thiên hiển nhiên không phải ở đây. Lý Thiện chỉ nhìn thoáng qua những người này, sau đó tiếp tục đi, tiến thẳng vào trong rừng, Đại Thiên vội vàng chạy theo.
Đi một mạch bảy tám dặm đường, cũng sắp đi đến giới hạn mười dặm của Viêm Hổ rồi mà Lý Thiện vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Đại Thiên trong lòng có chút nôn nóng, vội vàng hỏi
“Lý thúc, đợi đã, chúng ta đang đi đâu vậy, cũng sắp qua giới hạn của Viêm Hổ rồi.”
Lý Thiện nghe được câu hỏi, thân thể không có một dấu hiệu nào đột ngột dừng lại, sau đó xoay người nhìn Đại Thiên nói
“Đến đây cũng đủ rồi.”
Nhìn hành động chuyển biến đột ngột của đối phương, Đại Thiên có chút trở tay không kịp, thậm chí Đại Thiên còn có cảm giác nếu mình không mở miệng thì Lý Thiện còn tiếp tục đi nữa. Mặc kệ Đại Thiên miên man suy nghĩ, Lý Thiện lại tiếp tục hỏi
“Đại Thiên, ngươi cảm giác thực lực của ta thế nào?”
Đại Thiên bị đối phương bất ngờ hỏi làm cho có chút không biết làm sao rồi. Nhưng nghĩ đến uy thế của Lý Thiện khi đối mặt với Viêm Hổ cũng như những Yêu Thú dưới nước kia, Đại Thiên chỉ có thể thật lòng thốt ra hai chữ
“Rất mạnh.”
Lý Thiện vô cùng hài lòng với đáp án này, khuôn mặt hiện ra một nụ cười tự tin, sau đó lại tiếp tục hỏi một chuyện không liên quan
“Lúc trước ngươi đi lịch luyện bị Yêu Thú tập kích, có lẽ chưa kịp học được thứ gì phải không?”
Đại Thiên hơi ngẫm lại một chút, quả thật trong lần lịch luyện đó, ngoài ngày đầu tiên được hướng dẫn cách săn bắt cùng tạo ra lửa thì hoàn toàn không có gì đáng nói cả. Nhìn Đại Thiên gật gật đầu, Lý Thiện khuôn mặt trong nháy mắt trở nên sáng lạn hơn rất nhiều rồi, mang theo chút ít kích động cùng chờ mong, Lý Thiện hướng Đại Thiên hỏi
“Nếu ta đồng ý dạy ngươitthì ngươi có chấp nhận không.”
Dạy một chữ này khiến Đại Thiên vô cùng cảnh giác, trước đó từng có ba người đồng ý dạy hắn, theo thứ tự là Đại Vũ, Trần Vũ cùng Thượng Văn. Cả ba người mỗi lần dạy đều đem hắn đánh cho dở sống dở chết, nghĩ đến Lý Thiện cùng là Cương nhân, cũng cùng một khuôn mà ra cả. Nghĩ đến đây, Đại Thiên có chút cảnh giác hỏi lại
“Nhưng mà là dạy chuyện gì mới được chứ?”
Lý Thiện còn nghĩ Đại Thiên sẽ hưng phấn kích động gào thét đồng ý, không ngờ lại gặp tình cảnh trước mắt, cảm thấy có chút cụt hứng, cả khuôn mặt nhanh chóng đờ ra. Thấy Lý Thiện như vậy, Đại Thiên có chút lo lắng, hắn không hề hi vọng khiến vị cường giả này ghét bỏ mình. Ngay lúc Đại Thiên định đáp ứng đối phương thì Lý Thiện trước tiên giành nói
“Ta sẽ dạy ngươi cách sinh tồn trong rừng, cách đối phó với Yêu Thú, đồng thời giúp ngươi tu luyện. Như vậy đã đủ chưa.”
Đại Thiên nào dám nói không, chưa nói đến những điều Lý Thiện nói vô cùng cần thiết với Đại Thiên, chỉ tính riêng việc nếu một lần nữa từ chối, chỉ sợ đối phương tức giận trở mặt, đến lúc đó xem như là mất cả chì lẫn chài.
Thấy Đại Thiên liên tục gật đầu đáp ứng, Lý Thiện nụ cười ngay lập tức trở lại rồi, như thế này mới đúng với hình ảnh trong suy nghĩ của vị cường giả này. Tiếp theo, hai người đứng trơ ra nhìn nhau, Đại Thiên hai mắt tràn đầy kích động cũng chờ mong, còn Lý Thiện hai mắt tràn ngập tự tin cùng mong đợi. Cứ như vậy, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm vào đối phương một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là không ngừng mong đợi Lý Thiện bại trận trước, có chút bất đắc dĩ hướng đối phương nói ra
“Ngươi không cảm thấy mình quên cái gì sao?”
Đại Thiên ngây thơ lắc đầu, Lý Thiện lập tức một hồi chán nản. Đối phương đã không biết, Lý Thiện chỉ có thể chủ động nói
“Ngươi phải bái sư thì ta mới bắt đầu dạy được.”
“Bái sư là gì? Tại sao phải bái sư ngài mới dạy ta được.”
Đại Thiên nghi hoặc hỏi, hắn thật sự không hiểu chuyện này, không có ai từng dạy qua cho hắn biết. Lý Thiện có chút lúng túng không biết làm sao, nếu hiện tại hạ mình chỉ dẫn đối phương cách bái sư, thì khác gì đi cầu người khác, thân phận nhanh chóng giảm xuống.
Bất đắc dĩ, Lý Thiện chỉ còn cách bỏ qua giai đoạn này, chỉ cần trong tâm coi nhau là thầy trò là được, đợi sau này Đại Thiên hiểu chuyện có khi càng cảm kích người thầy này. Thở dài một hơi, Lý Thiện đành chấp nhận sự thực nói với Đại Thiên
“Được rồi, chỉ cần từ bây giờ ngươi biết ta là thầy của ngươi, còn ngươi là học trò của ta là được.”
Đại Thiên cái hiểu cái không gật đầu, Lý Thiện gật gật đầu trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó nói
“Hiện tại ngươi thiếu nhất là kinh nghiệm thực chiến, trước tiên ta sẽ tìm một số Yêu Thú thực lực tương đương để ngươi tập luyện.”
Đại Thiên có chút giật mình, kinh nghiệm thực chiến thì hắn vô cùng thiếu, nhưng hai tháng qua cũng có không ít Yêu Thú oan mạng dưới tay hắn, do dự một chút, Đại Thiên vẫn là không nói ra, dù sao đã chấp nhận Lý Thiện dạy mình thì nghe đối phương an bài là tốt nhất.
Hai thầy trò nhanh chóng tiến vào trong rừng, rất nhanh tìm được mục tiêu thứ nhất. Nhưng nhìn thấy mục tiêu, Đại Thiên ngay lập tức dở khóc dở cười không biết nói gì, bởi vì mục tiêu đầu tiên này lại là Độc Giác Dã Trư.
Độc Giác Dã Trư tuy lực lượng mạnh mẽ, tốc độ cũng thuộc vào tầm trung, nhưng công kích đơn điệu, kém linh hoạt, nhờ có hiệu ứng tê dại kỳ lạ kia mà hai tháng này Đại Thiên không ít lần đem chủng loại Yêu Thú này làm thịt rồi.
Nhưng biểu cảm này rơi vào mắt người không biết nội tình Lý Thiện liền trở thành lần đầu được đối diện cường đại Yêu Thú mà hưng phấn. Miệng có chút thúc giục nói
“Còn chờ đợi gì nữa. Đây sẽ là mục tiêu thứ nhất của ngươi, cứ yên tâm thoải mái chiến đấu, nếu không được thì còn có ta ở một bên hỗ trợ.”
Đại Thiên bất đắc dĩ nhìn Lý Thiện đứng một bên tự cho là đúng, cuối cùng vẫn là xông lên đối chiến với Độc Giác Dã Trư, dù sao cũng không có gì nguy hiểm, xem như là một cách thể hiện khả năng của mình với thầy đi.
Đứng cách một khoảng xa chờ Độc Giác Dã Trư lao tới, Đại Thiên gặp cảnh này nhiều lần rồi, nhẹ nhàng lách người né tránh công kích của đối phương, sau đó mạnh mẽ vận toàn bộ đấu khí đánh vào người Độc Giác Dã Trư.
Theo đà chạy tới bỗng dưng bị tê dại, Độc Giác Dã Trư bất ngờ ngã oạch xuống đất. Đại Thiên được thế không buông tha, liên tục tay đấm chân đá vào người con vật vô tội kia, rất nhanh Độc Giác Dã Trư liền không chịu nổi nữa, nhắm mắt buông xuôi.
Lý Thiện còn định sẵn sàng trợ giúp, nào ngờ nhận được kết quả chiến đấu có chút khó hiểu như vậy. Nhất thời, trong lòng Lý Thiện nổi lên nghi vấn, từ khi nào Độc Giác Dã Trư trở nên nhỏ yếu như vậy, Độc Giác Dã Trư tốc độ cùng lực lượng đều rất mạnh, tuy Cương tộc lấy lực lượng mạnh mẽ nổi danh, nhưng muốn cùng cảnh giới chiến thắng nó thật sự vô cùng khó khăn, nào có chuyện như Đại Thiên đấm một cái liền ngã ra đất mặc người xâu xé.
Lý Thiện hồi phục tinh thần, miễn cưỡng cười cười nói với còn đang đắc ý Đại Thiên
“Cũng tạm được thôi.”
Đại Thiên còn đang đợi đối phương khen ngợi, nghe vậy trong lòng có chút ủ rũ. Lý Thiện cũng không quan tâm đến hắn, hai chân di chuyển, cả người đến gần Độc Giác Dã Trư, sau đó không một chút do dự, tay phải đâm thẳng vào bụng nó, lúc lôi ra trên tay cầm theo một viên Yêu Đan. Nhìn Đại Thiên hai mắt kinh ngạc, Lý Thiện nhắc nhở
“Về sau khi tiêu diệt Nhị Giai Yêu Thú nhớ lấy Yêu Đan của chúng. Ừm, vị trí đại khái nằm trong bụng, ngươi tìm kiếm thử vài lần là sẽ quen.”
Nhắc đến Yêu Đan, Đại Thiên lại một trận buồn bực, hai tháng qua hắn bỏ phí không biết bao nhiêu mà nói.
“Được rồi, tiếp theo ta sẽ tìm một đối thủ mạnh hơn cho ngươi.”
Lý Thiện cắt ngang suy nghĩ của Đại Thiên, sau đó cũng không đợi đối phương mà thẳng bước vào trong rừng. Lại đi lung tung trong rừng, cuối cùng mục tiêu vẫn là một con Độc Giác Dã Trư, Đại Thiên có chút bất đắc dĩ nhào lên đánh, Lý Thiện hai mắt như dán vào người hắn, tỉ mỉ quan sát.
Lần này Lý Thiện đã thấy rõ ràng rồi, lúc Đại Thiên vừa đánh vào người Độc Giác Dã Trư liền khựng lại, không chỉ thế, mỗi lần Đại Thiên đánh nó đều tỏ vẻ khó chịu cùng bất cam. Sau một hồi chiến đấu khó hiểu kết thúc, Lý Thiện bước đến bên người Đại Thiên quát
“Thử dùng toàn bộ đấu khí đánh ta.”
Đại Thiên hoảng sợ không biết đối phương tại sao bỗng dưng trở thành thế này, sợ hãi không dám nhúc nhích hai mắt vô tội nhìn Lý Thiện. Lý Thiện hiển nhiên không cần thái độ này, hơi nhíu mày, Lý Thiện quát lần nữa
“Mau dùng đấu khí công kích ta, nhanh lên!”
Đại Thiên bị tiếng quát này dọa sợ rồi, cũng không dám cãi lời nữa, một đấm đánh thẳng về phía đối phương, nhưng chỉ dùng một nửa đấu khí. Khi nấm đấm thành công tiếp xúc với thân thể, Lý Thiện liền cảm giác được một cỗ hơi tê gần khu vực va chạm, tuy rằng rất nhỏ, nhưng đây là do cách biệt thực lực quá lớn, chứ nếu thực lực bằng Đại Thiên thì không đơn giản như vậy.
Lý Thiện cảm thụ nguồn năng lượng này, khuôn mặt bỗng dưng kinh hãi quát lớn
“Là lôi điện! Ngươi làm sao có được.”
Đại Thiên làm sao biết là làm sao có được, hắn cũng vô cùng nghi hoặc, vội vã kể lại chuyện ngày hôm đó. Lý Thiện nghe xong ngược lại trở nên có chút mất bình tĩnh
“Bị sét đánh không những không bị gì mà còn đạt được lôi nguyên tố.”
Việc này đánh vỡ nhận thức của Lý Thiện rồi. Thoáng bình ổn tâm tình, Lý Thiện sâu sắc nhìn Đại Thiên một cái. Xem ra lần này mình nhặt được bảo vật rồi, Lý Thiện vui mừng nghĩ.
Tiếp theo Đại Thiên liền khổ cực mổ bụng con Độc Giác Dã Trư, hai tay tìm tòi, đỉnh cao là lúc Đại Thiên trực tiếp chui vào trong, vứt ra một đống nội tạng. Sau một phen cố gắng, Đại Thiên cả người toàn máu cầm trong tay viên Yêu Đan đầu tiên trong cuộc đời hắn vui vẻ bước ra.
Lý Thiện đang trầm tư suy nghĩ, cũng không quan tâm đến thái độ của Đại Thiên. Thấy xong việc liền tiếp tục dẫn đi đến đối thủ khác.
Mục tiêu lần này có chút quá tay rồi, Đại Thiên sợ sệt nhìn con Huyền Lộc cường tráng trước mắt, tuy từng cùng Tam Giai Yêu Thú chiến đấu, nhưng hắn còn chưa có lần nào đánh thắng đối phương, thậm chí phòng ngự của nó cũng không phá được, ừm, trừ lần đầu tiên may mắn giết được Thị Huyết Ngân Lang.
Lý Thiện không thèm để ý, một cước đạp bay Đại Thiên đến gần Huyền Lộc. Đại Thiên bay thẳng lên trời, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt ngã nhào xuống trước mặt Huyền Lộc.
Tuy lần trước đã gặp qua, nhưng chân chính đối mặt mới cảm thấy áp lực cực lớn từ đối thủ mang đến. Cặp sừng cùng bốn chân tráng kiện kia, vừa nhìn Đại Thiên đã thấy sợ. Lúc trước đi đánh Tam Giai Yêu Thú còn có Đại Lực Hắc Viên đứng sau tùy thời hỗ trợ, nhưng hiện tại Lý Thiện một mặt âm trầm nhìn hắn. Đại Thiên chắc chắn chỉ cần mình dám chạy, Lý Thiện tuyệt đối sẽ có biện pháp khác “trừng trị” mình.
Đã không thể tránh né, Đại Thiên hai mắt trở nên kiên quyết, nghiêm mình đứng nhìn Huyền Lộc, Huyền Lộc tuy mạnh nhưng tuyệt đối không bằng Thị Huyết Ngân Lang cùng Đại Lực Hắc Viên,chưa chắc Đại Thiên đã không thể thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...