- Bộc phát thú tính sao? Được, để tôi cho em biết thế nào là bộc phát thú tính!
Mặc kệ Triệu Sơn đang vẫn còn ngồi ở ghế lái, đều không dám thở mạnh.
Triệu Sơn biết ý liền hạ vách ngăn xuống và bẻ kính chiếu hậu vào trong để cho Uông Tử Thần dễ “làm việc”.
Uông Tử Thần kéo cả người Bạch Ly ngồi lên đùi mình, ghì chặt cô xuống dưới ghế, khóa chặt hai tay trên đỉnh đầu, môi mỏng nhanh chóng áp chế lấy bờ môi đỏ mọng của cô.
Điên cuồng vừa hôn vừa cắn mút, gặm cắn bờ môi cô như con thú hoang.
Hơi thở hắn lạnh lẽo chết người, hai chân kẹp chặt cô dưới thân.
Bạch Ly cắn chặt răng cố gắng không mở miệng để hắn chiếm đoạt.
Vừa mới nãy hắn vừa mới lên giường với Phương Ly Nhi xong, bây giờ lại đến tìm cô phát tiết.
Cô không phải là loại phụ nữ thích thì gọi đến không thích lại đuổi đi đâu.
Nụ hôn này cô cảm thấy rất chán ghét và dơ bẩn!
Uông Tử Thần khổ sở tách hai cánh môi mềm của cô ra nhưng đều vô dụng.
Hắn không chịu thua, bế xốc cô lên, ép cả người cô dính sát vào thành xe, bóp chặt lấy khuôn miệng bướng bỉnh kia, ép cô mở miệng tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Tấm lưng thon nhỏ bị va đập thật mạnh cùng với tường nhẵn, nhanh chóng truyền đến cảm giác đau buốt.
Hai tay cô bị hắn nắm chặt, đè trên đỉnh đầu, bờ môi lạnh ngày càng cuồng dã mà ngấu nghiến lấy môi cô.
- Ưm… ưm…
Bạch Ly giãy giụa chống cự, móng tay cào cấu khắp bắp tay rắn chắc của Uông Tử Thần, nhưng lại chẳng hề hấn gì vì hắn là dân nhà binh, chịu đau rất giỏi.
Đối với hắn chẳng khác nào như bị mèo cào, một con mèo con không biết nghe lời cần phải bị trừng phạt.
Uông Tử Thần bị chọc điên càng ra sức hung hăng hôn tới.
Dường như hắn đang tỏ ra rất tức giận, nhưng vì sao hắn lại tức giận? Chẳng phải người nên tức giận bây giờ là cô sao? Hắn vừa mới đi vụng trộm với Phương Ly Nhi về lại tìm cô phát điên cái gì chứ? Chẳng lẽ là Phương Ly Nhi chưa thỏa mãn được hắn sao?
Nhưng không ai chịu nhường ai, nhiệt độ không khí tăng dần lên, cỗ nhiệt ở bụng dưới chạy tán loạn khắp người, yết hầu khô cạn, đang cần thứ gì đó để giải khát.
Gương mặt Bạch Ly đỏ lên, đỏ đến nỗi không thể nào đỏ hơn được nữa.
Gương mặt nhỏ nhắn bừng lên giống như một trái táo đỏ mê người làm người ta không nhịn được muốn nuốt vào bụng.
Vùng vằng mãi không được, hết cách, Uông Tử Thần liền luồn tay vào trong gấu váy, mò vào quần lót bên dưới, điên cuồng tìm kiếm nơi mật hiểm sâu kín của cô mà xâm phạm.
Bạch Ly kinh hãi muốn đẩy ra nhưng những ngón tay càn rỡ kia lại tiến sâu vào, bóp chặt lấy hai bên cánh hoa non mềm bên dưới.
Bên dưới cô chỉ vừa mới cảm thấy khá hơn sau trận chiến đêm qua lại bị công kích kịch liệt khiến toàn thân thể tê rần, ngứa ngáy khắp cả người, muốn thoát ra nhưng lại chẳng thể.
Uông Tử Thần nhếch môi khi thấy cô sắp không chịu nổi.
Để hắn xem thử cô cứng đầu đến nhường nào?
Những ngón tay cứng nhắc Uông Tử Thần gian manh xoa nắn viên ngọc tròn ở giữa mật đạo, phút chốc ngắt đầu nhỏ trêu chọc.
Bạch Ly bị hành động biến thái này của hắn làm cho giật nảy mình, đành phải hé môi la lên.
- Khốn kiếp! Anh làm cái gì vậy hả?..
ưm… ưm…
Nhưng tất cả đều bị Uông Tử Thần nuốt xuống lại.
Uông Tử Thần thuận tiện đẩy lưỡi vào, xâm nhập vào mỗi tấc ngọt lành trong miệng cô, chiếm đoạt hết thảy.
Lưỡi nhỏ không ngừng chạy trốn bị dồn vào góc chết liên tục bị Uông Tử Thần bắt được, vờn vập, trêu chọc.
Nụ hôn của Uông Tử Thần bá đạo mà kịch liệt giống như muốn đoạt đi hết thảy của Bạch Ly.
Bạch Ly bị hắn hôn ngấu nghiến, bàn tay liên tục xoa nắn nơi mật đạo ướt át đang chảy ra đầy mật ngọt của cô.
Bạch Ly cố gắng kìm nén nhưng cũng không sao kiềm chế được loại âm thanh rên rỉ tự nhiên của cơ thể.
Cứ như vậy, Bạch Ly bị Uông Tử Thần cưỡng hôn gần hai mươi phút, mỗi lần cô muốn đẩy hắn ra đều bị hắn tà ác đẩy sâu vào nơi tư mật chặt kít không chút thương khiến cô điếng khiến không dám phản kháng nữa.
Người đàn ông này máu S sao?
Cơn giận của Uông Tử Thần khiến cho hắn như phát điên lên, nhìn thấy cô cười nói, ôm ấp thân mật cùng người đàn ông khác khiến cho hắn cảm thấy lập tức điên lên muốn giết chết tên đàn ông kia.
Cô lại còm dám bơ đẹp hắn, như cầm thú kia càng hôn càng thêm phấn khích cứ dây dưa không ngừng, hoàn toàn không hề có ý định cho cô thở.
Bạch Ly thấy mình không thể nào lại để hắn khinh dễ thêm một lần nữa.
Mỗi một nụ hôn của cô đều khiến cho cảm thấy ghê tởm vì nghĩ đến đôi môi đó cũng đã chạm qua trên người Phương Ly Nhi.
Những chuyện như thế này chẳng lẽ hắn và Phương Ly Nhi cũng từng làm qua sao?
Thật kinh tởm!
Loại đàn ông mà phụ nữ nào cũng có thể bò lên người, cô tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được mục đích.
Môi dưới Uông Tử Thần đột nhiên truyền đến cơn đau nhói.
Vị máu tanh tưởi nhanh chóng truyền khắp khoang miệng.
Thì ra con mèo hoang nhỏ này lại dám cắn hắn.
Cơn đau nhói ở môi dưới vẫn không khiến cho Uông Tử Thần ngừng sự hung hăng kia lại, ngược lại càng thêm chọc giận hắn hơn.
Triền miên hồi lâu, đến lúc Bạch Ly sắp bị hắn giày vò đến chết, đôi môi gặm cắn đến mức muốn rách ra.
Bên dưới bị khuấy động đến ngứa ngáy, cô không thể nào thở được nổi, hắn mới chịu tha cho cô.
Giọng nói của Uông Tử Thần lập tức trở nên khàn đục, hai mắt nổi đày những tia máu đỏ quạch đầy sự hung hăng.
Cô ghét hắn đến mức như vậy sao?
- Em dám cắn tôi sao? Sở Bạch Ly, em vì tên đàn ông đó mà bày ra cái thái độ thách thức này với tôi sao?
- Anh cút ra! Uông Tử Thần, anh đừng chạm vào thân thể tôi!
Bạch Ly uất ức, đưa tay liên tục chùi đi dư vị nụ hôn ban nãy của Uông Tử Thần.
Uông Tử Thần nhìn thấy cô ghét bỏ mình như vậy, càng thêm điên máu, gương mặt đỏ trạch, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cổ tay cô quát lớn:
- Mẹ kiếp! Em dám chê tôi bẩn? Tôi cứ chạm vào em đó, em làm gì được tôi?
Bạch Ly tức giận đến hai mắt ửng đỏ, cô còn chưa kịp mở miệng chửi bới, môi lạnh của Uông Tử Thần lại tiếp tục đè xuống hôn lên môi cô, nuốt trọn hết tất cả vào trong khoang miệng.
Hơi thở bỏng rát phía trước vẫn chờn vờn quanh cô, hả hê hành hạ Bạch Ly từng chút từng chút một.
- Em mà còn chống đối, tôi hôn nát môi em.
Ngón tay hư hỏng liên tục công kích bên dưới, mật ngọt chảy ra ướt cả đùi Uông Tử Thần.
Bạch Ly ưỡn ngực lên cao, bên hông liên tục lắc lư, vặn vẹo trên đùi Uông Tử Thần.
Cô tức đến ứa nước mắt, bên dưới co thắt kịch liệt, dường như sắp hút trọn cả ngón tay của Uông Tử Thần.
- Á… ưm…
- Ai cho phép em ôm hắn ta? Em dám ở trước mặt tôi ngang nhiên ngả vào lòng tên khốn Thẩm Trạch kia hả Sở Bạch Ly? Em có coi tôi là chồng em không?
Bốp!
Uông Tử Thần vừa mới dứt lời, bên má phải lập tức đỏ ửng, truyền đến cảm giác đau rát.
Bạch Ly nhìn hắn đầy căm hận, sau đó bật cười thành tiếng khinh bỉ.
- Haha, Uông Tử Thần, anh cũng chỉ là một thứ đàn ông cặn bã.
Đồ đê tiện! Khốn nạn! Anh chỉ biết ức hiếp một cô gái như tôi, anh có xứng đáng là đàn ông hay không? Loại ngựa giống như anh, tôi chê bẩn!
Bạch Ly hếch mặt thách thức, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Uông Tử Thần.
Cô không ngán một ai, càng không sợ cái chết.
Một kẻ đi từ quỷ môn quan ra như cô còn sợ hãi cái chết sao? Nhưng cô không muốn chết trong tay Uông Tử Thần, nếu như có chết, cô cũng lôi hắn xuống địa ngục bồi táng cùng.
Uông Tử Thần bị những lời này của Bạch Ly chọc điên lên.
Cô dám mắn là hắn cái gì? Mắng hắn là ngựa giống sao?
Mẹ kiếp! Hôm nay cô dám ăn gan hùm hay sao mà dám gân cổ lên cãi lại hắn?
Trong lòng hắn lập tức nảy sinh ý nghĩ trừng phạt cô sao cho thích đáng, để cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà ngừng chửi bới hắn.
- Hôm nay em còn cả gan dám mắng bổn Tư Lệnh sao? Em chê mình sống đủ lâu rồi sao?
- Phải đó, anh giết chết tôi đi.
Giống như những gì anh đã từng làm ở kiếp trước ấy!
Bạch Ly nhận ra là mình đã lỡ lời vội vàng im bặt, quay mặt sang hướng khác tránh né ánh mắt như tia lửa của Uông Tử Thần.
Câu nói vừa rồi của cô đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.
- Em nói vậy rốt cuộc là có ý gì? Kiếp trước kiếp này gì ở đây?
Trước sự truy vấn của hắn, co lựa chọn im bặt.
Cô đột nhiên lên tiếng trách móc hắn rồi lại im lặng như bưng khiến cho một kẻ vốn cao ngạo như Uông Tử Thần tức điên lên.
- Tôi hỏi sao em không trả lời? Quay sang đây!
Hắn dùng tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt sâu thẳm và đầy toan tính không ai có thể đoán định được.
Ở bên cạnh hắn cũng giống như đang ở cùng sói vậy, không biết bản thân sẽ bị cắn chết lúc nào đâu?
- Em mà còn không nói đừng trách sao tôi bộc phát thú tính hôn nát môi em.
Sau đó sẽ làm em mãnh liệt cho đến sáng.
- Tối qua làm tôi cả đêm, trưa nay lại cùng với Phương Ly Nhi làm tình, bây giờ lại còn muốn tôi.
Anh không phải là ngựa giống thì là gì? Tại sao anh cứ nhất định phải dày vò tôi mới được chứ? Nếu như anh không yêu tôi thì buông tha cho tôi đi.
- Em nói linh tinh cái gì vậy? Ai làm tình với Phương Ly Nhi?
Uông Tử Thần chợt nhận ra thì ra hình như hắn vẫn chưa giải thích với cô chuyển của Phương Ly Nhi.
Mới nãy thấy cô cùng Thẩm Trạch ôm ấp, hắn đã tức giận đến mức quên luôn cả chuyện kia.
Uông Tử Thần nhìn gương mặt đỏ trạch khôn biết vì tức giận hay là vì ngại của cô mà khé nhếch môi cười, hắn cúi xuống cắn lên cổ cô một cái tạo thành một vệt đỏ.
- Giữa tôi và cô ta không có gì cả? Tôi chỉ gọi cô ta đến để dạy dỗ cô ta cấm ăn nói linh tinh trước mặt em thôi.
- Tại sao tôi phải tin anh chứ? Chẳng có người đàn ông nào đi ăn vụng mà lại tự mình thừa nhận bản thân ăn vụng cả.
Con người Uông Tử Thần xưa nay làm chuyện gì cũng không cần phải giải thích với ai, càng không có chuyện dỗ dành phụ nữ.
Nhưng bây giờ thấy cô cứ tỏ ra giận dỗi như vậy, hắn lại chẳng biết phải làm sao.
Đột nhiên không hiểu vì sao lại bật cười.
- Chẳng lẽ… là em đang ghen vì tôi sao?
Bạch Ly nghe hắn nói mà giật mình.
Nghĩ đến cảnh tượng thân mật giữa Uông Tử Thần và Phương Ly Nhi lòng cô cứ cảm thấy bứt rứt không thôi.
Cô chẳng hiểu vì sao bản thân lại sinh ra loại cảm giác này, muốn xua tan nhưng chẳng thể làm được.
Chẳng lẽ là cô thật sự thích Uông Tử Thần? Vậy nên mới khó chịu khi hắn kề cạnh với người phụ nữ khác?
Không! Tuyệt đối không thể nào!
Cô sao có thể thích Uông Tử Thần được chứ? Điều này thật sự điên rồ.
Cô với Uông Tử Thần vốn dĩ là kẻ thù từ kiếp trước của nhau.
Hắn bá đạo, ngông cuồng, khốn nạn, đê tiện.
Người đàn ông như vậy làm sao mà cô có thể thích cho được?
Bạch Ly chớp chớp mắt liên tục, vội vàng phủ nhận ngay.
- Ai thèm ghen vì anh chứ?
Bạch Ly chưa kịp nói hết câu lại bị Uông Tử Thần đè tới bất ngờ hôn lên môi cô, hơi thở ấm nóng nhanh chóng bao quanh chóp mũi, hơi thở nóng bỏng ngập tràn trong khoang miệng.
Nhìn dáng vẻ khi ghen của cô rất đáng yêu, hắn chỉ muốn hôn cô ngay lập tức mà thôi, nếu được thì đem cô cắn một cái cho bõ ghét.
Thừa nhận mình yêu hắn thì chết à?
Nhưng không sao, hắn sẽ thu phục con mèo nhỏ hung dữ là cô, khiến cô ngoan ngoãn thừa nhận yêu hắn mới thôi.
Dù sao thì đời này, hắn cũng đã ngầm khẳng định, hắn nhìn trúng cô rồi.
Đời này cô đừng hòng chạy thoát khỏi tay hắn.
Sau khi hôn xong, hắn khẽ mỉm cười, đê tiện cầm lấy cánh tay cô mà đưa xuống dưới chỗ đang sưng phồng ở giữa đũng quần.
Dù cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được vật nam tính kia đã ***** **** mạnh mẽ.
- Em không cảm nhận được chỗ này chỉ ***** *** với mình em thôi sao? Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em thôi.
Em là người lấy đi đời trai của tôi rồi định bỏ chạy sao? Lương tâm của em bị chó tha à?
Bạch Ly muốn rút tay về, sao hắn có thể biến thái đến mức muốn cô chạm vào vật đó như vậy chứ?
- Ai mà tin được lời đàn ông mấy người chứ? Đàn ông chẳng phải đều thích đi trêu hoa ghẹo bướm ở khắp nơi sao? Người như Phương Ly Nhi chẳng lẽ anh không thích sao?
- Vậy tên đàn ông kia thì sao? Hắn có biết em mỗi đêm đều rên rỉ dưới thân tôi không? Hôm nay em đến gặp hắn còn cố tình trang điểm đậm như vậy.
Bình thường sao không thấy em trang điểm trước mặt tôi?
Ánh mắt hắn nhìn cô đầy say mê, bàn tay cứng rắn vuốt ve lướt dọc từ cổ họng của cô xuống dưới hai bả vai tròn, kéo tụt dây áo cô xuống, để lộ hai bầu ngực căng tròn.
Hắn thích thú cúi xuống liếm láp chiếc cổ thon mảnh xuống xương quai xanh tinh xảo, khiến thân thể cô ngứa ngáy không thôi.
Uông Tử Thần liên tục để lại vết tích thuộc về mình trên thân thể cô.
Hai tay cũng yên phận mà nắn bóp vùng mềm mại trên ngực cô.
Bạch Ly vừa sợ hãi vừa liên tục giãy giụa.
Triệu Sơn còng đang ở đây, làm sao mà hắn có thể bộc phát thú tính như vậy chứ?
Nhiệt độ cơ thể cô nóng rực, nhất là nơi cọ sát giữa vật nam tính và nơi mềm mại ẩm ướt kia cọ sát, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến hắn phát điên lên đi được.
Lý trí cô kêu gào không muốn tiếp nhận nhưng phản ứng cơ thể lại đang chống đối lại chủ nhân của đó.
- Nhìn xem, chẳng phải bên dưới em đã ướt đẫm dịch nhờn rồi sao? Muốn lắm rồi phải không?
- Tôi xin anh đấy đừng làm ở đây.
Chúng ta đang ở trên xe mà, người khác sẽ nhìn thấy.
Bạch Ly ấm ức đến bật khóc, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi xuống lồng ngực Uông Tử Thần.
Cô đã tự hứa là sẽ không bao giờ khóc nữa, nhất là trước mắt kẻ mà cô căm ghét.
Uông Tử Thần thấy cô bật khóc như vậy.
- Em… đừng khóc nữa.
Sao lại khóc thành bộ dạng này chứ?
- Người khác còn đang ở đây.
Tôi không muốn.
Hắn bế bổng cô lên, dụi dụi mặt vào rãnh khe ngực căng tròn mềm mại, tham lam mà hít hà.
- Vậy về nhà thì sao? Sau khi tôi đuổi cổ bọn họ đi, lúc đó em có thể thoải mái rên rỉ, hay gào khóc, hay thậm chí là muốn đánh cả tôi cũng được.
Có được không em, trả lời tôi đi Bạch Ly?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...