Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật



[i]Editor: Hangleo_queen

[/i]

Vào lúc này cô biết gấp gáp, cũng không nói nhảm nữa, cũng không để ý mình có biết đường hay không, cắm đầu đi về phía trước.

"Bùm"

Thẳng chẳng đạp cửa, cô cơ bản cũng không lấy tay mở nữa.

Tước gia đi phía sau Quy Tư, cảnh tượng trước mặt, khiến da đầu anh tê dại.

Quy Tư càng nghĩ càng tức, cắn răng nghiến lợi máu giận sôi lôi lên, tất cả tâm tình trút hết vào cú đá, người đàn ông như con chó bay về phía trước, không biết sống chết ra sao, vừa lúc anh ta chuẩn bị hành động với Trì Mộc Nhiên, đáp xuống nền nhà cứng rắn, làm anh ta kêu lên oai oái!

"A nga..." Một tiếng đau đớn thét lên từ tâm can, người đàn ông vẫn chưa hết đau bời cú đá, Quy Tư tiện tay cầm roi da từ dưới đất lên, cánh tay dùng sức, hung hăng quất lên người nằm dưới kia.

Tước gia vội vàng ngồi chồm hổm, ôm đỡ lấy Trì Mộc Nhiên, cho cô an trí ở trong ngực mình, như vậy có lẽ co sẽ thoải mái hơn chút.


Từ đầu đến cuối, mắt Trì Mộc Nhiên vẫn bị bịt kín, may mắn Quy Tư và Tước gia chưa cởi ra, nếu Trì Mộc Nhiên thấy được người đàn ông ghê tởm này, có thể sau này sẽ bị ám ảnh.

Từ lúc vào đến bây giờ, Quy Tư cũng chưa nói câu nào, nhưng Trì Mộc Nhiên cảm giác được, có người tới cứu cô?

Tước gia ôm Trì Mộc Nhiên nhìn Quy Tư muốn nổi điên, sau một thời gian trút giận, quần áo của người đàn ông rỉ máu, phía sau lưng một đường máu thấm ra ngoài áo, có thể thấy, Quy Tư ra tay ngoan độc thế nào.

Nước mắt rơi lã chã trên mặt đất, Quy Tư hoa mắt, từng đợt roi da quất xuống, cô cắn răng không cho mình khóc thành tiếng, đều do cô làm trễ thời gian, mới để Trì Mộc Nhiên phải chịu tội như vậy.

Tước gia biết trong lòng Quy Tư suy nghĩ điều gì, để cho cô thoải mái phát tiết, mở miệng nhắc nhở: "Mau đưa cô ấy đi bệnh viện."

Quy Tư hung hăng nhắm mắt, huyệt thái dương nhói lên, vứt bỏ cây roi trong tay, nhào tới trước mặt Trì Mộc Nhiên.

Nhìn trên khuôn mặt khả ái của cô còn có máu bầm, giống như bộ dạng của người tàn tật, Quy Tư không có dũng khí mở miệng nói chuyện với cô, nội tâm muôn vàn tự trách, tát một cái vào khuôn mặt lành lặn của mình, cằm run lên bần bật, nghẹn ngào không nói nên lời, cô không có mặt mũi nào đối diện với Trì Mộc Nhiên.

"Quy Tư?"

Dù không thấy, rất nhiều thứ đã tự nhiên khắc vào cốt tủy, giống như, Quy Tư mới đến gần, Trì Mộc Nhiên đã ngửi được mùi quen thuôc trên người cô, thử dò xét gọi tên cô.

Quy Tư không chịu nổi, nước mắt rơi xuống như mưa, chảy xuống ào ào không cánh nào kiềm lại, Tước gia chưa từng thấy ai khóc như vậy.

Quy Tư một câu cũng không nói, nhưng Trì Mộc Nhiên đã quen hơi thở của cô, trong khoảnh khắc tinh thần buông lỏng, rơi vào hôn mê.

"Mặc dù trên mặt bị thương, nhưng quần áo còn nguyên vẹn, cô ấy không bị xâm hại, cô có thể yên tâm." Nhìn như người bệnh trước mặt, Tước gia mở miệng an ủi.

Cùng lúc đó, Tước gia nhận được điện thoại, nói là Phong Dã Hồi và Đô Nhất Vi vừa đến, hai người này làm anh có chút không nghĩ tới.

Đô Nhất Vi trong ấn tượng của anh, phải là một người theo bạch đạo mới đúng.

Mà Phong Dã Hồi, anh ta vốn là không liên quan, bốn cô gái này cùng anh ta không có quan hệ trực tiếp.

Tìm được Mục Nhĩ và Đường Tiểu Náo, Đô Nhất Vi trước tiên sai người đưa Mục Nhĩ trở về, trước khi đại ca lên máy bay đã dặn dò.


Vốn là Phong Dã Hồi cũng muốn cho người mang Đường Tiểu Náo cùng về, nhưng nhìn cô hôn mê nhưng vậy vẫn không an tâm, liền mang cô theo bên mình cùng nhau đến bệnh viện nhận người.

Đô Nhất Vi vẫn im lặng, vẫn còn giận Trì Mộc Nhiên không chào mà đi.

Lục Nhị nhận được tin chạy tới ngay sau đó, Quy Tư nhìn thấy anh, nhảy vào lồng ngực anh khóc lớn.

Dọc đường đi Mục Nhĩ hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, vẫn còn chìm đắm trong bóng tối sợ hãi kia, trên đường về nhà không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Đô Nhất Vi thấy người Trì Mộc Nhiên nằm trên giường bệnh, có chút không dám tin.

Đây là cô gái anh quen sao?

Cô còn bị thương sao?

Cô không phải biết đánh nhau sao?

Cô không phải có thể tự bảo vệ mình sao?

"Ai làm?" Không cố kỵ nơi này là bệnh viện, Đô Nhất Vi không nhịn được sự giận dữ, gào lên.

Người nằm trên giường khẽ cau mày, giống như rất ghét sự ầm ĩ này, thật ra ý thức của cô vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.


Chương 95: Hoàng thượng không vội, thái giám cũng không gấp

Lúc này cô biết gấp gáp, không nói nhảm nữa, cũng không để ý chính mình có biết đường hay không, cắm đầu đi về phía trước.

"Bùm"

Thẳng chân đạp cửa, cô cơ bản cũng không lấy tay mở.

Tước gia đi phía sau Quy Tư, nhìn cảnh tượng trước mặt, khiến da đầu anh tê dại.

Quy Tư càng nghĩ càng tức, cắn răng nghiến lợi, máu giận sôi lôi lên, tất cả tâm tình trút hết vào một cú đá này, người đàn ông bay như con chó về phía trước, không biết sống chết ra sao, vừa lúc anh ta chuẩn bị hành động với Trì Mộc Nhiên, đáp xuống nền nhà cứng rắn, anh ta liền kêu lên oai oái!

"A nga..." Một tiếng đau đớn thét lên từ tâm can, người đàn ông vẫn chưa hết đau bởi cú đá, Quy Tư tiện tay cầm roi da từ dưới đất lên, cánh tay dùng sức,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận