Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Phó Ngôn Chân đưa cô đến sân bay. Xe dừng ở tầng hầm để xe. Thời gian còn nhiều nên không tránh được việc chia tay trong bịn rịn lưu luyến, thậm chí Phó Ngôn Chân còn luồn tay đốt lửa trên cơ thể cô, nhưng chính bản thân anh cũng chẳng khá hơn là bao.
Sau đó Tăng Như Sơ qua cổng soi chiếu an ninh đã có một chị gái tốt bụng nhắc nhở, “…Cúc áo sơ mi kìa…”
Cô cúi xuống nhìn “…”
Cúc áo này do Phó Ngôn Chân cởi ra nên đương nhiên cô bắt anh phải cài lại, nhưng chẳng hiểu sao mà anh lại cài nhầm vị trí của hai cái cúc. Lúc ấy Tăng Như Sơ xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Cô gọi cho Phó Ngôn Chân lúc chờ ra máy bay nhưng không được. Điện thoại cứ báo máy bận suốt…
Trên đường về, Bùi Chiếu và Thẩm Du lần lượt gọi điện cho Phó Ngôn Chân để rủ rê anh đến quán bar của Thẩm Du. Tăng Như Sơ rời Giang Thành làm lòng anh cũng trống rỗng lạc lõng bèn nhận lời của đám bạn. Đã rất lâu rồi anh không ghé nơi này, nhưng vẫn đến công ty xử lý công việc khoảng hai ba tiếng, đêm xuống mới tới quán bar.
“Giờ mày bị làm sao thế?” Thẩm Du vừa thấy anh đã bắt đầu lảm nhảm, “Còn khủng khiếp hơn cả Lão Bùi.”
Tháng nào Bùi Chiếu cũng có KPI phải hoàn thành, cuộc sống của anh ta giờ đây còn chăm chỉ cần cù hơn nhiều so với đám con nhà giàu cùng tuổi. Nhưng bây giờ Phó Ngôn Chân đã soán ngôi vị của Bùi Chiếu.
Phó Ngôn Chân dựa vào ghế sô pha, day đầu lông mày, chẳng buồn đáp lời thằng bạn.
“Mày nhìn nó đi.” Thẩm Du quay sang Bùi Chiếu để lôi kéo sự đồng tình, “Thằng nhãi này lần trước chỉ ló mỗi cái mặt rồi chuồn mất. Bảo nó uống rượu thì nó mang nước đến. Với cái tình hình này có phải nó muốn từ mặt cả giới thượng lưu đúng không?”
Bùi Chiếu châm chọc, “Có khi còn muốn lọt vào danh sách TOP của Forbes ấy chứ.”
Phó Ngôn Chân nhếch miệng cười, “Cảm ơn đã nhắc nhở nhé, đúng là một ý hay đấy.”
Thẩm Du bực dọc không thôi, giờ cả hai đứa bạn thân đều bận rộn công việc, chẳng ai muốn chơi cùng anh ta. Ba người đàn ông vừa giàu có lại đẹp trai cùng ngồi một chỗ khiến ai đi qua cũng phải ghé mắt nán lại nhìn thêm vài lần. Không biết Thẩm Du tìm đâu ra một đoàn vũ công. Cái cô múa chính trong đoàn chỉ trong mười phút mà lượn qua chỗ họ đến ba lần. Cô gái này mới ngoài hai mươi, lối trang điểm quyến rũ, giọng điệu nói chuyện pha chút nũng nịu, một chốc qua hỏi âm thanh, chốc nữa lại hỏi ánh đèn…Hẳn nhiên có ý đồ khác.
Bùi Chiếu cười đểu giả, “Thẩm Du này, sao mày làm ông chủ mà cứ như bà nội trợ việc gì cũng đến tay thế hả?”
Dù ngờ nghệch đến mấy cũng nhận ra ngay được ẩn ý đằng sau lời nói này nhưng mấy cô gái kia vẫn vờ như không hiểu.
Bùi Chiếu thường tạo cho mọi người một ấn tượng ban đầu là người hiền lành dễ nói chuyện, nhưng thực ra anh lại là người luôn suy nghĩ cẩn thận, tâm tư kín đáo, lòng dạ sâu không thấy đáy.
Một lúc sau Tăng Như Sơ gọi điện, cô đã xuống sân bay Bắc Thành. Thấy cuộc gọi của cô, Phó Ngôn Chân liền ấn nghe ngay lập tức.
“Sao bên anh…ồn thế?” Tăng Như Sơ nghe tiếng động ầm ĩ bên phía anh qua điện thoại.
Phó Ngôn Chân đáp, “Anh đang ở quán bar của Thẩm Du.”
“À.” Tăng Như Sơ nói xong còn nghe được giọng con gái ngọt ngấy ở gần anh nhưng không mở lời dò hỏi.
“Em không vui à?” Phó Ngôn Chân hỏi cô, giọng nói lẫn cả ý cười.
“Đâu có.” Tăng Như Sơ đáp ráo hoảnh, “Các anh cứ chơi đi, em tắt máy đây.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, giọng điệu thoải mái tùy ý, “Lát nữa anh về rồi gọi lại cho em.”
Tăng Như Sơ thấy lòng nhoi nhói khi nghĩ đến dáng vẻ sát gái của anh, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói, “Anh cứ chơi thoải mái đi. Hôm nay là sinh nhật Trần Lộ Thu nên tối nay em sẽ sang chỗ anh ấy, không có thời gian nghe điện thoại của anh đâu.”
“…”
Từ lúc cúp máy, sắc mặt Phó Ngôn Chân khó coi hẳn. Năm phút sau, anh lại không kìm được nhắn tin cho Tăng Như Sơ, [Mấy giờ tổ chức sinh nhật thế?]
Còn Tăng Như Sơ tận mười lăm phút mới nhắn lại, [Sắp rồi.]
[Còn có những ai đến đấy?]
[Anh ấy tổ chức ở nhà ông bà nội em.]
“…”
Anh còn chưa được gặp ông bà nội cô đây này. Tại sao Trần Lộ Thu lại tổ chức sinh nhật ở nhà ông bà cô cơ chứ!
Thực ra là Trần Lộ Thu và Cố Nhàn có cùng ngày sinh nhật. Hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Cố Nhàn vẫn đang ở nước ngoài, còn Trần Lộ Thu lại được coi như một nửa cháu trai nên buổi tối sẽ sang thăm ông bà. Trưa hôm đó anh đã về nhà họ Trần.
Thẩm Du vẫn luôn quan sát anh nãy giờ, thấy anh cứ nắm chặt điện thoại không buông, mắt dán vào khung chat trên màn hình liền biết anh đang nhắn tin với Tăng Như Sơ, ngứa miệng châm chọc, “Gớm, gì mà dính người thế?”
Phó Ngôn Chân đang lúc tức mà không có chỗ trút, hất hàm nhìn Thẩm Du lại liếc sang mấy cô gái õng ẹo đằng xa, “Lần sau mà tao còn thấy mấy cái cô này thì tao gọi công an đấy.”
“?”
“Tao sẽ tố cáo chỗ mày là ổ mại dâm, cho công an vào triệt bằng sạch thì thôi.” Phó Ngôn Chân cười nham hiểm.
“Mẹ kiếp.” Thẩm Du trợn mắt nhìn thằng bạn, tuy bộ đồ của mấy cô kia khá mát mẻ nhưng anh ta cũng không làm chuyện gì quá mức, “Thế thì tao sẽ xây luôn một cái quán khác.”
Phó Ngôn Chân đã tìm được một lái xe thay, anh bực Tăng Như Sơ đến mức không có tâm trạng nào để quay lại công ty giải quyết công việc nữa. Anh cầm một cốc rượu lên rồi nốc cạn.
Thẩm Du vội đẩy một cốc rượu đắt đỏ hơn đến trước mặt anh, “Nào người anh em, uống rượu này đi.”
Phó Ngôn Chân liếc qua cốc rượu, biết tỏng “âm mưu” của thằng bạn nên chỉ cười lạnh lùng. Tiếp tục cho thằng bạn vài nhát dao, “Tao thấy mày cũng đuổi theo ra tận nước ngoài rồi mà vẫn chưa theo đuổi được Triệu tiểu thư à?”
Thẩm Du lẩm bẩm, “Tính của Triệu Doãn Điềm đâu phải bọn mày không biết…”
Anh ta vốn muốn đến châu Âu theo cô nhưng Triệu Doãn Điềm lại cảnh cáo anh không được đến, nếu anh vẫn đến thì sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Phó Ngôn Chân cười trên nỗi đau của thằng bạn, “Như này thì không chừng sau này con tao sẽ làm phù rể cho mày đấy.”
Vừa dứt lời thì có thông báo người lái thay đã gần đến nơi. Anh phủi quần đứng dậy đi thẳng ra cửa, cũng không trả tiền bởi anh thấy tiền mình đưa Thẩm Du đã quá thừa rồi.
Phó Ngôn Chân đi khuất dạng, Thẩm Du mới quay sang khóc lóc than thở với Bùi Chiếu, “Đờ mờ nó đang nói tiếng người đấy hả?”
Bùi Chiếu cảm thấy như mình cũng bị sỉ nhục, ba người chơi với nhau nhưng mới chỉ có mỗi Phó Ngôn Chân có bạn gái, cũng bực tức chửi ra miệng, “Mẹ kiếp, có bạn gái thì ghê gớm lắm hả?”
Thẩm Du gào lên đồng ý, “Đúng thế! Ghê gớm lắm đấy à!”
Bùi Chiếu bày mưu cho Thẩm Du, “Hay là mày gọi cho Triệu Doãn Điềm, tiết lộ ít chuyện của Nấm Nhỏ rồi nhân cơ hội thúc đẩy quan hệ luôn đi?”
Bùi Chiếu từng lỡ miệng kể chuyện của hai người kia với Thẩm Du, sau đó lại mất bò mới lo làm chuồng bảo anh chàng giữ kín miệng đừng kể với ai. Tuy bây giờ Tăng Như Sơ đã thay đổi rất nhiều so với hồi cấp ba, nhưng những chuyện khi ấy vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của anh ta, nhỡ đâu hai người này xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu anh. Nhưng cái thằng Phó Ngôn Chân này vừa có bạn gái cái là tỏ vẻ coi thường bọn anh ngay, cái dáng vẻ ấy khiến người ta chỉ muốn lao vào đấm cho vài cú.
Cả tối đó Tăng Như Sơ không nghe điện thoại của Phó Ngôn Chân, cô biết chắc anh ghen nổ mắt rồi. Đồng hồ điểm 11 giờ 21 phút, cô gọi video qua wechat cho anh, rốt cuộc anh vẫn nghe máy.
Phó Ngôn Chân cười nhếch miệng, “Còn biết gọi điện thoại cho anh đấy? Bánh gato ngọt không?”
“Ngọt lắm.” Tăng Như Sơ đáp lại.
“…”
Tăng Như Sơ nhịn cười, “Bình thường anh ăn sủi cảo đổ bao nhiêu giấm thế?”
“Một lít dấm.”
Anh biết thừa cô đang châm chọc mình. Tăng Như Sơ vẫn muốn trêu chọc anh khẽ ngâm nga, còn cố tình bẻ giọng cho giống với giọng nũng nịu ngọt ngấy mà cô nghe được trong điện thoại.
Cơ thể Phó Ngôn Chân tức thì gồng căng cứng, cô luôn dễ dàng gợi lên ngọn lửa dụ/c vọng trong anh.
“Em kêu cái khác đi.”
“Kêu cái gì ạ?”
“Lúc trên giường em kêu thế nào?”
“Em không nhớ, anh làm mẫu đi.”
“…”
Tăng Như Sơ ở đầu dây bên này cười khanh khách làm anh cũng cười theo cô.
“Em cứ chờ đấy.” Anh đe dọa qua điện thoại.
“Được ạ.” Tăng Như Sơ vừa tắm xong, giờ đang nằm sấp trên giường, giơ chân lên đung đưa, “Em chờ anh đó.”
“…”
Ngay tối thứ Sáu tuần đó, Phó Ngôn Chân đã bay đến Bắc Thành để đòi lại cả vốn lẫn lời. Từ giường, sô pha, bếp cho đến phòng tắm, trừ mỗi ban công. Khắp nơi trong nhà đều được hai người trải nghiệm thử, đến nỗi dùng hết cả một hộp ba con sói. Bạ𝘯 có biết t𝐫a𝘯g t𝐫𝙪yệ𝘯 ~ t𝐫𝙪𝗆t𝐫𝙪ye𝘯.VN ~
Một tuần sau, cô nhận được điện thoại của Triệu Doãn Điềm. Cô bạn gọi điện để hỏi về việc cô và Phó Ngôn Chân có đúng là đang hẹn hò không. Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Triệu Doãn Điềm giận dữ nói rằng sang năm sẽ về tìm cô tính sổ, còn trách móc cô chẳng nói gì với mình cả.
Tăng Như Sơ vốn cũng định kể cho cô bạn nghe, nhưng hai cô ngược múi giờ với nhau, cả hai lại bận rộn với những việc riêng, hơn nữa Triệu Doãn Điềm ở nước ngoài chẳng có ai để tâm sự, nên lần nào gọi điện cũng là Tăng Như Sơ ngồi nghe cô kể lể. Cứ nghe hết chuyện nọ đến chuyện kia nên quên luôn chuyện của mình.
Tin tức này lan truyền một cách lặng lẽ nhưng lại được dùng hình thức rất phô trương để có sức lan tỏa hơn. Mấy ngày liên tiếp, ngày nào Phó Ngôn Chân cũng phát lì xì trong nhóm wechat của lớp cấp ba. Anh làm rầm rộ đến nỗi suýt nữa tất cả mọi người đều biết chuyện.
Phó Ngôn Chân đã nhận lời phỏng vấn độc quyền với một phương tiện truyền thông tài chính vào giữa tháng 11. Người phóng viên đưa ra một chủ đề khá thú vị, “Anh nghĩ sao về lời nhận xét anh là Kim cương Vương Lão Ngũ1?”
1Thuật ngữ chỉ những người đàn ông vừa trẻ vừa thành đạt nhưng vẫn còn độc thân.
“Tôi tự thấy mình không phải người như thế bởi lẽ thứ nhất là tôi không già…” Anh mở đầu với dáng điệu bông đùa như mọi khi, nhưng sau đó anh lại nói khá chân thành rằng, “Tôi đã có người trong lòng và tôi sẽ chỉ cưới cô ấy.”
Phóng viên nghĩ mình đã moi được một tin sốt dẻo nên vội hỏi thêm, “Khi nào thì anh sẽ làm chuyện đó?”
“Bất cứ khi nào cô ấy sẵn sàng.” Phó Ngôn Chân đáp.
Anh vẫn luôn như vậy, muốn bày tỏ tình yêu của mình một cách trọn vẹn nhất. Nhưng giờ đây anh đã biết để tâm đến cảm xúc của Tăng Như Sơ nên không công bố danh tính của cô trước truyền thông.
Tháng mười hai trôi vụt qua lúc nào không hay. Tết năm nay náo nhiệt rộn ràng hơn hẳn bởi Cố Nhàn đã về nước. Hôm anh bay về, Tăng Như Sơ lái xe đến sân bay để đón anh. Có một người phụ nữ đi cùng với anh. Ngoại hình cô ấy rất đẹp, vừa dịu dàng lại tao nhã. Cô ấy mặc mặc một chiếc áo khoác hải quân sẫm màu, bên trong là áo len cashmere và váy nhung mờ, dáng điệu đoan trang mềm mại.
Tăng Như Sơ nhìn cô cứ có cảm giác đã từng thấy ở đâu đó. Dù hai người đó đi cạnh nhau nhưng dường như họ không hề thân thiết, có một ranh giới vô hình vạch rõ giữa hai người. Cô vội kìm lại câu nói hóng hớt đã gần trôi vuột khỏi miệng. Cố Nhàn lên tiếng trước, làm rõ quan hệ giữa hai người, “Đây là Tô Đông Thanh, đàn em của anh.”
Tô Đông Thanh…
A…
Tăng Như Sơ đã nhớ ra đây là mối tình đầu của Trần Lộ Thu. Tô Đông Thanh cười chào hỏi cô. Nụ cười ấy như mắc kẹt giữa ranh giới của sự nhiệt tình và sự xa lánh.
Ráng chiều dịu êm như mang đến một giai điệu cổ điển cho thế giới này. Khoảnh khắc nhìn thấy người thật, Tăng Như Sơ cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Lộ Thu không thể quên cô ấy. Tối hôm sinh nhật, Trần Lộ Thu uống say mèm nên cô và bà nội phải đỡ anh vào phòng Cố Nhàn. Cô đã nghe thấy tiếng anh thì thầm cái tên “Tô Đông Thanh”.
Từ khi biết chuyện của hai người này, Tăng Như Sơ đã tìm xem mấy bộ phim có sự tham gia của Tô Đông Thanh. Cô ấy chỉ đóng vai phụ nên không có nhiều cảnh quay, nhưng mỗi cảnh của cô đều khiến mọi người rung động. Tô Đông Thanh không theo học ngành Biểu diễn, cô và Cố Nhàn đều học chuyên ngành cơ khí. Cô từng được mệnh danh là hoa khôi của trường, từng tham gia buổi biểu diễn kỷ niệm 90 năm thành lập trường, đồng thời khẳng định danh hiệu hoa khôi của trường chỉ bằng một bài múa. Sau đó có rất nhiều người đến gặp cô để đề nghị quay hoặc tham gia vào bộ phim nào đó.
“Phim cấp ba” mà Phó Ngôn Chân nhắc đến đã khiến cô phải đứng mũi chịu sào những chỉ trích từ phía dư luận, từ đó cô đã bị gán cái mác diễn viên phim cấp ba. Chủ đề của bộ phim đó rất sâu sắc và nặng nề, nhưng có nhiều cảnh quay táo bạo quá mức nên chủ đề bộ phim không được tập trung khắc họa. Ấn tượng của mọi người về bộ phim lại chỉ là những cảnh quay nóng bỏng đốt mắt người xem nên nó cũng bị gắn mác là phim cấp ba.
Phiên bản phát hành tại Trung Quốc đã được cắt bớt các cảnh nóng, nhiều người phải tìm kiếm bản đầy đủ qua mọi trang web lậu chỉ vì mấy cảnh được cắt ra đăng lên mạng, chứ không phải vì chủ đề của bộ phim. Tô Đông Thanh đã đóng nhiều phim nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, mãi đến khi chiếu bộ phim này mới trở nên nổi tiếng hơn. Nhưng chẳng được bao lâu thì các tin tức tiêu cực xuất hiện hàng loạt.
Sau đó đó Tăng Như Sơ đã lên mạng để tìm kiếm thông chi tiết về vụ việc này, một tài khoản ẩn danh đã đăng bài nói rằng Tô Đông Thanh đóng thật khi quay các cảnh nóng chứ không dùng các thủ thuật.
Tô Đông Thanh quay sang nói với Cố Nhàn, “Em đi trước nhé.”
Giọng cô nhẹ như có thể hòa vào làn gió chiều. Cô cũng ngoảnh lại cười chào Tăng Như Sơ. Tăng Như Sơ vẫn bị choáng váng trước nụ cười của cô như trước đó. Không thể không nói Trần Lộ Thu nhìn người…đỉnh thật.
Xe của cô đậu ở bãi đỗ của sân bay, cô đang dẫn Cố Nhàn tới đó. Cố Nhàn khách sáo nói với cô, “Vất vả cho em rồi.”
Tăng Như Sơ cười tươi, “Trước kia toàn là anh đến đón em mà.”
Cố Nhàn cười theo, “Em vẫn nhớ rõ nhỉ.”
“…Em đâu có bị suy giảm trí nhớ?”
Cố Nhàn hiển nhiên không phải người giỏi nói chuyện phiếm nên suốt đường đi anh chỉ cười nghe cô nói. Cố Nhàn quả thực là người đàn ông thành thật nhất mà cô biết nên khi đi cùng anh, cô còn có thể trêu anh vài câu. Không giống như Tăng Ức Tích và Trần Lộ Thu, không trêu cô thì không chịu được.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tăng Như Sơ ngoảnh sang ngắm nghía dáng vẻ của ông anh họ, hơi khen ngợi, “Anh Nhàn này, tóc anh còn nhiều phết nhỉ.”
Cố Nhàn cười ngượng ngùng, giơ tay vò tóc, “Cũng tạm ổn, mấy ông bạn anh đều trọc lóc hết cả rồi.”
Tăng Như Sơ bật cười trước vẻ mặt khờ khạo của anh, “Lần này anh về có đi nữa không?”
Cố Nhàn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ngơ ngẩn ngắm nhìn khung cảnh quê hương xa cách vài năm của mình, “Không đi nữa.”
Chiều tất niên, cô và nhà các bác tập trung hết ở nhà ông bà nội. Cháu trai đích tôn về nên hai ông bà vui hơn hẳn. Cửa sổ nhà được dán chữ đỏ, bên ngoài treo đèn lồng, nhìn đâu cũng thấy không khí ấm áp rạo rực nên Tăng Như Sơ mãi không tìm được cơ hội để nói cái câu gây mất hứng kia. Hôm sau Tăng Như Sơ mới nói với bà nội tâm sự trong lòng rằng cô sẽ chuyển về sống ở Giang Thành. Bà nội gần như đánh rơi chiếc bát trên tay sau khi nghe cô nói. Được cái này thì mất cái kia. Sau đó Tăng Như Sơ đã phải dỗ dành bà rất lâu, còn hứa rằng sẽ thường xuyên về thăm ông bà nội.
Tuy ông nội cũng rất buồn nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô. Đến ngày cô rời đi, Phó Ngôn Chân còn tới tận Bắc Thành để đón cô. Hai người đã đặt vé bay vào buổi tối vì Tăng Như Sơ định dẫn anh đi tham quan Bắc Thành. Đặc biệt là những con ngõ nhỏ nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa vô số câu chuyện. Vào thời điểm này đó là nơi náo động rộn ràng nhất của thế gian. Tuyết trước cửa còn chưa tan hết, trẻ con chạy nhảy nô đùa, những quả cầu tuyết được ném qua ném lại. Mặc kệ người lớn hét muốn khản cổ, chúng tự xây cả một khu vui chơi ở trong suy nghĩ.
Những chiếc đèn lồng đỏ đung đưa trong gió, giờ không còn pháo trúc, nếu không thì sẽ náo nhiệt hơn nữa. Năm đầu tiên cô đón tết ở Bắc Thành đã vô tình đi vào con ngõ nhỏ này. Khi ấy cô bước vào với một trái tim lạnh giá, còn bây giờ khi bước ra thì trái tim ấy đã được sưởi ấm nóng hôi hổi.
Dọc đường đi cô đã nảy ra rất nhiều suy nghĩ và kể cho Phó Ngôn Chân nghe nhiều câu chuyện về Bắc Thành, hệt như một người dân bản địa. Năm ấy cô đến Bắc Thành khi trời rợp tuyết bay, đến khi rời đi cũng vẫn là cảnh tuyết trắng trời. Mái hiên phủ đầy tuyết trắng, còn ven đường cũng một màu trắng ngần. Tăng Như Sơ biết gần đó có một cửa hàng nổi tiếng bán kẹo hồ lô. Cô “chỉ đạo” Phó Ngôn Chân lái xe đến đó. Phó Ngôn Chân rất mực nghe lời, sai gì làm nấy. Rời khỏi lò sưởi ấm áp trong xe, đứng giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông nên chẳng mấy chốc tay Tăng Như Sơ lại lạnh cóng.
Cô theo thói quen muốn giấu tay vào ống tay áo nhưng tay áo chiếc áo khoác cô mặc lại khá ngắn, mà túi áo cũng lạnh ngắt. Vẫn nên mặc áo phao vào cái mùa này mới hợp lý dù nó hơi cồng kềnh.
Cô đành bất lực định đưa tay lên hà hơi cho ấm thì lại bị Phó Ngôn Chân túm lấy. Bàn tay ấm áp của anh làm lòng cô nao nao.
“Sao tay em lạnh như đá thế này.” Phó Ngôn Chân chụm hai tay cô lại. Tay cô be bé lọt thỏm trong bàn tay to của anh. Tăng Như Sơ thấy cơ thể và tâm trí mình đang dần dần được lấp đầy bởi hơi ấm của anh, có chút ngọt ngào không thể diễn tả, cuối cùng hơi ấm ấy lấp kín không còn một khe hở.
Phó Ngôn Chân hơi ngước mắt nhìn thẳng vào cô. Ánh nhìn anh trao cô thật ấm áp, như đang ôm lấy xuân tháng ba, khác biệt hẳn với tiết trời lạnh giá hiện tại.
“Trong xe còn miếng dán nhiệt, để anh lấy cho em.” Anh nói.
Giọng anh cũng như từ mùa xuân nắng ấm vọng về.
“Không cần đâu, mua đồ xong rồi mình lên xe luôn mà.” Tăng Như Sơ đáp.
Giờ đây Tăng Như Sơ thường vô thức làm nũng trước mặt Phó Ngôn Chân. Phó Ngôn Chân thở dài khuyên, “Em vào xe chờ đi, xếp hàng thì có gì hay đâu?”
“Không, em muốn xếp hàng với anh cơ.” Giọng điệu cô trở nên bướng bỉnh.
Phó Ngôn Chân cười chiều theo ý cô, không nói gì thêm mà chỉ ôm cô chặt hơn. Sau khi xếp hàng đợi năm, sáu phút thì hai người cũng mua được kẹo hồ lô. Bên ngoài quả táo gai được phủ một lớp siro, dâu tây, cùi cam và rắc một ít hạt vừng trắng.
Tăng Như Sơ cắn một miếng nhỏ rồi nói, “Ngọt thật đấy.”
Cô đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Phó Ngôn Chân. Anh nhìn cô nhưng rồi vẫn phải chịu thua, hé môi cắn đúng vào quả táo tròn mà cô cắn không hết.
Tăng Như Sơ cười thích thú, “Anh không thích ăn đồ này à?”
Phó Ngôn Chân cũng chẳng giấu diếm, “Ừ.”
“Thế sao anh còn ăn?”
“Đồ em đưa anh mà?”
“…”
Ngay cả trong thời tiết lạnh giá thế này mà Bắc Thành cũng không hề có vẻ cô liêu, quạnh quẽ. Xe cộ nườm nượp dưới đường, trên các vỉa hè cũng tấp nập người qua kẻ lại. Cô và anh đứng ngược hướng với dòng người đông đúc. Trong mắt những người kia, chàng trai này đĩnh đạc mạnh mẽ rắn rỏi, còn cô gái đứng cạnh lại xinh đẹp dịu dàng duyên dáng. Khung cảnh đẹp nhất chẳng khi nào ở phía xa mà nó luôn ở ngay trước tầm mắt.
“Phó Ngôn Chân.” Tăng Như Sơ ngước mặt lên nhưng vô tình có một hạt tuyết rơi xuống đầu mũi thanh tú của cô. Cảm giác lành lạnh theo ngay đến, cô muốn rút tay ra để phủi đi. Phó Ngôn Chân biết ý định của cô nên càng nắm chặt tay hơn. Anh nghiêng người về phía trước, hơi mím môi rồi đặt nụ hôn lên môi cô. Anh cúi thấp hơn để nhìn cô từ khoảng cách gần, vẻ mặt nghiêm túc trong nháy mắt biến mất. Mắt anh như đong đầy cái nắng chói chang của mùa hè. Ráng chiều năm ấy ở Nhã Tập cũng không sáng rực và sống động như đôi mắt anh lúc này. Giữa khung cảnh đất trời trắng xóa ấy có một đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết đến khi linh hồn như muốn bùng cháy. Bông tuyết kia đã tan ra từ lâu nhưng vẫn chưa biến mất mà trượt xuống hòa lẫn với tình yêu của hai người.
Năm đó Giang Thành có tuyết rơi nhẹ, gió ngừng tuyết thôi rơi nhưng lại không có cô.
“…Em có chuyện muốn nói với anh…”
“Em nói đi.”
“Em dẫn anh về gặp bác em nhé.”
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...