“Hôm qua anh đến đưa kính cho em, người trong trường hỏi anh em học lớp nào, anh có biết em học lớp nào đâu.” Lời nói của Tăng Ức Tích cũng cà chớn y như con người anh ta, không hề thấy rằng việc mình không biết lớp học của Tăng Như Sơ là có vấn đề gì, “Sau đó anh bèn gọi điện cho em.” Còn cố đợi đến lúc tan tiết học mới gọi.
“Hả?” Tăng Như Sơ hơi ngạc nhiên.
“Nhưng người bắt máy lại tự xưng là chủ nhiệm lớp em, bảo rằng em nghịch điện thoại trong giờ nên bị tịch thu.” Tăng Ức Tích nói tiếp. Anh ta cũng chẳng nghĩ gì, tưởng giáo viên đã hiểu nhầm khi cô gửi tin nhắn cho mình.
Tăng Như Sơ: “…”
Cô không bị thu điện thoại.
Tăng Ức Tích thấy phản ứng của cô là lạ, thoáng nhớ lại giọng nói kia. Tuổi chừng còn trẻ, cách nói chuyện cũng thô lỗ, lấy thân phận giáo viên quả thật không hợp. Nhưng khi ấy anh chẳng để ý nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng đưa đồ còn về nhà ngủ bù.
Bấy giờ Tăng Như Sơ mới mở nhật ký cuộc gọi, phát hiện sáng hôm qua Tăng Ức Tích có gọi vài cuộc. Có một cuộc thoại đã nhận, thời gian nói chuyện gần hai phút.
Lúc ấy cô đang dự lễ khai giảng, không mang theo điện thoại bên người. Không thể nào là thầy Viên nghe điện thoại, chắc chắn đã có người lục balo của cô lấy điện thoại ra. Nghĩ đến đây, cô cuộn chặt nắm đấm, đốt ngón tay khẽ kêu răng rắc.
Tăng Ức Tích cũng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. Điện thoại của con bé không bị thu, anh ta cũng tiết kiệm được một khoản tiền mua cái mới cho cô.
Hôm nay cô là người tới lớp sớm nhất. Cửa phòng học còn chưa mở. Các phòng học bên cạnh cũng đang đóng chặt, hai cậu học sinh đến sớm của lớp đó đứng ngoài hành lang tán dóc. Tiếng nói chuyện khá to, không hề e dè.
“Nghe nói tối qua Phó Ngôn Chân đuổi Tả Hân Hàm xuống xe đó.”
“Đù! Thật không đấy?”
“Thật, Triệu Hải bên A7 tận mắt thấy mà, còn chụp ảnh lại cơ, hoa khôi trường mình lại phải đứng khóc ngoài đường đấy.”
“Chắc là sắp chia tay rồi nhể?”
“Mày hào hứng thế làm gì? Người đẹp Tả cũng chẳng thèm để mắt đến mày đâu.”
“…”
Vậy mà cậu ta lại đuổi cô gái kia xuống xe, Tăng Như Sơ đảo mắt suy nghĩ. Đang đứng ngẩn ra thì bả vai bị vỗ một cái. Phía sau vang lên một giọng con gái lanh lảnh, “Sao cậu đi sớm vậy?”
Cô ngoái lại thấy Triệu Doãn Điềm đang đứng sau mình. Triệu Doãn Diềm ngồi bàn trên bàn cô, dáng người rất cao, cỡ phải 1m7, mặt mày có nét mạnh mẽ hơi góc cạnh.
Hôm nay cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn trông rất nhanh nhẹn khỏe khoắn.
Triệu Doãn Điềm chính là cô bạn đã nhắc nhở Phó Ngôn Chân trêu đùa cô ngày hôm qua, sau đó còn giúp cô trừng trị tên Thẩm Du bụng dạ xấu xa. Vậy nên Tăng Như Sơ rất có thiện cảm với cô nàng. Triệu Doãn Điềm cầm chìa khóa phòng học, lúc mở cửa còn mắng Thẩm Du là “đồ chó má”.
Giờ tự học tối qua, Viên An mở cuộc họp chi bộ với lớp, những chức vụ quan trọng trong lớp đều do ông chỉ định vì biết cái lớp này chẳng ai tự xung phong. Năm ngoái chủ nhiệm lớp Thẩm Du cũng muốn cho cả lớp tự bầu, nhưng rồi cuối cùng lại thành “đồng tiền làm chủ”.
Thẩm Du tự bỏ tiền túi mời cả lớp uống trà sữa một tháng, để bọn họ bầu cậu ta làm lớp trưởng, khiến lớp học không giây phút nào yên ổn.
Tăng Như Sơ bị ông chỉ mặt điểm danh làm lớp phó học tập kiêm lớp phó môn Toán kiêm luôn cả tổ trưởng.
Thế nhưng Viên An cũng để lại vị trí lớp phó văn nghệ, lớp phó lao động cho cả lớp tự bầu.
Ban đầu Triệu Doãn Điềm ứng cử vị trí lớp phó văn nghệ, nhưng Thẩm Du đã lén mua chuộc vài cậu bạn trong lớp bầu cô làm lớp phó lao động, bởi cô dám vỗ bốp vào đầu cậu khi hết tiết. Cái vỗ đó đã phá hỏng quả đầu được uốn nếp đẹp đẽ của cậu ta.
Cuối cùng nữ sinh Lý Mộng Lộc được bầu làm lớp phó văn nghệ. Đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Ngồi được một lúc, Tăng Như Sơ luôn nghĩ cách làm thế nào để hỏi chuyện điện thoại với bạn trong lớp. Cô chẳng hề muốn vì chuyện ấy mà khiến mình bất hòa với bạn học.
Một đám học sinh ùa vào lớp trong tiếng chuông báo hiệu vào tiết một. Thấy Bùi Chiếu đến, Tăng Như Sơ quyết định hỏi thử.
“À… ừm… hôm qua cậu có thấy điện thoại của tớ không?” Cô quay người lại, đắn đo khẽ hỏi.
Động tác đặt balo xuống của cậu ta hơi ngừng lại, nét mặt nghi hoặc, “Cậu mất điện thoại à?”
“Không.” Tăng Như Sơ lắc đầu.
Thấy phản ứng này của cậu, cô đoán chuyện xấu xa này không phải Bùi Chiếu làm. Thực ra khi vừa nghe Tăng Ức Tích nói cô đã đoán được là ai.
Bùi Chiếu chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhưng cũng không nói gì nữa, đoạn nói tiếp, “À này, cậu làm xong bài tập Toán chưa? Cho tớ mượn xem một chút được không?”
Tăng Như Sơ hiểu chữ “xem” trong lời cậu bèn đưa vở bài tập của mình cho cậu ta chép. Bùi Chiếu cảm ơn cô lia lịa.
Thẩm Du bảo chân đau nên xin nghỉ buổi sáng, còn Phó Ngôn Chân mãi đến gần hết tiết 3 mới thủng thẳng vào lớp. Tiết 3 là tiết văn của cô Trương Minh, một cô giáo nổi danh khó tính trong trường.
Thấy học sinh đi học muộn như vậy, bà giận dữ hỏi cậu có phải đến trường chỉ để ăn cơm không.
Phó Ngôn Chân mặc kệ đáp bừa, “Cô nói thế nào thì là thế ấy.”
“…”
Không hề nể nang giáo viên chút nào.
Phó Ngôn Chân đi đến chỗ ngồi, lúc kéo ghế ra phát hiện Tăng Như Sơ cứ nhìn mình.
Từ khi bước vào cửa cậu đã cảm nhận được ánh mắt của cô, một đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm mình.
Không biết còn muốn nhìn đến khi nào.
“Có chuyện gì không?” Cậu hỏi, giọng điệu có vẻ nóng nảy.
Sau khi Tả Hân Hàm bị cậu “đuổi” xuống xe đã nhanh chóng gọi điện cho mẹ cậu than thở khóc lóc tố tội. Hiện giờ cậu vừa buồn ngủ lại vừa bực bội vì phải nghe mắng cả đêm.
“Cậu không thấy mình hơi quá đáng à?” Tăng Như Sơ hỏi. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng trong giọng nói vẫn thấp thoáng sự giận dữ.
Chẳng ngờ cô vẫn nhớ dai đến thế. Phó Ngôn Chân dúi đầu vào khuỷu tay, ngón tay hơi khum, mắt díp lại không buồn nhìn người nói.
“Không.” Cậu đáp.
“…” Tăng Như Sơ nghiến răng, “…Cậu, sao mặt cậu có thể dày như thế chứ?”
Phó Ngôn Chân ngước lên nhìn khiến viền mí mắt hiển hiện rõ. Đồng tử đen sâu nhìn thẳng vào cô, dường như có một áp lực vô hình trùm lên. Cậu vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng ấy. Trước đây Tả Hân Hàm bị nhìn như thế liền sợ không dám nói nữa. Ngay cả Bùi Chiếu thấy dáng vẻ này của cậu cũng phải tránh đi. Nhưng Tăng Như Sơ vẫn trợn trừng mắt nhìn cậu chẳng chút sợ hãi.
Bùi Chiếu biết bình thường Phó Ngôn Chân không như thế này, thường ngày cậu chẳng bao giờ trêu chọc con gái, trông lúc nào cũng hờ hững với cả thế giới. Cậu chàng cũng biết gần đây Phó Ngôn Chân bị Tả Hân Hàm quấy rầy nên tính tình chắc chắn tệ hơn nhiều.
Phút chốc nhận thấy bầu không khí có xu hướng trở nên căng thẳng, nghĩ đến chuyện Tăng Như Sơ cho mình chép bài bèn tốt bụng khuyên, “À ờm, đều là bạn với nhau, có gì cứ bình tĩnh nói.”
Tăng Như Sơ: “…”
Làm sao bình tĩnh nói được. Làm sao có thể!
Phó Ngôn Chân nhích lên trước thêm một chút, tách lưng khỏi ghế, đầu nghiêng nghiêng, nét mặt vô cùng mất kiên nhẫn, “Cậu muốn thế nào?”
“Ai cho phép cậu động vào balo rồi nhận điện thoại của tôi?” Tăng Như Sơ giận dữ nghiến răng. Cô chỉ vô thức nghiến răng nhưng lại phát ra tiếng “ken két”.
Dù tiếng khá nhỏ nhưng Phó Ngôn Chân vẫn nghe thấy.
Hơn nữa nét mặt cô bây giờ, mắt thì trợn tròn, mặt đỏ rực, hai nắm đấm nho nhỏ kia trông tròn tròn đến lạ. Vốn lúc đầu rất khó chịu, nhưng chẳng biết thế nào tính tình bỗng dịu xuống. Người nào đó còn muốn cho cậu ăn đấm cơ đấy.
Cậu mấp máy môi, dựa lưng vào ghế, tóm lấy bút của Bùi Chiếu quay quay trên đầu ngón tay, “Cứ động, cứ nhận đấy thì sao?”
Rõ là muốn trêu chọc người ta, cái điệu cười kia đểu thế không biết. Lời vừa dứt, Tăng Như Sơ đứng bật dậy, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống với cậu.
Phó Ngôn Chân thờ ơ ngẩng mặt lên, uể oải nhìn lại dáng vẻ phẫn nộ của cô, độ cong của khóe môi ngày càng rộng hơn.
Tăng Như Sơ không biết nói lời chửi bới, đứng nghẹn mãi mới thốt ra được một câu, “Cậu không thấy mình rất quá đáng ư?”
Có điều câu này nói ra rất lưu loát.
Phó Ngôn Chân bật cười, “Cậu là cá à?”
Một phút trước cậu vừa trả lời vấn đề này.
Cậu không hề thấy quá đáng chút nào, và cũng thấy không cần thiết phải nhắc lại.
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân gác tay lên bệ cửa, chúi mặt vào khuỷu tay, chỉ để lộ ra nửa bên mặt từ thái dương trở xuống, đúng kiểu dáng vẻ lười nhác.
Khóe môi cậu nhếch lên, “Nhìn nữa đòi tiền đấy.”
“Một giây 100 tệ, để xem cậu nhìn bao lâu.” Giọng nói hơi khàn nhưng lại có vẻ thích thú.
“…”
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, tiết học cuối cùng của buổi sáng là môn Vật lý.
Thầy giáo dạy môn này khá thân thiện gần gũi, có thể thoải mái giao lưu trò chuyện với học trò, đám học sinh cũng rất quý mến gọi thầy là “Lão Triệu”.
Vừa bước chân đến cửa thì nghe tiếng hò hét ầm ĩ, cô học trò nào đó vẫn đang quay người xuống phía sau, Lão Triệu cầm giẻ lau bảng phất vào mép bàn, nửa đùa nửa thật trêu, “Bạn nữ đang đứng kia, đợi tan học rồi lại ngắm anh chàng đẹp trai ngồi sau em nhé.”
Cả lớp cười nghiêng ngả, nhưng vẫn lia mắt đến quan sát.
Tăng Như Sơ biết thầy đang nói mình, mặt đỏ lựng quay người lại ngồi xuống. Thế nhưng nắm đấm vẫn siết chặt. Cô rất giận, cơn giận sắp bùng phát tới nơi rồi. Nhưng dù cô có giận đến mức nào thì cũng phải nhịn xuống, đâu thể mới ngày thứ hai chuyển trường đã đánh nhau với bạn cùng lớp được. Mà rõ là còn không đánh lại người ta. Cái tên Phó Ngôn Chân này, đến cả thầy chủ nhiệm Viên An cũng phải mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Phó Ngôn Chân nhìn bóng lưng cô, lại nhớ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi tay nắm chặt run run của cô. Tiếng cười bị nén lại lồng ngực thành những âm trầm. Cái cây nấm nhỏ này, vừa nói mấy câu đã giải tỏa được cơn bực bội trong cậu.
Tăng Như Sơ bóp quyển sách giáo khoa, tưởng tượng đó chính là cái người ngồi sau lưng kia, oán giận tăng thêm lực bóp mạnh hơn. Cô biết mình không thể làm gì Phó Ngôn Chân. Không dây vào được thì tránh đi thôi.
Hai ngày sau, cô không nói bất cứ một câu nào với Phó Ngôn Chân, cũng không thèm nhìn cậu ta. Phó Ngôn Chân cũng để ý thấy sự khác thường này, vì hành động giận dỗi này thể hiện quá rõ ràng. Cây nấm ngồi phía trước kia, tan học thì tay trong tay đi vệ sinh với Triệu Doãn Điềm, ngồi học còn nhắc nhở Thẩm Du đang nghịch điện thoại “Cô kìa”, còn cho Bùi Chiếu chép bài tập về nhà. Chỉ duy không để ý đến cậu.
Nhưng cậu ta đâu có phải người bình thường trong trường, đi đến đâu cũng có người bàn tán. Ngày nào cũng có các học sinh lớp khác tụ tập bên ngoài cửa phòng học của bọn cô. Mà người nào người nấy xinh tươi như hoa, cũng đều thuộc dạng biết ăn diện chơi bời. Thành thật mà nói thì cậu cũng chẳng có hứng thú với họ.
Nhưng Tăng Như Sơ có tránh thế nào vẫn phải nghe tên cậu. Vài ngày liền, cô đều nghe thấy mọi người nhắc đến cậu ở khắp mọi nơi, từ sân trường, căn tin cho đến cả nhà vệ sinh. Cậu ta đúng thật là nhân vật có sức ảnh hưởng ở trường. Có vài người tình cờ gặp được cậu là có thể đi khoe khoang với người khác.
Trưa ngày thứ Năm, cô được Triệu Doãn Điềm rủ đi ăn trưa. Hai cô người ngồi trên người ngồi dưới vốn dĩ đã gần gũi hơn người khác. Có mấy lần Triệu Doãn Điềm sáng đến đã mượn vở bài tập của cô, cứ như vậy dần trở nên thân thiết.
Trong căn tin không hề có cảnh chen chúc. Nhã Tập có 5 phòng ăn, ngoài trường còn có cả một dãy hàng quán, mọi người có thể ăn uống tùy theo sở thích. Chỉ có điều giá cả nơi đây đắt hơn nhiều so với Thực Nghiệm, nhưng cơ sở vật chất cũng tốt hơn. Sàn nhà sạch bong, không có dấu vết bóng nhẫy của dầu mỡ, còn có hương thơm thoang thoảng. Gần cửa sổ đặt mấy hàng ghế, ngồi đó có thể nhìn thẳng ra phía hồ, khung cảnh nên thơ hữu tình.
Triệu Doãn Điềm bưng khay cơm đi đến bàn ăn. Tăng Như Sơ nối gót theo cô nàng. Gần đó có mấy nữ sinh đã ăn xong nhưng vẫn còn nán lại. Một người cầm lọ yakult, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
Tăng Như Sơ lại một lần nữa nghe thấy tên người nào đó, cũng biết được tối hôm qua Tả Hân Hàm đăng một bài viết dài khoảng năm, sáu trăm chữ. Nghe nói đại để là kể lể sự yêu thích của cô nàng với Phó Ngôn Chân, nhưng Phó Ngôn Chân lại bạc tình bạc nghĩa đến thế, chẳng phải người có thể trao gửi tấm chân tình.
Triệu Doãn Điềm liếc nhìn sang, cô gái kia thấy vậy bèn vội ngừng lại, không nói nữa. Mấy người đó lục tục đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Doãn Điềm cắn một miếng sườn xào chua ngọt, nhai nuốt hết mới phán một câu xanh rờn, “Tớ cá là không quá ba ngày Tả Hân Hàm sẽ đến tìm Phó Ngôn Chân.”
Tăng Như Sơ ngơ ngác ngẩng lên, “Tìm cậu ta làm gì?”
Triệu Doãn Điềm bị cô chọc cười, “Để làm lành chứ còn gì nữa.”
Tăng Như Sơ: “…”
Chuyện của Tả Hân Hàm cũng gây xôn xao dư luận trong trường, bài viết kia của cô ta đã được truyền đi khắp nơi, cô ta khiến những người ngoài cuộc không thể biết được thật giả trong câu chuyện đó, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện sự dứt khoát, làm sao còn có thể làm lành được?
Triệu Doãn Điềm nhìn vẻ mặt khó tin của cô, thản nhiên hắng giọng, dáng vẻ bình chân như vại như người đã từng trải, “Cậu cứ chờ mà xem.”
Bởi cô đã từng được chứng kiến cái sự mặt dày của Tả Hâm Hàm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...