Anh tì cằm lên trán cô rồi lại dời xuống bên bả vai. Để phù hợp với chiều cao của cô, anh phải hơi khom lưng xuống. Tư thế ấy khiến anh như phải gồng hết sức lực bởi anh đang nắm một làn gió trong tuyệt vọng vì sợ nó vô tình trượt qua kẽ tay. Nhưng càng nắm chặt, gió lại càng muốn bay đi. Lòng anh hoảng hốt lo lắng bồn chồn về việc sẽ để mất cô.
“A Sơ.” Phó Ngôn Chân hạ giọng nói, “Tôi cũng muốn được gọi em như vậy.”
Chỉ hai từ đơn giản cũng toát lên vẻ thân mật biết bao. Khi nghe Trần Lộ Thu gọi cô như vậy, anh đã ghen tị đến cồn cào ruột gan.
Hơi thở tràn ra từ khe hở giữa đôi môi ấm áp, trộn lẫn với mùi đặc trưng của cơ thể như bàn tay vô hình vu ốt ve làn da bên tai Tăng Như Sơ. Điều này nhắc nhở cô ngay lập tức. Phó Ngôn Chân biết rằng cô đã có người yêu, nhưng anh vẫn nói lời mập mờ và ôm cô thân mật đến vậy. Mà vẻ ngoài bất động của cô dường như đang hợp tác với anh. Nghĩ đến đây, cô đặt tay lên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra. Cơ thể của Phó Ngôn Chân luôn ấm áp, giống như lò sưởi đốt cháy cành thông trong mùa đông lạnh buốt, khiến mọi người khao khát và không muốn rời đi.
Chiếc áo len trên người anh thật mềm mại, cô áp lòng bàn tay vào đó như thể chạm vào một bóng hình dịu dàng. Động tác đẩy ra của cô không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn phải dùng cả lý trí. Vận dụng cả hai thứ cùng lúc là việc quá khó khăn với cô.
Cảm nhận được sự phản kháng của cô, Phó Ngôn Chân không buông tay mà càng ôm cô chặt hơn. Cánh tay bị dồn ép chặt ra sau lưng khiến xương cô đau nhức. Tăng Như Sơ không thể tự thoát ra đành gọi tên anh.
“Phó Ngôn Chân.”
“Anh buông tôi ra.”
Giọng cô bình tĩnh nhưng ngữ điệu ra lệnh cho anh.
Cuồng loạn không phải là biểu hiện của sức mạnh, mà ai bình tĩnh hơn người đó mới là kẻ mạnh.
Phó Ngôn Chân nới lỏng tay một chút. Anh nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, nếu anh không buông tay cô sẽ tức giận. Khoảng cách chỉ nới ra một kẽ hở nhỏ, Tăng Như Sơ nhướn mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Sự nóng bỏng trong đôi mắt người kia nếu có thể biến thành hình dạng, chắc hẳn sẽ thiêu cô thành một nắm tro tàn.
Trái tim cô vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng hình ảnh của quá khứ lại hiển hiện ngay trước mắt. Trước giờ Phó Ngôn Chân luôn hành xử một cách thẳng thắn thậm chí đường đột không để cho người ta tìm cách xoay sở.
Giống hệt như cơn giông mùa hạ ở Giang Thành, muốn ập xuống lúc nào cũng được. Không quan tâm ngoài kia có bao nhiêu cái chăn đang phơi, bao nhiêu quần áo vẫn đang trên dây treo và bao nhiêu người không mang theo ô…Dù có bị mưa xối ướt cũng chẳng liên quan. Chỉ cần thỏa ý muốn của bản thân là được.
“Anh muốn tôi phải làm thế nào đây?” Tăng Như Sơ nhìn anh, ánh mắt giống như mảnh trăng lọt qua ô cửa sổ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Anh biết giờ tôi đã có người yêu rồi mà.”
Nếu cô thực sự có tình cảm với người khác, với hành động liều lĩnh này của anh thì bảo cô phải như thế nào đây. May thay chuyện cô có người yêu chỉ là giả. Nếu không cô biết phải ngăn cản, biết phải đối phó với hành động này của anh ra sao.
Phó Ngôn Chân im lặng không trả lời.
“Anh muốn tôi chia tay người yêu để ở bên anh? Hay là anh muốn làm…” Tăng Như Sơ dừng lại, ngập ngừng nói nốt.
“…Người thứ ba?”
Phó Ngôn Chân: “…”
Khi Tăng Như Sơ nhìn vào mắt anh, cô nhanh chóng hiểu ra. Người này hẳn muốn cái trước và rõ ràng anh chưa bao giờ nghĩ về cái sau. Anh muốn cô “hất” Trần Lộ Thu đi và ở bên anh. Một cảm giác quen thuộc ùa về ngay tức khắc.
Anh muốn cô đến gặp anh vào ngày Quốc khánh năm đó, nhưng biết cô không chịu đến nên đã giấu bài tập của cô và mang về nhà. Thậm chí không nghĩ đến cảm giác khi không tìm thấy vở bài tập của cô. Anh chỉ muốn cô đến bên anh.
“Bây giờ anh đã nghĩ sẽ thích tôi như thế nào chưa?” Tăng Như Sơ nhìn anh cười khổ sở, “Lại giống như trước đây ư?”
Đèn trong phòng không bật, hai người nhìn nhau trong ánh sáng lờ mờ. Có một đốm lửa cháy hừng hực trong mắt anh. Nhưng cô lại giống như một cốc nước mát, sẵn sàng dội tắt đốm lửa ấy bất cứ lúc nào. Trước mặt phụ nữ, Phó Ngôn Chân luôn dễ dàng làm cho họ nghe theo ý mình. Nhưng với Tăng Như Sơ thì anh không thể.
Lúc này đây, dường như trái tim anh đã rơi mất ở góc nào đó, lồng ngực trống hoác lạnh căm.
Chiếc điện thoại trên bàn lại bắt đầu rung lên, chuyển dời tầm nhìn của Tăng Như Sơ.
Trần Lộ Thu gọi tới.
Không biết Trần Lộ Thu đã gọi cho cô bao nhiêu lần, nhưng Phó Ngôn Chân cứ một mực giam cô trong vòng tay mình.
Cô toan với lấy chiếc điện thoại.
Phó Ngôn Chân lại kẹp chặt tay cô.
Chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn rung lên một lúc rồi trở về trạng thái im lặng.
“Vậy em cứ coi tôi là một thằng khốn nạn đi.” Phó Ngôn Chân bình tĩnh nói, không phải anh không tự ý thức được hành vi của mình quá đáng.
Tăng Như Sơ không còn gì để nói.
Phó Ngôn Chân nhìn cô, “Tôi không thể chịu được cảnh em yêu người khác.”
Tăng Như Sơ im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói, “Anh không chịu được nên bắt tôi phải nghe theo anh?”
Phó Ngôn Chân biết rõ cô sẽ khó chịu nhưng vẫn thừa nhận, “…Đúng.”
“…”
Ánh mắt chạm nhau nhưng chỉ trong chốc lát Phó Ngôn Chân đã nhìn đi chỗ khác trước hòng che giấu sự xấu hổ vì những lời nói bậy bạ của mình. Dù biết điều mình đang làm là sai trái nhưng lý trí như biến mất mà con tim lại không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.
Phó Ngôn Chân vẫn vòng tay ôm chặt ngăn không cho cô cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn kia. Mỗi khi cô cựa quậy, anh lại dồn thêm sức ghì cô. Sức lực ấy mạnh đến nỗi có thể làm gãy xương cô. Nhưng Tăng Như Sơ không kêu đau. Cho đến khi Phó Ngôn Chân nhìn thấy nước mắt cô trào ra. Cô vẫn lặng lẽ nhìn anh. Nhưng vành mắt hoen đỏ ấy dường như đang hỏi anh rằng “Đây là cách anh thích một người ư?”
Sợi dây lý trí trong đầu anh như bị kéo lại từng chút một, Phó Ngôn Chân khẽ thả lỏng vòng ôm. Nhưng sau cùng Tăng Như Sơ vẫn không thể chạ m đến chiếc điện thoại.
Chuông cửa vang lên, xé toạc một lỗ hổng trong bầu không khí ngột ngạt gần như đóng băng. Cả hai thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lộ Thu không đợi cô, tự đi thang máy lên. Anh lên theo một hộ gia đình khác vì có cổng kiểm soát dưới khu nhà. Nên anh mới gọi điện cho cô định bảo cô không cần xuống nữa.
Tăng Như Sơ đi đến cửa, vặn tay nắm kéo cửa ra.
Trần Lộ Thu mặc áo khoác len đứng ngoài cửa, trán đẫm mồ hôi.
“Sao không nghe điện thoại thế?” Anh cất lời hỏi.
Dù có ý trách móc nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng.
Tăng Như Sơ không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, nên không giải thích gì mà chỉ xin lỗi anh.
Trần Lộ Thu liếc vào bên trong mới nhận ra còn một người nữa trong đó.
Là Phó Ngôn Chân.
Đôi mắt ấy như muốn giế/t ch/ết anh.
Trần Lộ Thu cười chào hỏi, “Anh Phó cũng ở đây à?”
Trên điện thoại anh từng nói “cắn được lắm”, nhưng anh sẽ không nói điều đó trước mặt người đàn ông này.
Phó Ngôn Chân không muốn chào đón gã đàn ông này một chút nào. Dù biết Trần Lộ Thu là người yêu của cô nhưng anh vẫn ngang nhiên đứng trong nhà không chút xấu hổ như thể anh mới là người yêu cô.
Lộ Thu cảm thấy buồn cười, vừa định hỏi anh tại sao lại bị chó cắn thì điện thoại trong túi rung lên. Sự quan tâm ít ỏi ấy biến mất ngay lập tức.
Hôm nay gia đình anh tổ chức một buổi họp mặt, những cuộc điện thoại liên tiếp đang giục anh về nhanh. Tuy ở Bắc Thành nhưng đã hơn nửa năm nay anh không về nhà họ Trần.
Trong dịp Tết Nguyên đán thì luôn ở cùng đám bạn chơi bời, không hề về nhà lấy một lần. Nhưng hôm nay bắt buộc phải về. Vậy nên anh chỉ kịp đưa hộp thức ăn trong tay cho Tăng Như Sơ. Trong đó đựng sủi cảo mà bà nội làm cho cô.
Tăng Như Sơ lấy đồ, đưa chìa khóa xe cho anh và nói vị trí của chiếc xe. Trần Lộ Thu gật đầu tỏ ý đã biết rồi vội vã rời đi. Từ những gì Tăng Như Sơ nhìn thấy, dường như hôm nay tâm trạng Trần Lộ Thu không tốt lắm. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Người đã đi được một lúc mà cô không đóng cửa, cũng không ngoảnh mặt đi. Cứ đứng ở cửa như hòn vọng phu.
Ngọn lửa ghen tuông trong Phó Ngôn Chân như bùng cháy trở lại, nhưng anh không dám làm chuyện xốc nổi như khi nãy một lần nữa nên chỉ có thể chịu đựng.
Tăng Như Sơ quay lại với hộp thức ăn trong tay, khóe mắt cô bắt gặp vẻ mặt u ám như bầu trời sắp giông bão của Phó Ngôn Chân nhưng vờ như không thấy.
Đi vòng qua anh đến bàn ăn, đoạn đặt hộp thức ăn lên bàn. Hôm nay bà cô làm sủi cảo với nhiều loại nhân. Bà biết cô thích ăn tôm nên làm sủi cảo nhân tôm nhiều hơn hẳn.
Thấy Tăng Như Sơ không nói chuyện với mình nên Phó Ngôn Chân tự nói bâng quơ một mình, “Em có hiểu Trần Lộ Thu không?”
“Anh muốn nói gì thì nói đi.” Tăng Như Sơ không thèm ngước mắt lên, vẫn cắm cúi phân loại sủi cảo.
Phó Ngôn Chân nghẹn họng, “…”
Bất chợt anh thấy mình giống như một kẻ ngồi lê đôi mách, săm soi người khác sau lưng họ. Tăng Như Sơ không nghe thấy anh nói gì bèn hỏi một câu hờ hững, “Anh muốn biết thêm về anh ấy à?”
Nghe vậy lửa ghen của Phó Ngôn Chân lại bốc lên, thò tay vào túi lấy một điếu thuốc, nhưng vừa chạm vào hộp thuốc anh lại nghĩ đây là nhà của cô nên đành phải dằn cơn cồn cào xuống.
Tăng Như Sơ không biết tại sao người này lại trở nên im lặng, có lẽ anh không biết những người ngừng nói giữa chừng đáng ghét như thế nào.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, đang định bưng sủi cảo vào bếp nấu thì Phó Ngôn Chân lên tiếng:
“Lần đầu tiên tôi gặp Trần Lộ Thu là tại nhà hàng Lâm Giang ở Giang Thành, chính là phòng liên hoan buổi họp lớp của chúng ta.”
“Trần Lộ Thu và chú hai của tôi đang tranh giành một người phụ nữ, một cô diễn viên từng đóng phim cấp ba.”
“Anh ta lấy một chai rượu và đập vào đầu chú hai của tôi.”
Lúc đó, Trần Lộ Thu đã tự giới thiệu rằng mình họ Trần, Lộ trong con đường, Thu trong mùa thu.
Anh ta muốn họ phải nhớ rõ tên anh. Sau đó Trần Lộ Thu đã liều hết sức để đưa người phụ nữ đó rời đi. Anh ta rất để ý đến cô gái đó.
Tăng Như Sơ ngẩng phắt lên nhìn anh, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác. Phó Ngôn Chân thậm chí không cần nhìn nét mặt của cô cũng hiểu cô hoàn toàn không biết những chuyện đó của Trần Lộ Thu. Nhưng trên mặt cô ngoài sự ngạc nhiên còn một cái gì đó giống như phấn khích hứng thú. Phản ứng ấy khiến anh ngạc nhiên.
“Cô diễn viên kia tên là gì?” Tăng Như Sơ không kìm được tò mò hỏi.
Lần này Phó Ngôn Chân thực sự không thể hiểu nổi.
“Đừng nói với tôi là anh chưa xem bộ phim đó nhé.” Tăng Như Sơ nói.
Bây giờ cô không phải là một cô bé ngây thơ nữa, cũng biết vài chuyện gì đó của đám đàn ông.
Phó Ngôn Chân câm nín.
Bốn mắt giao nhau một lúc lâu, Phó Ngôn Chân mới chậm rãi mở miệng, “Cái gì Thanh ấy.”
“…”
Cô biết chắc chắn anh đã nhìn thấy tên cô gái đó. Nhưng cô cũng không hỏi gì thêm, cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên hỏi, “Tô Đông Thanh?”
Phó Ngôn Chân gãi gãi vành tai, lúng búng nói, “…Hình như là thế.”
Tăng Như Sơ nhìn vào bức ảnh trên mạng, cô gái kia rất xinh đẹp. Ngón tay lướt màn hình đọc thêm thông tin, cô diễn viên này thậm chí còn có quan hệ tình cảm với ca sĩ mà Triệu Doãn Điềm thích khi còn đi học.
Anh không nhìn thấy bất kỳ sự buồn bã hay tức giận nào trên khuôn mặt của Tăng Như Sơ, Phó Ngôn Chân không nghĩ thêm nữa chỉ bày tỏ ý kiến của mình, “Trần Lộ Thu không phải là người tốt.”
“Vậy anh thì là người tốt hả?” Tăng Như Sơ cười với anh, “Hay là hai người so xem ai nhiều người yêu cũ hơn?”
“…”
Tăng Như Sơ không muốn cãi nhau với anh. Gánh trên lưng sự yêu thích khiến người ta muốn trầm cảm của anh vào phòng bếp, hấp lại sủi cảo.
Phó Ngôn Chân cảm thấy hơi nhức răng vì những lời chặn họng của cô nên không nói gì nữa. Cô thậm chí còn không quan tâ m đến việc Trần Lộ Thu cặp kè với một nữ diễn viên đóng phim cấp ba.
Tăng Như Sơ đun một nồi nước, vừa định đổ sủi cảo vào, không biết nên hấp phần ăn cho một người hay là hai, bèn bước ra hỏi: “Anh ăn sủi cảo không? Bà tôi làm đấy.”
Phó Ngôn Chân đáp lời luôn, “Có.”
Sau khi Tăng Như Sơ trở lại nhà bếp, anh lập tức nghĩ đến một điều gì đó, đứng trân trân tại chỗ giống như bị sét đánh.
Trần Lộ Thu đã đến nhà ông bà của cô ấy?
Trước đây ngay cả cổng khu nhà mà cô còn không cho anh đi vào.
Hấp chín sủi cảo, Tăng Như Sơ vừa định bưng lên liền đi ra hỏi anh, “Anh ăn nhân gì?”
Phó Ngôn Chân nghiến răng trèo trẹo, “…Gì cũng được.”
Bây giờ anh cũng không nuốt nổi thứ gì.
Tăng Như Sơ không hỏi thêm, bưng sủi cảo đã chín lên, tiện tay bật đèn chùm trong phòng khách, ánh sáng ấm áp màu be chiếu xuống phủ một lớp màng dịu dàng lên mọi thứ.
Đồ ăn nóng bốc khói nghi ngút trên bàn ăn, bó hoa tulip Phó Ngôn Chân mua buổi chiều được cắ m vào bình. Khung cảnh thật ấm áp xiết bao.
Tăng Như Sơ đặt một chiếc đĩa trước mặt Phó Ngôn Chân, lấy mỗi loại nhân một vài cái cho anh. Nhưng cô đã ăn mấy cái sủi cảo mà Phó Ngôn Chân vẫn không động đũa, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lên tiếng.
“Trần Lộ Thu đã gặp ông bà của em à?” Phó Ngôn Chân hỏi.
“Ông bà tôi đã nhìn anh ấy lớn lên,” Tăng Như Sơ nói, “Còn coi anh ấy như cháu trai.”
Phó Ngôn Chân lại được phen cứng họng.
Cô biết anh đang nghĩ gì, dù sao nói rõ ràng cũng tốt hơn.
Tăng Như Sơ đã chuẩn bị sẵn sàng để khơi thông tư tưởng cho anh, cô cố để giọng mình hòa hoãn nhất có thể, “Tôi có thể hỏi anh hai câu hỏi không?”
“…Em hỏi đi.”
“Trước tiên, anh thấy chúng ta có hợp nhau không?” Tăng Như Sơ hỏi.
Phó Ngôn Chân hỏi ngược lại, “Sao lại không hợp?”
Tăng Như Sơ, “Nếu hợp thì tại sao chúng ta lại chia tay?”
“…”
Theo như lời anh nói hẳn là lúc ấy anh thích cô, mà cô cũng thích anh. Nhưng sau cùng hai người vẫn chia đôi ngả, cũng đã chia xa ngần ấy năm.
“Trước đây tôi phải để ý đến thái độ của hai bác, giờ vẫn phải để ý cả ông bà nội, cả họ hàng bên này nữa. Ngay cả đến dịp nghỉ tết cũng phải đắn đo cân nhắc ăn tết ở bên nào…” Giọng Tăng Như Sơ bình tĩnh đều đều không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, “Cuộc sống hiện tại của tôi với anh mà nói, vẫn là một cuộc sống tầm thường nhạt nhẽo như trước kia.”
Nói xong, cô dùng đũa gắp một cái sủi cảo, nhúng vào đĩa giấm, trước khi đưa lên miệng lại hỏi thêm, “Anh không còn thấy khó chịu với tôi nữa à?”
Phó Ngôn Chân nhìn cô, mí mắt khẽ run.
Giọng điệu của Tăng Như Sơ rất bình thản nhưng nó khiến lòng anh dấy lên từng cơn nhức nhối.
“Khi trước tôi có thể lấy tuổi trẻ non dại làm cái cớ, nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi phải có trách nhiệm chứ.” Tăng Như Sơ nói, “Bây giờ tôi không thể chơi bời so với trước đây được mà cũng không còn tư cách chơi nữa rồi.”
Phó Ngôn Chân chỉ im lặng ngồi nghe cô nói.
“Còn nữa, năm ấy khi chúng ta ở bên nhau, anh có từng nghĩ đến tương lai không?” Tăng Như Sơ nói.
Khoảng thời gian đó đã đôi lần cô thử tưởng tượng tương lai ra sao, nhưng cô không thể nghĩ ra bất kỳ kết quả nào mà họ có thể có.
Lại một câu hỏi mà anh không thể trả lời.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trên bàn ăn với hai con người đang ngồi đối diện nhau.
Anh không hiểu sao cô có thể nghĩ ra nhiều câu hỏi như vậy.
“Vậy hiện tại anh đã nghĩ tới chưa?” Tăng Như Sơ lại hỏi.
Cô là người sống thực tế nên đương nhiên lúc yêu đương cũng có phần lý trí hơn. Người ngồi đối diện với cô không cần bận tâ m đến cơm áo gạo tiền. Cô đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ thông suốt những chuyện trong quá khứ, và cô cũng mất nhiều thời gian hơn để sống với con người thật của mình. Cô thấy hài lòng về cuộc sống bình lặng êm ả như bây giờ. Nó rất hợp với cô.
“Nếu anh nhìn xa hơn một chút, anh cũng có thể tưởng tượng chúng ta sẽ như thế nào khi hẹn hò.” Tăng Như Sơ nói.
Sẽ có những sự khác biệt quá lớn, những cuộc cãi vã liên miên và cả những chuyện vụn vặt tầm thường. Theo thời gian, nó sẽ trở thành một vướng mắc không thể phân rõ đúng sai.
Cô không yêu nổi anh nên không dám yêu nữa.
Cô nói rất lâu nhưng Phó Ngôn Chân không phản hồi gì, anh gần như nghĩ rằng có khi nào cô trở thành Trương Minh thứ hai, cứ nói mãi nói mãi như vậy không khéo ru ngủ anh luôn mất. Nhưng đôi mắt anh vẫn mở trừng trừng. Chỉ là không biết đang nghĩ gì.
“Yêu tôi sẽ khiến anh mệt mỏi.” Tăng Như Sơ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, dịu giọng nói với anh, “Trên thế gian này rồi sẽ có một cô gái không màng tất cả để đi theo anh, sẽ làm những chuyện điên rồ, cùng khóc cùng cười với anh.”
Hồi đó trong trường có người bỏ cả kỳ thi chỉ để đến Bắc Thành xem trận đấu của anh. Cô vẫn nghĩ người như họ mới cùng thuộc về một thế giới. Anh và cô yêu nhau sẽ chỉ là sự tra tấn cả đôi bên.
“Vậy nên đường ai nấy đi sẽ tốt cho cả hai.” Cảm thấy mình càng nói nhiều thì anh lại càng không nghe nên cô dứt khoát nói thẳng.
Lúc này Phó Ngôn Chân mới ngước mắt lên, ánh mắt anh chuyển từ đĩa đựng sủi cảo trên bàn sang gương mặt cô.
Tự hiểu rằng giờ anh có hứa hẹn điều gì thì cô cũng không tin, nói gì cũng không có sức thuyết phục, mà không nói gì cũng không ổn, anh bất chợt nghĩ đến một chuyện không hề liên quan, “Người nhà em đều thích Trần Lộ Thu sao?”
Tăng Như Sơ nhìn anh không trả lời.
Thích, nhưng không giống như suy nghĩ của anh.
Phó Ngôn Chân nhìn cô, một nỗi đau đớn hiện lên trong đôi mắt đen của anh.
Anh biết rằng gia đình là cả cuộc sống của cô. Người thân của cô đã nuôi nấng và chăm sóc cô rất tốt, và họ cũng biết cô là một cô gái ngoan ngoãn hiếu thảo.
Nhưng anh thật sự không muốn buông tay một lần nữa. Nên thứ cảm xúc kia chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Anh lấy điện thoại di động vẫn im lìm từ trong túi ra. Trước đó anh nói với cô điện thoại hết pin nên đã lén tắt nguồn. Bây giờ khi anh bật nó lên, một loạt các cuộc gọi nhỡ lần lượt xuất hiện. Có cuộc gọi từ Giang Thành, có cả Bắc Thành. Tất nhiên anh có quen người ở Bắc Thành. Trong hàng đống cuộc gọi nhỡ, có người tìm anh với mục đích làm ăn nghiêm túc, cũng có người chỉ muốn rủ anh đi chơi bời.
Nhưng anh chẳng buồn để ý nhiều, và anh cũng không muốn gọi lại cho ai vào lúc này, anh vào danh bạ tìm tên của Trần Lộ Thu rồi ấn nút gọi.
Cuộc gọi được kết nối, Trần Lộ Thu mở lời trước, “Alo”.
“Chỉ cần anh chia tay với Tăng Như Sơ, tôi sẽ ký hợp đồng với anh.” Phó Ngôn Chân nói thẳng ý đồ của mình.
Trần Lộ Thu dường như không ngờ đến chuyện này, anh sững sờ không nói lời nào.
Phó Ngôn Chân biết anh ấy đã nghe thấy lời mình, “Tôi chỉ cho anh ba ngày.”
Bên kia điện thoại, Trần Lộ Thu im lặng một hồi cuối cùng nhẹ giọng nói, “Tôi biết rồi.”
Không phải là một lời từ chối thẳng thừng. Trần Lộ Thu rõ ràng đang suy nghĩ và do dự. Điều đó có nghĩa là mối quan hệ của họ không bền chặt.
Tâm trạng của Phó Ngôn Chân ngay lập tức được cải thiện rất nhiều, nhưng anh không thể hiện dáng vẻ trời trong nắng ấm xua hết u ám một cách lộ liễu.
Cuộc gọi rất ngắn và được gọi ngay trước mặt của Tăng Như Sơ, anh bật loa ngoài nên cô có thể nghe thấy rõ ràng.
“Tôi sẽ không làm khó em.” Phó Ngôn Chân để điện thoại sang một bên, vén tay áo để không vướng víu rồi ăn sủi cảo do Trần Lộ Thu mang đến.
Nhìn thấy hành vi của anh, Tăng Như Sơ liền biết những gì mình vừa nói là vô ích. Khuôn mặt cô tái nhợt vì tức giận.
Phó Ngôn Chân không nói thêm lời nào nữa, ăn từng cái sủi cảo cô gắp cho trước đó, sau rồi mới cầm điện thoại đứng dậy, rất tự giác, “Tôi đi đây, tôi biết bây giờ em đang giận tôi.”
Tăng Như Sơ đã quá tức giận để nói chuyện bình thường.
Cánh cửa mở ra rồi lại được đóng vào ngay.
Cô ấy đang ăn sủi cảo yêu thích của mình, nhưng mãi không thể nếm được mùi vị của nó.
Mùa xuân có mưa nhiều. Phó Ngôn Chân rời đi không lâu, từng giọt nước rơi ào ào bên ngoài cửa sổ. Tiếng mưa khiến lòng ai đó không yên. Xét theo phán đoán về thời gian, cô biết Phó Ngôn Chân có lẽ không về khách sạn. Cũng có khi anh lại vào quán bar nào đó. Điều cô chắc chắn nhất là anh không mang theo ô. Người này luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng cô rối bời không giữ nổi bình tĩnh. Tối ấy cô lại phải uống melatonin mới ngủ được.
Phó Ngôn Chân gọi cho cô vào sáng hôm sau và nói rằng anh sẽ mang bữa sáng đến cho cô.
“Không cần.” Cô nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Một lúc sau, anh xuất hiện trước cửa nhà cô.
Chuông cửa kêu không ngừng.
Phó Ngôn Chân luôn biết cô sợ điều gì.
Cô không ra mở cửa, anh bèn gửi luôn tin nhắn cho cô
[Muốn tôi đánh thức tất cả hàng xóm của em à?]
Cô không còn cách nào khác đành xỏ dép ra mở cửa cho anh.
Tay trái Phó Ngôn Chân cầm một vài túi đồ, trong đó có bữa sáng. Tay phải thì cầm một bó hoa tươi. Trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước, trông tươi tắn đầy sức sống. Giống như vẻ ngoài của anh ngày hôm nay. Tinh thần của anh rõ ràng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Tăng Như Sơ nhìn thấy vẻ nắm chắc phần thắng trên gương mặt anh. Nó khiến cô nhớ lại vụ cá cược năm nào giữa hai người. Anh nói cô nhất định sẽ đi tìm anh. Khi đó cô chỉ nghĩ anh bị dở hơi, nhưng sau cùng vẫn phải đi tìm anh vì anh đã giấu bài tập của cô. Còn lần này chắc hẳn trong tay anh đã nắm được thứ gì đó rất quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...