Lúc này đã là mười một giờ tối. Ánh đèn tràn ngập mỗi một ô cửa sổ trong thành phố. Đèn trong phòng cô cũng bật sáng, ánh đèn màu vàng mật ong soi rõ cả màn hình. Ngay cả chiếc điện thoại cũng có ánh sáng riêng.
Cô biết rằng mình không bị hoa mắt, mà Phó Ngôn Chân thực sự đã ấn nút thích. Sau vài giây đờ đẫn, cô đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa mặt, vốc nước lạnh để rửa sạch tinh chất còn thừa trên mặt, khiến bản thân bình tĩnh lại. Quay trở lại phòng ngủ, cô lấy hai chiếc khăn giấy lau khô nước trên mặt, bôi kem dưỡng da và kem mắt, thực hiện một vài bước chăm sóc da đơn giản.
Triệu Doãn Điềm thường gửi cho cô vài video chăm sóc da, mỗi lần gọi video cô nàng đều đang đắp mặt nạ nên Tăng Như Sơ cũng dần làm theo. Vả lại làn da cô rất đẹp, chỉ có lúc đi học ở Nhã Tập là da ở trạng thái xấu nhất vì phải chịu áp lực học tập rất lớn trong tình trạng tâm lý chưa ổn định, nên cô luôn bị nổi mụn trên trán. Bây giờ cô đã qua cái thời áp lực đủ đường đó nên da dẻ trắng nõn mịn màng, bảo rằng chạm nhẹ là vỡ cũng không ngoa. Hơn nữa mặt mũi cô vẫn còn nét thơ ngây, nếu không trang điểm còn bị nhận nhầm là sinh viên đại học.
Cô không có thói quen thức khuya nên đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều băn khoăn bèn cầm chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường lên, xem xong cũng không phát hiện có gì khác thường.
Thoáng chốc không cưỡng lại được nên đã bấm vào ảnh đại diện của Phó Ngôn Chân. Tên Wechat là viết tắt tên của anh, hình đại diện Wechat cũng không phải là ảnh nhân vật khiêu gợi trước đây mà là một con mèo đen béo tròn. Trong bức ảnh ấy, quả bóng mèo đen đang nằm vắt chéo trên bậu cửa sổ. Ngoài cửa sổ mặt trời lặn chiếu bóng tà pha chút đỏ cam. Khung cảnh như một bản nhạc với giai điệu u sầu.
Kết bạn với anh đã vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn vào danh sách bạn bè của anh, ấy vậy mà lại trống trơn. Sau khi đếm cừu nửa giờ, cô vẫn không thể ngủ được đành phải ngồi dậy uống một viên melatonin1.
1Melatonin thường được chỉ định để điều trị rối loạn giấc ngủ, như mất ngủ và mệt mỏi do thay đổi múi giờ khi đi máy bay.
Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông báo thức đánh thức, nhìn điện thoại một lúc thì thấy có thêm mấy thông báo.
Trong số đó có một bình luận của Phó Ngôn Chân: [Ông bà em tình cảm thật.]
Lúc đó là bốn giờ sáng.
Thẩm Du trả lời anh: [??? ]
Nhưng anh phớt lờ Thẩm Du.
Cô nhìn chằm chằm vào những từ này trong vài giây, và cuối cùng trả lời Phó Ngôn Chân bằng một từ [Ừm]. Vì cô đã trả lời tất cả mọi người nên cũng phải trả lời anh cho lịch sự. Huống chi, Thẩm Du đã kết bạn với cô nên tối hôm qua nhất định anh có thể nhìn thấy cuộc trò chuyện.
Phó Ngôn Chân xác định mối quan hệ của họ là “bạn cũ”, nên suy nghĩ và hành động của cô chỉ dừng ở một phạm vi nhất định. Nhưng câu trả lời của cô vẫn còn một chút phân biệt đối xử. Chỉ một từ cụt lủn có vẻ hơi lạnh lùng. Thực ra thì Phó Ngôn Chân mới là người hiểu được điều cô muốn bày tỏ. Cô vốn muốn thể hiện sự ngưỡng mộ với tình cảm sâu đậm của ông bà. Có điều Phó Ngôn Chân không trả lời cô nữa.
Phó Ngôn Chân đã xem xét danh sách bạn bè của cô tối qua, mà anh cũng đã nghiên cứu kỹ những bài cô đăng trong vài ngày qua. Tăng Như Sơ không thiết lập chế độ [chỉ hiển thị trong ba ngày] và cô không có thói quen đăng bài ngoại trừ ai.
Wechat là một ứng dụng chỉ mới trở nên phổ biến trong những năm gần đây. Ngoại trừ người thân của cô, những người bạn wechat hiện tại cơ bản đều ở Bắc Thành. Trước lần gặp gỡ cuối cùng, người duy nhất trong vòng bạn bè của cô có liên quan đến Giang Thành là Triệu Doãn Điềm.
Ngoại trừ một hoạt động phải tuyên truyền, xét thấy có thể có người không thích, cô sẽ đặt chế độ hiển thị nhóm, còn lại hàng ngày đăng bài sẽ không để chế độ ngoại trừ người khác. Nhưng vô tình lại tạo ra một cánh cửa sổ gắn liền với thời gian xa cách nhiều năm giữa hai người, Phó Ngôn Chân nhân đó xem trộm những gì mà cô đã trải qua.
Bài đăng đầu tiên của Tăng Như Sơ là một bức ảnh huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất. Kết thúc khóa huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, cô làm theo trào lưu đăng ảnh để ăn mừng. Trong ảnh, cô mặc quân phục rằn ri, làn da hơi ngăm đen so với khi ở Nhã Tập nhưng nụ cười trên môi lại rạng rỡ hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có những bức ảnh về các hoạt động của câu lạc bộ, bữa tối trong lớp và ảnh tốt nghiệp, bao gồm cả những bức ảnh với các chàng trai. Trong mỗi bức ảnh, cô đều nở nụ cười rạng rỡ. Anh chợt ngẫm nghĩ dường như Tăng Như Sơ chưa bao giờ cười như thế này khi còn học ở Nhã Tập. Sau giờ làm việc, cô còn đăng một bức ảnh chụp nhóm đồng nghiệp đang ăn tối, trong ảnh có rất nhiều đồng nghiệp nam.
Phó Ngôn Chân tìm kiếm cả đêm và cuối cùng đã tìm thấy hai thứ. Một là Tăng Như Sơ bây giờ thực sự đã thay đổi rất nhiều, cô đã từng giống như một cái bình hồ lô kín bưng, giờ lại như kẹo hồ lô tẩm đường. Nụ cười của cô ngọt đến mức thấm vào đến tận tim gan. Thứ hai là không có ảnh chụp chung của cô với Trần Lộ Thu. Ngoại trừ một lần tụ tập đi ăn với đồng nghiệp, Trần Lộ Thu xuất hiện trong bức ảnh với một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng.
Nghĩ đến đây, anh châm một điếu thuốc và chậm rãi hút. Anh không ngừng suy nghĩ rằng vì cô không thích thể hiện tình cảm trên mạng xã hội? Hay là vì Trần Lộ Thu không cho cô công khai?
Nghĩ một lúc vẫn không có được đáp án. Nhưng xét tình hình ngày đó, anh không thể nói quan hệ của hai người không tốt, tâm trí anh lại hiện lên hình ảnh về người đàn ông đó, mỗi lần nghĩ đến đều khiến anh rất cáu kỉnh.
Anh kiên nhẫn ngồi xem những ngày nghỉ cô thường làm gì. Qua thống kê cho thấy về cơ bản cô dành phần lớn thời gian cho người thân của mình, không có dấu hiệu hẹn hò với Trần Lộ Thu. Cô thường đến thăm ông bà vào cuối tuần, hoặc khoe những bữa ăn do bà làm hoặc những bông hoa do ông tặng.
Trong những ngày nghỉ lễ dài hơn như ngày 1 tháng 5 và ngày Quốc khánh, cô đã trở lại Giang Thành vài lần để thăm hai bác của mình. Những ngày được thể hiện trên mạng đều là những ngày yên bình và tươi đẹp, ngoại trừ duy nhất một ngày cuối tuần vào giữa tháng 12 năm ngoái. Dường như vừa trải qua một trận ầm ĩ gà bay chó sủa.
Con chó của cô đã làm vỡ chậu hoa trà của ông nội cô, cô đăng những bức ảnh về cái chậu đã vỡ và hỏi mua hoa trà chất lượng cao ở đâu. Ngay trong phút chốc, anh nghĩ đến việc gặp cô gần khách sạn Châu Tế ở Bắc Thành vào ngày đầu năm mới.
Hôm đó cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, trên đầu đội mũ trùm đầu, vành mũ có một lớp lông tơ trắng như tuyết bao quanh, cô nhìn anh từ xa bằng đôi mắt trong veo. Lúc ấy trong mắt cô chỉ có sự kinh ngạc, rõ là không ngờ sẽ gặp lại anh. Bấy giờ cô còn đang ôm chậu hoa trà, vài bông tuyết nhỏ mịn đậu trên nụ hoa. Cô gái ấy còn đẹp hơn nhiều chậu hoa trà kia. Anh chỉ thoáng nhìn qua mà không thể kiềm nổi lòng.
Trước khi bức tường trong trái tim đổ sập, anh chọn nhắm mắt lại trước.
Cả quãng thời gian sau đó anh vẫn còn rất khó chịu bất mãn trong lòng, nhưng khi nghe cô nói “Tôi thích anh” vào ngày họp lớp, anh mới vỡ lẽ năm đó vì anh mà cô đã phải nhượng bộ rất nhiều. Cái sự khó chịu bất mãn kia như một ngọn lửa bị xối nước tắt lịm.
Nếu như bắt buộc phân rõ đúng sai, vậy thì anh đã sai rồi. Trước đây anh vẫn chưa biết cách yêu một người nên đã ép buộc cô quá nhiều. Bà Triệu từng hỏi anh rằng liệu anh có còn nhớ cô bé đã tặng hoa cúc họa mi cho anh mươi mười năm sau không. Câu trả lời đã quá rõ ràng. Anh vẫn còn nhớ, nhưng cô gái nhỏ ấy đã quên anh mất rồi.
Nhìn vào chấm đỏ, Tăng Như Sơ nhớ rằng Phó Ngôn Chân không bị chặn xem những bài đăng. Suy nghĩ một lúc, cô thấy rằng mình không thể chặn anh. Nếu cô làm vậy, không chỉ dễ bị bại lộ mà cũng dễ mang tiếng. Sau rồi lại chẳng biết giải thích thế nào.
Lần đó Phó Ngôn Chân gọi cô là “bạn cùng lớp” với giọng điệu bình tĩnh. Nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn không thể thuyết phục bản thân coi anh chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường. Cô vẫn chưa tìm ra cách để hòa hợp với Phó Ngôn Chân. Cuối cùng, trong mối quan hệ giữa hai người, anh mới là người luôn nắm đằng chuôi.
Chớp mắt đã qua kỳ nghỉ dài. Bắc Thành lại vào guồng quay công việc. Vào ngày đầu tiên đi làm, Tăng Như Sơ thức dậy lúc sáu rưỡi sáng. Nhiều năm như vậy, dù là đi học hay sau này đi làm, cô chưa từng ngủ nướng.
Cô dắt Vỏ Dưa đi dạo, nhân tiện mua đồ ăn sáng. Những người lớn tuổi đã đi tập thể dục trở về, khi gặp một vài người lớn tuổi, cô tươi cười chào hỏi với họ.
Một ngày mới bắt đầu từ sáng tinh mơ. Thẩm Lân Khê thường bảo cô phải ăn sáng. Khi đến Bắc Thành, bữa sáng của cô cũng mang hương vị của thành phố này. Bánh bao hấp với thịt sốt, một phần súp gan, một phần sữa đậu nành, bánh rán mới rán thơm nức mũi, cô vốn không ăn được nhưng cũng mua một cái. Lần đầu ở đây cô không ăn được súp gan. Thích ứng cũng là một quá trình chậm rãi.
Ban đầu định chụp ảnh đăng lên nhưng sau nghĩ lại thì thôi không đăng nữa. Thay vào đó cô gửi bức ảnh này vào nhóm gia đình. Cô không thiên vị người này hơn người kia, gửi cả vào hai nhóm Bắc Thành và Giang Thành. Ông nội nhanh chóng trả lời cô: Món súp gan này không phải đồ chính tông. Thẩm Lân Khê thì hỏi cô cái bát màu nâu nâu ấy là gì.
…
Cô nói chuyện với họ một lúc. Tám giờ rưỡi, cô sửa soạn đến công ty. Cả một buổi sáng các đồng nghiệp thi nhau ngáp ngủ, và phải giữ sự tỉnh táo bằng cốc cà phê hoặc trà đặc.
Cô không ngủ nướng dù chỉ một lần trong những ngày nghỉ, nên cô nhanh chóng thích nghi với nhịp điệu công việc theo đồng hồ sinh học. Chỉ mất một ít thời gian để vào lại trạng thái. Sau hai ngày, cô đã bắt kịp guồng quay công việc.
Vào buổi trưa ngày thứ Năm, Trần Lộ Thu đến nơi làm việc của cô, dùng ngón tay gõ lên bàn của cô và rủ cô ra ngoài với anh. Hai người chỉ đi ăn thôi. Khi nhặt chiếc áo khoác lên, mí mắt cô lại giật giật. Lần trước máy mắt là khi Phó Ngôn Chân đến công ty cô.
Trần Lộ Thu đưa cô đến một nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy, nhưng tất cả đều phục vụ đồ chay. Chế độ ăn uống của anh bây giờ rất thanh đạm, chỉ ăn dầu thực vật.
Tăng Như Sơ chẳng nể nang anh, không khỏi than thở, “Không có thịt à?”
Trần Lộ Thu liếc cô một cái, “Cả dịp tết ăn thịt chưa đủ à? Mặt tròn hẳn ra.”
“Tròn đâu mà tròn?” Mới tăng có cân rưỡi thôi, hơn nữa cô cũng có ý thức giảm béo rồi.
Trần Lộ Thu tiếp tục cười lạnh, “Anh thấy cô sắp đuổi kịp Vỏ Dưa rồi đấy.”
“…”
Người đàn ông này sẽ không vô duyên vô cớ mời cô đi ăn, mặc dù đó chỉ là một bữa ăn chay không hấp dẫn, nhưng Tăng Như Sơ hiểu đức tính của anh, trước khi động đũa, cô đã hỏi thẳng anh có chuyện gì.
Trần Lộ Thu đặt đũa xuống, vẻ mặt áy náy, “Phiền em gái giúp anh chuyện này được không?.”
Tăng Như Sơ nhìn biểu cảm của anh vài giây, sau đó lạnh lùng từ chối, “Không.”
Con cáo già này nhìn đã biết chẳng có ý tốt gì rồi.
Trần Lộ Thu bất đắc dĩ cười cười, “Vậy thì anh đành lấy tư cách là sếp để giao cho cô một nhiệm vụ.”
Không chơi được bài tình cảm, vậy thì đành dùng thân phận của mình để trấn áp người khác.
Tăng Như Sơ: “?”
“Sáu giờ tối mai Phó Ngôn Chân sẽ đến Bắc Thành.” Trần Lộ Thu ho một tiếng, dừng lại, rồi tiếp tục nói một cách không biết xấu hổ, “Cô và Phương Nhuận sẽ đi đón cậu ta.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Anh đã nói qua với trưởng phòng của cô rồi. ” Trần Lộ Thu nói, “Hai ngày sắp tới sẽ không phân việc gì nhiều cho cô, để buổi chiều cô rảnh rỗi đi tìm khách sạn cho cậu ta.”
Tăng Như Sơ siết chặt tay và lần đầu tiên nói bậy hơn hai mươi năm, “Sắp xếp con khỉ nhà anh.”
Trần Lộ Thu: “…”
Nhìn nhau một lúc lâu, Trần Lộ Thu nhìn ra chỗ khác, cụp mắt xuống, dùng đũa gắp một miếng bí đỏ vàng.
Nhai đồ ăn xong, anh lạnh lùng nói, “Anh đang nói chuyện công việc với cô.”
Tăng Như Sơ cắn môi, “Vậy em sẽ nghỉ việc.”
Trần Lộ Thu ngước mắt nhìn cô, có chút buồn cười nhưng nhịn xuống, ngữ khí có vẻ trịnh trọng, “Cô định đi đâu?”
Tăng Như Sơ nắm lấy áo khoác muốn đứng dậy, khinh thường liếc mắt, “Cần anh lo chắc.”
Thấy cô giận thật, Trần Lộ Thu lại bắt đầu cười, “Người làm anh như anh đây tất nhiên phải hỏi thăm chứ.”
Tăng Như Sơ nhìn anh, trên mặt viết hoa in đậm từ “Cút”.
Trần Lộ Thu cũng không giận cô, lấy khăn giấy lau môi dưới, chậm rãi phân tích, “Đã đi làm thì ai cũng muốn được làm chỗ tốt, chắc cô cũng không muốn làm ở những nơi kém công ty mình, bây giờ cũng chỉ có vài công ty ngang tầm công ty mình, yêu cầu của JQ và Phương Đại hẳn cô đã rõ, lại phải tăng ca liên tục, còn nếu cô sang Thiên Hối sẽ phải làm việc với cấp trên là một kẻ dâ/m d/ê.”
Tăng Như Sơ biết người đó, ông ta vừa già vừa béo, bài đăng về vụ bê bối tình d/ục vẫn còn trên Internet nhưng chẳng có ai bàn tán nữa.
Sau đó, lại nghe Trần Lộ Thu kể thêm vài chuyện.
Cô mím môi, cô thực sự không thể phản bác lại lời anh.
Trần Lộ Thu cười, “Anh thấy để cô đi đón cậu ta có sao đâu, cũng chỉ là đi đón một người bạn, hai người hiện tại không có quan hệ gì, cũng ngần ấy năm rồi cần gì phải bận tâm?”
Nghe được lời nói của anh, Tăng Như Sơ sửng sốt một hồi.
Dù còn bận lòng nhưng con cáo già này ăn nói không chê vào đâu được, không tìm ra được khuyết điểm nào, cũng không tìm được cách nào ngăn cản anh.
Thấy cô im lặng, Trần Lộ Thu lại nói, “Này bé, thế giờ cho cô nói, cô không chịu đi là vì cái gì? Không phải chia tay rồi sao? Từ giờ trở đi cứ coi như bạn bè bình thường.”
Tăng Như Sơ nghĩ đến cái từ “bạn cũ” của Phó Ngôn Chân, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm.
“Được, em đi.”
Sau đó, từ giờ phút này trở đi cô sẽ coi người đó như một người bạn cũ. Bạn bè bình thường thì thôi đi. Nếu ở gần Phó Ngôn Chân quá, rất dễ phải lòng với anh.
Trần Lộ Thu cười nói, “Vậy có phải là xong rồi không.”
Sau bữa tối, Trần Lộ Thu nhờ cô sắp xếp một chỗ cho Phó Ngôn Chân.
Cô đi thẳng đến khách sạn Châu Tế vì nhớ rằng lần trước anh đã ở lại đây. Một lúc sau, Trần Lộ Thu báo số phòng đã được xác nhận, Trần Lộ Thu bảo cô đợi ở đây một lúc, nói rằng có người đang đến. Một lúc của anh ta là ba tiếng đồng hồ sau. Quả thật có hai người đi đến. Một người còn xách theo chiếc túi to. Logo của chiếc túi rất nổi bật thu hút mọi ánh nhìn.
Louis Vuitton.
Sau khi hai người đến, họ ra hiệu rằng cô có thể rời đi. Tăng Như Sơ kìm nén sự tò mò của mình và không hỏi gì thêm.
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Phương Nhuận cử trợ lý Hà Tấn đến gọi cô. Trước khi ra ngoài, cô vào nhà vệ sinh, vừa vào liền thấy Tiêu Tiêu đang trang điểm. Hôm nay Tiêu Tiêu trang điểm rất tinh tế, quần áo phối theo hoàn hảo, mùi hoa hồng trên người không quá nồng cũng không quá nhạt, rất biết cân đo đong đếm. Có vẻ như đã được suy tính kỹ càng.
Ngược lại, trông cô có phần giản dị mộc mạc, chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu với áo khoác ngoài có mũ trùm, bên dưới là một chiếc quần jean. Cô cũng chẳng có ý tranh giành sự chú ý với Tiêu Tiêu.
Ban đầu Phương Nhuận chỉ định đưa Hà Tấn đi cùng, nhưng Tiêu Tiêu lại sợ hai người bận rộn lo không xuể nên muốn đi theo, thế là thành bốn người trên một chiếc xe gồm cả Tăng Như Sơ. Nhưng thực ra vẫn gọi thêm một chiếc xe nữa.
Khi đi, họ lên tất cùng một xe, mọi người vừa nói vừa cười, rất náo nhiệt. Hôm nay có vẻ Tiêu Tiêu rất vui, cô nói không ngớt trên đường đi. Phải mất hơn nửa tiếng để đến sân bay, sau khi chờ đợi một lúc mới thấy tin tức rằng chuyến bay của Phó Ngôn Chân đã hạ cánh.
Gần 6 giờ 20 phút, anh bước ra cổng ga đến. Với bờ vai rộng, đôi chân dài và vòng eo thẳng tắp, anh trông giống như một người mẫu đang trình diễn trong một chương trình thời trang. Một tay anh đặt trên tay cầm của chiếc xe đẩy, tay kia khoác một chiếc áo khoác lông lạc đà. Người đến kẻ đi đều đưa mắt nhìn anh.
Tiêu Tiêu là người phản ứng đầu tiên, cô nàng nhanh chóng vẫy tay với Phó Ngôn Chân và gọi anh. Tăng Như Sơ nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô ả. Cô chẳng xa lạ gì với dáng vẻ này.
Phương Nhuận nháy mắt với Hà Tấn. Hà Tấn nhanh nhạy chạy ngay đến kéo đỡ chiếc xe đẩy cho Phó Ngôn Chân. Bốn người đi một xe lúc đi là vừa, nhưng khi về lại thừa ra một người. Hà Tấn rất tự giác nói, “Để tôi với Tiểu Tăng đi chung xe.” Anh ta nghĩ rằng Phó Ngôn Chân chắc hẳn muốn đi với người đẹp Tiêu Tiêu.
“Tôi và cô ấy,” Phó Ngôn Chân hếch cằm về phía Tăng Như Sơ, “Chúng ta đã lâu không gặp rồi bạn cũ nhỉ.” Nghe vậy, nét mặt mọi người đều có chút vi diệu, có người vội vàng kìm nén, lại có người không khống chế được. Sắc mặt Tiêu Tiêu thay đổi, nụ cười hơi sượng lại. Trong lòng cô ả chỉ để ý có mình Phó Ngôn Chân, nhưng không dám hỏi anh đành vỗ vai Tăng Như Sơ, ngoảnh sang cười hỏi, “Thì ra cô có quen anh Phó à?”
Tăng Như Sơ căng da đầu giải thích, “Tôi và anh Phó là bạn học cấp ba.”
Phó Ngôn Chân nghe thấy Tăng Như Sơ nhắc đến mình, bèn quay mặt lại nhìn cô và cười, “Sao em lại gọi tôi như vậy?”
Tăng Như Sơ ngoảnh nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Phó Ngôn Chân giữ nguyên, trông anh vẫn thong thả ung dung, “Lần trước không phải tôi đã nói cứ gọi tên tôi ư?”
Tăng Như Sơ biết rằng anh đang nói về buổi họp lớp đó.
Một cuộc nói chuyện không dễ chịu chút nào.
Khi ấy, anh bảo cô đừng gọi anh là “anh Phó”, giọng điệu lạnh lùng như dao sắc cắt vào xương. Nhưng giờ đây anh lại mỉm cười khi nói. Không biết là bởi vì bên cạnh có một mỹ nữ như Tiêu Tiêu, hay là bởi vì hôm nay anh không uống rượu, dù sao trên mặt vẫn luôn tươi cười, rất thích hợp với tiết trời đầu xuân.
Ra ngoài trời vẫn se lạnh, càng về đêm càng lạnh. Phó Ngôn Chân khoác áo lên, cử chỉ ấy tạo thành làn gió nhẹ. Tiêu Tiêu muốn chỉnh lại cổ áo nhưng bị anh ngăn lại, anh tự làm được.
Trái ngược với cô ả, Tăng Như Sơ y như một khúc gỗ, hai tay đút túi quần vì sợ nhiễm lạnh, không có ý định tiến lên giúp đỡ. Nhưng Phó Ngôn Chân vẫn ngoái lại nói với cô, “Đừng tỏ vẻ xa lạ thế chứ, mọi người gọi thế nào kệ mọi người, em cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Tiêu Tiêu: “…”
Những lúc Phó Ngôn Chân lạnh lùng thì quả là còn lạnh hơn băng, không hề nể nang ai, nhưng cũng có lúc anh thoải mái chẳng để tâm.
Khuôn mặt của Tiêu Tiêu bí xị vì câu nói này, anh dường như không nhìn thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Tăng Như Sơ, “Em còn nhớ tên bạn học cấp ba của mình không?”
Nghe như một câu nói đùa, nhưng giọng điệu không giống như lời đùa đơn giản.
Tăng Như Sơ: “…”
Anh không quan tâ m đến việc Tăng Như Sơ mãi chẳng phản hồi, ngược lại còn vui vẻ tự nói ra tên của mình.
“Phó Ngôn Chân.”
Tiêu Tiêu há hốc miệng, không khỏi xen vào nói, “A Sơ, sao cô không kể mình là bạn học cấp ba của anh Phó vậy? Lần trước anh ấy đến công ty mà cô cũng chẳng nói?”
Giọng điệu có chút phàn nàn.
Phó Ngôn Chân lại nghe thấy câu nói đó. Chưa bao giờ nghe cô nhắc đến anh. Anh cũng không biết mình sẽ còn phải nghe câu hỏi như vậy mấy lần nữa, chợt thấy dở khóc dở cười. Bao năm qua, có lẽ anh đã lặng lẽ sống trong quá khứ của cô. Còn cô dường như không muốn nhớ lại quá khứ đó.
Mặc dù anh không quan tâ m đến biểu hiện của Tiêu Tiêu, nhưng Tăng Như Sơ thì không thể. Cô huých vào khuỷu tay của Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói, “Cô bảo lúc ấy anh ta có nhớ ra tôi không? Tôi đang ngơ ngác định chào hỏi, nhưng nếu anh ta không nhớ ra mà lại hỏi tôi là ai thì tôi biết giấu mặt vào đâu?”
Cô không muốn đội cái nồi mà Tiêu Tiêu ụp lên đầu mình. Chỉ vài ba câu ngắn gọn đã đổ mọi tội lỗi lên Phó Ngôn Chân. Cũng không tính là trốn tránh vì vẻ mặt khi ấy của Phó Ngôn Chân rõ ràng là “Tôi không biết cô”, “Đừng lại gần tôi”.
Cô tự nhận rằng không hề nhìn lầm nét mặt ấy. Tiêu Tiêu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cũng thấy giống như lời Tăng Như Sơ nói. Không ai có thể nói rằng hai người trông giống như biết nhau. Tăng Như Sơ không phải là người tự cao tự đại, dựa theo tính tình của cô thì thực sự không thể mặt dày trơ trẽn tìm mọi cách để làm quen. Mọi nghi ngờ tan biến trong thoáng chốc.
Ra đến bãi đậu xe, Phó Ngôn Chân và Tăng Như Sơ đi cùng một chiếc xe. Phương Nhuận là một người thông minh, nên anh ta đã nhận thấy có điều gì đó bất thường từ lâu, trước khi lên xe đã mỉm cười và nhờ cô giới thiệu thành phố của họ với Phó Ngôn Chân nhiều hơn. Có gì để giới thiệu về thành phố của họ cơ chứ, có ai trên toàn quốc không biết về Bắc Thành không?
Tăng Như Sơ rất tự giác mở cửa ghế lái phụ. Tài xế bước xuống mở cửa hàng ghế sau cho Phó Ngôn Chân, nhưng anh không lập tức ngồi vào, mà đứng đó quan sát động tác của cô rồi nói, “Em ngồi ở phía sau đi.”
Tăng Như Sơ khựng lại, “…Anh muốn ngồi ghế trước à?”
Phó Ngôn Chân không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô như thể muốn ngồi ở phía trước. Vậy thì cô có thể làm gì khác đây? Đành chuyển đến ghế sau. Không ngờ cô vừa ngồi vào thì Phó Ngôn Chân cũng ngồi theo. Cửa đóng từ bên ngoài, hai người ngồi cạnh nhau.
Đôi mắt của Tăng Như Sơ đột nhiên trợn tròn. Đây là phản ứng thông thường của cô khi cô lo lắng. Chứng nói lắp đã quá rõ ràng, lại có người tốt bụng nhắc nhở nên cô đã rất nỗ lực sửa đổi. Nhưng cô lại không nhận ra hành động nho nhỏ này.
Phó Ngôn Chân có thể nhìn thấy cô không thoải mái, nhưng anh cũng chẳng tốt bụng để cô đổi chỗ, “Em vừa nói với người khác là em sợ tôi không nhớ ra em sao?”
Tăng Như Sơ: “…”
Hẳn là câu cô vừa nói với Tiêu Tiêu, rõ ràng cô đã nói rất bé, nhưng anh vẫn nghe thấy.
Phó Ngôn Chân nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nhẹ, “Lẽ nào không phải là em đã lãng quên tôi ư?”
Tăng Như Sơ bất giác siết chặt các ngón tay. Nhưng ngay sau đó, cô cũng thầm ép mình thả lỏng. Dựa theo những mối quan hệ bạn bè bình thường, cô cười nói, “Làm sao có thể quên được anh, anh là hotboy nổi tiếng nhất Nhã Tập cơ mà, có quên ai cũng chẳng thể quên anh.”
Lời nói này xa lạ biết bao. Phó Ngôn Chân gãi vành tai, không phải anh không hiểu được sự quái lạ ẩn trong lời cô.
“Vả lại, anh nói là anh nhớ tôi. ” Tăng Như Sơ cười cười, đá vấn đề sang cho anh, “Vậy mà tôi chẳng thấy anh đến chào tôi một tiếng nào?”
Phó Ngôn Chân: “…”
Hai người nhìn nhau. Tăng Như Sơ không chớp mắt, vẻ mặt rất bình tĩnh, không có một chút hoảng sợ. Phó Ngôn Chân cười lạnh một tiếng, cũng không giải thích tại sao mình không chào hỏi, chỉ nhẹ nhàng hóa giải vấn đề, “Là lỗi của tôi, lát nữa tôi mời em đi ăn để nhận lỗi được không thưa quý cô?”
“Không cần đâu,” Tăng Như Sơ cười từ chối, “Tôi cũng nợ anh một bữa cơm, vừa hay bù cho nhau là được rồi.”
Phó Ngôn Chân dựa vào lưng ghế và mỉm cười, “Chỉ nói không như vậy thì chẳng có thành ý gì cả.”
Nói xong, anh lại nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Đẩy qua đẩy lại, hai bữa ăn cứ thế được giải quyết xong.
Tăng Như Sơ đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng là trốn tránh sự soi mói của anh. Dãy đèn đường bên ngoài sáng lên thành từng chùm quầng sáng, nhìn hồi lâu mắt không khỏi có chút mờ mịt.
Máy sưởi trong xe được bật hết công suất, đi được nửa đường cô cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô muốn mở cửa sổ và để không khí mát tràn vào. Trong khoảng thời gian này, Phó Ngôn Chân không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế nhìn cô không rời mắt.
Mười phút sau, điện thoại của Tăng Như Sơ đổ chuông. Trần Lộ Thu gọi tới. Khóe mắt của Phó Ngôn Chân liếc sang tên người gọi. Tên trong danh bạ của Trần Lộ Thu là tên thật. Bất chợt anh thấy tò mò không biết năm đó cô lưu tên anh là gì.
Tăng Như Sơ ấn nút nghe điện.
“Đón được người chưa?” Trần Lộ Thu ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
Tăng Như Sơ nói “ừm” và trả lời, “Đón được rồi.”
Trần Lộ Thu cười, “Vất vả cho cô rồi.”
Tăng Như Sơ bĩu môi, không vui, “Không vất vả.”
Trần Lộ Thu cười to hơn. Anh biết chắc con nhóc này đang chửi thầm anh trong lòng. Song anh cũng không để ý, trấn an nói, “Anh sẽ tặng cô cái bộ Tam sự lư hương2 mà cô thích.”
2Nó chỉ tên gọi chung của ba dụng cụ thắp hương: lư hương, hộp đựng hương và lọ nhỏ (hay lọ cắm đũa, lọ xẻng)
Nghe vậy, Tăng Như Sơ cảm thấy hơi xấu hổ, “…Không cần đâu, cái đó đắt lắm.”
Bộ đồ đó trị giá hàng vạn tệ.
Trần Lộ Thu cũng không quá để ý, “Cũng chỉ là cái đồ đựng tro thôi mà…”
Không đợi Trần Lộ Thu nói xong, Phó Ngôn Chân đột ngột lên tiếng.
Anh nói với người tài xế, “Phiền anh bật một bản nhạc.” Tài xế vội vàng hỏi, “Anh muốn nghe bài gì?”
“Numb của Linkin Park.” Phó Ngôn Chân nhướng mày.
Người tài xế nhanh chóng nói “OK”. Âm nhạc ngay lập tức vang lên trong xe. Giai điệu nhạc rock dồn dập, đầy sức sống. Phó Ngôn Chân mím môi nói tiếp, “Cho to hơn một chút.” Người tài xế ngoan ngoãn nghe theo.
Âm thanh lớn đến mức có cảm giác như nóc xe sắp bị thổi bay. Không thể nào tiếp tục cuộc nói chuyện, Tăng Như Sơ đành phải cúp máy, nghiêng đầu nhíu mày nhìn anh.
Phó Ngôn Chân lập tức bảo tắt nhạc.
“Xin lỗi,” Anh đưa tay sờ sống mũi, kiên nhẫn giải thích, “Ngồi trong xe rất dễ buồn ngủ.”
Tăng Như Sơ: “…”
Buồn ngủ thì anh cứ ngủ đi.
Phó Ngôn Chân biết hành động này của mình lộ rõ mục đích, bị nhìn thấu cũng chẳng có vấn đề gì nên dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh điềm nhiên.
Anh nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng, thản nhiên hỏi, “Sao hôm nay em lại tới đây?”
Tăng Như Sơ đáp luôn mà chẳng cần nghĩ ngợi, “Công ty giao nhiệm vụ.”
Ngụ ý là cô không muốn đi.
Phó Ngôn Chân cũng tự hiểu, nhếch mép, “Trần Lộ Thu bảo em đến à?”
Tăng Như Sơ “ừm” một tiếng.
Phó Ngôn Chân lại cười. Tăng Như Sơ không hiểu anh có gì mà cười nhiều vậy nhưng cô không buồn hỏi. Chốc lát sau, Phó Ngôn Chân lôi ra một chiếc hộp nhỏ trong túi, dốc hai viên kẹo.
Tăng Như Sơ nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là kẹo bạc hà mà anh từng thích ăn. Phó Ngôn Chân bóc vỏ và ăn một cái, chìa chiếc còn lại về phía cô. Tăng Như Sơ rất thích mùi này, nhưng lại không thích ăn loại kẹo này. Có một lần hôn nhau khi trước, Phó Ngôn Chân đã ngậm viên kẹo này trong miệng và dùng lưỡi đẩy viên kẹo sang miệng cô. Chỉ trong nháy mắt, đầu lưỡi như bị một tầng sương lạnh bao phủ, hương vị của kẹo rõ ràng mà bén nhọn, đầu lưỡi có chút tê dại. Lúc này nghĩ đến cảnh tượng thân mật quá mức kia, tai cô bất giác đỏ lên.
Phó Ngôn Chân chú ý đến những thay đổi nho nhỏ trên khuôn mặt cô, “Sao vậy?”
Tăng Như Sơ lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Phó Ngôn Chân để luôn cái kẹo lên mu bàn tay cô, “Ăn chút bạc hà đi, sẽ dễ tỉnh táo hơn.”
Anh nói một cách rất uyển chuyển, cũng không biết cô có thể hiểu ẩn ý đằng sau không. Có lẽ anh sẽ sớm hết kiên nhẫn, chưa biết chừng lại thẳng thừng làm rõ mọi chuyện.
Gần bốn mươi phút đi xe. Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau, hương bạc hà thoang thoảng trong không gian. Nó len qua từ khe hở giữa đôi môi anh như làn gió đưa hương bạc hà năm ấy. Cái mùi trong trẻo và ngang ngược này tràn vào phổi dọc theo lỗ mũi, như muốn quấn lấy cô từ trong ra ngoài. Con sâu nhỏ trên mạng nhện kia rất giống với cô hồi đó. Nhưng may mắn thay, trái tim cô giờ phút này đã thuộc về cô.
Xe chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn Châu Tế. Phương Nhuận và những người khác xuống xe trước, đứng sang một bên chờ họ. Tăng Như Sơ nhanh chóng đi về phía mọi người. Còn Hà Tấn đã nhanh chóng đi về phía cốp xe nhấc vali của Phó Ngôn Chân xuống.
Phương Nhuận nhìn cô rồi giao việc, “Tiểu Tăng, dẫn anh Phó vào đi.”
Tăng Như Sơ ngơ ngác “Hả”.
Tiêu Tiêu cũng rất ngạc nhiên.
“Chúng ta đi Tự Phương Trai đối diện trước đi, sếp Trần cũng đến rồi.” Phương Nhuận bình tĩnh nói, “Cô và anh Phó là bạn cũ, nhiều năm chưa gặp lại, ngồi ăn với nhau một bữa cũng là chuyện bình thường.”
Nói như thể cô có rất nhiều chuyện để nói với Phó Ngôn Chân vậy. Phương Nhuận nói một lèo mà không quan tâ m đến ý kiến của cô, chỉ mỉm cười với Phó Ngôn Chân. Thấy anh không có vẻ gì bất mãn liền nhanh chóng xua đám Tiêu Tiêu Hà Tấn lên xe.
Tăng Như Sơ không thể cãi lại Phương Nhuận ở đây, anh ta không biết sự tình đằng sau nên cũng chẳng nói sai gì, hiện tại cô chỉ đành kéo cái vali của Phó Ngôn Chân, bắt đầu làm những công việc lặt vặt. Nhưng chẳng ngờ, ngay khi cô đặt tay thanh kéo vali thì tay của Phó Ngôn Chân cũng đồng thời đặt lên. Những vết chai mỏng trên lòng bàn tay vẫn còn, lòng bàn tay rộng và ấm, có cảm giác thô ráp khi sờ vào.
Tăng Như Sơ cảm thấy như thể mình đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, nhanh chóng rút tay lại, không hé môi nói gì. Cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng mười giây. Phó Ngôn Chân rõ ràng không cố ý.
“Ngại quá, để tôi tự kéo.” Phó Ngôn Chân nắm lấy thanh kéo, giọng nói có chút khàn khàn.
Tăng Như Sơ tránh sang một bên, “Vậy tôi cũng đến Tự Phương Trai đợi anh.”
Phó Ngôn Chân nhìn xuống cô, nhếch miệng cười rồi đẩy cái vali đến trước mặt cô, “Em kéo đi.”
Tăng Như Sơ: “?”
Phó Ngôn Chân thản nhiên nói, “Tay tôi bị tê rồi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...