Chương 10
Nghe vậy, cỏ Linh Chi trên tay nàng thoáng rơi xuống đất, môi run lên.
“Ra là nàng ta...” Thật lâu sau, nàng mới thốt lên được một câu nói.
Dung Tiểu Mãn bị nhốt trong vương phủ để dưỡng thương vô cùng ấm ức, tuy rằng nàng bị thương nhưng vết thương cũng chẳng nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một hai ngày thì sẽ chẳng có gì đáng ngại.
Nhưng Tam ca không những mắng nàng một trận mà còn không cho nàng làm cái này, không cho nàng làm cái kia, cả ngày trừ ăn ra thì ngủ, chẳng khác gì con sâu gạo cả, chỉ mới qua nửa tháng thôi mà nàng đã cảm thấy chịu không nổi rồi.
Dĩ nhiên, nàng có kiện cáo gì Đông Phương Lạc cũng chỉ xem như đứa bé đang đòi mẹ cho ăn kẹo đường, lần nào cũng mắng nàng một trận mới thôi.
Kiện cáo hai lần đều không có kết quả gì, Dung Tiểu Mãn ấm ức tìm A Bảo kể khổ. Đáng tiếc, A Bảo mặc dù nhìn bề ngoài thì hung dữ nhưng trước mặt chủ nhân lại ngoan như chú mèo nhỏ vậy, cho nên đừng hòng nó sẽ vùng dậy cùng với nàng.
Ngày rồi lại ngày trôi qua, Dung Tiểu Mãn phát hiện ở đằng sau vương phủ có một cánh cửa nhỏ, sau khi nghiên cứu kỹ càng, hôm ấy, nàng thừa dịp Đông Phương Lạc vào triều, lén chuồn ra khỏi phủ, vui vẻ đi dạo phố. Thật ra, nàng nghĩ mọi cách muốn chuồn ra khỏi vương phủ đều có nguyên nhân.
Kể từ khi nhận được cuốn sách cổ của “Quái Y”, nàng cảm thấy hứng thú với phương pháp luyện chế phương thuốc trong sách vô cùng, đáng tiếc lại thiếu vài vị thuốc, nên hôm nay mới nhân dịp Tam ca thượng triều mà lén đi ra ngoài.
Lần trước dạo phố với Tam ca, nàng đã làm quen với vài ông chủ của các tiệm thuốc, còn cố ý bảo bọn họ lưu ý giùm nàng vài vị thuốc quý.
Không biết gần đây có thứ gì tốt không, ít nhất là nể mặt Tam vương gia, chắc hẳn bọn họ sẽ không đối xử tệ với Dung Tiểu Mãn nàng đâu.
Nghĩ vậy, nàng ghé vào vài tiệm thuốc để hỏi thăm, đáng tiếc, dạo quanh một vòng cũng không tìm được những vị thuốc mà nàng muốn.
Từ tiệm thuốc “Thánh Tâm Đường” đi ra, nàng nhìn thấy cách đó không xa, ở một hàng bánh nướng có một đám người tụ tập lại.
Dung Tiểu Mãn không có hứng thú muốn tham gia vào chuyện náo nhiệt ngoài đường, nhưng trong đám người kia có một gương mặt làm cho nàng cảm thấy vô cùng quen mắt, cẩn thận nhìn lại, lòng nàng chợt chấn động.
Là Ngụy Kim Chi!
Mặc dù chỉ mới gặp đối phương một lần nhưng những cây trâm vàng trên đầu Ngụy Kim Chi thật sự làm cho nàng khắc sâu ấn tượng.
Nàng len lén lách người vào, nghe thấy Ngụy Kim Chi lớn giọng với một người phụ nữ đã có chồng: “Tên tạp chủng này làm bẩn quần áo của bổn tiểu thư, ngươi có biết quần áo này trị giá bao nhiêu không? Chỉ một tấm vải thôi cũng đủ cho đám dân nghèo các ngươi ăn cả một năm rồi, tên tạp chủng này dám làm bẩn váy của bổn tiểu thư, nó chán sống rồi đúng không?”
Người phụ nữ kia bị chửi, mặt lúc xanh lúc đỏ, giận mà không dám nói gì, chỉ kéo cô con gái nhỏ của mình vào lòng nhận tội với nàng ta. “Tiểu thư, nó thật sự không cố ý đâu, tuổi nó còn nhỏ, mới học đi không bao lâu, dĩ nhiên đi không được vững, vô tình làm bẩn váy của tiểu thư thôi.”
“Hừ! Vô tình?” Lông mày của Ngụy Kim Chi dựng lên, “Vậy bổn tiểu thư vô tình đánh chết tên tạp chủng này có được không?”
Người phụ nữ kia nghe vậy, vội vàng quỳ xuống, “Xin tiểu thư tha cho chúng ta, đừng so đo với người như chúng ta? Bộ quần áo này của ngươi giá trị bao nhiêu, chi bằng... Ta bồi thường cho ngươi?”
“Bồi thường?” Nàng ta lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi bồi thường nổi sao?”
Bên cạnh có vài người đi đường bức xúc, nhỏ giọng làu bàu: “Không phải chỉ bẩn một chút thôi sao? Đâu phải là làm hư nguyên cả cái váy đâu, cần gì phải làm khó đứa bé như thế?”
“Đúng vậy, dù gì nó cũng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, vậy mà cũng tính toán với trẻ con.”
Nàng ta nghe vậy, không khỏi giận dữ: “Bọn điêu dân các ngươi, có biết ta là ai không? Có biết cha ta là ai không?”
Vài người nghe nàng ta nói vậy, tỏ ra khinh thường, giống như vô cùng chán ghét lời nói của nàng ta.
Dung Tiểu Mãn núp ở đằng sau nghe vậy, nheo mắt tức giận nhìn dáng vẻ xấu xí của nàng ta.
Ngụy Kim Chi này xuất thân danh môn, không ngờ tính tình lại xấu đến vậy, dáng vẻ chanh chua kia, chẳng khác gì mấy bà góa chồng điêu ngoa cả.
Cách đó không xa có một con chó màu đen lớn đang lục rác tìm kiếm đồ ăn, giống như đã đói bụng ba ngày mà chẳng có gì để ăn cả.
Thấy thế, Dung Tiểu Mãn lén lấy một gói giấy nhỏ trong tay áo ra, thừa dịp mọi người không chú ý, rắc những hạt phấn trong gói giấy lên người Ngụy Kim Chi.
Nàng làm rất nhẹ nhàng, mọi người cũng đang lo xem chuyện náo nhiệt, không ai chú ý đến hành động này của nàng.
Rắc gần hết gói giấy, Dung Tiểu Mãn mới lặng lẽ rút ra khỏi đám người.
Đúng lúc này, con chó đen lớn kia bỗng “gâu” lên một tiếng.
Mọi người di dời sự chú ý đi, thấy một con chó mực lớn, hai mắt đang nhìn lên, trong mắt toát ra một tia sáng khác thường, không biết chuyện gì xảy ra, nó vừa nhìn thấy Ngụy Kim Chi liền chạy về hướng nàng ta đứng, sủa không ngừng, còn nhào lên người nàng ta.
Nàng ta sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, thét chói tai bỏ chạy.
Nhưng con chó đó chẳng biết đã trúng tà gì, nhất quyết đuổi theo nàng ta không tha.
Cuối cùng, Ngụy Kim Chi chẳng còn đường nào để chạy, chạy đến trước hồ Mẫu Đơn, “phịch” một tiếng, thế là nàng ta bị một con chó rượt tới nỗi rớt xuống nước.
Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người không khỏi vỗ tay khen hay, có vài người to gan còn lên tiếng châm chọc nàng ta.
Dung Tiểu Mãn thấy vậy, vui vẻ xoay người lại định bỏ đi, không ngờ lại nhìn thấy người mà nàng sợ gặp nhất vào lúc này.
Lúc này, trong An Nhạc vương phủ.
Tam vương gia cao cao tại thượng ngồi tựa vào chiếc ghế dài bằng gỗ quý, nheo mắt nhìn nha đầu đang ấm ức quỳ gối trước mặt mình.
Dung Tiểu Mãn đáng thương, bị nhéo lỗ tai kéo thẳng về phủ.
Nàng thật không ngờ, toàn bộ những trò nàng bày ra đều bị Tam ca phát hiện hết.
Xong đời rồi, nàng vẫn đang trong thời gian bị cấm túc, bây giờ lại tái phạm, vậy là tội chồng lên tội.
Quỳ nửa canh giờ, Dung Tiểu Mãn rốt cuộc chịu không nổi nữa, nháy nháy đôi mắt to long lanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tam ca, chân ta đau.”
Đông Phương Lạc phe phẩy chiếc quạt màu trắng ngà, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chân đau vẫn cứ quỳ, không đủ một canh giờ thì không được ngồi.”
Dung Tiểu Mãn thấy ấm ức trong lòng, mặt như đưa đám nói: “Nhưng sao Tam ca lại phạt ta quỳ? Chẳng lẽ ta giúp người cũng là sai sao? Tam ca thấy đó, Ngụy Kim Chi ỷ thế hiếp người, nàng ta mới là người ác, ta cùng lắm cũng chỉ giúp đôi mẹ con kia thôi, ta có lỗi gì chứ?”
“À, nói vậy thì bổn vương nên thưởng cho ngươi sao?”
“Vậy cũng không cần, Tam ca đừng tiếp tục phạt ta quỳ là được.”
Mặc dù dưới gối có đặt thêm nệm để quỳ, nhưng quỳ lâu cũng biết mệt mà.
Hơn nữa, nàng thấy mình chẳng sai gì cả, Ngụy Kim Chi chanh chua đỏng đảnh, bắt nạt dân chúng, nàng thấy chuyện bất bình, chỉ rắc thuốc làm cho động vật nổi điên, bắt nàng ta nhảy xuống hồ Mẫu Đơn mà thôi.
Dưới góc nhìn của nàng, hành động này là do Ngụy Kim Chi tự làm tự chịu mà thôi, trách được ai chứ?
Đông Phương Lạc từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Nếu lúc ấy ta không ở bên cạnh ngươi che chở, một khi Ngụy Kim Chi phát hiện hung thủ đằng sau là ngươi, ngươi có biết mình sẽ bị gì hay không?”
Nàng chớp đôi mắt to, “Nàng ta... Nàng ta có thể làm thịt ta hay sao?”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ là nàng ta không thể sao?”
“Nếu vậy thì trên đời này chẳng còn vương pháp nữa rồi?”
“Dù e ngại vương pháp nhưng nàng ta sẽ đối phó với ngươi, ngươi không sợ thủ đoạn của nàng ta hay sao?” Từ từ ngồi xuống, hắn nâng cằm nàng lên: “Tiểu Mãn, ta phạt ngươi không phải là giận ngươi ra tay giúp người khác, mà là ta không muốn ngươi cứ tùy tiện như thế rồi mang lại nguy hiểm ình, ngươi hiểu chứ?”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trong trẻo của đối phương, Dung Tiểu Mãn không khỏi cảm thấy động lòng, trái tim xót xa... Tam ca rốt cuộc vẫn thương nàng, chở che nàng như thế.
Có lẽ, nếu Ngụy Kim Chi thật sự phát hiện ra thì kết quả của nàng chẳng khác gì lời Tam ca nói, chết không đối chứng.
Trên đời này có biết bao nhiêu chuyện xấu xa, bao nhiêu thủ đoạn độc ác, ba năm trước đã được nếm trải một lần, sao nàng còn không hiểu?
Nghĩ đến đây, nàng biết điều cúi đầu nhận lỗi, “Tam ca, sau này ta không dám nữa.”
Đông Phương Lạc thở dài. Dù hắn rất muốn phạt nha đầu này quỳ đủ một canh giờ, nhưng nhìn hai chân của nàng bắt đầu run lên, hắn biết nàng đã mệt rồi.
“Thôi, đứng lên đi, sau này không có sự đồng ý của ta thì không được tùy tiện xuất phủ nữa, nghe chưa?”
“Ta biết rồi!”
Nghe thấy hắn cho nàng ngồi dậy, Dung Tiểu Mãn nhất thời mừng rỡ, nhưng có lẽ do thời gian quỳ quá dài, lại vội vàng đứng lên, làm cho nàng nhất thời đứng không vững, lảo đảo té về trước, Đông Phương Lạc nhanh hơn một chút, ôm nàng vào lòng.
Ôm giai nhân vào ngực, hắn châm chọc nói: “Muốn ta ôm ngươi đứng dậy cứ việc nói thẳng, cần gì phải lòng vòng như vậy, lỡ như bị té thì sao?”
Dung Tiểu Mãn đỏ mặt vùi mặt vào ngực hắn, bĩu môi nói: “Ta... ta không có ý đó, Tam ca ngươi đừng nói oan ta.” Mặc dù ngoài miệng cãi lại như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Tam ca thật sự là thương yêu nàng vô cùng.
“Tiểu nữ mặc dù bình thường nóng tính bướng bỉnh nhưng tuyệt đối không nói dối, lúc ấy có rất nhiều người trên đường nhưng nha hoàn thấy là cô nương ở vương phủ động tay động chân, con chó kia mới đuổi theo tiểu nữ, làm cho tiểu nữ rơi xuống nước.”
Ngày hôm sau, Ngụy Thế Sơn hùng hổ vào An Nhạc vương phủ đòi lại công đạo cho con gái mình.
Trơ mắt nhìn con gái ướt sũng về nhà đã làm hắn đau lòng lắm rồi, hôm nay đi đâu cũng nghe thấy dân chúng trong kinh thành bàn tán chuyện này, nào là nàng ta chửi bới um sùm làm cho thần chó thấy chướng mắt mới ra tay trừng trị, nào là rơi xuống hồ là quả báo, bao nhiêu danh tiếng của con gái hắn đều bị phá hư hết rồi, thân là quốc sư như hắn làm sao mà để yên chuyện này đây?
May mà bên cạnh con gái hắn có một nha hoàn thông minh lanh lợi, cảm thấy như có người động tay động chân con chó đen đó mới nổi điên được nên mới cẩn thận nhớ lại, sau đó nhìn thấy nha hoàn trong An Nhạc vương phủ mới nhớ được, người đó là nha đầu mà Tam vương gia xem như châu như ngọc.
Nghe vậy, hắn lại càng thêm nổi trận lôi đình. Tam vương gia ngày thường không nể mặt hắn thì thôi, còn dám dung túng người trong phủ lấn lướt con gái của hắn, thật là khinh người quá đáng!
“Quốc sư, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung, ngươi hùng hổ chạy đến đây làm phiền bổn vương thì thôi, còn khăng khăng rằng chuyện tiểu thư nhà ngươi bị rơi xuống nước có liên quan đến người trong phủ. Vậy xin hỏi quốc sư, trừ lời của một nha hoàn nói ra thì còn có chứng cứ gì chứng minh là người trong phủ làm?”
Ngụy Thế Sơn không vui nói: “Lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy con chó đen đó đuổi theo con gái của thần như điên không chịu tha, chỉ cần động não một chút là biết có người động tay động chân, cho nên con chó đó mới nổi điên như vậy.” Hắn hừ một tiếng, “Hơn nữa, ta nghe nói trong vương phủ có một nữ thần y, nắm rõ các loại dược liệu rõ như lòng bàn tay, ngày hôm qua con gái của thần gặp chuyện nàng ta cũng có mặt ở đó, cho nên chuyện này rõ ràng là có nghi vấn.”
Đông Phương Lạc lạnh lùng cười một tiếng, nét mặt lạnh nhạt nói: “Lời của quốc sư hình như có đôi chỗ gượng ép đấy nhỉ? Được, cứ cho là lúc ấy có người của bổn phủ đứng ở đó đi, nhưng vẫn là câu đó, trừ phi có chứng cứ ra, tốt nhất đừng dùng miệng mà nói, một khi nghi oan cho người tốt, quốc sư làm thế nào? Không làm thì không sợ, chẳng lẽ con gái nhà ngươi không đáng bị như thế sao?”
Ngụy Thế Sơn ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Dung Tiểu Mãn đã dậy, vốn muốn đến chào hỏi Đông Phương Lạc, nhưng vừa đi đến ngoài sảnh đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong, nàng không dám xông vào, lén đến gần cửa sổ, đưa mắt nhìn vào.
Khi gương mặt của Ngụy Thế Sơn đập vào mắt, nàng sợ hết hồn.
Lúc này, Đông Phương Lạc bắt đầu tỏ ra bực bội, “Nếu như quốc sư không phủ có thể đi tìm chứng cứ, không có chứng cứ thì đừng ở đây làm phiền bổn vương nữa.”
Ngụy Thế Sơn nheo mắt lại, muốn nói thêm gì đó nhưng ngại thân phận của nhau, không dám nói gì thêm, nhìn Đông Phương Lạc bằng ánh mắt vô cùng hung ác.
Dung Tiểu Mãn nhìn thấy hết nét mặt đáng sợ của hắn, dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho da đầu nàng tê dại.
“Nếu vương gia cố ý bảo vệ cho người của mình thì hạ thần chẳng còn gì để nói, nể tình vương gia, hạ thần không truy cứu nữa.” Nói xong, hắn nhanh chóng cáo từ, hổn hển xoay người đi.
“Dung cô nương, sao cô lại trốn ở đây?” Giọng nói của quản gia Tiết vang lên đằng sau nàng, hại nàng sợ hãi kêu to một tiếng.
Đông Phương Lạc ở trong phòng nghe thấy tiếng, nhìn qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy được gương mặt vừa khó xử, vừa khó coi của Dung Tiểu Mãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...