Edit: Lam Phượng Hoàng
Hoàng hậu nương nương lòng như lửa đốt nhanh nhẹn đi vào, thấy con trai bảo bối nhà mình cả người xốc xếch hôn mê trên mặt đất, màu sắc trên đầu trên mặt vẫn chưa phai, nhất thời càng thêm tức giận, cáu kỉnh thét hỏi: "Thiên Mật sứ không muốn cứu trị cho Lục hoàng tử cũng thôi đi, sao lại dám biến hắn thành bộ dạng này!"
Giọng nữ dễ nghe mang theo nổi tức giận không nén được: "Lục hoàng tử điện hạ tâm trí hỗn loạn, thần không thể không đi quá giới hạn đánh xỉu điện hạ."
Thái hậu Từ Hiếu và Thái hậu Đoan Mật ngoài mặt và trong lòng từ lâu đã không hợp, hoàng hậu nương nương đương nhiên sẽ thấy Thiên Mật sứ không vừa mắt, huống chi lại trong tình cảnh này. Trong nháy mắt bà liền giận dữ, "Bây đâu! Bắt Thiên Mật sứ lại cho bổn cung!"
Vừa rồi Tần Tang đã vô cùng nhục nhã, giờ phút này hận không được nhuộm máu điện Triều Dương, sao có thể nhịn được, tia sáng trong ánh mắt tím chợt lóe, sát khí đã nổi lên bốn phía, bọn thị vệ e ngại thủ đoạn của Thiên Mật sứ, lại không thể cãi lệnh của hoàng hậu, trong khoảng thời gian ngắn hai phe giằng co không dứt, không khí trong điện căng thẳng chạm vào sẽ bùng nổ.
Lúc này một tiếng "Hoàng thượng giá lâm", vừa vặn cắt đứt một màn giương cung bạt kiếm.
Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ anh minh thần võ của Đại Dạ quốc sải bước đi vào, người trong phòng quỳ gối hành lễ, hắn không dừng lại, vội vàng đáp lại "Đứng lên!", đi thẳng đến trước mặt Lục hoàng tử của hắn.
Lúc này Lục hoàng tử đã được dời đến sắp xếp ổn thỏa trên giường, nhưng cả người xốc xếch cần phải thu xếp lại, mặt mũi đầy màu sắc, Mộ Dung Thiên Hạ cũng kinh hãi, cau mày hỏi: "A Tống bị sao vậy?!"
Hoàng hậu nương nương giận dữ kể lại mọi chuyện, cuối cùng căm hận nói: "Thiên Mật sứ thật rất đáng giận! không chịu cứu trị cho Lục hoàng tử đã là tội chết, lại còn dám ra tay đả thương Lục hoàng tử! Xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp!"
Mộ Dung Thiên Hạ nghe rõ chân tướng mọi việc, liền giương mắt nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Loại thủ đoạn nhàn nhã ung dung bới móc khiến cục diện náo loạn thế này, trừ Quốc sư đại nhân hắn ra thì còn có thể là ai?
Nhưng Trần Ngộ Bạch thản nhiên nhìn hắn một cái, trên mặt ngay cả lộ vẻ giả vờ e ngại tôn kính cũng không thèm làm.
"Dù sao Thiên Mật sứ không phải thầy cũng không phải thuốc, hoàng hậu lo lắng nên loạn, trách móc quá mức nặng nề. Trước mắt quan trọng hơn chính là A Tống, những chuyện khác chưa nên đề cập tới." Mộ Dung Thiên Hạ trầm ngâm nói, "Các ngươi tạm lui ra. Quốc sư, ngươi và trẫm cùng thảo luận bệnh tình của Lục hoàng tử một chút."
Chờ khi mọi người đã lui ra, trong điện chỉ còn Lục hoàng tử điện hạ đang hôn mê cùng hai quân thần, Mộ Dung Thiên Hạ bất đắc dĩ hỏi Quốc sư đại nhân hắn: "Chuyện là thế nào? Tiểu Lục và Thiên Mật sứ đã đắc tội gì với ngươi?"
Trần Ngộ Bạch lạnh giọng: "Thần không dám."
Mộ Dung Thiên Hạ luôn luôn không thể nắm bắt được hắn, hỏi không được nguyên nhân, liền nói: "Tiểu Lục còn nhỏ tuổi, Ngộ Bạch nể tình trẫm, không nên quá so đo với hắn."
Trần Ngộ Bạch phiền nhất khi hai cha con Mộ Dung Thiên Hạ và Mộ Dung Nham thâm tình thành khẩn gọi hắn là "Ngộ Bạch", căm ghét hạ tròng mắt, bưng chén trà nguội trên bàn, giương tay hất lên mặt Lục hoàng tử.
Mặc dù thô lỗ lại đi quá giới hạn, nhưng quả thật Lục hoàng tử lập tức "ư ư" tỉnh lại.
"Phụ hoàng!" hắn tỉnh lại liền lăn một vòng ôm lấy bắp đùi Mộ Dung Thiên Hạ, gào khóc: "Phụ hoàng hu hu hu...... Quốc sư đại nhân ép con ăn...... Thuốc...... Hu hu hu… phụ hoàng mau chém chết hắn! Chém chết hắn, chém chết hắn!"
Hoàng đế an ủi nhi tử cao quý kiêu căng, không vui trợn mắt nhìn quốc sư một cái.
Trần Ngộ Bạch lộ vẻ lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Lục hoàng tử ăn nói cẩn thận! Thuốc này hôm qua chính Lục hoàng tử đưa cho đồ nhi trong phủ của ta, Lục hoàng tử nói với nàng là tiên đan. đã là tiên đan, ta cầm tới cứu trị cho Lục hoàng tử, có gì không đúng?"
"Ngươi nói bậy!" Mộ Dung Tống đấm giường giận dữ, "Ta cho nàng rõ ràng là thuốc tiêu chảy! Thứ ngươi mới vừa cho ta ăn là mị dược (xuân dược)! Ngươi đổi thuốc!"
Hoàng đế đã không ngăn cản kịp, lời vừa ra khỏi miệng, liền nghe Quốc sư đại nhân vô cùng lạnh lùng cười một tiếng: "Lục hoàng tử cho đồ nhi ta thuốc tiêu chảy, miệng lại nói là tiên đan, là khi dễ sư môn nàng không có người sao?"
Mộ Dung Tống giận dữ nên vừa rồi mới bật thốt ra lời đó, lúc này bị hỏi mà ngây ngô, con ngươi đảo quanh chính là muốn lấp liếm, Quốc sư đại nhân đã hơi cười hỏi: "Lục hoàng tử hô to hô nhỏ là ta đổi thuốc, nói hộp này là mị dược, sao ngài biết được?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn xinh đẹp của Lục hoàng tử điện hạ nhất thời đỏ lên! "Ngươi! Ta...... Mới vừa rồi......"
"Mới vừa rồi? Mới vừa rồi Lục hoàng tử thế nào?" Trần Ngộ Bạch ung dung nói, "Vừa rồi Thiên Mật sứ cứu trị cho Lục hoàng tử, là nàng nói Lục hoàng tử ăn mị dược? Thần sẽ đi đối chất với nàng!"
"không không không! không cần đi!" Mộ Dung Tống giống như bị kim châm từ trên giường nhào tới, cả khuôn mặt nhỏ nhắn và cổ đều đỏ lên, "Vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì! Hộp này không phải là mị dược! Là ta vừa bất tỉnh mà nói sai! Hộp này chính là thuốc tiêu chảy! Là hộp thuốc hôm qua ta đưa cho Kỷ Tiểu Ly! Ta ăn chính là thuốc tiêu chảy! Ai ui! Ai ui, ta đau bụng! Ta muốn đi ngoài!"
hắn vừa nói vừa từ trên giường "phù phù" lăn xuống, rồi lăn một vòng "Ra cung".
Trong lúc nhất thời trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế và quốc sư, hoàng đế ý vị sâu xa cười nói: "Tiểu Lục không hiểu chuyện, đắc tội với học trò yêu quý của quốc sư, mong Quốc sư đại nhân tha lỗi."
"Hoàng thượng nặng lời rồi."
"Xem ra dưỡng nữ của phủ Trấn Nam vương quả nhiên ‘có giáo dục, tư chất thông minh’, bái sư mới mấy ngày, đã khiến Quốc sư đại nhân thật vui vẻ, lại vì nàng mà động can qua (gây chiến) lớn như thế dạy dỗ Lục hoàng tử cho hả giận." Mộ Dung Thiên Hạ hứng thú chọc vào Quốc sư đại nhân luôn luôn lạnh nhạt với tư tình nhà hắn.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch như thường, từ bên hông tháo xuống một cái túi gấm trình lên hoàng đế.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Thiên Hạ cười hỏi.
"Là giải dược cho Lục hoàng tử." Quốc sư đại nhân cũng khẽ cười.
Mộ Dung Thiên Hạ gật đầu một cái, nét cười hơn buông lỏng.
"Chẳng qua hôm qua tiểu đồ bị Lục hoàng tử điện hạ làm sợ hãi, chỗ thuốc này là do Lục hoàng tử tặng cho, tổng cộng có mười hai viên, hoàng thượng có thể thử."
Mộ Dung Thiên Hạ không cười được nữa.
"Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở ngoài điện nóng nảy chờ đợi, hôm nay giải dược đã ở trong tay hoàng thượng, thần xin cáo lui." Quốc sư đại nhân cung kính, cười lui ra.
**
Từ Triều Dương điện ra ngoài, Quốc sư đại nhân thoải mái tinh thần, dọc theo bóng râm của rừng cây mà bước đến cửa cung.
Đột nhiên giữa bóng cây màu xanh biếc chợt lóe ánh sáng tím, khóe miệng Trần Ngộ Bạch khẽ kéo, bước chân vẫn như thường, quả nhiên một chớp mắt tiếp theo, trước mắt liền dồn dập một bóng kiếm xinh đẹp màu tím.
Bình thường Tần Tang không cần kiếm, nhưng nàng thực kế thừa kiếm thuật của võ lâm danh gia (gia tộc có tiếng trên giang hồ), vô cùng tinh xảo, chuôi kiếm ánh tím trong tay tuyệt không phải là vật tầm thường, một kiếm không chút lưu tình đánh về phía Trần Ngộ Bạch, ngay cả không khí cũng như bị ánh kiếm sắc bén cắt đi.
Trần Ngộ Bạch lại không tránh đường kiếm xinh đẹp này. hắn tung người lên, trong nháy mắt khi kiếm khí sắp đâm thủng thân thể hắn, hơi nghiêng người, nhẹ tránh ngay sát thân kiếm. Lụa đen bóng loáng cợt nhã như sương mù màu đen mờ mịt che đậy trước đôi mắt tím của Thiên Mật sứ, nàng mắng nhỏ một tiếng, đã không còn kịp nữa, trong nháy mắt cổ tay tê dại, kiếm đã rời tay.
một kiếm này bất quá chỉ bằng thời gian hít một hơi, hai bóng dáng một tím một đen đan chéo lướt qua nhau, nhanh đến mức khiến người bên cạnh không thấy rõ chuyện đã xảy ra.
Quốc sư đại nhân áo đen một chiêu đoạt lấy kiếm, lúc lướt người qua giành lấy chuôi kiếm đã đánh lên lưng nàng một đòn, Thiên Mật sứ áo tím bị điểm vào huyệt vị quan trọng sau lưng, bổ nhào ngã xuống đất. Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy, người mà bao nhiêu cậu ấm vương tôn quý tộc ở kinh thành đều ao ước, bị người trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ khuê các đánh ngã trên mặt đất, không chút thương tiếc.
không chỉ không chút thương tiếc, Trần Ngộ Bạch cũng lười phải nhìn nàng một cái. hắn cong ngón tay nhẹ búng lên thân kiếm tinh xảo ánh tím, kiếm liền phát ra âm thanh kỳ diệu như tiếng thở của rồng, hắn lại búng hai tiếng, sau đó hai ngón tay dồn nội lực bẻ cong, nhẹ nhàng khéo léo bẻ gãy vũ khí quý hiếm vạn bạc khó tìm, giống như thứ bỏ đi ném trở lại dưới chân nàng.
"Trần Ngộ Bạch," giọng của Tần Tang thật thấp, "Ngươi thật cho bản thân mình là tiên giáng trần sao, đắc tội với tộc Thiên Mật như thế, không sợ hậu hoạn vô cùng?"
"Sợ chứ, thân phận của Thái hậu Đoan Mật và Đại hoàng tử cao quý, Thiên Mật sứ lại rất thủ đoạn, sao tại hạ có thể không sợ?" nói thì như thế, cười lạnh trong khóe miệng hắn lại không lộ ra chút dấu vết sợ hãi nào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống người trên đất, "Cái loại thuốc bỉ ổi đó mà Thiên Mật sứ cũng dám mượn tay Lục hoàng tử đưa vào trong phủ tại hạ, sao tại hạ dám xưng là tiên giáng trần gì chứ?"
Phải trái trong chuyện Mộ Dung Tống đưa thuốc tiêu chảy tới trêu chọc Kỷ Tiểu Ly, hộp mị dược làm hắn động tình không cách nào tự ức chế cũng đã có trộn máu của người tộc Thiên Mật, Mộ Dung Tống không có lý do gì để đưa một hộp thuốc như vậy cho Kỷ Tiểu Ly. Huống chi trong thuốc có trộn máu của người Thiên Mật, tác dụng mãnh liệt như vậy, hắn không cần bấm đốt ngón tay cũng biết là ai rảnh tay rảnh chân mà làm.
Thân thể của Thiên Mật Thánh nữ quả nhiên thần kỳ, bất quá chỉ nói vài câu, huyệt đạo bị điểm của Tần Tang đã được cởi ra, chống tay lên mặt đất, nàng chầm chậm đứng lên, nhìn thẳng vào nam tử áo đen khẽ mỉm cười: "Ta và Lục hoàng tử vốn từng có đụng chạm, nên mới cười giỡn trêu cợt, nào biết thuốc kia sẽ bị đưa đến phủ Quốc sư đại nhân."
"nói như thế, chuyện vừa rồi bên trong điện Triều Dương, Thiên Mật sứ được đền bù mong muốn phải hài lòng mới phải, sao lại mai phục ở đây muốn đẩy ta vào chỗ chết?" Quốc sư đại nhân cũng cười tủm tỉm.
Tần Tang giơ tay lên vén tóc mai, ánh cười xinh đẹp bắn ra bốn phía: "Nghe nói Quốc sư đại nhân kiếm thuật vô song, ta đặc biệt tới lãnh giáo, không ngờ lại làm Quốc sư đại nhân hiểu lầm, đáng chết đáng chết."
Công lực nói láo tránh nặng tìm nhẹ của nữ nhân này càng sâu cùng với gương mặt như thế thật không thể xem thường.
Đáng tiếc Quốc sư đại nhân không thích gương mặt tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành kia của nàng ta, càng chán ghét nàng vòng vo nói láo.
"Ngươi thật sự đáng chết, cũng không cần phải chết trên tay ta." Giọng hắn lạnh mỏng đến vô cùng, "nói như thế, ngươi hao tổn tâm cơ đưa người vào trong phủ ta, lại trăm phương ngàn kế để ta chạm vào nàng, là muốn uỷ thác sao?"
hắn trực tiếp nói ra như vậy, cho dù là Tần Tang cũng không thể không đổi sắc mặt. Bất quá rất nhanh nàng lại nở nụ cười, "thì ra Quốc sư đại nhân đã dùng thuốc kia? Khó trách sao hôm nay lòng dạ độc ác như thế." Trời cao thương xót, cuối cùng cũng hoàn thành tâm ý của nàng.
Trần Ngộ Bạch cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Ai ui ~ Tần Tang vui vẻ nghĩ trong lòng, xấu hổ đây ~ "Quốc sư đại nhân!" Nàng đuổi theo mấy bước gọi hắn lại, "Xin dừng bước!"
Lúc này nàng hoàn toàn mất hết vẻ tức giận và mị hoặc vừa rồi, rũ mắt xuống, thậm chí vẻ mặt có mấy phần nhún nhường thành khẩn, thấp giọng nói: "Thuốc đúng là do ta đổi, đúng là trộn máu của ta khiến hiệu lực của thuốc mãnh liệt hơn, nếu người ăn gặp gỡ người của tộc Thiên Mật, tác dụng lại phát huy gấp trăm lần." Cho nên Lục hoàng tử ăn thuốc kia xong ban đầu chẳng qua chỉ khó chịu, sau Trần Ngộ Bạch lại nhờ tay Hoàng hậu nương nương gọi nàng tới, Lục hoàng tử nhất thời bạo phát như con thú nhỏ cầu hoan, ép nàng không thể không đánh hắn ngất xỉu.
"Nàng ta đúng là cô nhi, cũng đúng là người của tộc Thiên Mật." Giọng nàng đã thấp gần như rầm rì bên tai, "Phủ Trấn Nam vương đã không còn an toàn, hôm nay, trên đời này, chỉ còn Quốc sư đại nhân là có thể bảo vệ nàng ta chu toàn."
Những lời này Trần Ngộ Bạch đã sớm suy đoán ra, vừa rồi cũng đã dùng nàng ta và Lục hoàng tử để xác minh, cho nên hắn nghe không quá hứng thú, ánh mắt cũng nhàn nhạt.
"Tần Tang đã nghe nói đến quy củ của Quốc sư đại nhân: nếu đoán mệnh cho một người, người này cần đáp ứng làm cho Quốc sư đại nhân một chuyện, đúng chứ?" Thiên Mật sứ áo tím tuyệt sắc chợt nhẹ giọng hỏi.
Trần Ngộ Bạch càng cảm thấy không thú vị: "Chỉ bằng ngươi thì có thể làm chuyện gì cho ta? Người khác quý trọng máu của ngươi, ta đây chẳng thèm."
"Đó là đương nhiên." Tần Tang nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tay áo buông xuống một vật, áo tím nhẹ bay, bàn tay tựa như bạch ngọc, chưởng ra một lệnh bài huyền thiết đen nhánh chớp mắt lướt đến trước mắt hắn, "không biết vật này, Quốc sư đại nhân có nhìn đến không?"
Lệnh bài Kỳ Lân! Lệnh bài Kỳ Lân cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ được xưng là ‘ngũ đại lệnh bài’ của Ám Dạ cốc! Lệnh bài Thanh Long là vật kế thừa nhiều thế hệ của hoàng thất Mộ Dung, lệnh bài Bạch Hổ là vật kế thừa của tướng quân đứng đầu Đại Dạ - Kỷ gia, lệnh bài Huyền Vũ là vật kế thừa của người nhiều lần đảm nhiệm chức vụ Quốc sư, lệnh bài Kỳ Lân lại là vật kế thừa của người nhiều lần đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, người giữ ngũ đại lệnh bài được chỉ định bảo hộ vương triều Đại Dạ, lệnh bài giống như chủ tánh mạng, sao lại có thể rơi vào tay người khác!
Mắt Quốc sư trẻ tuổi lạnh lẽo, không nói một lời nhìn chằm chằm nàng.
"Xem ra là đủ rồi." Tần Tang ngọt ngào cười một tiếng, "Quốc sư đại nhân bảo hộ nàng ta một năm, ngày này mười hai tháng sau, Tần Tang sẽ hai tay dâng trả vật này về chủ nhân của nó. Đến lúc đó thiên hạ vẫn do chủ của Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân bảo hộ. Được chứ?"
Tác giả có lời muốn nói: quyển này căn bản không có chuyện về Tần Tang, chẳng qua chỉ là người thân của Tiểu Ly. Do có liên quan đến nàng, vài chỗ cần nàng nói rõ, về sau cơ bản đều là Quốc sư đại nhân và học”học trò yêu” của hắn tra xét, náo loạn chuyện xưa. Có lẽ có bạn sẽ cảm thấy không kịch tính lên lên xuống xuống thì quá không thú vị, nhưng đôi này thật không có kịch tính gì, Quốc sư đại nhân quá thông minh không cần kịch tính, vị kia lại càng không cần nghĩ đến...... Các bạn hiểu mà. Hôm nay Tiểu Ly không xuất hiện, bổ sung thêm một phiên ngoại nhỏ nha:
Rất lâu sau, lâu đến mức Quốc sư đại nhân đã có thể danh chánh ngôn thuận cùng học trò cưng của hắn......
Lúc này, vào một buổi tối...... Sau khi Tiểu Ly tựa trên giường trải gấm, mệt mỏi không dứt hoang mang nói: “Sư phụ, tại sao mỗi lần cọ xong tiên khí đều thật mệt mỏi? không phải là người sẽ nhẹ như yến sao?”
Quốc sư đại nhân híp mắt hết sức nhẹ nhõm vui vẻ, lạnh lùng nói: “Đại khái là do ngươi cọ quá nhiều”. Tiểu Ly: “A...... Vậy ngày mai không cọ nữa!”
Ánh mắt của Quốc sư đại nhân chợt lóe, nghiêng người siết chặt mặt nàng: “Chịu được khổ trong khổ, thì mới có thể thành thượng tiên trong chúng tiên.”
Tiểu Ly: “...... Vậy...... hiện tại ta sẽ phải cọ một lần nữa!”
Quốc sư đại nhân thở dài, cúi người đè nàng xuống: “Được, vi sư miễn cưỡng chịu cực khổ một lần nữa.” (LPH: quốc sư đại nhân, anh quá vô sỉ rồi, hắc hắc)
“Tốt lắm” ~ Tiểu Ly: “Sư phụ, người thật tốt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...