Trời mới tảng sáng, Mẫn Dao đã thức dậy. Gió sớm mát rượi làm cô tỉnh hẳn người.
Quả nhiên đúng là cuối tuần, bầu không khí trong lành, mát mẻ hẳn.
Lúc này mặt trời vẫn còn say sưa ngủ trong chiếc chăn mỏng của màn mây.
Tâm trạng Mẫn Dao rất tốt!
Cô chuẩn bị tươm tất. Hôm nay Mẫn Dao mang quần áo rất đơn giản càng tôn lên dáng người mảnh khảnh, quần bò đen bó sát đôi chân thon dài, áo thun ngắn tay màu trắng kết hợp với chiếc áo khoác Cardigan nữ from dài tay màu xám lông chuột. Tóc được cô buộc lên cao, do chân còn bị thương nên Mẫn Dao không đi giày cao gót cô đi nhẹ một đôi bata trắng đơn giản.
Thuần Nguyên vẫn đang ngủ say cô không muốn đánh thức cô bé rồi căn dặn vú Hạ vài điều.
Mẫn Dao cầm lấy cây đàn violin được bao bọc cẩn thận trong chiếc túi da rồi đi ra ngoài.
Hôm nay cô sẽ đến một nơi nhưng trước khi thực hiện mục tiêu của mình, nhân tiện ghé sang bàn chút chuyện với hắn rồi hẳn đi.
Mẫn Dao không đi xe, cô đi tatxi thẳng đến trước biệt thự nhà Phong Tưởng.
Mặt trời lên rất nhanh. Thoáng chốc ánh sáng đã chan hòa mặt đất.
Trước cổng nhà hắn có rất nhiều chim bồ câu, cô nhặt quả rồi ném sang cho đàn chim.
“Tín tín tín..” Chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không một ai trả lời. Mẫn Dao có chút nóng ruột gọi điện thoại cho hắn nhưng vẫn không thấy nhận.
Trong đầu Mẫn Dao vụt lên rất nhiều suy nghĩ, cô không biết hắn trong nhà có phải gặp nguy rồi hay không.
Tự dưng cô cảm thấy bản thân rất gấp gáp, còn có chút lo lắng cho hắn. Lạ thật.
Rút ra kết luận, Mẫn Dao quyết định trèo tường vào trong. Được 1/3 thì bỗng dưng đằng sau vang lên một tiếng nói trầm thấp khó hiểu:
“Cô đang làm cái quái gì vậy?”
Là Phong Tưởng, ban nãy anh thấy cô mà còn thấy cô trong tư thế xấu hổ này. Cảm thấy thần kinh cô có chút vấn đề, sáng sớm trèo cửa nhà người khác. Chẵn lẻ đây là sở thích của cô.
Mẫn Dao tất nhiên cô cũng biết đó là Phong Tưởng, cảm thấy thật xấu hổ. Cô nhảy xuống khỏi đó, cúi gầm mặt xuống đất, giọng nói rất nhỏ có vẻ đang thẹn lắm đây:
“Nhấn chuông không ai trả lời, gọi điện thoại anh không nhận. Tôi tưởn..g anh trong đó xảy ra chuyện nê...n mới trèo vào” càng nói cô càng giảm âm lượng, thật xấu hổ nha. Mẫn Dao ơi là Mẫn Dao.
Phong Tưởng khóe miệng có chút nâng nhẹ lên nhưng rồi cũng vội vụt tắt. Giọng lạnh nhạt nói với cô:
“Đến có chuyện gì?”
Mẫn Dao thấy anh vào thẳng vấn đề nên cũng gạt bỏ xấu hổ qua một bên.
“Tôi muốn bàn chút chuyện!”
Mẫn Dao đi theo Phong Tưởng vào nhà. Đây là lần thứ hai cô đến đây, lần trước cô quả thật chán ghét nơi này nhưng giờ đây vào sáng sớm nơi này thật đẹp còn đẹp hơn nhà cô. Bên trong thiết kế theo phong cách cổ Châu Âu màu sắc đơn giản ngưng kết hợp rất hài hòa, ít nhất nó còn tạo ấn tượng tốt với cô. Còn tên chủ nhà khó ở này. Haizzz
“Nói” Phong Tưởng đập mạnh ly nước xuống bàn bác bỏ suy nghĩ của Mẫn Dao.
Phong Tưởng hôm nay hắn là chạy bộ tập thể dục, về thì lại bắt gặp cảnh cô leo trèo tường nhà hắn.
Mẫn Dao cũng không ngờ được người như hắn lại coi trọng thể lực đến vậy. Dù gì hôm nay cuối tuần không cần đi làm vả lại gần sáng cô gọi điện cho hắn, hắn lại nhận máy sáng ra còn dậy sớm như vậy. Khí chất của hắn rất quyến rũ mồ hôi điểm trên tóc trên mặt.
Thế giới của hắn không cho phép hắn ngủ ngon, luôn có những thứ rình rập sơ hở của hắn nhưng sơ hở đó lại là một cái bẫy để nhử mồi vào.
Điều này Mẫn Dao hoàn toàn không biết.
Cô hoàn hồn, có vẻ ấp úng nói:
“Tôi muốn chúng ta giao dịch”
Nghe xong câu này Phong Tưởng có chút nhíu mày, lại là trò gì nữa đây,anh cũng đoán ra được cô muốn làm gì lại lo chuyện bao đồng. Để xem anh lợi lộc được bao nhiêu.
“Nói” giọng Phong Tưởng vẫn nghiêm túc, rất tạo áp lực cho cô.
“Tôi muốn anh vạch trần tên thủ tướng kia”
Phong Tưởng nghiêm túc trước điều kiện của cô
“Lão già kia cô cũng biết hắn có người chống lưng?”
Mẫn Dao gật đầu
“Xin anh giúp tôi”
“Được thôi” Phong Tưởng nhìn vào mắt Mẫn Dao, ánh mắt kiêu hãnh mà thành thật, anh lườm cô một cái rồi đồng ý.
Dù gì anh cũng không phải là không làm được. Nhưng cái này rất đắt nên cũng đưa ra điều kiện đắt
“Điều kiện của tôi là” ngừng một cái anh lại nói tiếp”Cô dọn đến ở nhà tôi”
Thấy Mẫn Dao vẫn im lặng không trả lời, anh lại nói thêm:
“Sao? Sợ rồi?”
“Thời gian bao lâu?”
Cô lại muốn ra hạn với hắn
“Tới lúc tôi chán” Ánh mắt Phong Tưởng chua ngoan nhìn vào mắt cô.
Mẫn Dao gật đầu đồng ý, thủ đoạn cô có rất nhiều, muốn hắn chán cô haha chuyện dể, cô có rất nhiều cách. Sớm muộn hắn sẽ đuổi cô đi thôi.
Mẫn Dao có chút đắc ý.
Nhưng suy nghĩ của cô chẵn lẻ anh không nhận ra được. Để xem cô dùng thủ đoạn gì.
Mẫn Dao nhanh nhẹn đứng lên cầm túi da trên tay coi như thỏa thuận xong. Cô cũng có nơi cần đến bây giờ trời còn sớm cô nên tranh thủ thời gian.
Mẫn Dao mặc kệ hắn vẫn đang nhìn cô, không xem chủ nhà ra gì cô quay người đi về phía cổng.
Mẫn Dao bắt tatxi nhưng nãy giờ vẫn không bắt được càng làm trể giờ cô hơn. Biết như vậy cô đã đi xe.
“Lên xe” đúng lúc tiếng nói quen thuộc lại vang bên tai. Lại là hắn, thôi thì nhờ hắn đi ké một đoạn vậy.
Mẫn Dao ngồi vào ghế lái phụ.
Phong Tưởng hắn biết cô muốn đi gấp vả lại nơi hắn ở rất khó bắt tatxi, hôm nay hắn muốn nghĩ ngơi đi theo cô thử xem sao.
“Đi đâu?” Mắt hắn vẫn nhìn về phía trước.
“Cô nhi viện Đổng Kha ở ngoại thành” Mẫn Dao ôm chặt túi da trong người.
Phong Tưởng có chút ngạc nhiên nhưng rồi vẫn im lặng.
“Tôi muốn ghé siêu thị mua ít đồ” Mẫn Dao rất sợ làm phiền hắn nhưng đến đó cũng nên có một ít quà.
Hắn vẫn không trả lời cô, Phong Tưởng đang do dự. Hôm nay Long Hoài,Thạch Hoài làm một số việc nên cũng coi như hắn được nghĩ ngơi một ngày. Nhưng đến đó nếu bị người ngoài phát hiện ra thì sẽ gặp nguy hiểm. Rất nhiều người muốn lấy mạng hắn.Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Tới siêu thị thân ảnh Mẫn Dao với Phong Tưởng người đi trước người đi sau đi vào.
Phong Tưởng hôm nay cũng ăn bận đơn giản không kém Mẫn Dao, quần tây đen tôn lên đôi chân dài, áo thun tay ngắn màu trắng lộ phần cơ bắp săn chắc, áo khoác from dài tới gối màu đen, đi đôi bata trắng.
Nhìn họ rất giống nhau chỉ có điều Mẫn Dao mang áo khoác màu lông chuột. Rất giống tình nhân.
Phong Tưởng đội mũ lưỡi trai, phần lưỡi kéo sâu xuống che hết phân nữa khuôn mặt rất khí chất, càng làm nổi bật hắn hơn.
Bọn họ mua một ít bánh.
Mua xong cô mới phát hiện Phong Tưởng cũng giống như những tên con trai khác chẳng biết gì về lựa chọn quà, hắn vào quầy lấy đại một đóng đủ các loại bánh rồi ra quầy thu ngân tính tiền.
Chẳng vui gì cả hắn làm vậy như giằn mặt cô, giống như bị ép buộc nếu hắn không muốn vào thì nói với cô tất nhiên sẽ không kéo theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...