Ước Thành Thằng Khốn Nạn!!

Thư!! thư....!! -nó vừa gọi vừa nhìn khắp con đường đang tấp nập xe cộ của phụ huynh và học sinh giờ tan trường, mong thấy chiếc váy trắng quen thuộc cùng mái tóc đuôi gà. chạy ngược chiều những chiếc xe máy, nó thấp thoáng thấy phía xa cuối con phố chiếc cặp sách nhỏ quen quen đang đi khuất vào con hẻm nhỏ.
-Thư ơi!! ...Thư!! giọng nó khản đặc đi, tan ra trong tiếng xe cộ trên con đường giờ tan tầm.
- Đi cẩn thận kìa cháu!! -nó nghe loáng thoáng bên tai những câu nói nhắc nhở của người đi đường!!
không phải!! nó nhận ra chiếc cặp nó nhìn khi nãy không phải của Thư. Vậy cô bé đâu. nó nhìn quanh, trong lúc này đây các giác quan của nó đang căng ra, tưởng chừng chỉ 1 cm hình ảnh của Thư xuất hiện trong cái dòng người tấp nập này cũng sẽ bị nó thu vào tầm mắt. nhưng nó vẫn không thấy cái bóng ấy đâu. nó ức chế đến tuyệt vọng. lúc này nó chỉ muốn nhìn thấy cô bé một lần nữa, tưởng như nếu không được nhìn thấy Thư lúc này thì mãi mãi nó sẽ mất cơ hội chạm vào làn da mềm mại, trắng hồng của Thư mỗi lúc cô bé sát gần nó.
- biến cm mày ra cái thằng kia!! -một gã cưỡi SH, khuôn mặt dữ tợn, đầu cạo trọc dằn giọng quát nó, nhìn gã chắc cũng chỉ hơn nó 1,2 tuổi nhưng với kiểu đầu ấy khiến gã chẳng giống thanh niên chút nào trừ cái bản mặt non choẹt.
- Biến cái đ... gì!! -nó đang muốn phát tiết vì không tìm thấy Thư, kể cả lúc này trước mặt nó có là cả băng mafia đi nữa nó cũng chửi chứ nói chi đến 1 gã!!
-ơ cái đ...c...m cái thằng này muốn ăn đòn rồi!!- gã nhảy xuống xe. dựng chân chống một cách nhanh gọn. nó đã sẵn sàng lao vào gã, trong lúc này nó không thiết gì hết, nó muốn đánh nhau, nếu không đánh nhau với ai quả bom trong người nó sẽ phát nổ vì bị dồn nén mất.......
-em xin lỗi anh..!! -tiếng con gái quen thuộc nhỏ nhẹ vang lên phía sau nó, một bàn tay nhỏ kéo áo nó ngược về. -bạn em có chút truyện lên căng thẳng anh bỏ qua cho ạ!! -mái tóc đuôi gà đã được buộc lại gọn ghẽ cúi thấp xuống xin lỗi gã.
- xin cái đ...!! gã vừa nói vừa móc chiếc điện thoại đang phát nhạc trong túi ra!! -alo...uh...uh anh đến ngay đợi chút!! -nói đoạn hắn nhảy lên xe rồ ga phóng vào trong sân trường không quên để lại câu dọa nạt!! -mày cứ nhớ đấy con ạ....!!
chiếc vai trần trên cái váy trắng xìu xuống báo hiệu cái thở dài của Thư. bàn tay cô bé vẫn còn ướt nước. trên vạt váy trắng tinh đọng lại vài giọt máu tròn tròn nổi bật. quay người lại phía nó, đôi mắt còn hoe hoe đỏ:
- sao tự nh..iê..n.......!! cô bé không nói nổi cho hết câu, nó đang ôm siết lấy cô bé một cách mãnh liệt. ôm bằng hết sức của một thằng con trai 18t.nhấc bổng cả cái thân hình nhỏ bé trắng tinh như cây kem sữa của thư lên dù cho bị xe tông thì lúc này đây nó cũng nhất quyết không bỏ ra.
phải mất một lúc, sau khi nghe tiếng sặc của Thư nó mới giật mình buông cô bé ra.

-muốn em ngạt chết sao!! -Thư ho sặc sụa, đôi mắt hoe đỏ h nhìn nó sợ sệt.
- sao tự dưng em chạy đi đâu thế hả!! -nó nhìn cô bé, 2 tay đang xoa 2 cánh tay trần nhỏ nhỏ vì bị nó ôm!! -tìm muốn hụt hơi!!
Thư nhìn nó, đôi mắt lại dưng dưng chực khóc, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt giống như con cún nhỏ vừa làm vỡ món đồ đắt tiền của chủ nhân. Nói thật, không phải vì đang lo cho Thư thì chắc lúc này nó chỉ muốn ôm chặt cô bé cái nữa quá. nhìn cô bé cứ như 1 thiên thần nhỏ vậy. có điều, nó rùng mình, cái bàn tay nhỏ nhỏ đó vừa mới khi nãy thôi, xém cắt đứt cổ con nhỏ xếp xòng trường nó rồi.
- oa..oa.hư..hư...!! -Thư òa khóc, như 1 đứa con nít, 2 tay đưa lên lau nước mắt nước mũi tèm nhem hết khuôn mặt, cái miệng méo xẹo đi, đôi mắt nhắm tịt không ngừng rơi lệ. giữa cái con phố đông người, 1 con bé đeo cái cặp sách như trẻ con, mặc bộ váy ngắn hở vai trắng toát, đứng thẳng trên đôi giày búp bê hồng, mái tóc đuôi gà lắc nhẹ theo từng nhịp nấc đang òa khóc trước mặt 1 thằng thanh niên đỏ bừng mặt vì ánh mắt người đi đường. nó cuống cuồng không biết làm thế nào với đứa con nít to đầu đang khóc một cách bù lu bù loa này.
- ơ ơ... hây hây... Thư...!! ní..nín nào!! ơ..ơ...ai làm gì....em đâu!! ơ....ơ... -càng khóc to hơn khi nãy, cô bé đưa tay quẹt nước mắt nước mũi tèm nhem trên khuôn mặt không thèm để ý đến cái khăn tay nó đưa ra. nhưng cũng vì thế mà nó nhận ra trước nay cô bé không make up như nó tưởng, nước da trắng và đôi môi đỏ mọng ấy hoàn toàn là tự nhiên.
quay lưng với nó. lật đật bước đi, cả người cô bé rung lên theo những nhịp nấc. Nó kéo vội tay cô bé lại.
-nín nào!! nín đi Thư!! -cô bé vẫn khóc!! -Nín!! -nó quát lên vì bực mình
giật mình, cô bé ngừng khóc như vừa bị ấn vào công tắc tắt tiếng động. nhìn nó với đôi mắt lem nhem toàn nước. nó đang tự hỏi cái con nhỏ đứng trước mặt nó có thật là con nhỏ khi nãy làm ng khác suýt chết không nữa
- oa.oaaaa.oaaaaaaa!! -bất chợt Thư lại òa lên. "thôi bỏ mịa rồi, khóc to hơn mới sợ" nó nghĩ thầm, để xem nào, trong phim lúc này người ta làm như nào nhờ. à à nhớ rồi....
nó kéo tay thư lách qua dòng người đi lại vội vã qua bên kia đường. vào cái quán nhỏ ....
.

.
.
.
.
trước mặt nó bây giờ là 1 con bé, cách đây 10p suýt cắt cổ người ta, cách đây 5 phút đang đứng giữa đường khóc bù lu bù loa và cách đây 5 giây vừa kết thúc cốc kem thứ 3. nó chẳng biết làm gì ngoài việc tròn mắt nhìn Thư gọi thêm cốc kem nữa. khuôn mặt vẫn lem nhem nước mắt, cô bé gục đầu vào ăn không để ý đến thằng bé đang phải lén nhìn lại cái ví dưới gầm bàn....
-e..hèm....!! -nó hắng giọng. -xong chưa tiểu thư của tôi!! giờ thì nói chuyện cẩn thận cấm khóc đấy nhá.
- vầng!! hì hì!! dù đôi mắt vẫn hoe đỏ, Thư cũng đã nín khóc mà rút khăn giấy ra để chỉnh đốn lại dung nhan của mình.
- anh hơi bị choáng vì chuyện vừa rồi đấy!! bộ em lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mấy cái thứ đó à!! -nó nhìn thư đang lau mặt mà hỏi
- đâu có!! trước khi đi học cái chị quản lí bọn e bảo e làm thế đó chứ!! chị ý bảo kiểu gì người như e ngày đầu vào cũng có chuyện lên nhét sẵn mảnh dao lam ở quai cặp, c còn bảo có gì cứ dùng, hậu quả chị ý có thể lo được. miễn là không được để bị bắt nạt ở trường mới là ổn.
- sao khi nãy em chạy đi nhanh thế!! bộ định trốn luôn cả anh à!! -nó đổi chủ đề nhưng trong đầu vẫn phân vân không hiểu con mụ nào mà ác vậy, đi dạy Thư cái trò độc ác ý
- vì em sợ!! -thư lí nhí ngước mắt nhìn nó, 2 ngón tay vân vê cái vạt váy

- chúng nó hổng sợ em thôi em phải sợ chúng nó sao!! nghĩ lại cái khuôn mặt bọn con gái khi nãy nó mới chợt nhận ra là từ trước đến nay dù có đánh nhau thì cũng chưa bao giờ có chuyện "đổ máu" thế này xảy ra trong trường. đảm bảo sau cái vụ này Thư sẽ khổ với mấy con nhỏ đây
- em không sợ mấy con nhỏ đó!! trước kia em gặp mấy nhỏ dạng đó hoài à!! -cúi gằm mặt, nước mắt nhỏ ra từ khóe mắt Thư. -E sợ anh!!
-hở...!! nó ngạc nhiên, bộ trông nó đáng sợ lắm sao mà cô bé bảo zậy!! -a có định đánh e đâu mà chạy thục mạng thế!!
- e sợ anh sẽ ghét e giống người đầu tiên e yêu.........
.
.
.
.
.
.
.
.
nó nằm phịch xuống giường, sau một ngày mệt mỏi h đây trong đầu hỗn độn môt mớ cảm xúc vì cái câu nói của Thư. nói thế là Thư coi nó như một người tình thật sự hay chỉ đơn thuần là sợ nó sẽ đối xử khác với cô bé mà thôi. nhưng hành động của Thư hôm nay lại khiến nó nhận ra, Thư không yếu đuối như nó tưởng. cô bé mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. thảo nào mà ở cái tuổi ý cô bé có vể tự vật lộn với cuộc sống mà không mất đi bản tính lương thiện và trong sáng của mình. bỗng nó thấy có chút khâm phục cô nhóc ý.

- reng.....reng......!! tiếng chuông điện thoại của nó vang lên báo hiệu có tin nhắn!! nó uể oải cầm chiếc điện thoại lên. người vẫn nằm ngửa trên giường. số máy lạ
- tối 10h đến chỗ công viên XXX. mày không đến thì từ mai mày với con vợ hết đên trường con ạ!!.....
ngồi phắt dạy như điện giật!! nhìn cái chữ kí cuối tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ ( K love L) là nó hiểu ai đang nhắn tin cho nó, bồ cái Linh. thôi xong rồi,nghĩ là chuyện này sẽ kéo nhiều rắc rối nhưng mà luôn như thế này thì mệt rồi đây. làm sao bây giờ. nhìn lên đồng hồ giờ đã là 9h30. kiểu này không đi không ổn rồi. nhưng nó đâu phải người gây thương tích cho Linh đâu mà sợ chứ!! thôi cứ đến đi!! dù sao nó với Linh cũng là bạn cùng lớp cũ!! còn hơn là mai phải nghỉ học.
lồm cồm bò dậy, với chiếc áo khoác mỏng khoác tạm lên người, nó vọt đi không quên nhìn xem bố nó đã ngủ chưa, trong phòng e nó đang tắt điện và leo lên cạnh ông. con bé được bố rèn thói quen ngủ đúng giờ từ bé lên rất ngoan ngoãn. khóa cửa nhẹ nhàng nó bước đi về phía công viên đang sáng đèn
.
.
.
.
.
.
- Ôi đ...!! vui rồi!! -5 đứa con trai cởi trần, tóc xanh đỏ ngồi trên những lan can đang nhìn nó, trong người chúng cộm lên những cái cán tròn tròn dài dài đang thò ra bóng loáng.
- Tao với mày có duyên vãi!! -gã thanh niên trọc đầu ngồi trên chiếc xe SH đang nhìn nó, trên miệng nở 1 nụ cười khinh bỉ!! -tao với mày có vẻ nhiều chuyện để nói đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui