Căn phòng khách bỗng sao nhỏ hẹp dưới con mắt của nó. Toàn thể khuôn mặt của 3 người trong phòng giờ nằm gọn trong cái tròng ngân ngấn nước. thế là đã đủ hiểu ra mọi việc.
Bố nó nhìn nó khuôn mặt vẫn tươi cười, ông ngoắc tay với nó :
• Đây đây !! con trai chú đấy !! – quay sang phía D đang như chết lặng nhìn ông, nhưng khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng…..
• Tại sao ông lừa tôi….. !!! –nó hét lên, nắm đấm làm cánh cửa kính vỡ tung ra hàng trăm mảnh. Cả người nó run lên, bàn tay tím thâm không còn chút cảm giác.
Tiếng cửa kính vỡ chát chúa làm cho tất thảy mọi người giật mình. Nhất là bố nó. Ong nhìn nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.
• Cái gì thế !! có chuyện gì à !!! –ông nhnf nó chăm chăm
• Tất cả các người… tất cả các người lừa tôi !! –nó chỉ cả 3 người trong phòng !! –tôi căm thù các người !!! tiếng hét của nó dội lại trong căn nhà nhỏ. Xa dần, nhỏ dần nhưng đọng lại bên tai nó, văngvawngrg.
Quay lưng bước ra khỏi nhà, nó nhảy thẳng lên chiếc xe máy duy nhất của gia đình phóng thẳng đi. Bàn tay bố nó bị nó gạt phắt ra một cách thô bạo và lỗ mãng. Người đã dạy nó biết bao điều trong cuộc sống, người mà nó nghĩ không bao giờ lừa dối nó, người mà khắc sâu trong tâm trí nó 1 điều « không bao giờ được làm việc trái luân thường đạo lí », người mà nó sẵn sàng trả lời là « bố em » khi đươc cô giáo hỏi « ai là thần tượng của em » khi còn nhỏ không chút phân vân thì giờ đang lừa dối nó. Nó không cần thiết nữa. ông ta không làm được việc ông ta nói, vậy mà dạy nó ư. Nó không cần người đàn ông đó là bố mình……..
Ngồi dưới cái trạm xe buýt nhỏ hẹp. một mình nó lặng đi bên cạnh chiếc xe máy đang dựng dưới tán cây. Từng giọt nước mưa theo gió len lỏi ướt đẫm khuôn mặt đang trắng đi không hiểu vì lạnh hạy vì đói. Bầu trời tối u tịch đầy những tia sét ở khắp nơi. Vậy là nó đã bỏ nhà đi. Trong đầu nó vang đi vang lại câu nói « bố lừa mình rồi !! còn những ai lừa dối mình đây ». giờ nó thấy nó như 1 thằng ngốc. tất cả mọi người trong gia đình đã đóng 1 vỡ kịch quá hoàn hảo với nó. Tại sao chứ, tại sao không cho nó biết sự thật, tại sao bố nó lại làm cái nghề mà nó không thể chấp nhận được ấy cơ chứ. Để bây giờ, người gánh chịu là nó. Nó căm hận tất cả những con người ấy, nó sẽ sống theo cách của nó. Bằng chính sức của nó…..
Chiếc điện thoại lại sáng lên lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày, nó nhìn số máy của bố nó 1 cách trầm ngâm, nó sẽ không bao giờ nghe của ông nữa. nhét chiếc điện thoại vào túi quần. nó nổ máy xe, với vài trăm nghìn trong túi trước hết nó phải kiếm chút gì ăn rồi mới nghĩ tiếp được...........
chiếc xe dừng bên hàng bánh bao nhỏ, mùi hương ấm nóng tỏa ra làm nó đói cồn cào
- bà ơi bán cho con 2 chiếc bành bao ạ!! - nó núp đầu dưới chiếc ô to lớn bao chùm lấy chiếc xe bé nhỏ.
- của còn đây!! - chiếc bánh bao thơm lừng đên tay nó truyền vào đó hơi ấm xua tan đi cái lạnh của những giọt nước mưa!! -vô đây ăn đi con, ngoài đó làm chi mà người ướt hết vậy.
bà cụ ngoắc tay nó vào trong, đưa chiếc ghế nhựa đã xỉn màu đi vì gió và nắng. nó ngoan ngoãn tắt khóa xe ngồi vào trong đó, bàn tay còn lại vuốt những giọt nước mưa lòng thòng trên mặt.
- bà ơi bán cho chúng con mấy cái bánh ạ!! tiếng lao xao của 2 thằng nhóc vang lên bên cạnh!!
nó nghiến ngấu ăn cái bánh bao mắt nhìn 2 đứa trẻ. 2 đứa bé gầy gò, trên tay là 1 xấp tiền lẻ đủ các mệnh giá từ 200 đ chó đến 1000 đ. tấm bạt trên đầu làm bắn những tia nước nhỏ lên chiếc nồi bốc khói nghi ngút. 2 đứa trẻ ngồi canh nó, những cái vai trần run lên vì lạnh dưới lớp áo ba lỗ đen kịt đất.
- này 2 đứa!! - nó quay sang 2 đứa bé đang đợi bánh!! -2 đứa ngủ ở đâu đấy!! - nhìn qua là đủ hiểu mấy đứa bé này toàn trẻ em hè phố, theo như nó biết thì lũ trẻ này thường có chỗ ngủ quanh đây, mà nó thì đang cần 1 chỗ ngủ miễn phí.
- a bỏ nhà đi bụi phải không!! -1 đứa vừa ăn vừa nhìn nó. đôi mắt thằng bé cho thấy nó đang khẳng định chứ không phải đang hỏi. -anh qua chỗ bọn em ngủ cũng được
- xe của ah đấy ạ!! -đứa còn lại chỉ chiếc xe của nó!! -chốc anh đèo bọn em ha!! em chưa được ngồi trên xe máy bao giờ!!-đôi mắt nó long lanh lên nhìn theo những đường nét chiếc xe đang ướt mưa.
- được!! ăn tiếp đi anh trả tiền cho!! -nó xoa đầu đứa ngồi cạnh!! -đúng là chỉ có trẻ con mới không biết lừa dối!!
.
.
.
.
-hú hú hú......!! -đứa bé ngồi phía trước nó hú lên át cả tiếng mưa rơi,phía sau lưng thằng nhỏ còn lại đứng cả lên yên xe mới đủ cao để che cho nó bằng cái bat nhỏ. mặc dù giờ đây thì cả 3 đã ướt từ đầu đến chân rồi!!
con phố trời mưa chỉ còn những ánh đèn đường vương vất lại chút ánh sáng mờ ảo, đôi khi 1 vài chiếc xe ngược chiều phóng qua làm những bùn đất bắn lên chiếc áo giờ đã trở lên trong suốt bởi nước mưa.
- vào đây nè anh!! thằng bé ngồi trước chỉ tay
theo hướng chỉ, chiếc xe tiến vào con hẻm đen thui. những căn nhà quay lưng lại con hẻm che khuất những ánh đèn đường, ánh sáng hắt lên từ đằng xa như những mặt trời đang hừng đông từ mọi hướng.
xe dừng lại trước 1 khu nhà tập thể xưa cũ dưới gầm cầu thang là chiếc chiếu nhỏ rách nát đã trải sẵn tự bao giờ. 2 đứa bé phụ nó đẩy chiếc xe vào 1 gốc cây gần đó.
- anh vô đó với nó đi!! để em đi lấy thêm cái chiếu nữa không như này không đủ đâu!!
theo cái bóng nhỏ đang dắt tay, nó tiến vào trong cái gầm cầu thang cùng cái thở dài thườn thượt.
dưới gầm cầu thang ấm 1 cách kì lạ, đến nỗi làm nó rùng mình vì hơi ấm ấy đang len lỏi trong cơ thể. màn đêm lạnh lẽo trái ngược hẳn với cảm giác mà nó thấy, trên những bờ tường nứt nẻ những mảnh chực rơi xuống đầu.
- anh nằm xuống đây!! -đứa bé kéo tay nó xuống rồi ngồi vào bên cạnh nó!! -anh bỏ nhà bụi vậy nhà có biết không anh!! -trong bóng tối tiếng nói vang lên như thủ thỉ
- biết!! nhưng mà kệ họ!! từ mai anh sẽ đi kiếm việc làm. có lẽ phải ngủ ở đây 1 thời giàn vậy!! thế 2 đứa đang làm gì!!
- tụi em bán vé số anh ạ!! - đứa bé ngóng cổ ra ngoài, bồn chồn trả lời nó!!
- vậy 1 ngày kiếm được bao nhiêu!!
- ít lắm anh ạ!! ăn cũng gần hết rồi còn đâu!! - trong màn đêm, tiếng thở dài con trẻ vang lên kéo dài
nó bỗng thấy hình ảnh nó mỗi lần mua 1 cái bánh, 1 chai nước ngọt mỗi khi tan trường. cái thứ ăn vặt hàng ngày của nó lại nuôi sống được những đứa trẻ này hàng ngày. những đứa trẻ sống vật vờ như vậy lại giữ được cái bản tính thánh thiện thật là 1 điều may mắn. mắt nó nhắm lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Những ánh sáng xuyên qua mí mắt làm nó thức tỉnh. Tiếng động lao xao nho nhỏ dưới tiếng mưa khuấy động góc cầu thang!!
- Anh cho 2 đứa mày từng này!! Cầm lấy đi!! –tiếng nói vang lên ngay trước mặt, nó mở mắt
- Bốp….!! – nó đưa tay che kín đầu, thứ gì đó như 1 chiếc gậy đang đánh nó tới tấp cùng những bàn chân liên tục đá khắp cơ thể nó.
- Lột sạch nó đi!! – sau tiếng nói như ra lệnh, toàn bộ túi quần túi áo nó bị lột sạch sẽ. nó cố chống cự đẩy những bóng người đang tìm cách lấy chiếc điện thoại trong túi quần thì ăn thêm 1 trận đòn thứ 2, mắt không thể mở nổi, cả thân hình co quắt dưới cơn mưa ấy cho đến khi nghe tiếng chiếc xe máy của nó rồ ga nhỏ dần cùng thân hình 2 đứa nhỏ đang biến đi cuối con hẻm. nó bật khóc……
Lê lết thân hình tím tái, bầm dập của mình khỏi bóng tối ấy, nó lết cơ thể ra ngoài đường cái, ngồi phịch xuống dưới 1 cái cây cạnh bến xe buýt. Giờ đây đến nó cũng không nhận ra mình trong cái hình ảnh phản chiếu méo mó trên tấm quảng cáo bằng nhôm nữa. quần áo xộc xệch, tóc bết nước mưa bám lấy mặt tèm nhem. Chiếc áo trắng giờ đầy bùn đất đen kịt đi. Ngay cả đôi giày giờ đây cũng đã bị lột mất. vừa khóc vừa lết cơ thể nặng nề đến sau chiếc trạm xe buýt, vịn người đứng dậy, chân đau nhói như sắp khụy xuống nó lần mò ra phía trước tránh những giọt nước lạnh thấu đang chảy dài cũng những dòng nước mắt lăn trên khuôn mặt méo xệch đi vì khóc. Bằng những nỗ lực nó tiến vào cái trạm nhỏ đang sáng đèn tay quệt nước mắt nó ngẩng mặt lên. Tất cả cơn đau trên người biến mất. mặt ngệch ra nhìn về phía trước, bất giác tay nó đưa lên bấu chặt lấy ngực trái đang đau thắt…….
Trong cái trạm xe buýt lập lờ ánh sáng. Người đàn ông mà nó vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt, nhưng giờ những chiếc khuyên tai, khuyên mũi nam châm không còn được đeo đang quay mặt về nó, nụ hôn chặt cứng khiến ái tóc đuôi gà cùng chiếc váy trắng nhỏ xinh không để ý đến phía sau lưng 1 thằng nhóc đang chết lặng người nhìn cặp đôi ấy.
- Thư!! – nó phát ra tiếng nói 1 cách bất giác!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...