Ước Hẹn Phù Hoa


Ngày hôm sau, sau khi vệ sĩ báo cho Tôn Dao biết lịch trình của Từ Kính Nam, Nhậm Tư Đồ không cho Tôn Dao đi cùng mà tự đi một mình.
Trợ lý của Từ Kính Nam dẫn Nhậm Tư Đồ vào phòng nghỉ của trung tâm phục hồi chức năng.

“Quá trình tập luyện hồi phục chức năng của anh Từ còn mười mấy phút nữa mới kết thúc, bây giờ cô ngồi đây đợi trước đi.”
Phòng nghỉ ở tầng hai của trung tâm phục hồi chức năng.

Nhìn qua cửa kính sát sàn là có thể thấy toàn cảnh phòng phục hồi chức năng ở lầu một.

Nhậm Tư Đồ bước đến gần cửa sổ, láng máng nhìn thấy một người tàn tật đang thành thục dùng chân giả để tập đi.

Nhưng người kia mặc áo ba lỗ trắng và quần thể thao, nhìn thân hình thì không giống với Từ Kính Nam.
Khi Nhậm Tư Đồ định chăm chú nhìn kĩ hơn thì cửa phòng nghỉ được ai đó đẩy ra.

Nhậm Tư Đồ ngay lập tức quay lại, cửa được mở ra ngay trước mặt cô, trợ lý của Từ Kính Nam đẩy xe lăn của anh đi vào.
Từ Kính Nam mặc quần áo thể thao, ngồi trên xe lăn nhưng không hề giấu giếm vẻ lạnh lùng trong mắt mình.
Sau khi nhìn Nhậm Tư Đồ từ đầu đến chân, Từ Kính Nam liền mỉm cười.

“Xem ra gần đây bà Thời rất lo nghĩ cho chuyện của chồng mình, nhìn cô có vẻ mệt mỏi.”
Nhậm Tư Đồ không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Cô còn chưa lên tiếng mà người đàn ông trước mặt sớm đã đoán được ý định của cô khi đến đây hôm nay sao? Hơn nữa anh ta vừa mở miệng là nói thẳng vào vấn đề…
“Anh Từ, tôi biết những lần gặp trước đây của chúng ta cũng không vui vẻ gì nhưng có lẽ anh cũng đã biết những chuyện phiền toái mà chồng tôi gặp phải gần đây…”
Từ Kính Nam không nói tiếng nào, chỉ thờ ơ nhìn Nhậm Tư Đồ, lẳng lặng đợi cô nói tiếp.
Ánh mắt bình tĩnh của anh ta tạo cho người ta có cảm giác mình thấp kém hơn một bậc.

Nhậm Tư Đồ điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi rút từ trong túi xách ra một tập tài liệu.

“Đây là bản kế hoạch của dự án quảng trường Trung Hâm, hy vọng anh có thể xem qua nó.”

Từ Kính Nam nhận lấy bản kế hoạch nhưng lại chuyển sang cho trợ lý của mình chứ không thèm liếc qua một cái.
Anh ta lại nhìn Nhậm Tư Đồ bằng ánh mắt thờ ơ như trước.

“Bà Thời à, hẳn là cô cũng biết ai đến cầu xin tôi thì có hiệu quả hơn chứ.

Cô ấy…” Ánh mắt của Từ Kính Nam lướt nhìn xung quanh một lượt với vẻ đầy ẩn ý.

Trong phòng nghỉ, ngoại trừ anh ta thì chỉ có người trợ lý và Nhậm Tư Đồ, không còn một ai khác.

Từ Kính Nam không hề nói tiếp, chỉ nở một nụ cười châm chọc.
Sau lần gặp ấy, Nhậm Tư Đồ đi tìm Từ Kính Nam thêm vài lần nữa nhưng lần nào cũng đều bị từ chối thẳng thừng.
Ai cũng biết anh ta đang buộc người nào đó ra mặt.

Nhưng anh ta càng có thái độ mập mờ nước đôi như thế thì Nhậm Tư Đồ càng cảm thấy sốt ruột.
Để bù lại nguồn vốn bị thiếu, ông chủ của Trung Hâm đã có ý định bán bất động sản của mình… Điều này không cần Nhậm Tư Đồ phải chính miệng hỏi Thời Chung mới biết.

Chỉ những tin tức không ngừng ồ ạt đăng trên các báo cũng đủ khiến cho Nhậm Tư Đồ biết hiện nay Trung Hâm đang thảm hại tới mức nào.
Tôn Dao rất hiểu Từ Kính Nam, cô biết anh ta làm như thế là có ý gì nhưng cuối cùng vẫn phải đi tìm anh ta…
Khi Tôn Dao bất chấp mọi sự ngăn cản, xông vào phòng phục hồi tư nhân của trung tâm phục hồi chức năng, ánh mắt đắc ý của anh ta đã nói lên tất cả.
“Họ Từ kia, tôi đã đích thân đến cầu xin như ý anh rồi đó.”
Nhưng cô hoàn toàn không có thái độ khúm núm của người đi cầu xin người khác.

Từ Kính Nam cũng không để ý điều này.

Thấy cô nôn nóng, sốt ruột như thế anh ta chỉ cười một cách vui sướng.
Anh ta trả lời cô một cách rất thẳng thắn, không giấu giếm: “Tôi đã xem xong bản kế hoạch từ lâu rồi, chỉ đợi em đích thân đến tìm tôi nữa thôi.”
Tôn Dao không trả lời anh ta.


Đối với loại người như Từ Kính Nam, chỉ có cách án binh bất động thì mới không bị anh ta làm cho rơi vào thế hạ phong.
“Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.” Từ Kính Nam nhìn Tôn Dao chắm chằm.

“Điều kiện của tôi là kết hôn với tôi, sinh đứa bé ra.”
Từ Kính Nam hoàn toàn dự đoán được rằng khi mình nói ra những lời này thì Tôn Dao có phản ứng gì.

Quả nhiên, đúng như anh ta dự đoán, cô liền có thái độ ghê tởm, muốn nôn mà không nôn được, như là nuốt phải ruồi bọ vậy.
Bao nhiêu năm nay, Từ Kính Nam đã dần quen với vẻ mặt căm ghét của cô đối với anh, cũng dần quen với cảm giác đau nhói trong lòng khi thấy cô như vậy.

Vì thế, anh nói bằng giọng bình tĩnh mang theo chút vênh mặt hất hàm ra lệnh: “Tôi cho em thời gian để suy nghĩ nhưng đừng lâu quá, bởi vì chồng của bạn thân em chắc không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”
Khi Tôn Dao về tới nhà thì Nhậm Tư Đồ cũng vừa đón Tầm Tầm ở lớp học hè trở về, đang ngồi xem ti vi.
Bây giờ là mười hai giờ trưa, đài truyền hình địa phương đang phát tin thời sự.

Công ty xây dựng Lợi Đức sử dụng mặt bằng tích lũy trong nhiều năm nay ở phía nam thành phố để xây dựng một trung tâm thương mại mới, hiện đại bậc nhất.
Nhậm Tư Đồ nắm chặt chiếc điều khiển ti vi trên tay, không nói tiếng nào.

Tôn Dao chỉ liếc nhìn tin tức vài giây rồi lập tức nói ra những lời trong lòng Nhậm Tư Đồ đang nghĩ: “Nhà họ Tưởng đúng là độc ác, đây đúng là không chừa cho người ta đường sống mà.”
Nhậm Tư Đồ lắc đầu, tắt ti vi đi.
“Này cuối tuần vui vẻ đã bị tin tức tồi tệ này phá hỏng rồi…” Nhưng thật ra trong tình hình này, cho dù không có tin tức tồi tệ đó thì ngày cuối tuần cũng chẳng có gì vui vẻ cả.
Hai tuần nay, Tôn Dao đã quá quen với gương mặt u buồn, cau có của Nhậm Tư Đồ.

Cô tạm thời không nói cho Nhậm Tư Đồ biết chuyện mình đi tìm Từ Kính Nam.

Tôn Dao rất hiểu Nhậm Tư Đồ, chắc chắn cô ấy sẽ khuyên cô đừng vì chuyện của Thời Chung mà đánh đổi hạnh phúc của cuộc đời mình.

Nhưng nếu như thế, chẳng khác nào bảo cô cứ trơ mắt nhìn Thời Chung mất đi chiếc phao cứu sinh duy nhất…

Nhưng nhìn bộ dạng của Nhậm Tư Đồ lúc này, Tôn Dao không thể giữ được bí mật.

“Tư Đồ, mình…”
Nhưng Nhậm Tư Đồ vừa ngẩng lên nhìn thì Tôn Dao lại không thể mở miệng được nữa.

May là đúng lúc này, điện thoại của Nhậm Tư Đồ đổ chuông.

Nhậm Tư Đồ thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Tôn Dao thì nhìn cô một chút, sau đó liền đi nghe điện thoại.
Đầu bên kia, Trợ lý Tôn nói lời xin lỗi với Nhậm Tư Đồ.

“Bà chủ, ông chủ không thể về ăn cơm được, mọi người đừng đợi anh ấy mà ăn trước đi ạ.”
Hiếm khi Thời Chung có thời gian về nhà ăn cơm nên hôm nay cô giúp việc đã bận bịu suốt cả buổi trong bếp.

Tầm Tầm lâu ngày không được gặp Thời Chung cũng rất vui sướng, hăng hái xung phong vào bếp làm trợ lý cho cô giúp việc.

Giờ Trợ lý Tôn đột nhiên báo lại như thế, Nhậm Tư Đồ không khỏi đưa mắt nhìn về phía phòng bếp.

Tầm Tầm đang cười híp cả mắt, đặt từng cái bát sạch sẽ lên trước mỗi chỗ ngồi, không cần nói cũng có thể nhận ra thằng nhóc mong chờ được gặp Thời Chung đến nhường nào.
“Có phài công ty lại xảy ra chuyện gì nữa không?”
“Dạ không phải, hiện giờ ông chủ đang ở trong bệnh viện.”
Nhậm Tư Đồ giật mình hoảng sợ, cô vội vàng đứng bật dậy.

“Anh ấy bị sao thế?”
Cô vừa thốt ra câu này, ngay cả cô giúp việc đang ở trong bếp cũng phải thò đầu ra thám thính tình hình.

Tầm Tầm cũng đặt bát đũa xuống, chạy thẳng tới trước mặt Nhậm Tư Đồ.

Dáng người nhỏ bé có làm thế nào thì cũng không với tới điện thoại nên cậu nhóc nhảy lên sofa, ghé đầu đến gần chiếc điện thoại, mở to đôi mắt chờ xem đầu bên kia sẽ nói gì.
“Là Tiểu Từ xảy ra chuyện.

Bởi vì đám phóng viên cứ đi theo chúng tôi nên ông chủ đã đổi sang một chiếc xe khác, còn Tiểu Từ lái xe không dụ bọn họ đi lòng vòng.

Nhưng không biết làm thế nào mà Tiểu Từ lại giằng co với đám phóng viên ấy nên bị thương nhẹ.


Ông chủ đang ở bệnh viện xem tình hình của anh ấy, lát nữa sẽ về công ty.”
Nhậm Tư Đồ nghe rất rõ nhưng có lẽ Tầm Tầm lại nghe không rõ.

Hai chữ bệnh viện vừa chui vào trong tai, Tầm Tầm liền quýnh lên, nháy mắt đã nhảy xuống khỏi sofa, chạy thẳng vào phòng ngủ, không bao lâu sau đã đeo chiếc ba lô nhỏ xinh của mình lao ra khỏi phòng, nghiêm túc đến nỗi chân mày cũng nhíu lại.

“Bệnh viện nào thế mẹ? Con phải đi thăm bố chân dài.”
Nhậm Tư Đồ vội vàng đưa tay kéo ngang hông của thằng nhóc láu táu này lại.

“Không phải Thời Chung bị bệnh mà là chú Tiểu Từ.”
Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, khóe mắt Tôn Dao bỗng thấy cay sè, không kìm được phải quay mặt đi.
Càng nhìn Tầm Tầm lại càng thấy nó giống người đó, nhất là khi nó cau mày.

Nhưng người mà hiện giờ Tầm Tầm cho là bố của mình lại không phải là người đó… Người mà nó cho là mẹ thì càng không phải là cô… Cảm xúc này cứ cuồn cuộn trong lồng ngực của Tôn Dao, khóe mắt cô cũng càng lúc càng thấy cay sè nên vội vàng đưa tay lên giả vờ nhìn đồng hồ.

“Suýt nữa thì mình quên mất là chiều nay phải tham dự lễ cắt băng khánh thành nên không ở lại ăn cơm được.

Mình đi trước đây!”
Nhậm Tư Đồ đang bận kéo Tầm Tầm lại nên không còn hơi sức để ý tới những chuyện khác.

Đưa mắt nhìn theo bóng Tôn Dao đang vội vàng đi thẳng ra cửa, cô chỉ kịp hỏi một câu: “Chẳng phải sang nay cậu vừa tham dự một buổi lễ cắt băng khánh thành rồi sao?”
Khi ấy, Tôn Dao đã mở cửa thang máy ra, dường như không nghe thấy Nhậm Tư Đồ nói nên không trả lời câu nào mà vội bỏ đi ngay.
Đến chiều, sau khi đưa Tầm Tầm đến lớp học hè xong, Nhậm Tư Đồ lái xe sang bệnh viện thăm Tiểu Từ mà hoàn toàn không biết của mình vừa chạy ra khỏi cổng trường thì Tầm Tầm - người vừa rồi đã bước vào trường - lúc này lại thò đầu ra thăm dò.

Thấy xe của Nhậm Tư Đồ đã đi xa, Tầm Tầm lập tức đeo cặp sách, chạy như bay về hướng ngược lại với hướng của Nhậm Tư Đồ.
Bạn nhỏ Tầm Tầm của chúng ta dám trốn học!
Dùng tiền tiêu vặt để vào siêu thị gần đấy mua một đống đồ ăn vặt, cu cậu nhét căng phồng cái cặp sách trống không của mình, sau đó đeo cái cặp chứa đầy những thứ tình thương mến thương kia ra ngoài, bắt một chiếc taxi rồi leo lên.

“Cho cháu tới tòa nhà Trung Hâm.”
Nói xong liền móc chiếc điện thoại di động cũ ra, đọc cho bác tài xế nghe địa chỉ mà mình đã tra được ở trên mạng: “Ở số 11 đường Kim Dung.”
Nhưng Tầm Tầm không ngờ được rằng mình trốn học, chịu trăm nghìn cay đắng để chạy tới đây nhưng kết quả lại chỉ công cốc….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui