Theo tục lệ của quê nhà, đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, cô dâu chú rể không được gặp nhau. Nhậm Tư Đồ quay về căn hộ chung cư trước đây của mình để ở một đêm.
May mà có mẹ của Thịnh Gia Ngôn thay mặt cho mẹ của Nhậm Tư Đồ giúp cô chải tóc, rải một đống hạt nhãn và hạt sen dưới giường của cô. Tầm Tầm cũng kích động đến nỗi không thể ngủ được, nửa đêm nửa hôm mà còn đứng trước gương, thử chiếc áo đuôi tôm nhỏ xinh của mình. Trước đây, mẹ của Thịnh Gia Ngôn vẫn rất thương Tầm Tầm, bây giờ càng không ngớt miệng khen: “Thằng nhóc này ăn mặc đẹp như thế, có lẽ ngày mai sẽ giành hết sự nổi bật của chú rể mất.”
Tầm Tầm cười một cách thẹn thùng. Nụ cười ấy không chỉ khiến bà Thịnh thấy vui vẻ mà còn khiến Tôn Dao không nhịn được phải véo mặt nó vài cái.
Nhưng khi Tầm Tầm mang theo niềm vui đi ngủ thì thú vui của Tôn Dao cũng biến mất, cô lập tức bày ra bộ mặt khổ sở như có thâm thù đại hận. Vốn đã hẹn với nhau rằng Tôn Dao sẽ là phù dâu duy nhất trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ nhưng vì tập tục của quê nhà mà phải thay đổi. Nhậm Tư Đồ còn phải gấp rút nhờ bạn học và đồng nghiệp đến giúp đỡ. Bây giờ Tôn Dao vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện bị bạn học và đồng nghiệp của Nhậm Tư Đồ giành mất tư cách làm phù dâu nên khi nhìn thấy đám phù dâu chen nhau thử mấy bộ váy kiểu nữ thần Hi Lạp trong nhà của Nhậm Tư Đồ, cho đến khi bọn họ đã thử quần áo xong và ra về thì lòng Tôn Dao vẫn đang rướm máu. “Ông tổ bà tổ nào quy định có thai thì không thể làm phù dâu vậy. Đúng là vô nhân đạo mà.”
Mẹ của Thịnh Gia Ngôn như nhìn một cô bé chưa hiểu chuyện. “Cháu đó, an phận một chút đi. Ngày mai phù dâu còn phải chịu trách nhiệm tiếp rượu thay cho cô dâu, với tình trạng của cháu bây giờ thì sao mà làm được.”
Tôn Dao đành hết cách. “Cháu vốn định ngày mai sẽ chặn ở cửa, đòi Thời Chung cái bao lì xì có chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng. Haizz, kế hoạch bị hủy rồi.”
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Tôn Dao vừa nói xong, điện thoại di động của Nhậm Tư Đồ liền đổ chuông. Điện thoại của Nhậm Tư Đồ đang đặt trên chiếc bàn trước mặt Tôn Dao nên đương nhiên cô chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình. Nhậm Tư Đồ bước tới cầm điện thoại lên nghe. Còn chưa kịp lên tiếng thì Tôn Dao đã hét với vào, gọi Thời Chung ở đầu dây bên kia: “Anh còn nợ em cái bao lì xì chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, khi nào thì trả đây?”
Nhậm Tư Đồ vội vàng ôm điện thoại trốn sang một góc để khỏi bị Tôn Dao nói chen vào.
Đi vào một góc yên tĩnh, giọng của Nhậm Tư Đồ cũng bất giác nhẹ nhàng hơn: “Sao thế? Khuya thế này vẫn chưa ngủ à?”
Tôn Dao ngồi xa như thế nhưng vừa nhìn vẻ mặt của Nhậm Tư Đồ là biết hai người đang tán tỉnh nhau qua điện thoại. Vì thế cô hát một câu rất hợp với hoàn cảnh: “Không có nụ cười của em anh không sao ngủ được…”
Nhậm Tư Đồ quay lại lườm Tôn Dao một cái, Tôn Dao lập tức biết điều không nói chen vào nữa nhưng khi Nhậm Tư Đồ vừa quay lại thì nghe thấy Thời Chung ở đầu bên kia nói: “Không có gì, tự nhiên muốn nghe giọng của em mà thôi.”
Giọng của Thời Chung mang theo vẻ mệt mỏi trước nay chưa từng có, điều này khiến cho Nhậm Tư Đồ không kịp trở tay.
“…”
“Nhậm Tư Đồ…”
Anh đột nhiên gọi thẳng tên cô như vậy khiến cô ngẩn người ra. Nhưng anh nói đến đây thì không nói tiếp nữa mà ngập ngừng hồi lâu. Nhậm Tư Đồ không khỏi cau mày lại. “Anh sao thế?”
“Hình như anh còn nợ em một câu.”
“Câu gì?”
“…” Anh nói: “Anh yêu em.”
Nhậm Tư Đồ sững sờ trong giây lát, dường như có một luồng khí nóng đang từ từ tràn ra khắp lồng ngực cô, khiến khóe mắt cô cay sè. “Hôm nay anh sao thế, sao tự nhiên lại…”
“Không có gì, chẳng qua tự nhiên nhớ ra dường như anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em.” Trong giọng nói của anh mang theo vẻ tươi cười nhưng mỗi câu mỗi chữ đều được lặp lại một cách trịnh trọng tựa như một đứa trẻ vừa bi bô tập nói: “Anh – yêu – em.”
Lúc này Nhậm Tư Đồ đang đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn bầu trời sao lấp lánh bên ngoài, cô cảm thấy mỗi một ngôi sao đều có thêm một vầng hào quang chỉ vì ba từ ngắn ngủi này.
Hôn lễ cứ thế mà tiến hành theo dự định.
Bảy giờ sáng, Nhậm Tư Đồ liền thức dậy để trang điểm. Tôn Dao cũng dậy vào giờ này. Bị tước đoạt tư cách làm phù dâu, Tôn Dao bày ra bộ dạng thổ phỉ. Chuẩn bị xong xuôi, cô liền chờ khi chặn cửa sẽ thể hiện bản lĩnh. Nhưng mãi đến mười một giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của chú rể và các phù rể đâu, Tôn Dao đợi cả buổi sáng nên cảm thấy hơi bốc hỏa. “Sao vẫn chưa tới nhỉ?”
Tầm Tầm hồi hộp đến nỗi không thể nói được gì, chỉ nằm nhoài lên bục cửa sổ để nhìn xuống lầu xem khi nào thì đội ngũ đón dâu sẽ tới. Cậu nhóc giống như một con thỏ đang ở trong cảnh giới phòng bị cao nhất, cứ cuộn mình ở đó, im lặng hồi lâu mà không nhúc nhích.
Các phù dâu thì ngược lại, không hề hoang mang lo lắng, vẫn đang tranh nhau đứng trước bàn mỹ phẩm để trang điểm. Nhậm Tư Đồ thì đã sớm căng thẳng đến nỗi miệng lưỡi cháy khô, không muốn nói gì nữa cả nên đương nhiên không có ai trả lời nghi vấn của Tôn Dao. Mãi đến khi người bạn được phái đi nghe ngóng dưới lầu nhắn tin qua Wechat “Đến rồi, đến rồi!” thì Tôn Dao mới lập tức lấy lại được sức sống, cô từ trên giường đứng bật dậy, hô to với những người trong phòng: “Đến rồi, đến rồi!”
Ngay lập tức, những người trong phòng, kể cả Nhậm Tư Đồ đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ.
Mẹ của Thịnh Gia Ngôn nhìn những cô gái trẻ trong nháy mắt đã trở nên nóng vội như kiến bò trên chảo kia, dường như nhìn thấy mình trong ngày diễn ra hôn lễ nhiều năm về trước. Bà vừa vui mừng vừa không khỏi tiếc nuối, dù sao Nhậm Tư Đồ cũng là hình mẫu con dâu lý tưởng trong lòng bà bao năm nay.
Nhậm Tư Đồ cảm giác được bà Thịnh đang nắm chặt tay mình. Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với bà nhưng nụ cười gần như là cứng ngắc, bởi vì toàn bộ tâm tư của cô đều đang dồn hết vào cánh cửa đang đóng chặt kia, trống ngực đã sớm đập liên hồi, chờ đợi cánh cửa phòng được mở ra bởi người đàn ông sẽ đồng hành cùng cô cả đời này.
Dưới sự chỉ huy của Tôn Dao, đội ngũ có trách nhiệm chặn cửa kéo ra cửa đứng thành hàng dài. Những người đón dâu còn chưa lên tới nơi thì Nhậm Tư Đồ đã nghe Tôn Dao căn dặn lời thoại cho các cô gái đứng ngoài cửa một cách đâu vào đấy: “Câu thoại của cô là: muốn đón dâu thì cũng được thôi, nhưng phải lấy bao lì xì ra đây.”
“Còn cô thì phụ trách việc gây rối, cứ không ngừng nói: “Nào nào nào, chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng” là được.”
Ngay sau đó, đột nhiên có người hô lên: “Bọn họ đến rồi.”
Kế tiếp, ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa.
Có lẽ Thời Chung đã dẫn các phù rể đến nơi. Nhậm Tư Đồ ngồi ở trong phòng cũng không khỏi nín thở, không dám bỏ qua bất cứ động tĩnh nào ở bên ngoài.
Ngoài cửa giống hệt như một trận chiến, Nhậm Tư Đồ chỉ cần nghe âm thanh thôi là đã có thể đoán được khung cảnh bên ngoài đang náo nhiệt đến cỡ nào.
Quả nhiên có người làm theo lời dặn của Tôn Dao, cứ luôn miệng lặp lại: “Bao lì xì, bao lì xì! Chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi…”
Nhưng cô gái ấy còn chưa nói xong thì đã im bặt. Nhậm Tư Đồ đang ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trợ lý Tôn: “Chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng đúng không? Không thiếu một xu nè. Người đẹp, cô cứ từ từ mà đếm nha!”
Bọn họ chịu đưa bao lì xì một cách dễ dàng như thế ư? Nhậm Tư Đồ cảm thấy toát mồ hôi thay cho Thời Chung.
Giao tiền xong thì mọi chuyện sẽ trở nên may mắn thuận lợi ư? Nghĩ thế thì ngây thơ quá rồi đó. Ngay sau đó, Nhậm Tư Đồ nghe thấy một người khác lên tiếng: “Đừng tưởng rằng đưa bao lì xì là chúng tôi sẽ cho các anh vào. Chúng tôi đâu phải là hạng người thấy lợi quên nghĩa như vậy chứ. Anh muốn cưới Nhậm Tư Đồ à, không dễ như vậy đâu. Bọn tôi ấy à, phải thay cô dâu thử thách thể lực của chú rể một chút. Mau hít đất một trăm cái đi!”
Các phù rể lập tức phản kháng giùm cho chú rể. “Cái gì? Các cô đúng là quá tàn nhẫn mà. Chú rể bị các cô chơi xỏ đến mệt nhoài như vậy thì tối nay lấy sức đâu mà động phòng chứ?”
Câu này khiến cho tất cả mọi người phải đồng thanh cười ha hả. Nhậm Tư Đồ cũng không khỏi đỏ bừng cả mặt. Bên ngoài đột nhiên vọng vào giọng nói của Thời Chung: “Một trăm cái thôi mà!”
Tôn Dao tiếp lời: “Oa, chú rể thật là mạnh miệng!”
Sau đó, không còn ai lên tiếng nữa.
Nhậm Tư Đồ đang buồn bực thì đột nhiên nghe thấy có người đếm: “Một, hai, ba…”
Mặc dù… e hèm… Nhậm Tư Đồ đã tự mình trải nghiệm qua thể lực của Thời Chung nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng thay cho anh. Nhưng rõ ràng sự lo lắng của cô là dư thừa. Càng đến gần số một trăm, số người đồng thanh đếm ngày càng nhiều, giọng cũng ngày càng hưng phấn: “Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!”
Khi tiếng đếm cuối cùng kết thúc, cửa phòng lập tức được mở toang, Thời Chung cứ thế mà xuất hiện trước mặt Nhậm Tư Đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...