Mặc dù Nhậm Tư Đồ cảm thấy sự giải thích của mình không có vấn đề gì nhưng vẫn thấy sợ cách phản ứng này của anh. Bộ dạng của anh đâu phải “tạm biệt”, rõ ràng là đang nói “không gặp lại nữa”.
Nhậm Tư Đồ vô thức đưa tay kéo cánh tay anh lại. “Anh nghe em nói trước đã…”
Thời Chung gạt tay cô ra. “Xuống xe.”
Nhậm Tư Đồ không thể làm được chuyện mặt dày mày dạn. Anh cứ dùng gương mặt lạnh lùng để quay về phía cô nên cô đành cắn răng, mở cửa xe và bước xuống theo yêu cầu của anh.
Sau khi cô xuống xe, đóng cửa lại, Thời Chung lập tức khởi động xe, không hề có một giây do dự. Động cơ nổ máy, chiếc xe tuyệt tình lao vút đi trước mặt Nhậm Tư Đồ.
Thời Chung nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng của cô càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, chân ga anh đang giẫm không hề có ý nhả ra mà ngược lại càng nhấn xuống, xe lao đi càng lúc càng nhanh.
Điện thoại di động của anh rung lên, là quản lý của cửa hàng trang sức gọi đến. “Anh Thời, khi nào thì anh và vị hôn thê sẽ đến? Chúng tôi đã mang mấy kiểu dáng mà anh thích từ tổng công ty xuống rồi. Một tiếng đồng hồ nữa chúng tôi sẽ đóng cửa, vậy có cần tôi kéo dài thời gian mở cửa cho anh không?”
Vị hôn thê? Bây giờ nghe được từ này thì anh chỉ cảm thấy thật tức cười… “Không cần đâu.”
Giọng nói lạnh nhạt của anh vẫn không khiến người quản lý kia mất đi sự ân cần. “Được rồi, vậy tôi sẽ nhờ bảo an mang chúng về tổng công ty trước, đợi khi nào anh và vị hôn thê có thời gian…”
“Không cần, tôi không kết hôn nữa.”
Thời Chung nói xong thì cúp máy rồi quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục lái xe. Từ đầu tới cuối, vẻ mặt anh không hề thay đổi, chỉ cực kỳ lạnh lẽo.
Phía Nhậm Tư Đồ cũng không tốt hơn là bao.
Cô đứng ngẩn ngơ bên đường rất lâu, càng nghĩ càng thấy tức giận. Không ngờ anh thực sự ném cô lại bên đường một mình bỏ đi mất.
Nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy mình đuối lý. Chuyện dây dưa không rõ giữa cô và Thịnh Gia Ngôn đã khiến cho Thời Chung tức giận. Nhưng mọi chuyện trở nên thế này, cô phải làm sao đây?
Cô gọi cho Thời Chung thì được báo là máy bận, không biết anh đang bận nghe điện thoại thật hay là không muốn nghe cô giải thích nên tắt cuộc gọi của cô.
Nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cảm thấy nhụt chí, đành bắt xe tới trường mẫu giáo để đón Tầm Tầm tan học.
Có lẽ bởi trong tiềm thức của cô luôn cảm thấy mình và Thời Chung còn có cơ hội… Cãi nhau thôi mà, có cãi nhau thì sẽ có làm hòa. Cho nên cô biểu hiện như thường ngày, đón Tầm Tầm tan học, Tầm Tầm cũng không phát hiện có gì khác thường.
Ngay cả khi Tôn Dao gọi lại cho cô với giọng ngái ngủ: “Tìm mình có chuyện gì gấp mà cứ không ngừng gọi điện thoại thế… Mình vừa thức dậy” thì cô vẫn có thể trả lời một cách trấn tĩnh: “Từ Kính Nam muốn giành quyền giám hộ Tầm Tầm với chúng ta, luật sư cũng tìm xong rồi, hôm nay còn chạy tới phòng khám của mình để hạ chiến thư.”
Dường như Nhậm Tư Đồ còn có thể nghe thấy tiếng Tôn Dao giật mình thảng thốt trong điện thoại: “Bây giờ mình sẽ đặt vé về ngay…”
Một khi Tôn Dao đã sốt ruột thì sẽ lập tức quýnh lên, Nhậm Tư Đồ cố hết sức vạch đường đi nước bước cho cô, để cô khỏi bị rối trí. “Nhìn tình thế thì có vẻ như anh ta đã hạ quyết tâm, nhưng biết đâu được. Dù sao thì chuyện của Tầm Tầm có dính dáng đến quá nhiều việc không mấy lỗi lạc của nhà họ Từ, có lẽ nhà họ Từ cũng không muốn làm to chuyện. Mình sẽ tìm luật sư để hỏi một chút, nhưng sau khi về nước, cậu cứ đi tìm Từ Kính Nam để nói chuyện, tạm thời đừng nhắc tới luật sư, xem xem có cơ hội xoay chuyển tình thế không, sau đó chúng ta hãy tính tiếp.”
Từ Kính Nam rất quan tâm tới Tôn Dao… Theo ý của Nhậm Tư Đồ, chỉ cần còn quan tâm thì còn có cơ hội xoay chuyển.
Từ chuyện đó suy ra, chỉ cần cô và Thời Chung còn quan tâm tới nhau thì cô vẫn còn cơ hội.
Cho nên cả đêm, Nhậm Tư Đồ đều vô thức đợi điện thoại hoặc chuông cửa reo lên. Điện thoại của cô reo lên thật, nhưng lại không phải Thời Chung gọi tới…
Mà là luật sư do bạn cô giới thiệu gọi tới.
Trên đường đón Tầm Tầm tan học, cô đã nhờ bạn liên lạc với luật sư giúp cô. Nếu chuyện này xảy ra sớm hơn, cô có thể tìm Thịnh Gia Ngôn để nhờ giúp đỡ nhưng bây giờ, Thịnh Gia Ngôn còn đang có rắc rối của riêng mình, cô và Thời Chung lại vì Thịnh Gia Ngôn mà cãi nhau dữ dội nên Nhậm Tư Đồ thà rằng bỏ gần nhờ xa chứ không dám tìm Thịnh Gia Ngôn.
Trong điện thoại, Nhậm Tư Đồ chỉ nói sơ qua tình hình. Dù sao thì thân phận của Tầm Tầm quá đặc biệt, Nhậm Tư Đồ không dám nói với người ngoài. Phần lớn là cô im lặng nghe luật sư giảng giải vài việc có liên quan hoặc là vài vụ án tương tự.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi cúp máy, Nhậm Tư Đồ nhìn đồng hồ thì đã hơn mười một giờ đêm. Từ lúc Thời Chung phóng xe bỏ đi đến lúc này đã bao nhiêu tiếng, Nhậm Tư Đồ không dám tính, bởi vì cứ thêm một tiếng đồng hồ, cô lại cảm thấy phiền não hơn một chút.
Vào những ngày đi làm, Nhậm Tư Đồ có nguyên tắc không uống rượu hoặc là chỉ uống một ly nhỏ nhưng hôm nay lại không khống chế được mình mà làm trái nguyên tắc, uống hết ly này đến ly khác.
Hai chai rượu vang mà Thời Chung mang tới cho cô lần trước đã bị cô uống sạch trong nháy mắt, nhưng khi Nhậm Tư Đồ nhìn đồng hồ thì vẫn chưa tới mười hai giờ đêm.
Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình càng uống thì càng tỉnh táo, cô gần như có thể nhìn rõ từng cái nhích mình của kim đồng hồ. “Tích tắc, tích tắc” chậm rãi, mỗi lần nó chạy được một vòng thì cô thấy dài như cả một thế kỷ. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể than thở một câu thời gian trôi quá chậm, rồi tiếp tục uống rượu.
May mà trong nhà cô có đủ rượu dự trữ. Đến khi Nhậm Tư Đồ không còn quan tâm đến thời gian, cũng không quan tâm đến khi nào thì điện thoại và chuông cửa của mình vang lên nữa thì cô âm thầm cảm thấy may mắn: Cuối cùng cũng có thể đánh gục Nhậm Tư Đồ ngàn chén không say rồi…
Có điều cô gái say bét nhè này lại khiến cho tài xế taxi cảm thấy khó xử.
Tài xế taxi bị chặn lại bên đường, không ngờ khách lên xe lại là một cô gái cả người đầy mùi rượu. Cô gái này nói chuyện rất lưu loát, địa chỉ nơi đến cũng báo một cách rõ ràng rành mạch, nửa đêm nửa hôm, bác tài không nỡ từ chối nên đành cố chịu mùi rượu nồng nặc trong xe và cố nén sự bực bội trong lòng, lái xe đi.
Sau đó, dọc đường đi, bác tài liền nghe thấy vị khách này ôm điện thoại nhắn tin thoại.
“Cậu nói xem, sao anh ta lại không gọi cho mình?”
“Trước đây anh ta đâu có thế…”
“Cậu biết không, anh ta ném mình lại bên đường rồi lái xe đi mất…”
“Hay là anh ta đang đùa bỡn với mình? Biết là mình không thể rời xa anh ta được thì thích chí rút lui?”
Nghe những lời cô nói, không khó để đoán ra rằng cô đang chịu nỗi đau vì bị bạn trai đá. Tài xế taxi nhìn qua gương chiếu hậu, liếc cô một cái, ánh mắt có thêm vẻ thương hại.
Nhưng càng nghe thì càng cảm thấy, hình như đây là không phải câu chuyện về một cô gái bị bạn trai đá mà là chuyện về một chàng trai cầu hôn không thành, lòng tự tôn bị đả kích…
“Lẽ nào mình nói sai rồi sao? Lúc còn đi học, anh ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào mình, thế sao khi gặp lại thì cứ bám riết lấy mình? Làm sao mình biết được anh ta thích mình thật hay là vì đã có tuổi nên muốn ổn định, muốn yêu đương mà mình xuất hiện đúng lúc, anh ta nhìn xung quanh không tìm thấy người thích hợp hơn mình nên cuối cùng mới… Nếu chỉ vì đúng lúc, vậy thì sau này, một lúc nào đó, anh ta có thể gặp được một cô gái thích hợp hơn mình. Anh ta yêu một cách không rõ ràng như vậy, mình dám lấy anh ta sao?”
Nhưng nghe đến cùng, tài xế taxi lại loáng thoáng cảm thấy đây là chuyện tình yêu tay ba…
“Chẳng lẽ mình có thể khống chế được chuyện khi nào thì Thịnh Gia Ngôn gọi cho mình sao? Lúc ấy mình đã không muốn nghe rồi, là anh ta buộc mình phải nghe mà! Mình đã từ chối Thịnh Gia Ngôn ngay trước mặt anh ta, sao anh ta còn tức giận nữa chứ? Cậu nói xem có phải anh ta bị bệnh không? Phải! Mình đã thích anh ta rồi, nhưng bây giờ kết hôn thì có phải là quá nhanh không? Mình nói mình thích anh ta, muốn từ từ yêu đương, chuyện kết hôn để sau hãy tính thì có gì sai? Dựa vào đâu mà anh ta ném mình lại bên đường rồi đi mất?”
Cuối cùng, trước khi bác tài càng nghe càng thấy loạn thì đã tới đích.
Nhưng khi bác tài dừng xe, băng ghế sau lại không có động tĩnh gì nên không khỏi quay đầu ra sau nhìn. Thấy cô gái kia đã nhắm mắt ngủ thì bác tài không nhịn được, nói thật to: “Cô à, đến rồi!”
Nhưng cho dù bác tài có gọi to bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thể đánh thức được Nhậm Tư Đồ.
Bác tài nghiến răng lại mới có thể nhẫn nhịn, không ném cô xuống xe. Bác ta lấy điện thoại của cô, định gọi lại cho bạn của cô nhưng đáng tiếc di động lại có mật mã.
Trong lúc bác tài đang không biết làm thế nào thì di động của cô bỗng vang lên.
Bác tài vội vã nghe máy.
Đầu bên kia truyền tới một giọng nói hết sức ôn hòa: “Tư Đồ…”
Nhưng có ôn hòa hơn nữa thì bác tài cũng không nể nang gì, cứ hét thẳng vào trong điện thoại: “Anh mau qua đây lôi cái cô này đi đi. Cô ta đi xe không trả tiền mà còn ngủ nữa!”
Hai mươi phút sau, Thịnh Gia Ngôn chạy tới nơi.
Tính theo khoảng cách từ nhà anh tới đây, lẽ ra cần khoảng bốn mươi phút, thế mà bây giờ anh chỉ cần một nửa thời gian là đã vội vàng chạy đến. Nhưng bác tài thì cảm thấy mình đã đợi cả thế kỷ, nôn nóng bảo Thịnh Gia Ngôn khiêng cô từ trên xe xuống.
Thịnh Gia Ngôn ôm Nhậm Tư Đồ lên xe mình rồi chạy sang chỗ bác tài, rút một xấp tiền mỏng đưa cho bác ta. Bác tài xế taxi nhận lấy xấp tiền, không quên nhìn từ đầu đến chân chàng trai trẻ có diện mạo tuấn tú, ăn mặc rất giản dị nhưng mỗi một chi tiết đều rất tinh tế trước mặt mình, suy đoán xem anh ta là ai trong cuộc tình tay ba kia.
Là người bị tổn thương? Hay là người phá đám?
Thịnh Gia Ngôn về lại xe mình, nghiêng đầu nhìn Nhậm Tư Đồ đang ngồi bên cạnh mình, bỏ qua ý định lập tức lái xe đi. Chiếc xe lẳng lặng dừng ở đó, còn Thịnh Gia Ngôn thì lẳng lặng nhìn cô.
Đã bao lâu rồi anh không yên lặng nhìn kĩ cô như vậy? Thịnh Gia Ngôn không kìm được, đưa tay vuốt ve gương mặt cô… Xem ra cô ngủ rất ngon, nếu không có mùi rượu nồng nặc trên người thì rất giống với đang nằm mơ một giấc mộng đẹp.
Có điều…
Thịnh Gia Ngôn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đằng trước không xa chính là tòa nhà chung cư. Cô đến tìm Thời Chung ư?
Nhìn tòa nhà nằm im lìm cách đó không xa, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, lòng Thịnh Gia Ngôn dần nổi lên một âm thanh buồn bã: Thịnh Gia Ngôn, mày đã mất cô ấy thật rồi…
Âm thanh buồn bã chán chường này bị tiếng rung của di động cắt ngang.
Thịnh Gia Ngôn hoàn hồn lại, nhanh chóng tìm thấy chiếc điện thoại vẫn đang rung của Nhậm Tư Đồ.
Là Thời Chung gọi tới.
Thịnh Gia Ngôn nhìn màn hình điện thoại rồi ngước mắt lên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Nhậm Tư Đồ khẽ nhíu mày vì tiếng rung của điện thoại, nhấn nút nghe một cách không do dự.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói của Thời Chung: “Tầm Tầm nói em đang lén uống rượu.”
Giọng của Thời Chung hơi căng thẳng, mỗi một tiếng đều mang theo vẻ mất tự nhiên, nhưng cũng để lộ ra chút ý thăm dò. Thịnh Gia Ngôn bật cười, phải chăng anh ta đang muốn hỏi: Em uống rượu là vì anh sao?
Thịnh Gia Ngôn đằng hắng một tiếng.
Lần này, hoàn toàn ngắt lời của Thời Chung.
Im lặng trong giây lát, giọng của Thời Chung đã không còn chút ấm áp nào: “Cô ấy đang ở bên cạnh anh?”
Thịnh Gia Ngôn không cần đoán cũng biết Thời Chung cúp máy trong sự giận dữ thế nào.
Anh cầm điện thoại của Nhậm Tư Đồ, trầm ngâm giây lát, sau đó mở khóa bàn phím.
Có mật mã bảo vệ máy.
Thịnh Gia Ngôn nghĩ một lát rồi nhập vào số 1217.
17 tháng 12, đó là ngày bọn họ nhặt được một chút chó lông vàng đã có tuổi ở New York, sau đó họ cùng nhau nuôi chú chó ấy, còn đặt cho nó cái tên Mr. Handsome. Khi Handsome qua đời, Nhậm Tư Đồ rơi lệ lần cuối cùng trong đời mình, từ đó về sau, Thịnh Gia Ngôn không còn thấy cô khóc nữa.
Cho nên mới nói, hồi ức cũng có tác dụng của nó. Thịnh Gia Ngôn thành công mở được khóa bàn phím của cô, xóa bỏ cuộc gọi lúc nãy.
Nhậm Tư Đồ luôn cho rằng, chỉ còn cần quan tâm thì nhất định sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Nhưng nhiều khi, cuối cùng sự thật đã bóp nát sự vọng tưởng không thực tế này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...